Yêu thầm chị họ...!!
Chap 54
Trong cuộc sống, điều gì khiến bạn hạnh phúc nhất? Người khác không biết thế nào, riêng với mình chỉ cần được ở cạnh người mình yêu, được người ấy chăm sóc quan tâm chân thành, thế đã quá đủ. Tất nhiên, muốn nhận lại thì phải cho đi, duy có điều hiện giờ mình đang trong tình trạng tự lo cho bản thân còn không xong, nói gì lo cho ai. Thế nên, cả tuần qua việc duy nhất mình phải làm đó là ăn, ngủ, xem phim... xong rồi lại xem phim, ăn, ngủ... tất cả đã trở thành một quy trình khép kín.
Cuộc sống của mình những ngày qua cứ gọi là sướng như tiên, mở mắt ra đã thấy chị Diễm hoặc em Uyên ngồi kế bên, cơm bưng nước rót chu đáo. Chỉ có một vấn đề duy nhất khiến mình phàn nàn, đó là không được tự do bay nhảy, suốt ngày nằm ì trên cái giường, chán kinh khủng.
Cũng may, chị và em Uyên thường xuyên thay nhau vào trò chuyện với mình những khi rảnh rỗi, nếu không chắc mình phát điên mất. Nhưng dù sao hai người đều phải đi làm, những lúc ấy mình chỉ biết nằm xem tivi, thỉnh thoảng đt hỏi thăm tụi Thanh sida vài câu cho đỡ buồn. Sau đó là chuỗi thời gian dài đằng đẳng chờ đến trưa em Uyên về, lên thăm mình một lúc rồi ẻm đi làm, mình lại tiếp tục trông au đến tối chị về. Haizzz... cảm giác cứ như con trẻ mong mẹ đi chợ về vậy, cô đơn và đầy buồn tủi...
Hôm nay cũng như mọi ngày, gần 11h trưa, em Uyên sắp về rồi, mình lại háo hức nằm ngó ra cửa, chờ đợi nó mở toang ra và một thân hình mềm mại uyển chuyển đầy mê hoặc bước vào.
- Vừng ơi mở ra... 1... 2... 3... Úm ba la xì bùa... bùa xì la ba úm...
Nằm chờ lâu quá, rảnh rỗi sinh nông nỗi, mình bắt đầu đọc thần chú loạn xị ngầu. Bắt đầu là câu thần chú quen thuộc trong
“Alibaba và 40 tên cướp
“, cho đến mấy câu thần chú trong
“Doremon
“ của anh Nobita.
- Ám ba ni bát mê hồng... xùy xùy....
Mấy câu chú cũ xài mãi mất thiêng, mình đành chuyển qua xài tuyệt chiêu của Pốp trong
“Dấu ấn rồng thiêng
“. Lần này đọc đi đọc lại chỉ tầm 10 lần thì em Uyên bước vào ngay, thần chú sư phụ Avandê truyền lại có khác, thật bá đạo và linh nghiệm. (xem thêm
dấu ấn rồng thiêng
nếu muốn hiểu chi tiết)
- Gì mà hai mắt trợn ngược, miệng lảm nhảm tụng kinh vậy? - Vừa bước vào, chưa kịp tháo khẩu trang bao tay ra, em Uyên kinh dị nhìn mình.
- Uống nước bị sặc chứ gì đâu. - Mình chống chế.
- Phải không đó? Nghi quá! Có khi nào T ở nhà lâu quá đâm ra bị... - Vừa nói ẻm vừa chỉ chỉ tay vào đầu, ý nói mình bị thần kinh.
- Nhảm quá! Sao nay về trễ vậy? - Mình cắt ngang, đánh trống lảng sang chuyện khác.
- Phải đi in mớ tài liệu cho công ty. Sao vậy, trông Uyên về nãy giờ hả? - Ẻm mở khẩu trang ra, khoe nụ cười tươi như hoa.
- Đâu có. Tại thấy về trễ hơn mọi hôm nên hỏi vậy thôi. - Đời nào mình chịu nhận là mình đang chờ ẻm.
- Tính cho T cái này, mà nghe nói thấy ghét quá, miễn luôn. Uyên về phòng đây. - Ẻm cau mặt dợm người bước ra.
- Ax... he he... giỡn thôi... giỡn thôi mà!! Mua gì cho T vậy? - Gì chứ nghe tới có quà là mình khoái, bao sĩ diện bay biến hết, rối rít nói.
- Già đầu làm như con nít, thích quà lắm hả? - Ẻm bĩu môi.
- Ờ, kệ tui. Có không vậy? Hay là xạo đó? - Uyên có bao giờ xạo T chưa?
- Ừ, thì chưa... nhưng đâu có nghĩa sẽ không bao giờ xạo.
- Nè. Mà giờ T chưa xài được đâu, chờ lành hẳn mới cần tới. - Ẻm bước ra ngoài cầm vào một bọc xốp to tướng, thảy đánh phịch lên giường khiến mình giật thót. Tặng quà mà làm như ném bom không bằng, phong cách thật xì tin.
- Gì vậy? - Mình chưa vội xem, tò mò hỏi.
- Coi đi rồi biết. Uyên về phòng thay đồ cái đã, nóng quá!
Ẻm vừa ra khỏi phòng, mình cầm bọc xốp lên nôn nóng mở ra ngay.
Ngồi nhìn những thứ lỉnh kỉnh trong đó, mình ngẩn người.
Ra là em Uyên mua áo ình, cũng ít thôi chứ không nhiều lắm, tầm 20 cái.
Xem kỹ lại thì có 5 cái là áo thun trắng, loại dùng để mặc ở nhà cho thoải mái mát mẻ. Ngoài ra số còn lại đều là áo để mặc đi chơi, thun và sơmi đủ cả.
- Không lẽ ẻm ra chợ gom đồ xổ hả ta??? - Mình lẩm bẩm.
Nhưng mình bác bỏ ý nghĩ này ngay. Ai chứ em Uyên làm gì có chuyện ra chợ mua đồ rẻ tiền, hơn nữa mấy cái áo đều khá đẹp, chất liệu vải cũng tốt, khó có khả năng là hàng chợ chất đống được.
Sau một lúc ướm thử, mình săm soi vạch tới vạch lui mớ áo, tìm xem còn tem mạc in giá trên đó không. Tìm mãi chẳng thấy, chắc ẻm gỡ sạch rồi, cũng tế nhị ra phết.
- À, còn một cái chưa tháo đây này.
Đúng là còn sót một cái áo ẻm quên tháo giá ra. Mình cầm lên xem ngay, 350k ột cái áo thun body màu nude đơn giản.
- 350 x 15 = hơn 4m, chưa kể 5 áo thun loại mặc ở nhà. Con nhỏ này... bộ gom hết shop người ta à??
Mình dở khóc dở cười với bảng giá vừa tính ra. Xưa nay mình cũng thuộc loại con trai thích chải chuốt, không hẳn là điệu, nhưng dù sao lớn rồi, cần phải chăm sóc hình thức bề ngoài một tí cho lịch sự. Quần áo cũng hay đi mua, nhưng lần mua nhiều nhất chỉ 4, 5 cái là cùng. Số lượng lớn thế này, thú thật lần đầu tiên trong đời mình nhìn thấy, nội việc thử hết đống áo này chắc cũng đủ để thở oxy.
Đang bị thương chưa lành, không tiện thay ra thay vô nên mình chỉ cầm áo lên ướm thử. Hết cái này đến cái khác, công nhận em Uyên cũng có mắt thẩm mỹ, áo đơn giản nhưng nhìn sang, không lòe loẹt. - Thích không? - Ẻm đột nhiên bước vào, lại ngồi lên giường cạnh mình, cười hỏi.
- Ờ, cũng được. Mua chi nhiều vậy? - Thấy ẻm vào, mình vội bỏ xuống không xem nữa.
- Có thằng trong công ty mời sinh nhật, không biết tặng gì nên Uyên ghé vô shop mua đại cái áo. Thấy đồ trong đó cũng đẹp, sẵn tiện mua cho T luôn. - Ẻm cầm mấy cái áo lên, vừa xem vừa nói.
Nghe kiểu ẻm nói chuyện, bỏ gần 5m ra mua đồ mà cứ như đi chợ mua mớ rau vài đồng lẻ ấy nhỉ.
- Mua vài cái được rồi, phí quá! - Mình chép miệng, thật ra trong bụng sướng rơn.
- Đâu tính mua nhiều. Tại thấy cái nào cũng đẹp, khó chọn lựa quá, gom hết cho xong, đỡ mệt đầu. - Ẻm thản nhiên nói.
- Xài tiền kiểu như Uyên, sớm muộn gì cũng thành giai cấp vô sản.
- Nghĩ Uyên tệ vậy à? Uyên xài nhiều nhưng kiếm được còn nhiều hơn, không phải loại chỉ biết sống nhờ vào gia đình đâu mà T lo.
- Ê... ê... không có xỏ xiên nhen! - Mình nhảy dựng lên.
- Xỏ xiên gì đâu, nghĩ sao nói vậy thôi mà! Tại có người có tật nên cứ thích tưởng tượng.. - Ẻm cười đểu.
- Hừ, cho là vậy đi. Nhưng Uyên chỉ đi làm ở công ty của chị Ngà, lương được bao nhiêu mà dám nói kiếm được nhiều?
- Làm ở đó chủ yếu cho vui, có cái giết thời giờ thôi. Uyên chơi chứng khoán, được không?
- Ax, biết gì mà chơi?
- Tùy, muốn nghĩ sao nghĩ. Tui ra đời còn sớm hơn mấy người, đừng có mà coi thường!
Ẻm nói thế mình cũng chịu. Mấy cái vụ chứng khoán cổ phiếu này nọ mình chả biết gì, nghe cứ như vịt nghe sấm. Càng nói càng khoe cái dốt ra, dẹp qua một bên cho lành.
- Chọn được cái nào ưng ý không? - Thấy mình im lặng, em Uyên hiểu ý, chuyển đề tài.
- Không vừa ý thì Uyên cũng mua rồi, có trả lại được đâu. - Mình nhún vai.
- Nghĩa là không thích cái nào hết? Ok, vậy thôi.
Ẻm gom đống áo nhét hết vào bọc, xách đi ra ngoài.
- Ê, cầm đi đâu vậy? - Mình hết hồn, gọi giật.
- Tặng thằng đó hết. - Ẻm sẵng giọng.
- Khùng hả? Cho nó một cái thôi chứ.
- T không thích mà, để lại làm gì chật nhà.
- Ai nói không thích? Dù gì cũng của Uyên mua, để đó mốt T mặc. - Biết ẻm đang giận, mình đành xuống nước một chút.
- Miễn cưỡng không hạnh phúc, không thích thì đem cho, o ép mặc làm gì! - Được thể ẻm càng làm già.
- Mệt nhen! Uyên đói chưa? Dọn cơm ăn đi, tí còn đi làm nữa kìa! - Mình lại phải xài tuyệt chiêu đánh lạc hướng.
- Cũng đói rồi, chờ chút. - Em Uyên để bọc đồ lại trong phòng, xuống nhà dưới dọn cơm lên. Từ hôm ở bệnh viện về đến giờ, trưa thì mình ăn cơm cùng ẻm, tối lại đến chị Diễm. Sợ mình buồn nên hai người đem cơm lên ình sẵn tiện dùng chung luôn. Nhưng có một chuyện hơi khó hiểu, chẳng rõ có sự phân chia thỏa thuận nào đó giữa chị và em Uyên không, mà hai người luân phiên lên với mình.
Như đã nói ở trên, cứ buổi trưa là em Uyên, thì đến tối lại tới lượt chị vào, rất ít khi cả hai cùng xuất hiện. Thoạt đầu, mình cũng không để ý cho lắm. Nhưng cả tuần nay mọi thứ cứ diễn biến như vậy, có em Uyên thì không có chị, có chị lại vắng mặt em Uyên. Buổi trưa chỉ có mình ẻm, điều này cũng giải thích được đi, vì trưa chị phải ở lại tiệm. Nhưng còn buổi tối, thời gian mà cả hai người đều rảnh rỗi, em Uyên lại cứ ở lì trong phòng, bảo là bận làm việc.
Mặc dù rất thắc mắc, nhưng mình cũng không dám hỏi nhiều. Đành coi như không có chuyện gì, để thêm một thời gian nữa xem sao rồi tính. Hai người vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chỉ hi vọng ngoài mặt thế nào thì trong lòng cũng thế ấy. Nếu không, mình sẽ rất khó xử. Nhất là trong tình trạng hiện giờ, lại càng không tiện nếu rắc rối tiếp tục tìm đến.
- Ăn cơm đi, sao ngẩn ra vậy? - Trong khi mình miên man suy nghĩ, em Uyên đã dọn cơm xong rồi.
- Ờ... bữa nay ăn ngon quá ta! - Nhìn đĩa thịt ram và tô canh chua cá hú, mình xuýt xoa.
- Ngon thì ráng ăn nhiều một chút, au khỏe! Nằm ì ra đó báo hại người khác cực nhọc quá! - Ẻm nghênh mặt.
- Ai cần? Tại có người tự nguyện thôi, muốn từ chối cũng không được. - Mình trề môi, rồi mặc cho ẻm trừng mắt tức tối, mình vờ như không có chuyện gì, gắp lấy gắp để, cắm cúi ăn.
- Lúc gần đây, Uyên với chị Diễm không có việc gì chứ? - Được một lúc, mình giả bộ hỏi bâng quơ.
- Vẫn bình thường. T hỏi vậy là sao? - Ẻm nhìn mình.
- Không có gì. Tại thấy buối tối có mặt chị Diễm thì lại không thấy Uyên.
- Thì sao? Nhớ Uyên hả? - Ẻm nháy mắt.
- Nằm mơ đi! Thấy lạ nên hỏi thôi.
- Có gì đâu mà lạ! Tối Uyên bận làm việc.
- Bận gì bận hoài vậy? Lần trước cũng nói bận.
- Ừ, gần cuối năm công ty nhiều việc, làm không hết nên về nhà phải tranh thủ làm cho kịp. - Em Uyên vừa nhai nhóp nhép vừa nói tỉnh bơ, thật khó để biết ẻm có đang nói dối mình không.
Nếu ẻm đã muốn giấu, mình cũng hết phép, khó mà khai thác được gì. Trước mặt em Uyên mình còn dám hỏi này nọ, còn đối với chị Diễm, mình chẳng dám dò xét gì cả. Lâu nay mình vẫn tỏ ra ngu ngơ, không hay biết chuyện em Uyên có tình cảm với mình, giờ lơ tơ mơ chẳng may nói lòi ra, có trời mới biết chị sẽ như thế nào. Nghĩ đến viễn cảnh đó, lần nào mình cũng rùng mình mấy lượt vì sợ.
- Nói thật đi! Tự dưng mua đồ cho T nhiều vậy? - Gần tàn bữa cơm, mình hỏi.
- Nói rồi mà. Thấy đẹp thì mua thôi, T hay thắc mắc quá! - Em Uyên buông đũa.
- Nếu vậy sao trước giờ không mua, chẳng lẽ đến giờ mới thấy đồ đẹp à? - Mình bắt bẻ.
- He he... Hỏi nhiều thiệt! Nghe Uyên dặn nè, mấy cái áo đó đó, một năm T chỉ được mặc một cái thôi nghe chưa?
- Hả? Là sao? - Mình ngơ ngác.
- Là vậy chứ sao trăng gì. Uyên đếm rồi, tổng cộng là 20 cái, tặng thằng kia 1 cái còn lại 19 cái. Trong đó 5 cái áo mặc ở nhà không tính, 14 cái kia T phải xài 14 năm. Mỗi năm mặc 1 cái thôi, hết năm mới được thay cái khác. Hiểu chưa?
“Con nhỏ này, không lẽ bữa nay ra đường tông cột điện bị chập mạch mát dây rồi hay sao vậy kà?
“ - Thì hiểu, nhưng tại sao phải làm như vậy? - Mình gãi tai.
- Để T luôn nhớ đến Uyên! - Ẻm cười chúm chím.
- Nghe giống trăn trối vậy? Uyên sắp đi đâu hả? - Mình thấy thái độ của ẻm có gì đó là lạ.
- Đâu có. Đùa chút thôi! Mà T hứa với Uyên đi!
- Hứa gì nữa? À à, vụ 1 năm mặc 1 cái áo đó hả?
- Ừ, hứa đi!
- Hứa thì hứa. Nhưng rủi mốt T mập quá, không mặc vừa thì sao? - Mình phì cười.
- Những yếu tố khách quan bỏ qua, miễn T xem trọng lời hứa với Uyên là được rồi.
- Rồi, hứa luôn! Được chưa cô nương?
- Ừm.
- Mà chắc phải chờ T lành hẳn mới mặc được. - Bỗng nhiên em Uyên đượm buồn, mình nói cho ẻm vui.
- Tới đó không biết Uyên có thấy được không nữa... - Ẻm trầm ngâm khá lâu rồi nói.
- Gì nữa? Nay thấy Uyên lạ quá vậy, có chuyện gì hả?
- Chọc T chứ có gì đâu. Thôi, Uyên dọn dẹp, về phòng nghỉ chút còn đi làm nữa. T ngủ đi!
Không đợi mình đáp, em Uyên bê mâm cơm đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Mình không nghĩ em Uyên đùa, chắc hẳn có chuyện gì nữa rồi. Nhưng cá tính của ẻm, đã không muốn nói thì có cạy miệng cũng chẳng hé răng. Biết sao được.
...
Ngủ một giấc đến chập tối mình mới tỉnh dậy. Cả tuần toàn ăn ngủ, ngủ ăn, chẳng mấy chốc mình đã lên 2 kg, tròn trịa trắng trẻo, đẹp trai hẳn ra.
Cầm điện thoại gọi cho chị.
- T dậy rồi hả? - Giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai của chị vang lên.
- Nãy giờ rồi, không thấy ai lên thăm hết! - Thỉnh thoảng nhõng nhẽo tí he he.
- Hi hi, hồi nãy vừa về chị vô thăm T liền đó, mà thấy T ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức. Giờ chị đang bận nấu cơm rồi, chờ tí xong chị dọn cơm lên chị với T ăn hén! T đói chưa?
- Cũng hơi đói he he. Nói vậy chứ chị cứ từ từ mà nấu, cẩn thận đứt tay nghen!
- Chị biết rồi. T xem tivi tí đi hén!
- Ừm, bb chị.
Trong lúc chờ chị nấu cơm, mình mở Tom and Jerry xem cho vui. Không biết có ai cùng sở thích với mình không? Già đầu rồi nhưng vẫn thích xem 2 con vật này đuổi nhau, xem tới xem lui thiếu điều thuộc lòng, biết trước những gì sắp diễn ra mà vẫn chẳng thấy chán, cười sặc sụa như lúc nhỏ mới xem lần đầu.
Tầm nửa giờ sau chị lên, tất nhiên kèm theo mâm cơm nóng sốt thơm nức mũi.
Chị vẫn giữ thói quen ăn vận như khi mới ở quê lên. Kín đáo, thùy mị trong bộ đồ màu trắng, nhưng vẫn không kém phần gợi cảm vì nó khá bó, không phải rộng thùng thình như mấy bà già hay mặc. Vài giọt mồ hôi rịn ra hai bên má chị làm tóc mai bết lại. Mình đưa tay chùi nhẹ, chắc lưỡi nói:
- Đồ mổ hôi hết trơn rồi nè!
- Chút chị tắm lại nữa mà, không sao! - Chị thè lưỡi.
- Sao chị không tắm đi, rồi ăn cơm cho thoải mái?
- Sợ T đói đợi lâu đó! Thấy chị tốt ghê hông? - Chị phụng phịu.
- Chời, em đợi chút nữa cũng có sao đâu. Chị tắm đi.
- Thôi lỡ rồi, ăn xong tắm luôn hi hi...
- Ở dơ bày đặt đổ thừa em. - Mình cốc nhẹ trán chị.
- Không có à nghen! Hồi chiều về chị tắm rồi đó, ngày ta tắm 3 lần, không như T có một lần đâu. Ở đó...
- Ờ he he... khổ ghê! Giỡn có chút mà làm dữ quá!
- Chứ sao. Nghĩ sao nói chị ở dơ, hứ..
- Thôi ăn cơm ăn cơm, không nói nữa. - Mình xua tay, lấy chén xới cơm cho chị.
Và được vài đũa, chợt nhìn thấy bọc đồ của em Uyên mua ình lúc sáng, chị hỏi:
- Ủa, bọc gì vậy T?
- Bọc đồ thôi mà, có gì đâu. - Mình lấp liếm, trưa giờ quên cất, chị nhìn thấy rồi, hết biết nói sao nữa.
- Đồ gì vậy? Chị coi được không?
- Đồ mặc ở nhà, chị... - Mình chưa kịp nói xong, chị đã cầm lên săm soi.
- Áo đâu ra mà nhiều quá vậy, dì mua cho T hả? - Chị hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bọc đồ.
- Ờ... ờ... - Bất ngờ quá, mình chưa biết đối đáp thế nào, ừ đại luôn.
- Dì lớn tuổi rồi mà sành thời trang quá hén, mua đồ model hợp mốt ghê!
- Ờ... - Mình nghe hơi nhột, nhưng lỡ đâm lao rồi, đành theo vậy.
- Phải của dì mua không vậy T? Hay của bé Uyên? - Xem đã đời, chị cột bọc đồ lại, nhìn mình cười tủm tỉm.
- Ờ... ờ... - Mặc chị nói gì thì nói, mình cứ ậm ừ, cắm đầu vô chén cơm.
- T nhìn chị nè! - Chị cầm chén của mình đặt xuống, giọng nói bỗng nghiêm túc.
- Sao vậy? - Hết cách, mình bỏ đũa xuống mâm, hơi rụt rè nhìn chị.
- Sao T nói dối chị vậy? - Hai hòn bi đen láy của chị long lanh soi thẳng vào mặt mình.
- Em có nói dối gì đâu... - Mình gãi đầu.
- Đồ này của bé Uyên mua cho T mà, sao khi nãy chị hỏi của dì mua phải không, T cũng ừ là sao?
- Ủa, có hả? Chắc em nghe lộn, tưởng chị hỏi của Uyên mua cho nên em mới ừ mà! - Mình nói dối trắng trợn.
Chị im lặng nhìn mình thật lâu, rồi đột nhiên đứng lên:
- Chị no rồi, T ăn một mình đi!
- Ax... gì vậy? Mới ăn có vài đũa mà no gì? - Mình lật đật chụp tay chị kéo lại.
- Ừm, giận T no rồi! - Chị nói, nhưng vẫn đứng lại ình cơ hội giải thích. Giờ phút này mà còn ngoan cố cứng đầu, không nhanh nhanh tự thú để được khoan hồng thì có khác gì thằng ngu. Mình nói lia lịa không kịp thở:
- Em xin lỗi! Đồ đúng là của Uyên mua cho em, tại Uyên đi mua quà sinh nhật cho bạn sẵn tiện thấy đẹp nên mua luôn, chứ không có ý gì đâu. Em sợ chị hiểu lầm nên...
- Có thật không ý gì không? - Chị xoay lại, cười nhẹ.
- Thật... - Mình đáp nhỏ, không đủ dũng khí để khẳng định.
- Cho T nói lại một lần nữa đó. T suy nghĩ đi rồi trả lời chị, đừng hối hận! - Môi chị hơi mím lại.
Cái chuyện mình lo sợ đã xảy đến rồi. Đầu óc ráng suy nghĩ thật nhanh, nói thật hay không nói thật đây? Chị biết được bao nhiêu rồi?
- Hỏi có một câu mà T phải nghĩ lâu vậy hả? - Chị lại cười, vẫn nụ cười đáng yêu mình mê đắm, mà sao gây cảm giác bất an đến thế.
- Em không biết nữa... - Tình thế này, mình không thể nhận hoặc phủ nhận, lấp lửng nước đôi câu giờ vậy.
- T nghĩ chị khờ lắm phải không? - Chị đưa tay sờ mặt mình, nhìn mình một lúc rồi nói.
- Đâu có... chị mà khờ gì không biết...
Mình nổi gai khắp người. Nghe nói con gái lúc thường càng dịu dàng thì khi ghen lại càng mãnh liệt. Chẳng biết điều này có ứng vào chị không nhỉ? Lần đầu tiên mình cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ mơ hồ từ sự dịu dàng của chị mang đến.
- T biết chị ghét nhất điều gì không? - Âm thanh êm ái của chị lại vang lên đều đều bên tai mình.
- Gì vậy? - Mình nuốt nước bọt.
- Dối trá! T có thể giấu chị, nhưng khi chị hỏi, T nhất định phải nói thật. Chị mà phát hiện ra T nói dối chị bất cứ điều gì, sẽ không bao giờ chị tha thứ cho T!
- Ừ, em biết mà. Có bao giờ em nói dối chị đâu! - Mình gật đầu lia lịa.
- Ừm, T ăn cơm tiếp đi nè! - Chị ngồi xuống, miệng vẫn cười tươi, đưa chén cơm ình.
Ngồi ăn mà thỉnh thoảng mình lại liếc nhìn chị. Xinh xắn, dịu dàng thế này cơ mà, sao lúc nãy mình lại sợ thế nhỉ? Không thể hiểu được!
- Nhìn chị ghê vậy? - Tình cờ chị ngước lên, bắt gặp có thằng đang nhìn lén.
- Chị xinh ghê! Mà sao lúc nãy làm em thấy hơi sợ... - Mình cười gượng.
- Vậy hả? Có làm gì mờ ám không mà sợ? - Chị chu môi.
- Đương nhiên là không. - Mình ưỡn ngực. Cảm giác thoải mái vui vẻ trở lại, nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra. Có lẽ mình nhạy cảm quá thôi!
- Ba mẹ em đang ăn cơm dưới nhà hả? - Gác đũa, mình hỏi.
- Ừm, bé Uyên đang ăn chung với dì dượng. - Chị nhìn mình đầy hàm ý.
- Ờ, no quá! Chị no chưa? - Mình vờ như không biết gì.
- Rồi. T xem tivi tiếp đi, chị dọn nhen!
- Chút chị có qua nữa không?
- Chắc là không, 8h chị phải đi siêu thị với dì rồi.
- Vậy ngồi chơi với em tí đi rồi hãy xuống! - Mình kéo chị lại gần, choàng tay qua chiếc eo thon thon mềm mại.
- Bé Uyên lên bây giờ, thấy kì lắm! - Chị đẩy tay mình.
- Kệ chứ, tối có bao giờ Uyên qua phòng em đâu mà lo! - Tay mình vẫn siết chặt, mũi kê sát vào gáy chị, mình thích ngửi mùi thơm dìu dịu từ mái tóc chị tỏa ra. Chẳng biết vô tình hay cố ý, sau câu nói của mình, không thấy chị phản ứng gì nữa. Có vẻ như chị cũng thấy được điều đó giống như mình, hay là chị biết rõ hơn mình?
- Em hôn cái hén! - Mình xoay mặt chị lại.
- Không cho! T ở dơ quá, ăn xong chưa súc miệng gì hết đã đòi hôn... - Chị cười khúc khích, lấy tay che miệng lại.
- Chài, hôm bữa chưa súc miệng mà có người còn dám hôn mình, giờ lại giả bộ sạch sẽ. - Mình nhướng mắt.
- Bữa đó T bệnh khác, giờ khác. - Chị lắc đầu quầy quậy, hai tay vẫn bưng chặt miệng.
- Ờ, nhớ đó! Không cho thì thôi, mốt đừng năn nỉ! - Mình làm mặt giận.
- Ừm, tội T còn treo ở đó, chị chưa xử là may. Còn dám đòi hỏi giận hờn, hứ!
- Tội gì nữa?
- Tự hiểu. Chị dọn xuống nhen, trễ rồi, để dì chờ la chị đó!
- Zzz... thôi cho em hôn má vài cái đỡ ghiền cũng được! - Hết cách, mình đành xuống giá.
- Hi hi... vậy thì được. Lẹ đi, chị còn tắm nữa! - Chị cười mỉm chi, ghé má lại gần mình.
- Hôn mà cũng hối, làm mất hứng quá! - Mình gầm gừ.
Nhìn cái má trắng mịn màng phơn phớt hồng vì mắc cỡ của chị, mình thèm cắn cho vài phát, vậy mới sướng.
Nhưng lại sợ chị đau, rủi cắt luôn không phát lương ngày ình nữa thì chết. Mà cũng lạ, mình và chị quen nhau khá lâu rồi, hôn chị nhiều không đếm được, nhưng lần nào chị cũng thẹn thùng cứ như lần đầu tiên, làm mình ngượng theo.
- Lẹ đi T, nhìn gì lâu quá à! - Thấy mình ngồi đơ như tượng, chị lại hối.
- Hối một lần nữa em không cho chị xuống luôn đó, tin không? - Mình lừ mắt.
- Tại T lâu quá mà! - Chị rụt cổ.
- Nè, nè, hôn cho chết luôn!
Mình kéo sát mặt chị vào, hôn tới tấp lên má, hết bên này đến bên kia, chắc cũng phải vài chục cái. Hôn xong thấy đầu óc quay cuồng luôn, không biết vì phê hay vì chóng mặt.
- Người gì mà bạo lực... - Chị liếc mình, nhanh tay thu dọn.
- Chưa xong đâu mà mừng, còn nữa... - Mình e hèm.
- Gì nữa...
- Thực hành thủ tục đi cưng! - Mình đưa mặt ra, chỉ chỉ vào má.
- Tưởng gì, hi hi... rồi đó! - Chị cười khúc khích hôn một cái rõ mạnh làm mình mém chúi nhủi.
- Bên đây nữa... - Mình đưa luôn má còn lại.
- T nhắm mắt lại đi! - Chị đá lông nheo.
- Bữa nay có vụ kêu nhắm mắt nữa ta? Vụ này mới à?
- Thì cứ nhắm mắt đi rồi biết. Nhanh đi, không thôi chị xuống đó!
- Ờ, rồi đó. Làm gì làm đi! - Mình cười dê, háo hức nhắm mắt lại.
“Bốp
“
- Đệt...
Mình choáng váng mở bừng mắt ra, tay xoa má liên tục. Chị đã nhanh chân ôm mâm cơm lỉnh mất dạng, sau khi ình một cái tát nảy lửa. Là đánh yêu hay đánh ghen vậy trời? Chả rõ, chỉ biết mình đau muốn chảy nước mắt, thấy bảy tám ông sao nhảy múa khắp nơi.
Hồi trưa là thái độ kỳ lạ của em Uyên, bây giờ lại đến chị. Thêm vào chuyện thằng Quang, thằng Khang chưa giải quyết đến đâu, mình rõ hơn ai hết những ngày sắp tới đây giông bão sẽ còn trút xuống đầu mình nhiều nữa...