- Chị! Gia đình không cho mình cưới nhau thì thôi, mình bỏ ra ngoài thuê nhà ở riêng, không phải lo...
- Thôi, không làm vậy được đâu! Mình còn có gia đình mà T. Hic... T đến với bé Uyên đi, chị lấy chồng...
- Không được, chị... chị đừng lấy chồng mà...
Chị Diễm nhìn mình bằng đôi mắt ướt nhòe buồn mênh mông rồi quyết tâm ngoảnh mặt bước đi. Mình cố chạy theo níu chị mà sao không sao chạm tới, chỉ biết rượt đuổi trong vô vọng khi bóng dáng chị mỗi lúc một xa dần, xa dần...
- Chị...
Mình bật dậy, miệng hét lớn.
- Gì vậy trời?
Gương mặt Uyên hiện ra trước mắt mình, vẻ lo lắng lẫn khó hiểu.
Mình bàng hoàng ngó quanh, hóa ra vẫn đang ở trong phòng, vừa rồi chỉ là nằm mơ. Giấc mơ khốn kiếp!
Mình thở phào, nghiến răng lầm bầm, tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa bực dọc. Thật may khi đó chỉ là nằm mơ, không phải sự thật.
Tiếng nước vẫn chảy đều trong phòng tắm, chị Diễm chưa ra. Xem lại đồng hồ thì nãy giờ mình chợp mắt mới hai mươi phút thôi, thế nào lại nằm mơ mới oải.
Trán và lưng mình ướt đẫm mồ hôi, dù đã tỉnh nhưng vẫn còn váng vất mụ mị, tim đập rất mạnh. Cái cảm giác bất lực trong giấc mơ vừa rồi thật khó chịu, không cách nào diễn tả thành lời.
Đau, hận, nuối tiếc, mờ mịt...
- Nè, lau đi!
Uyên ném cho mình cái khăn, thái độ thờ ơ nhưng sự quan tâm ẩn chứa trong đó lộ rõ.
Mình cầm khăn lau trán, hai tay xoa xoa mặt cho tỉnh táo, nghe Uyên hỏi:
- Nằm mơ thấy gì mà la làng la xóm dữ vậy?
Mình vừa bóp trán vừa đáp:
- Có thấy gì đâu...
- Xạo! - Cô nàng trề môi - Thấy chị Diễm đi lấy chồng phải không?
- Sao biết?
- Xì, nhìn thái độ là biết rồi. Chỉ có vậy T mới gào rú như chết tới nơi, mặt mày như người mất hồn!
Mình lặng thinh, tâm trạng vẫn chưa ổn định được, cảm giác chông chênh thật khó hiểu.
Đúng lúc này, chị lau tóc bước ra, Uyên lập tức chạy lại ton hót:
- Chị, em kể nghe cái này vui lắm!
- Thôi đi! - Mình quát lớn.
Uyên đang vui vẻ bị mình nạt thì cụt hứng không nói nữa, hình như giận rồi, lặng lẽ ngồi xuống giường cầm điện thoại nhưng mình biết chẳng để làm gì cả.
Chị Diễm nghe nạt nộ bèn đưa mắt nhìn mình, sau đó lại nhìn Uyên, cuối cùng mới hỏi:
- Có chuyện gì mà lớn tiếng vậy T?
- Đâu có gì. - Mình cười gượng, thần trí rối bời như mớ bòng bong.
Chị ngó mình khá lâu, chợt thở dài rồi ngồi xuống thì thầm với Uyên:
- Sao vậy?
Uyên lắc đầu nhè nhẹ, giọng oán trách:
- Thôi, mới vậy đã nạt em rồi, em nói ra có khi đánh em luôn quá!
Lạy trời, nói y như thiệt. Trình độ Uyên mà mình nhào vô chắc ăn đòn nát mặt, ở đó nói cái kiểu như mình ức hiếp ghê lắm.
Dù sao cũng lỗi do mình đang rối trí không kiểm soát được lời nói. Mình gãi đầu:
- Xin lỗi, T giỡn chút!
- Ừ, giỡn! Giỡn vui quá! - Cô nàng nói mát.
Mình mắc cười ngó qua, khuôn mặt Uyên khi giận hờn đáng yêu kỳ lạ, nhìn chỉ muốn chạy tới ôm vào lòng mà an ủi, đặc biệt là đôi môi đỏ tươi cứ mím lại đầy oan ức.
Tim mình tiếp tục đập điên cuồng, vội dời mắt đi nơi khác, không dám nhìn Uyên thêm giây nào nữa. Mình nói:
- Thiệt mà! Chứ mắc gì tự nhiên nạt Uyên?
- Vậy mới nói, khùng!
- Ừ, chửi lại huề rồi đó nhen!
- Chưa. Điên, mát, tâm thần... - Uyên tuôn một lèo.
- Chịu luôn!
Mình cười lớn, lấy khăn đi tắm, sau lưng có tiếng cô nàng đuổi theo vớt cú chót:
- Biến thái, cô hồn các đảng...
o0o
Khi mình tắm xong, may sao Uyên đã vui vẻ trở lại, chửi một trận xả hết nộ khí nên xẹp rồi. Cô nàng và chị Diễm đang nói chuyện tíu tít.
Gần 9h sáng, bọn mình đều đói bụng, quyết định rời khách sạn ra ngoài ăn. Mình hỏi thăm bộ phận lễ tân vài địa điểm ăn uống ngon, giá tốt rồi lên đường.
Vẫn như bận đi, mình chạy xe một mình, hai cô gái đi cùng nhau. Trời nắng gắt, mình chọn một nhà hàng gần đó ăn cho tiện. Nơi này chủ yếu bán các món hải sản tươi sống, xem thực đơn mà phát mê. Chuyến đi do Uyên đài thọ nên mình đưa thực đơn cho cô nàng chọn món.
Uyên ngó sơ rồi gọi một lèo năm, sáu món, tôm cua gì tùm lum. May mà mình với chị bảo đủ rồi, bằng không chắc cô nàng gọi hết các món có trong thực đơn luôn quá.
Trong lúc chờ chế biến, mình nhớ ra chuyện lúc sáng, bèn kể:
Bạn đang đọc truyện trên website DocTruyenVoz.Com
- Hồi sáng ra biển có nhỏ kia nhìn em đắm đuối! Đẹp trai khổ ghê!
Chị cười mỉm chi:
- Vậy hả? Đẹp không?
- Đẹp mới nói chứ...
- Xời... - Uyên bĩu môi - Một là nhỏ đó mắt lé, hai là thuộc dạng Chung Vô Diệm xấu ma chê quỷ hờn thì có.
- Hi hi, nghe cũng có lý há! - Chị Diễm bật cười.
Mình hừ mũi:
- Chỉ giỏi nói nhảm! Cỡ Uyên không có cửa với nhỏ đó đâu, ở đó mà chê!
- Không tin, chừng nào thấy mới tin!
- Chờ đi, thế nào cũng có dịp gặp, lúc đó đừng có tủi thân à!
- Ha ha, để Uyên chống mắt chờ xem!
Ngoài miệng nói cứng vậy thôi, thực ra mình biết tuy cô gái mặc áo tắm đỏ kia đẹp thật nhưng so với Uyên vẫn còn kém, nhất là cái thần thái sang chảnh từ trong trứng nước kia thì không phải ai muốn cũng có được.
Tán chuyện thêm chốc lát, rốt cuộc món ăn cũng được dọn lên đầy bàn, vừa nhìn đã tươm nước bọt. Bọn mình đang đói nên nhập tiệc rất nhanh. Mình ga lăng lột cua lột tôm cho chị, tất nhiên cũng làm giúp Uyên, đối xử khá công bằng với cả hai.
Uyên chống cằm trong lúc mình lột tôm giùm cô nàng, khóe môi treo nụ cười vui vẻ, ánh mắt thì trìu mến tới nỗi mình thoáng bắt gặp phải rùng mình mấy cái, không dám nhìn thêm.
Đến khi mình bỏ con tôm đã lột vỏ sạch sẽ vào chén Uyên, cô nàng hào phóng tặng mình nụ cười ngọt hơn mật:
- Cảm ơn!
Mình không quen cái kiểu Uyên dịu dàng tình cảm thế này, hắng giọng khỏa lấp sự lúng túng:
- Ăn đi, ơn nghĩa gì? Một con thôi đó, T còn chưa được ăn nữa...
- Hứ, mới ra dáng đàn ông được chút đã lòi bộ mặt thật! - Cô nàng xịu mặt gầm gừ.
- Ờ.
Mình cười, Uyên phải như vậy mới làm mình thoải mái, chứ cứ cái kiểu ngọt ngào kia mình thật sự không quen, cảm thấy cực kỳ áp lực và gò bó.
Nhà hàng này chắc cũng có tiếng ở đây, bọn mình ngồi một lúc mà thấy khá đông khách ra vào. Mình đã chọn bàn trong góc nhưng cứ chốc chốc lại có vài cặp mắt đảo qua, chủ yếu săm soi hai cô gái ngồi cùng mình, kèm theo là những tiếng thì thào bàn tán lẫn xuýt xoa.
Đẹp đôi khi là một cái tội rất lớn!
Không ít cặp mắt đổ dồn về Uyên, thái độ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô nàng phớt lờ, khinh khỉnh nói:
- Lũ hám gái!
Mình nghe mà thấy nhột, hình như có đôi lúc mình cũng nằm trong số đó thì phải, cười bảo:
- Trai nào thấy gái chẳng vậy, quan tâm chi mệt người!
Chị liếc mình. Uyên cau mày:
- Hay quá hén! T không muốn bị đánh đồng với hạng người đó thì tốt nhất xem lại bản thân đi!
- He he, giỡn thôi, T đâu có vậy! - Mình lấp liếm trước ánh mắt hình viên đạn của cả hai.
Nhà hàng đông đúc vốn đã náo nhiệt, thêm một nhóm khách đi vào càng ồn ào kinh khủng. Mình ngồi quay mặt về phía cửa nên khi nghe tiếng nói cười, theo phản xạ tự nhiên ngước lên, cơ thể đờ ra. Bởi vì nhóm người vừa đi vào trùng hợp thế nào lại có cô gái lúc sáng mà mình vừa nhắc tới. Cô ấy đi cùng nhóm bạn gái và hai thằng nữa, cả bọn đều mặc quần ngắn, áo ôm sexy.
Cô gái nọ đang cười nói thoải mái với đám bạn, chợt thấy mình thì lộ vẻ bất ngờ, khựng người lại. Thấy vậy, một cô trong bọn hỏi:
- Gì vậy Nhung?
Cô gái tên Nhung ngần ngừ giây lát rồi lắc đầu:
- Không có gì. Hay là tụi mình đi quán khác được không?
- Sao vậy? Chỗ này ngon, không ăn ở đây thì đi đâu?
- Chẳng biết, tự dưng vô đây thấy không thích lắm! - Mắt Nhung bâng quơ liếc qua sau lưng Uyên và chị Diễm.
- Mày nhiều chuyện quá, đi vô lẹ!
Mấy người kia hối thúc, kéo Nhung vào bàn trống cách chỗ tụi mình vài dãy.
Chị Diễm và Uyên đương nhiên không hay biết chuyện vừa diễn ra. Thấy mình ngẩn người, chị kêu:
- T không ăn đi, cứ ngồi suy nghĩ gì hoài vậy?
- Chắc đang nhớ em gái tình cờ gặp lúc sáng dưới bãi biển thơ mộng. - Uyên châm chọc.
Mình không định nói, nghe vậy buột miệng:
- Nhỏ đó đang ngồi sau lưng hai người kìa!
Bọn họ định xoay đầu nhìn, mình vội chặn ngay:
- Đừng nhìn làm ta chú ý!
Uyên nhún vai, vừa nhai tóp tép vừa bảo:
- Hơi tò mò về nhan sắc nàng thơ sét đánh của T!
- Hi hi, chị cũng vậy!
Cô gái tên Nhung ngồi đối diện mình, cách hai dãy bàn chừng vài mét nên nhìn rất rõ. Hồi sáng hơi bất ngờ và vội vã, mình không kịp nhìn, giờ trông kĩ thì đúng là cô ta đẹp thật, có lẽ cũng một chín một mười với Uyên.
Nhưng mình nhìn không phải vì cô ta đẹp, mà cứ thắc mắc mãi về hành động lúc sáng của cô ta, và cả thái độ đòi về khi nãy lúc trông thấy bọn mình. Lúc sáng còn thấy ngờ ngợ chứ giờ mình dám chắc phải có nguyên do trong đó.
Ngồi thêm một hồi, chị Diễm lẻn ngoái đầu nhìn Nhung, tiếp đó quay lại hỏi mình:
- Phải người mặc áo thun trắng không T?
- Ừ, thấy giống Chung Vô Diệm không? - Mình háy mắt.
- Đẹp ghê!
- Đâu, em nhìn thử coi!
Tới lượt Uyên tò mò hơi quay mặt ra sau ngó qua bàn kia, đúng lúc cô gái tên Nhung dường như cũng cảm giác được, ngước mặt lên. Tia mắt va chạm, hai cô gái cứ thế nhìn nhau trân trối. Không gian xung quanh hệt thùng thuốc nổ bị nén chặt có thể bùng phát bất cứ lúc nào, cực kỳ khẩn trương.
Phát giác Nhung cứ nhìn chằm chằm qua bên này, những người đi cùng cũng nhìn theo, trông thấy Uyên, sắc mặt ai nấy đều ngỡ ngàng tột độ. Một cô trong nhóm đứng lên gọi:
- Uyên...
Uyên vẫn ngồi trong tư thế nghiêng người ngoảnh mặt ra sau, hai tay cô nàng đặt trên thành ghế khẽ run, vô thức bóp chặt lại.
Tình hình có gì đó bất ổn, hình như nhóm kia biết Uyên, không lẽ là bạn bè cũ ở Cần Thơ? Nhưng nếu gặp lại bạn cũ lẽ ra cô nàng phải vui mừng, sao lại có thái độ phẫn nộ như vậy?
- Tính tiền! - Uyên đột ngột gọi lớn.
Rất nhiều người trong nhà hàng bị tiếng kêu làm giật mình nhìn qua bên này.
Nhân viên chưa kịp ra, Uyên đã gấp gáp đứng dậy ném xấp giấy bạc lên bàn rồi kéo chị Diễm ra ngoài, quên cả sự hiện diện của mình.
Mình liếc qua đống thức ăn trên bàn, chưa ăn được bao nhiêu trong khi còn rất đói cũng đành ba chân bốn cẳng chạy theo bọn họ.
Lúc Uyên lướt ngang qua nhóm kia, vài người gọi cô nàng song Uyên vẫn lặng lẽ vứt ngoài tai. Thậm chí một cô gái kéo tay Uyên muốn nói chuyện nhưng cô nàng gạt đi, quày quả bước nhanh ra cửa.
Mình đi sau bị cô gái tên Nhung bước theo gọi:
- Này...
- Hả? - Mình dừng lại, muốn nghe cô ta nói gì.
- Nhắn giùm với Uyên là tôi xin lỗi! - Nhung khẽ nói.
Mình khó hiểu:
- Xin lỗi chuyện gì? Sao bạn không trực tiếp nói với Uyên?
Khi nãy rõ ràng cô ta ngồi trơ như phỗng lúc Uyên đi qua, giờ lại nhờ mình gửi lời.
Cô ta ngập ngừng:
- Tôi... ngại! Bạn cứ nhắn giùm tôi được rồi!
Thần trí mình vụt sáng lên, không lẽ cô ta là...
- Bạn biết thằng Khang chứ? - Mình hỏi, mắt chăm chú ngó Nhung.
- A... Tôi...
Nghe đến cái tên kia, Nhung bỗng bối rối lạ thường, ấp úng không đáp.
- Hiểu rồi.
Mình cười nhạt quay lưng đi, bỏ lại Nhung đứng lặng nhìn theo.
Khi mình ra đến ngoài, Uyên và chị đã đi mất, có lẽ cô nàng không muốn ở lại nơi này để phải đối diện với đoạn quá khứ đáng quên. Mình lấy xe chạy về khách sạn nhưng lên phòng vẫn chẳng thấy hai người kia đâu, mới gọi cho chị. Người bắt máy là Uyên, giọng cộc lốc:
- Gọi làm gì?
Mình chưng hửng nhưng vẫn nói:
- Hai người đang ở đâu vậy? Sao chưa về?
- Ở đâu hỏi chi? Tối nay ngủ một mình đi! - Uyên xả một tràng rồi tắt máy.
Mình ngẩn người chả hiểu quái gì, tiếp tục gọi chị nhưng reo thật lâu không ai bắt máy. Chờ một lát, chị nhắn tin cho mình.
Chị: Bé Uyên giận T, không cho chị nghe máy.
Mình: Trời đất, em làm gì mà giận?
Chị: Ai bảo T khen nhỏ kia đẹp...
Thiệt hết biết, mình bóp đầu xoa trán một hồi mới nhắn tiếp.
Mình: Nói với Uyên là nhỏ đó xấu hoắc, xấu banh nhà lồng, thua xa Uyên cả ngàn cây số.
Chị: Bé Uyên nói "muộn rồi".
Mình: Chị đang ở đâu vậy?
Chị: Bé Uyên không cho chị nói. T ở khách sạn chờ tí nhen, lát tụi chị về liền à!
Mình thảy điện thoại xuống giường, chán chường nằm ườn ra đó. Tưởng chuyến này đi chơi vui vẻ, dè đâu chưa gì đã gặp chuyện, nghĩ chán thật.
Cô gái tên Nhung kia theo mình đoán chắc là nhỏ bạn thân đã lẻn qua mặt Uyên quan hệ có con với thằng Khang, trước kia Uyên từng kể. Thế giới này bé thật, đi xuống đây chơi thế nào lại đụng mặt tình địch cũ, hỏi sao Uyên không sôi máu đùng đùng bỏ về.
Mình bật tivi xem trong lúc chờ đợi, cả tiếng sau vẫn không thấy bọn họ về, đang nóng ruột tính gọi thì chị điện cho mình.
- Sao chưa về nữa? - Vừa bắt máy, mình hỏi ngay.
Giọng chị rầu rĩ:
- T ra đây liền đi! Bé Uyên uống bia quá chừng, chị cản không được...
Nói xong chị đọc địa chỉ, mình tức tốc vọt đi ngay, ruột gan nóng như lửa đốt. Chỗ này lạ nước lạ cái chứ không như ở quê, hai cô gái ngồi đó nhậu say sẽ dễ kéo tới không ít phiền toái.
Đó là một quán nhậu nằm sâu trong hẻm gần chợ, mình cũng chả biết sao Uyên mò ra tới đây. Lúc này đang giữa trưa, quán không đông lắm, chỉ độ vài bàn. Kia rồi, cô nàng đang say sưa cầm ly bia tu ừng ực, chị Diễm ngồi cạnh thấy mình vô liền đưa mắt cầu cứu.
Mình bước tới kéo ghế ngồi, ngó dưới đất thấy gần chục vỏ chai rỗng mà gai người. Cái này ném về ma men rồi, không còn là người nữa.
Mình kéo tay Uyên đang cầm ly bia xuống, dịu giọng:
- Uống vậy đủ rồi, về thôi!
- Kệ Uyên! - Cô nàng gạt tay mình ra, tiếp tục uống cạn ly.
Khác với mình nghĩ, thần sắc Uyên rất bình thường, chỉ hơi tái đi vì bia. Cô nàng cũng không hề tỏ ra đau khổ, buồn bã, mà trông cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh đến khác thường!
Mình có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi.