Yêu Thầm Kiểu Âu Mĩ

Chương 1: Chương 1




Thời tiết khô ráo, âm u. Một mình đứng trong phòng mờ tối. Một lúc lâu, cầm ảnh chụp trên bàn lên. Đây là ảnh chụp chung của anh và bạn gái. Kéo tấm màn, để cho ánh sáng chiếu vào. Người ấy có khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt đạm mạc. Có rất nhiều chuyện không muốn nhớ đến. Anh hiện tại đang phải ở lại chỗ trọ ngày nhỏ, bởi vì nhiệm vụ đặc thù, không thể đường hoàng trở về chỗ ở của mình. Từ trong ngăn kéo lấy ra tấm ảnh chụp chung từ hồi tốt nghiệp tiểu học, đột nhiên phát hiên ra một cậu bé yên tĩnh, giống như đang nhìn mình. Lật đến mặt sau, mới nhớ ra cậu bé ấy là Chí Sơ. Trong trí nhớ, Chí Sơ là một người trầm mặc ít nói. Từ cái ngày mình ngồi xổm trước mặt câu ta cười toe, sau đó mỗi giờ mỗi khắc đều có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Thanh Huệ ngã xuống giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà…

Sân bay. Trong đám người, có một người đàn ông mặc một bộ đô đen hướng về phía chiếc xe ô tô màu đen. Bề ngoài tuấn mĩ, phía sau còn có mấy người mặc âu phục đi theo, khiến cho mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn. Hắn ngồi lên xe, bên cạnh một người đàn ông đưa mấy tấm ảnh chụp “Lão Đại, có phải người này?”

Chí Sơ hơi hé miệng, ánh mắt âm u, nhìn hai người trên tấm ảnh. Lái xe lại nói tiếp “Đây là tay súng thiện xạ, bên cạnh là bạn gái cậu ta.”

“Bạn gái à….. Tôi mới đi có sáu năm, cậu ta đã có bạn gái…”

“Có điều một năm trước đã chia tay rồi, không biết lí do.”

“Tôi không phải nói các người trong sáu năm phải giám thị thật kĩ lưỡng à? Tất cả các đoạn băng đưa cho tôi, sao không có cái nào nói về bạn gái cậu ta!?” Chí Sơ cầm ảnh, thâm tình nhìn Thanh Huệ trong tấm ảnh.

“Này… Là vì sợ ngày nổi giận, hơn nữa họ đều đã chia tay rồi.”

Xe đã yên lặng đi trên đường một đoạn rồi, trên đường ít người qua lại. Hắn đỡ lấy trán “Dừng một chút”

Lái xe nghe theo đỗ lại bên đường. Chí Sơ cười cười “Vất vả rồi. Có mỗi việc gửi băng ghi hình cũng làm không xong.” Giơ súng lên, hướng người lái xe kia nổ súng… Một tiếng vang lên, Hắn chỉ lạnh nhạt nói “Quẳng đi” Mấy người nâng thi thể, tìm một chỗ khuất ném đi. Sau đi lại lên xe. Xe tiếp tục chạy.

Thanh Huệ nhận được điện thoại. Người gọi quả nhiên là bạn cùng đội Trương Thuận “Đội trưởng, anh đang ở nhà à?”

“Nhà cũ”

“A? Sau năm nay anh cũng chưa về đó mà? Sao hôm nay…”

“Hoài niệm chút thôi.” Thanh Huệ nở nụ cười “Thuận, gần đây tâm tình không tốt”

“Là vì chuyện của chị dâu à?”

“Cậu sao lại gọi cô ấy là chị dâu vậy? Tôi với cô ấy vốn không có khả năng.”

“Đội trưởng, tôi vẫn hi vọng hai người có thể tái hợp”



Cúp máy, ngồi trên giường, cẩn thận nhìn ảnh chụp. Cả một buổi chiều im lặng, trái tim bị bóng tối và lạnh lẽo cắn xé. Chí sơ ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu thời gian là một lưỡi kiếm vô tình, tôi tình nguyện vì cậu mà đỡ. Ngày trẻ, đã từng bên bờ biển hẹn thề. Hai người, sâu sắc nhìn nhau, tựa hồ có thể nhìn thấy đối phương… Thời gian dài đằng đẵng

Mỗi người đều tồn tại, vì đức tin của mình mà chiến đấu.

Thời tiết vẫn oi bức như cũ. Thanh Huệ khó khăn lắm mới tìm được Trương Thuận. Mấy ngày không gặp, gương mặt cậu ta đã trở nên tiều tụy. Áo sơ mi màu lam dính bùn. Một người lẻ loi ngồi trong góc phòng khách sạn, lẳng lẳng nhấp chén nước trong tay. Thanh Huệ đi qua, ngồi xuống phía đối diện, đáp lại là một đôi mắt không tình cảm gì. Cảm giác như Trương Thuận đã bị cái gì kích thích vậy. Đối phương vẫn im lặng không nói, Thanh Huệ cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn Trương Thuận. Thấy cậu ta thất thần, giống như linh hồn đã bị tước đi mất vậy. Anh cười cười xoay đồng hồ trên cổ tay “Trương Thuận, thất tình à?”

Trương Thuận lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, môi run nhè nhẹ “Tôi…” Cậu cắn môi, giống như gắng kìm giữ cái gì.

Hành động rõ ràng đến thế, Thanh Huệ đương nhiên nhìn ra. Anh thở dài một hơi “Cậu nói đi, chuyện gì?”

Trương Thuận cụp mắt, cúi đầu “An Nguyên chết rồi. Hôm qua. Tôi rõ ràng ở cùng cậu ấy, nhưng lại bất lực, chỉ có thể nhìn cậu ấy ngã xuống. Đến khi đưa cậu ấy tới bệnh viện, cậu ấy đã không thở nữa.”

Nghe thế rồi, Thanh Huệ vẫn còn bình tĩnh. Hai tay đan vào nhau “Chết như thế nào? Có nhìn thấy hung thủ không?”

Trương Thuận lắc đầu, mặt tối sầm đầy hoảng loạn, giống như giữa lúc tuyệt vọng gặp phải ác ma. “Đấu súng. Lúc cậu ấy bị giết trời rất tối. Tôi không nhìn rõ mặt người kia, nhưng khẳng định là người của Aphose.” (Chỗ này thực ra là phiên âm tiếng Trung, mà cụm phiên âm đấy cho lên cả QT lẫn gg đều không dịch được một chữ @@ Thành ra không hiểu nó là cái gì nữa. Mình mạn phép nghe họ đọc rồi viết ra phiên âm tiếng Anh như thế này, dù sao cũng không ảnh hưởng gì cả. Nhưng nếu có ai cảm thấy có khả năng giúp mình thì mình vẫn rất cần sự giúp đỡ của mọi người:”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.