Yêu Thầm Kiểu Âu Mĩ

Chương 4: Chương 4




Quý An máy môi, quay đầu nhìn về hướng khác, bất đắc dĩ nói “Thật ra, Thanh Huệ, tôi không hiểu nổi anh đang suy nghĩ cái gì thế?”

Thanh Huệ nở nụ cười “Cậu cảm thấy lòng người là thứ có thể dễ dàng thấu hiểu được sao? Nếu đúng là thế, tôi đã không phải vất vả.”

Đây là nói thật, đương nhiên Quý An vẫn không hiểu được, cho nên cũng an tâm.

Quý An tặc lưỡi nói “Tôi nói này, anh nghĩ rằng tôi và anh thật ngu ngốc phải không? Tôi một chút cũng không ngốc, chí ít tôi đã vì anh họ làm rất nhiều chuyện, sau đó… Dù sao tôi cũng đã giúp anh ấy nhiều.”

Thanh Huệ nhíu mày “Cái này với với chuyện cậu không ngốc liên quan gì. Quý An, tôi hỏi cậu, cậu không phải là thích anh họ của mình đấy chứ?” Anh chỉ tùy tiện hỏi như vậy, không ngờ Quý An đỏ mặt thật, vội vàng nói “Tôi… Tôi là con trai a! Hơn nữa sao tôi có thể thích chính anh họ của mình được! Tôi còn muốn anh ấy kết hôn và nhiều thứ nữa…”

Quý An càng nói càng nhỏ, đến khi biết không thể giấu Thanh Huệ được nữa. Cuối cùng đành thành thực trả lời “Được rồi được rồi, tôi thích anh ấy, tôi đã thích anh ấy mười năm rồi! Khi đó tôi còn rất nhỏ a? Tôi khác những đứa nhỏ ngốc nghếch bị bắt nạt chạy tới chạy lui, trong lòng tôi khi ấy chỉ muốn làm thế nào để anh họ vui vẻ thôi.”

“Sau đó thì sao?” Thanh Huệ hai tay ôm lấy vai, sắc mặt trầm ổn không thay đổi. Quý An không thích nhất chính là vẻ mặt này của Thanh Huệ, cảm giác như đang nghiêm hình bức cung a! Quý An nói “Sau còn thế nào nữa, tôi gặp được cô gái mà anh ấy yêu nhất, khi đó bọn họ mới 11 tuổi, hai người luôn thích nắm tay nhau chạy tới chạy lui. Có đôi khi tôi cũng sẽ cùng chơi với họ, nhưng họ đều khôn để tâm đến tôi. Vậy mà tôi vẫn ngồi cạnh yên lặng nhìn họ hôn nhau.”

“Cậu có thể thổ lộ, cứ thế mà hành động đi. Vương Hải Đông trăm phần trăm sẽ từ choosic ậu, tốt nhất cậu vẫn nên nghĩ biện pháp chia rẽ thì hơn”

“Bạn gái anh ấy đã bị anh hại chết!” Quý An trừng mắt nhìn Thanh Huệ, giọng nói không phải sự vui sướng khi tình địch chết, mà là đau lòng khi mất đi một người chị.

“Đúng thế, bạn gái cậu ta chết rồi, cho nên cậu hoàn toàn có thể dụ dỗ cậu ta. Quý An, tôi thấy cậu cũng là người thông mình, chỉ là quá ngây thơ thôi.”

“Tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy!” Quý An mặt đỏ bừng “Hơn nữa, anh vừa mới chê tôi ngốc, sao giờ lại nói tôi thông minh? Nhất định có vấn đề!”

“Tôi không có thấy cậu ngốc, là cậu tự thấy mình ngốc. HIện tại tôi mới hiểu ra, cậu đúng là ngốc thật.” Anh vỗ bả vai Quý An nói “Không tận dụng thì thời cơ không đến nữa đâu, cậu thật sự hài lòng với hiện tại sao?”

Quý An cúi đầu nói “Nhưng mà, tôi làm thế nào dụ dỗ anh họ được. Dù là thích anh ấy, nhưng mà mỗi lần bình tĩnh nhìn anh ấy, thấy anh ấy bình an là tôi đã thỏa mãn rồi.”

Thanh Huệ không hài lòng nói “Quý An! Cậu quá dễ dàng thỏa mãn! Người mình thích ở ngay trước mặt, còn chưa biết cậu thích người ta, chẳng lẽ cậu không cảm thấy như vậy rất khó chịu hay sao? Nhưng chuyện khác, sau tự nhiên sẽ làm được.”

Quý An kinh ngạc nói “Thanh Huệ, tôi nói này, tôi phát hiện anh thay đổi rất nhiều nha, mà không phải nhiều bình thường đâu. Có phải tên Chí Sơ kia nói cái gì đó không đứng đắn với anh hay không?”

Thanh Huệ kinh ngạc, có thật là nhanh quá không? Xen ra là anh đã sơ suất, đối mặt với Quý An, anh còn tưởng cậu ta sẽ không nhận ra. Kiểu người như cậu ta, chỉ yêu quí tính mệnh hoặc là chấp hành nhiệm vụ thật tốt là hết, xem ra phải lưu ý nhiều hơn rồi.

Thanh Huệ bình tĩnh nói “Tôi chỉ nói ra cảm giác trong lòng của mình thôi, nếu thích một người, chẳng lẽ cậu không muốn ở bên người ấy sao?”

Quý An ngẩn người “Ở bên nhau sao? Không có cái gì là vĩnh hằng, cho dù tôi có cùng người ấy ở bên nhau, vẫn phải chịu sinh ly tử biệt, vậy không phải ở một góc người ấy không chú ý mà quan sát là tốt hơn sao?”

Lần này, đến lượt Thanh Huệ ngây dại.

Câu nói kia của Quý An vượt ra ngoài dự kiến của anh. Anh thật không nghĩ rằng Quý An lại nói những điều đại loại như vậy, nếu không phải vĩnh hằng, rồi cũng sẽ phải chia lìa, không bằng từ bây giờ quý trọng, hết sức trân trọng người quan trọng nhất của mình?

Khi anh định nói, cửa ‘két’ một tiếng mở ra. Hai người giật mình nhìn ra cửa thấy một người đàn ông gầy yếu. Cả người hoảng loạn run rẩy, tóc lòa xòa trước mặt, Thanh Huệ nheo mắt, còn thấy trên cổ có vết màu đỏ “Các ngươi…” Anh ta sợ hãi không nói lên lời, giống như vừa bị tấn công. Thanh Huệ tiên đến, vừa muốn nói chuyện thì anh ta lùi lại lớn tiếng nói “Không được lại đây!”

“Được rồi, vậy nói tôi biết tên của anh” Thanh Huệ nói, anh ta cũng có vẻ yên tâm, rồi lại nhìn bốn phía như sợ ai nghe thấy.

“Hằng Phi…” Hằng Phi?! Thanh Huệ cắn môi. Người trước mặt này lại là Hằng Phi, anh trai của Hạ Thư Viện sao? Anh không biết Hằng Phi xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn anh ta thành cái dạng này, xem ra không phải chuyện gì tốt.

“Tôi… Làm sao vậy?” Hắn nhìn thần sắc ngưng trọng của Thanh Huệ, không khỏi sợ hãi, cảm giác xung quanh đều giống như ác ma đang cười nhạo mình. Hắn sợ nhất, ghét nhất chính là cái cảm giác này. Tại sao mình luôn sống trong thế giới bị kẻ khác cười nhạo? Hắn không khỏi ầm thầm chửi rủa.

“Hằng Phi, anh có biết Hạ Thư Viện không? Hạ Thư Viện” Hằng Phi giật mình nhìn lên, bước nhanh về phía trước, vội hỏi “Thư Viện? Cậu biết Thư Viện? Nói tôi biết, con bé hiện tại thế nào? Nó là thân nhân duy nhất của tôi!”

Hằng Phi đương nhiên không biết Hạ Thư Viện thế nào, nhưng là anh trai, quan tâm tới em gái là bản năng. THnah Huệ nói “Tôi nghĩ cô ấy vẫn còn trong bệnh viện, có lẽ không có gì nguy hiểm.”

Hằng Phi ngây người hỏi “Sao lại ở trong viện? Chắc chắn là do Cố Chí Sơ làm! Hại tôi không còn mặt mũi làm người, còn thương tổn em gái tôi! Thật không thể tha thứ!”

“Không thể tha thứ? Hằng Phi, vậy việc hiện tại anh muốn làm nhất, là giết hắn sao?” Thanh Huệ vừa nói khiến Hằng Phi sửng sốt. Hắn quả thật có ý định muốn giết Cố Chí Sơ, nhưng không có gan. Cố Chí Sơ không phải kẻ dễ chọc như vậy, hắn chỉ làm vẻ trung thành bởi vì là bề dưới mà thôi.

“Là tôi vô dụng, không chăm sóc được em gái. Tôi trước kia chỉ là một tên côn đồ, thường làm liên lụy tới Thư Viện, lần nào cũng gây ra rắc rối. Sau đó gặp Cố Chí Sơ, hắn cho tôi gia nhập Aphose, từ đó tôi đã thề phải làm thật tốt, Cố Chí Sơ cũng hài lòng về tôi. Nhưng mà, hắn là một người…” Hằng Phi nhìn Thanh Huệ, ánh mắt không biết là ai oán hay phẫn nộ.

“Cho nên, tất cả đều là sai làm của tôi. Tôi hẳn là không nên chọc đến cậu”

“Trước đây, tôi phái người giết Trương Thuận, còn xúc phạm đến cậu. Cố Chí Sơ biết, tuy rằng cậu không bị thương, nhưng hắn lại…” Hắn không nhắc nữa, Thanh Huệ biết là có chuyện khó nói nên cũng không truy vấn.

Hằng Phi đứng phía trước, Thanh Huệ cảm thấy hắn thật đáng thương. Sau này có thể anh cũng phải đứng nơi này, làm một kẻ đê tiện. Lúc nói chuyện với Hằng Phi, Quý An đều im lặng không nói, khiến Thanh Huệ thực tò mò.

“Quý An, sao vậy? Có gì thì nói đi.”

“Thanh Huệ, thật tình, tôi cảm thấy không hiểu nổi anh. Anh nói cho tôi biết thân phận thật sự của anh đi…”

Thanh Huệ sửng sốt, không nghĩ rằng Quý An mở miệng ra lại hỏi vấn đề này. Đối với anh mà nói thì cũng dễ ứng phó thôi, nhưng mà trước mắt là Quý An, không đơn giản như vậy.

“Quý An, tôi cũng không hiểu hết cậu, hơn nữa, thời gian chúng ta quen biết cũng ngắn ngủi, đương nhiên không thể hiểu nhau. Cậu rốt cuộc nghi ngờ tôi chuyện gì?”

“Tôi tin anh họ, tin rằng anh ấy chưa từng nói sai. Anh quả thật rất đáng nghi, cho tôi cảm giác, thập phần đáng sợ.”

“Chẳng lẽ vì tôi đáng sợ nên cậu cho rằng tôi là người xấu sao? Quý An thằng nhóc này!” Thanh Huệ cười khổ, day day trán, sau đó hạ tay xuống “Dù cậu nói thế nào, tôi vẫn trong sạch. Hơn nữa, tôi chưa từng hại cậu, phải không?”

Quý An ngẩn ngơ “Không có thật. Nhưng có cái gì để chứng mình anh trong sạch?”

“Nếu vậy, tôi cũng không có cách gì. Cậu cứ ở lại đây đi, tôi phải trở về.”



Trên thế giới không có gì đáng sợ bằng lòng dạ con người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.