Là giọng của chị Nhiên Nhiên!
Đã có chuyện gì xảy ra?
Thịnh Hạ hoảng hốt, vội vàng kiễng chân nhìn vào bên trong cửa sắt. Nhưng do cửa tầng 1 đóng kín nên cô không nhìn được gì, chỉ nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra.
“Trẻ con sao lại xen vào chuyện người lớn như thế? Bà của cháu cũng là mẹ chồng của cô! Hai vợ chồng cô hiếu thảo với bà nên muốn đón bà về để chăm sóc! Sao cháu có thể ——”
“Hiếu thảo? Mẹ cũng chả tin anh chị đâu! Toàn là lòng muông dạ thú! Mẹ già rồi nhưng không lẫn! Bao nhiêu năm rồi anh chị không nhớ gì đến tôi, bây giờ đột nhiên chạy đến đây chắc bởi vì nghe nói khu vực xung quanh nằm trong diện phá bỏ và di dời, muốn lừa tôi để chiếm lấy cái nhà này phải không? Đi đi! Đi mau đi! Mẹ còn chưa chết! Dù mẹ có chết, mẹ cũng tuyệt đối không để lại cái nhà này cho hai đứa vô lương tâm chúng mày đâu!”
“Sao mẹ lại suy diễn vô lí như thế! Kiến Quốc, anh mau thuyết phục mẹ đi!”
“Mẹ ơi, trước kia đều tại chúng con không tốt. Cả con và Lệ Quyên trong lúc nông nổi đã mắc sai lầm, nhưng bây giờ chúng con thật lòng muốn đón mẹ trở về. Không phải như mẹ nghĩ đâu, chúng con vô cùng hối hận với nhưng hành động trước đây! Nói ra thì xấu hổ vô cùng nhưng chính con trai con đã dạy con. Nó hục hặc với mẹ nó, rồi thản nhiên thốt ra một câu mà cả đời con cũng không quên được. Nó nói: “Đến khi bố mẹ già đi, con cũng mặc kệ sống chết của các người”, còn nói:“Bố mẹ không phải cũng đối xử với bà như vậy sao”, con…… Con lúc này mới nhận thức được mấy năm qua vợ chồng con đã không làm tròn bổn phận! Mẹ về với chúng con đi, con bảo đảm hai chúng con nhất định sẽ chăm sóc mẹ chu đáo, không bao giờ khiến mẹ phải phiền lòng nữa!”
“Đúng vậy đó mẹ! Nếu không phải thật lòng nhớ đến mẹ, Kiến Quốc cũng không cần vừa tăng ca đến 9 giờ còn kiên trì muốn gặp mẹ! Con vốn định sâng mai mới đến, nhưng anh bảo trong lòng khó chịu, không thể chờ thêm một giây phút nào nữa……”
“Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì về đi, hai bà cháu tôi vẫn sống rất tốt. Nếu hai đứa thật sự hối hận thì đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa.”
“Mẹ! Mẹ đừng như vậy! Chúng con sẽ quỳ xuống, quỳ xuống nhận sai —— ai da! Con nhỏ chết tiệt kia, sao mày dám đẩy tao! Tao là thím của mày đấy!”
“Cháu lặp lại lần nữa, đi ra ngoài.”
“Tao không đi đấy ——”
“Chú thím đã quên bố cháu chết như thế nào rồi sao?”
Như thể đột nhiên bị mất điện, căn phòng đang ồn ào nháy mắt trở nên im bặt. Một lúc lâu sau mới vang lên một giọng nói vừa tức giận vừa hoảng sợ: “Mày…… Tội giết người! Sao mày dám nhắc lại chuyện này?!”
“Mẹ, con nhỏ chết tiệt kia đã giết con trai của mẹ! Sao mẹ có thể ở chung một chỗ với nó! Mẹ không sợ ngày nào đó nó…… Á ——!”
Sau tiếng thét kinh hoàng bạt vía, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác đen, đi ủng cao gót dẫn đầu chạy về phía cổng. Trông bà ta như gặp phải quỷ, khuôn mặt vặn vẹo trong đêm đen đối lập với bộ quần áo chỉnh tề trên người.
Thịnh Hạ không kịp chuẩn bị, vô thức lùi lại hai bước. Nửa quả táo đang gặm dở cũng vì bất ngờ mà rơi xuống đất.
Cô kêu “Á” một tiếng, có chút đau lòng, nghĩ một lát, đá quả táo dịch lên phía trước một chút.
Lúc này người phụ nữ trung niên, cũng chính là thím của Giản Nhiên đẩy cửa sắt chạy ra ngoài.
Thịnh Hạ tránh ở một bên nhìn chằm chằm từng bước chạy của bà ta. Đúng như cô dự đoán, người đàn bà kia không chú ý nên vấp phải quả táo, trượt chân ngã sõng xoài. Nhìn thấy cảnh ấy, đôi mắt to tròn ngay lập tức cong lên.
Ai bảo bà bắt nạt chị Nhiên Nhiên của tôi!
Hừ!
***
“Sao em lại đến đây?”
Giản Nhiên ra ngoài kiểm tra cửa sắt, kết quả vừa đi đến sân đã thấy một cái đầu xù đằng sau cửa sắt đang nhìn trộm.
“Hì hì, hôm nay nhà em nhập một lô táo Phú Sĩ, vừa giòn vừa ngọt, nhưng bề ngoài không đẹp lắm nên không dễ bán. Mẹ em chọn mấy quả ngon biếu bà với chị.”
Thịnh Hạ quơ quơ túi hồng trên tay, thấy Giản Nhiên định từ chối, vội nghiêng người lách qua khe hở cửa sắt nghênh ngang đi vào: “Em đi thăm bà, sao bà vẫn chưa ngủ?”
Giản Nhiên: “……”
Giản Nhiên hơn Thịnh Hạ hai tuổi, vừa xinh đẹp vừa lanh lợi. Cả người mang phong thái nữ thần, kiểu người lạnh lùng không thích gần gũi với người khác. Thịnh Hạ quen với tính cách của cô ấy, cũng không thèm để ý, chạy thẳng vào trong nhà: “Bà ơi, con tới thăm bà đây!”
“Là Nhiệt Nhiệt à…… Sao con lại tới đây? Ai da sao còn mang theo cả táo thế này! Không được không được, con mau cầm về đi. Nhà con còn phải buôn bán, sao cứ cách vài ngày lại sang biếu bà được!”
“Bà ơi, những quả này vẻ ngoài không đẹp nên bán không đáng tiền. Nhà con ăn cũng không hết.”
“Con toàn lừa bà, trái cây bề ngoài không đẹp thì bên trong rất ngọt……”
“Bà ơi, sao dao chém vào trên bàn thế này?”
“Dao này á, không có việc gì, vừa rồi Nhiên Nhiên muốn đuổi chú thím nó đi…… Hai người đó không tốt nên cố tình hù dọa họ thôi. Con cũng sợ hả?” Giọng bà Giản càng về cuối càng dịu dàng, không còn sự tức giận và đanh đá như vừa rồi, dường như có phần bất an vì sợ cháu gái bị bạn bè ghét.
Thịnh Hạ vội nói: “Sao có thể thế được! Gan con lớn lắm! Hơn nữa đối xử với người xấu, phải vô tình như gió thu cuốn sạch lá vàng mới được. Con cảm thấy chị Nhiên Nhiên rất ngầu!”
Bà Giản nghe cô nói vậy, tâm tình dần trở nên vui vẻ: “Con nói đúng, thật ra Nhiên Nhiên nhà bà ngày thường rất hiền lành và hiểu chuyện!”
“Con biết ạ, chị ấy vừa khéo tay vừa học giỏi, lúc nào cũng giành được học bổng của trường!”
“Đúng đúng đúng, cháu bà vô cùng hiếu thuận nữa……”
Nghe một già một trẻ trong phòng liên tục khen ngợi chính mình, khóe miệng Giản Nhiên cong lên, phẫn nộ trong lòng cứ thế biến mất.
Cô vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ, đứng tại chỗ trong chốc lát rồi rảo bước vào trong phòng.
Thịnh Hạ đang ở giúp bà Giản gỡ len sợi.
Bà Giản đã 70 tuổi, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt dày đặc nếp nhăn, chiếc áo bông màu xanh đen bà đang mặc đã giặt nhiều lần đến mức trắng phớ, dáng người gầy yếu. Bà mất chồng ở tuổi trung niên, trước đó có hai đứa con trai. Con cả là ba của Giản Nhiên còn con thứ chính là Kiến Quốc.
Giản Kiến Quốc tính cách ba phải, cưới phải một người vợ trọng lợi ích nên đã hùa theo làm ra những chuyện không hiếu thuận. Bà đã tránh tiếp xúc với gia đình họ từ lâu. Còn con trai……
Vừa rượu chè vừa bài bạc, đã chết từ lâu.
Năm đó cha Giản Nhiên ở nhà bạo hành bà Giản, nên Giản Nhiên mới 10 tuổi đã đâm chết ông ta.
Giản Nhiên chưa đủ 14 tuổi lại được xem xét như phản xạ tự vệ nên không phải đi tù. Nhưng vì cô gánh tội danh giết cha trên đầu, mọi người không dám tiếp xúc gần gũi với cô thậm chí sợ hãi cô lập cô.
Mẹ của Giản Nhiên, bởi vì không chịu nổi bạo hành gia đình đã bỏ đi vào năm cô 5 tuổi. Trong nhà chỉ còn hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau.
May mắn bà Giản biết làm chút đồ thủ công như là dệt áo lông, đóng đế giày, còn thường xuyên đi ra ngoài nhặt phế liệu. Hai bà cháu rau cháo nuôi nhau nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Giản Nhiên có tính cạnh tranh, từ nhỏ thành tích đã vượt trội, liên tiếp giành được học bổng. Năm kia thi đại học chị ấy đã đỗ vào trường tốt nhất, hiện giờ đang học năm thứ hai. Nhà cách trường không quá xa, cho nên xin học ngoại trú.
Do được bà chỉ dạy, nên Giản Nhiên cũng rất khéo léo đan móc. Thịnh Hạ lúc này đang thu thập len sợi để giúp bà Giản làm đồ chơi cho trẻ con. —— Trong thời đại công nghiệp hóa, quần áo thủ công không còn chiếm thị phần lớn, bởi vì làm ra mất nhiều thời gian, hình thức cũng lạc hậu. Nhưng đồ chơi trẻ con bằng len sợi không cần bỏ quá nhiều công sức, vẫn được nhiều lứa tuổi yêu thích nên thành nguồn thu nhập chủ yếu của nhà họ Giản.
Bởi vì muốn đi học mà lại không thể ra ngoài mở quán nên Giản Nhiên hợp tác lâu dài với một cửa hàng thú bông. Hai bà cháu mỗi ngày phải làm đến quá nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi, đây cũng là lí do mẹ Thịnh sai Thịnh Hạ mang táo cho họ vào lúc muộn thế này.
“Chị Nhiên Nhiên, chỗ đồ chơi này để chị giao vào ngày mai sao?” Sau một hồi thu thập len sợi, Thịnh Hạ ngồi xuống một cái ghế nhỏ, chỉ vào đống đồ chơi chất cao như núi trong sọt tre hỏi Giản Nhiên.
Giản Nhiên nhìn cô: “Biết rõ còn cố hỏi, nói thật ra xem nào?”
“Con này nè, nó nói nó có duyên với em, muốn cùng em về nhà.” Thịnh Hạ vớt từ bên trong sọt ra một con rùa nhỏ màu đen, nhìn qua có vẻ hơi ngốc nghếch. Hai mắt cô lấp lánh nhìn Giản Nhiên: “Chị có thể giúp nó hoàn thành tâm nguyện không?”
“…… Không thể.”
Thịnh Hạ nếu bị người không thân từ chối sẽ trở nên lúng túng nhưng với người quen thì cô rất giỏi giở trò mặt dày. Cô liền ôm tay Giản Nhiên: “Chị Nhiên Nhiên tặng cho em đi màaaaa! Con này giống con rùa Brazil em mua mấy ngày trước quá, em muốn mang về cho nó có bạn gái!”
Giản Nhiên: “……”
Giản Nhiên cúi đầu nhìn ánh mắt tinh quái, thân mình rõ ràng hơi cứng đờ. Do từ khi còn nhỏ cô sống trong cảnh bạo hành gia đình, nên cô cực kì ghét tiếp xúc thân thể. Dù hai người từ nhỏ đã thân thiết, theo bản năng cô cũng sẽ đẩy cô bé này ra.
Nếu như cô đẩy ra, con bé này nhất định sẽ dùng đôi mắt to ươn ướt thương tâm nhìn cô…… Mí mắt Giản Nhiên hơi khép lại, cảm thấy đứa em này nào phải bạn bè mà rõ ràng là tổ tông của cô.
“Được rồi được rồi, cho em!” Cô tức giận nhéo nhẹ vành tai cô gái nhỏ, sau đó xua tay đuổi người: “Chạy nhanh về đi, nhà chị phải đi ngủ.”
Thịnh Hạ cười hì hì, hai lúm đồng tiền nhỏ rạng rỡ: “Chị là tốt nhất! Moazzz!”
Sau khi bịn rịn chia tay bà Giản, Thịnh Hạ chạy vụt về nhà, trên tay còn lúc lắc con rùa nhỏ.
Nhìn bóng dáng Thịnh Hạ nhỏ dần, ánh mắt bà Giản vui vẻ: “Nhiên này, con rùa đem rõ ràng là con làm riêng cho Nhiệt Nhiệt, sao còn cố ý dọa con bé?”
“Đương nhiên do con sợ con bé đó được một tấc lại muốn tiến một thước.” Giản Nhiên vừa sửa sang vật phẩm vừa nói: “Bà cũng biết con bé này được đằng chân lân đằng đầu mà.”
“Nói gì vậy, con bé cố ý trao đổi đồ với con vì sợ trong lòng chúng ta nảy sinh cảm giác gánh nặng.” Không ai thích cảm giác bị người ta bố thí cả, có qua có lại mới toại lòng nhau. Cả nhà họ Thịnh đều là những người tốt, coi trọng giúp đỡ người khác.
“Con biết.” Nhìn túi táo trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp của Giản Nhiên lộ ra nét cười hiếm hoi: “Con thấy bộ dạng con bé ấy sốt ruột chơi xấu cũng rất đáng yêu.”
Bà Giản: “……”
“Đúng rồi, hai vợ chồng bọn họ vừa rồi cương quyết như vậy, chỉ sợ sẽ tiếp tục đến……” Nhớ tới chuyện chính, ý cười trên khuôn mặt bà liền biến mất. Hai mắt bà cụp xuống, ảm đạm nói: “Sớm biết rằng con cái sinh ra đều hư như thế, thà rằng sinh ra miếng thịt heo, ít nhất còn có thể ăn.”
Giản Nhiên cười khẽ, vỗ nhẹ lưng bà, ánh mắt lạnh lùng hờ hững: “Bà đừng lo lắng, có con đây.”