Vì hộp giấy kia mà ba ngày rồi Tống Đồng chưa được ăn cơm. Buổi sáng chỉ kịp húp cháo cùng chiếc bánh bao chay đơn giản, thế là xong bữa
Cậu thực sự đói không chịu được
Tống Đồng tự an ủi bản thân, nhịn một chút, qua một ngày... chỉ cần một ngày nữa thôi, là cậu có thể ăn cơm rồi.
Sự thật thì ông trời phũ phàng hơn chúng ta tưởng, tại sao cứ phải nhắm lúc này mà bắt học sinh chạy chớ!!!
Trong lòng Tống Đồng rối tùng rối mù, lo lắng vô cùng
Chạy được 1000 mét thì Tống Đồng bắt đầu hoa mắt, dần dần chìm vào hôn mê
Xung quanh ầm ầm ĩ ĩ, tiếng học sinh la hét thất thanh, Tống Đồng còn nghe được một nữ sinh hét lên, sợ đến tái mặt. Cậu muốn cười, chỉ là chưa kịp thì đã xỉu cmn rồi
Chu Dật đứng gần đó hoảng hốt bế cậu lên phòng y tế của trường
Bác sĩ chỉ kiểm tra sơ qua, nói là không có gì nghiêm trọng. Chỉ là cậu bé này bị suy dinh dưỡng nặng, vừa đói vừa mệt nên mới ngất đi.
Chu Dật chẳng nói chẳng rằng, không biết đang suy nghĩ việc gì.
Tống Đồng tỉnh lại, thấy Chu Dật đang ngồi bên cạnh
“Chu Dật.”
“Nói.”
Tống Đồng không biết nói gì, chỉ là vô thức gọi tên hắn
Chu Dật đưa cậu một hộp sữa bò
“?”
Chu Dật ra lệnh cho cậu: “Uống.”
“Ò:3 “ Tống Đồng ngoan ngoãn nghe lời.
Uống xong, Chu Dật muốn đi vứt rác. Hắn mới vừa đứng lên, đã bị cậu ôm chặt eo.
Tống Đồng cọ cọ cái đầu xù lông vào hông hắn: “Chu Dật, cậu đối xử tốt với tớ quá làm tớ cảm động chết,mấtt”
Chu Dật khó chịu, cậy tay cậu ra: “Bỏ ra, tôi đi vứt rác”
Tống Đồng ôm không bỏ: “Không bỏ!”
Cậu mắc bệnh gì cũng không cần biết, chỉ muốn kiếm cớ ôm Chu Dật, ăn đậu hũ *
* Ăn đậu hũ: Nghĩa đen không cần biết, nghĩa bóng ý chỉ Tống Đồng đang làm mấy hành động không mấy hay ho.
Chu Dật khinh bỉ cậu: “Mấy tuổi rồi mà còn làm nũng? Cậu không biết xấu hổ à? “
Tống Đồng không nói gì, ôm càng chặt hơn, cả mặt đều chôn trong lưng Chu Dật, chỉ lộ ra chiếc tai đang ửng hồng