Chu Dật xoa xoa đầu cậu, cười đầy ẩn ý: “Xuống đây ngồi với tôi.”
Tống Đồng chán nản đổi chỗ với cậu bạn học kia, ngồi bên cạnh Chu Dật
Chu Dật ngồi cạnh thấy cậu trẻ con như vậy, cảm thấy hơi buồn cười, giống như bông hoa nhỏ bị cơn mưa đột ngột làm cho choáng váng.
Bông hoa nhỏ...?
Bông hoa nhỏ đấy lặng lẽ lấy đề Toán ra làm, trong lòng chua xót cho một tệ ăn tối của cậu, xót đến chết mất
Tống Đồng ngừng tay lại, trong đầu cậu trống rỗng, đến một bài cơ bản cũng không thể làm tiếp được.
Hai mươi phút sau.
Tống Đồng cầm tờ đề “Chứng minh” đặt trước mặt Chu Dật, hỏi: “Chu Dật, giải giúp tớ bài này được không?”
Chu Dật đang đọc tạp chí thể thao, còn không thèm liếc cậu lấy một cái: “Không.”
Tống Đồng mím môi không nói nữa
Chu Dật bực bội giật tờ đề trước mặt: “ Đề nào? “
Tống Đồng vươn ngón tay, chọt chọt đề bài một cách đáng thương
Chu Dật nhìn thoáng qua: “Tìm điều kiện rồi ra đáp án, thế là xong. “
“......”
Chu Dật miệng thì không ngừng quở trách, tay thì liến thoắng viết. Hắn nhanh chóng viết đáp án vào một tờ giấy.
Tống Đồng ngồi bên cạnh nhìn hắn vô cùng chăm chú
Chữ viết của Chu Dật khá nắn nót, không xấu đau xấu đớn, xiêu xiêu vẹo vẹo như một số đồng học. Chữ viết mạnh mẽ, dứt khoát, nhìn là biết từ nhỏ hắn có luyện thư pháp
Tống Đồng thu lại mớ trí tưởng tượng tào lao kia, tập trung nghiên cứu các bước mà Chu Dật đã viết.
Ở giữa có chỗ không hiểu, Tống Đồng hỏi Chu Dật: “Tại sao sinx = y lại...?”
Chu Dật bất đắc dĩ dời mắt khỏi tạp chí, không để cậu nói xong: “Không cần hỏi, chỉ cần làm theo đúng những gì tôi đã viết là được. “
“......”
Nhìn Tống Đồng thảm đến mức không thể thảm hơn, Chu Dật đành giải thích thêm: “Bài này đơn giản mà. Chỉ cần nhớ công thức, khi nào gặp lại dạng bài này thì áp dụng vào.”