Truyện được dịch và đăng tải miễn phí tại ldinh2026.wordpress.com và leting2026.wattpad.com, tất cả những trang khác đều là ĂN CẮP.
Buổi tối đi ngủ, cứ nghĩ đến chuyện come out với cha mẹ là Bách Tây lại thấy căng thẳng.
Mặc dù cha mẹ cậu rất văn minh, nhưng chọc thủng cửa sổ giấy và không chọc cửa sổ giấy*, vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
*Chọc thủng lớp cửa sổ giấy, có nghĩa là: sự thật có thể ai cũng biết nhưng không ai muốn phanh phui nó, giống như bị chắn bởi một lớp cửa sổ giấy, rất là mỏng manh chỉ cần động tay một chút là sự thật sẽ được phơi bày.
Cậu nằm bên cạnh Thích Tầm, sờ cổ tay rồi lại sờ ngực hắn. Cậu nghĩ đến những chuyện gần đây, dù muốn nói chuyện với Thích Tầm nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Thích Tầm cảm nhận được liền hỏi, " làm sao vậy?"
Bách Tây cụp mắt, " không có gì."
Cậu trở mình, giả vờ buồn ngủ nói, " đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa."
Thích Tầm nhìn bóng lưng cậu mấy lần, cảm nhận được tâm tình cậu không tốt cho rằng vì mấy ngày nữa cậu phải ngửa bài với người nhà nên căng thẳng.
Hắn an ủi vỗ lưng Bách Tây.
"Đừng sợ, anh về cùng em," hắn nói, "nếu em không muốn nói với cha mẹ, cũng không sao, không nói thì thôi."
Bách Tây bị hắn hôn vành tai mềm nhũn.
Thích Tầm dùng giọng nói dỗ dành cậu khiến đầu óc cậu choáng váng không tìm được phương Bắc*.
*找不着北: tìm không ra hướng Bắc, không có đầu mói gì để bắt đầu, chỉ sự mất phương hướng, vì ngày xưa người ta thường nhìn sao Bắc Đẩu để tìm hướng Bắc sau đó sẽ suy ra những hướng khác, nhưng khi không tìm được hướng Bắc thì sẽ không thể tìm được phương hướng.
Cậu xoay người, rõ ràng biết giả thiết không thể xảy ra nhưng vẫn hỏi hắn, " nếu cha mẹ em thật sự không đồng ý, đuổi em ra khỏi cửa thì làm sao bây giờ?"
Thích Tầm sờ sườn mặt cậu, nghiêm túc nói, " vậy không phải là còn anh sao. Sau này mỗi dịp lễ Tết, anh sẽ đưa em về cầu xin cha mẹ, sẽ có một ngày họ mềm lòng thôi."
Bách Tây không nói gì.
Đôi mắt ấm áp nhìn Thích Tầm, giống như con nai con trong rừng sâu, tràn ngập ỷ lại và tin tưởng.
Chẳng qua là cậu muốn làm nũng với Thích Tầm.
Nhưng bộ dáng nghiêm túc của hắn khi nói ra những lời ủng hộ đó, nói là sẽ luôn bên cạnh cậu vẫn khiến tim cậu mềm nhũn.
Cậu vươn tay ôm cổ Thích Tầm đè xuống, moaz moaz.
"Được, nếu em bị cha mẹ đuổi đi nhất định sẽ bám vào anh." Cậu cười với hắn.
.ldinh2026.wordpress.com
Hai người nói chuyện thêm một lát mới tắt đèn đi ngủ.
Thích Tầm rất nhanh đã chìm vào giấy ngủ.
Nhưng Bách Tây vì buổi chiều uống hơi nhiều cà phê nên hơi mất ngủ.
Trong đầu cậu giống như đèn kéo quân phát đi phát lại những chuyện xưa cũ.
Hồi nãy cậu luôn sờ trên người Thích Tầm, thật sự là vì nhớ lại chuyện năm đó Thích Tầm come out bị người nhà đánh một trận không nhẹ.
Hiện tại cậu nhớ lại toàn bộ sự kiện năm ấy.
Trước khi tốt nghiệp đại học, Thích Tầm ngửa bài với người trong nhà, khi đó hắn và Triệu Thanh Đồng đã yêu nhau được hơn một năm rồi, hắn liền come out với cha mẹ.
Người nhà họ Thích dĩ nhiên là không chấp nhận, nhưng Thích Tầm rất ương ngạnh không chịu cúi đầu, không những bị cắt kinh tế còn bị cha Thích đánh đến nỗi phải nhập viện.
Cả một quá trình vô cùng thê thảm.
Khi đó quan hệ của cậu với hắn vẫn chưa quá thân thiết, nhưng khi nghe tin vẫn muốn đến tìm hắn trong phòng bệnh.
Đó là một ngày đông, trong phòng chỉ có một mình Thích Tầm. Người hắn quấn băng vải, vết thương trên mặt vẫn chưa khỏi, mặc bộ quần áo bệnh nhân ngồi cạnh cửa sổ đọc sách. Mặc dù không thể nói là sa sút tinh thần nhưng quả thật là gầy gò tái nhợt.
Hắn nhìn thấy Bách Tây thì rất kinh ngạc, hơn nữa nhìn thấy Bách Tây rơi lệ lại càng kinh ngạc hơn.
Cho đến bây giờ Bách Tây vẫn còn nhớ, Thích Tầm vừa đưa khăn tay cho cậu lau mặt vừa nghi ngờ hỏi, " cậu khóc cái gì?"
Đúng vậy, cậu khóc cái gì chứ.
Thích Tầm lại không vì cậu mà come out, cũng không phải vì cậu mà bị đánh, chuyện đó từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến cậu, chẳng qua cậu chỉ là một người qua đường Giáp mà thôi.
Nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên người Thích Tầm cậu vẫn khó chịu không nói lên lời.
Cậu không có tư cách đau lòng vì Thích Tầm nhưng cậu lại không thể khống chế cảm xúc của bản thân.
Đặc biệt là khi biết được Triệu Thanh Đồng hiện không ở trong nước, hơn nữa còn đang cùng với người thân nghỉ phép ở nước ngoài.
Thích Tầm cố tình chọn thời điểm Triệu Thanh Đồng không có ở đây, giải quyết toàn bộ mọi chuyện trong nhà.
Sau đó cậu cũng hỏi Thích Tầm, " vì sao anh không nói với anh ta? Anh vì anh ta trả giá nhiều như vậy, anh ta biết được chắc chắn sẽ rất cảm động, lập tức trở về thăm anh."
Thích Tầm trả lời, " nói với cậu ấy, không cần khiến cậu ấy phải phiền lòng. Hơn nữa chuyện ngả bài với người nhà là quyết định của bản thân tôi, tôi nên gánh vác một mình."
Bách Tây nghe đến đây liền im lặng.
Cậu còn có thể nói gì được nữa đây, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ Triệu Thanh Đồng thật sự rất may mắn.
Đến khi Triệu Thanh Đồng trở lại, quả thật Thích Tầm không nói với anh ta chuyện hắn phải nhập viện, chỉ nói qua loa chuyện hắn đã come out với người nhà rồi. Hiện tại quan hệ rạn nứt, có lẽ chịu đựng vài năm mới có thể dịu đi.
Từ đầu đến cuối, Triệu Thanh Đồng không hề biết chuyện đã xảy ra trên người Thích Tầm khi đó.
Nhưng Bách Tây lại biết.
Thời gian Thích Tầm nằm viện, cứ cách dăm ba hôm cậu lại chạy đến.
Vì hồi đó không chỉ Triệu Thanh Đồng không ở trong nước mà mấy anh em tốt của hắn cũng bị chuyện khác vướng chân, mặc dù có đến thăm bệnh nhưng cũng không thể giúp hắn đi Thích gia cầu xin, đến hơn nửa đêm lại phải lên máy bay bay đến nơi khác.
Chỉ còn lại một mình Bách Tây là rảnh rỗi nhất.
Vì vậy cậu thường xuyên mang canh tới thăm Thích Tầm, nói với hắn tất cả những chuyện mà cha mẹ Thích làm gần đây.
Khi đó cậu thật sự không có tạp niệm.
Cậu làm tất cả mọi chuyện không phải là hy vọng xa vời rằng Thích Tầm có thể thích cậu mà chỉ đơn giản là muốn Thích Tầm có người ở bên cạnh.
Trong lòng cậu hiểu rõ, đây không phải là cậu trả giá vì Thích Tầm.
Từ đầu đến cuối Thích Tầm đều không cần cậu, càng không yêu cầu cậu làm gì cả.
Là tự cậu không buông xuống được.
Thích Tầm cũng không nợ cậu bất cứ chuyện gì.
Do đó mặc dù thường xuyên bên cạnh Thích Tầm khi hắn nhập viện nhưng sau khi hắn xuất viện cậu rất tự giác tránh xa hắn.
Cậu giống như NPC* trong kịch bản, chỉ phát huy tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đợi đến khi nhân vật chính xuất hiện, cậu cũng nên lùi về sau sân khấu.
*NPC là được viết tắt từ Non-player character được hiểu nôm na là các nhân vật xuất hiện trong một game mà người chơi không thể điều khiển được.Được nhà SX thêm vào để nhằm mục đích hỗ trợ cho người chơi ví dụ như cung cấp thông tin, chức năng của vật phẩm hoặc nhiệm vụ...
Nhưng có lẽ đoạn thời gian ngắn ngủi cùng với Thích Tầm trong bệnh viện mà sau này hắn cũng chủ động tìm cậu vài lần.
Mãi đến khi Thích tầm tốt nghiệp một năm, hai người mới chính thức trở thành bạn bè.
Bách Tây chớp mắt nhìn lên trần nhà đen kịt.
Chuyện Thích Tầm ầm ĩ với người nhà đã là chuyện của bốn năm trước rồi, giờ nghĩ lại lâu như trải qua cả thế kỷ vậy.
Cậu nhìn Thích Tầm ở bên cạnh.
Cho đến ngày hôm nay, cậu vẫn sẽ vì chuyện Thích Tầm bị thương mà đau lòng, vẫn sẽ vì chuyện Thích Tầm bị phụ bạc mà canh cánh ở trong lòng.
Có lẽ đến tận lúc chia tay, Triệu Thanh Đồng cũng không biết ngày đông năm ấy Thích Tầm đã trải qua những gì, vì Thích Tầm sẽ không khiến anh ta cảm nhận được bất kỳ áp lực nào.
Khi đó chỉ có Bách Tây cảm thấy vô cùng ghen tị với anh ta.
Vì Triệu Thanh Đồng có được Thích Tầm tốt đẹp như vậy, sau đó lại xem nhẹ rồi đánh mất một người tốt như hắn.
Ở trong chăn Bách Tây nhẹ nhàng nắm tay Thích Tầm.
Mặc dù hiện tại đều là suy nghĩ viển vông của cậu nhưng cậu vẫn muốn nói, khi đó nếu Thích Tầm yêu đương với cậu thì tốt rồi.
Có lẽ cậu cũng không thể che gió che mưa cho hắn nhưng cậu tuyệt đối sẽ không để một mình hắn đối mặt với áp lực từ gia đình, cũng không để một mình hắn nằm điều trị trong bệnh viện.
Cậu càng không vì bước ngoặt cuối cùng đó mà lựa chọn từ bỏ Thích Tầm.