trans by Lạc Đình.
Bách Tây dùng tốc độ ánh sáng xin nghỉ phép ở tòa soạn.
Mặc dù phải đi ba bốn ngày nhưng cậu chỉ thu dọn một vali nhỏ, vali da màu đỏ nâu theo phong cách cổ điển*, bên trong không chỉ có quần áo mà còn có phụ kiện và đồng hồ, đủ để thể hiện ra bản chất làm đỏm của cậu.
*bị trùng hợp với quả vali da này các mình ạ, ở bộ HNCCCNN, em thụ cũng có một cái vali da nhưng loại nhỏ hơn của Tây Tây.
Bách Nhã ở bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt rất vi diệu.
Hồi nãy Bách Tây cũng không có giấu giếm, trên bàn ăn thẳng thắn nói rằng cậu muốn cùng Thích Tầm đi chơi hai ngày. Hai người đã là bạn bè nhiều năm nên Ngô Mạt và Bách Tử Hoa cũng biết Thích Tầm hơn nữa ấn tượng còn rất tốt. Ai cũng không nghi ngờ gì còn muốn cậu đi nhiều chơi nhiều hơn hai ngày nữa.
Chỉ có Bách Nhã là có suy nghĩ ' anh của cô nào phải đi du lịch đâu mà rõ ràng là dê vào miệng hổ, đã vậy bản thân con dê còn rất vui vẻ nữa chứ.'
Hiện tại nhìn Bách Tây bận trước bận sau như con ong mật chạy tới chạy lui, cô cười lạnh một tiếng, ngay tại khoảnh khắc này cô bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với Lương Tụng caca.
Bách Tây bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ tới em gái đang ngồi bên cạnh, cậu hỏi Bách Nhã, " lần này anh đi thành phố Lạc Hải, em có muốn gì không, đặc sản gì đó, anh sẽ mua về cho em."
Bách Nhã lắc đầu, "hiện tại không có gì là không thể mua qua mạng, không cần đâu ạ."
Bách Tây cạn lời, " em đúng là vô cảm mà."
Bách Nhã nói, " nhà chúng ta có một mình anh đa sầu đa cảm là đủ rồi."
Cô nhìn thời gian, thấy đã đến giờ đi làm rồi.
Cô từ sô pha đứng dậy, nhìn va li da dựng đứng ở bên cạnh lại nhìn anh trai mới sáng đã cong môi cười, thở dài một tiếng sau đó mỉm cười nói với Bách Tây, " đi chơi vui vẻ nhé, anh."
Sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Sau bữa trưa thì tài xế của Thích Tầm đến đón Bách Tây.
Tài xế là một người đàn ông trung niên trầm mặc kiệm lời, đã làm việc với Thích Tầm được mấy năm rồi, Bách Tây cũng quen biết, lên xe thì chào một tiếng, " chú Lý."
Chú Lý cười với cậu, " Bách thiếu gia."
Sau khi hai người hỏi han nhau mấy câu, trong xe cũng dần dần an tĩnh trở lại.
Bách Tây mở hệ thống chỉ đường trên điện thoại, nhìn bản đồ, nếu đi nhanh thì mất khoảng hơn ba tiếng, không dài cũng không ngắn.
Đi được nửa đường thì có tuyết rơi, rất nhỏ nhưng những bông tuyết lại dính vào cửa kính xe.
Nhiệt độ trong xe rất vừa phải, Bách Tây ngáp một cái, cậu hơi buồn ngủ.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nghĩ, có lẽ hôm nay là tuyết đầu mùa đi.
Khi xem phim Hàn Quốc, ngày tuyết đầu mùa dường như đều sẽ phát sinh những chuyện lãng mạn, cái gì mà nụ hôn đầu của nam nữ chính này, thiếu niên tình cờ gặp nhau này, còn có cầu hôn này, nếu không thì phải xin lỗi ông trời vì đã rơi trận tuyết đó rồi.
Cậu nghĩ, cậu từ ngàn dặm đến tìm Thích Tầm, cũng có thể coi là chuyện lãng mạn chứ nhỉ.
Nghĩ đến đây cậu liền vô thức mỉm cười, cũng không rõ nguyên nhân chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Quả thật mùa này năm ngoái, tuyết rơi cậu cũng đang ở bên Thích Tầm, cậu tới công ty của hắn tìm hắn cùng nhau ăn cơm, nhưng Thích Tầm vẫn đang phải tăng ca cậu liền ngồi ở bên cạnh chờ hắn.
Trong suốt quá trình chờ đợi, bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi.
Thích Tầm vẫn đang chuyên tâm vào màn hình máy tính, đầu mày hơi nhíu, căn bản là không rảnh để ý xung quanh.
Cậu đứng bên cửa sổ, chậm rãi vẽ lên tấm kính một trái tim xiêu vẹo.
Ngày đó không có chuyện gì phát sinh cả, công việc của Tích Tầm vẫn tiếp tục đến hơn 10h, cuối cùng thì hai người không thể ra ngoài ăn cơm mà gọi đồ ăn đến.
Nhưng cậu cảm thấy rất tốt.
Khi thích một người,dường như có làm điều gì đi chăng nữa, chỉ ở bên cạnh nhau đã rất hạnh phúc rồi.
Nghĩ ngợi một lát thì mí mắt cậu càng ngày càng nặng và từ từ nhắm lại.
Trong xe bật nhạc thư giãn, bên ngoài tuyết vẫn cứ rơi, cũng không biết là qua bao lâu, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Bách Tây hàm hồ hỏi tài xế, " đến rồi sao, hay là đến trạm thu phí vậy ạ?"
Tài xế không trả lời, vì cửa xe bên cạnh cậu đã bị người khác mở ra rồi.
Hơi lạnh của tuyết mùa đông theo vào, chỉ trong nháy mắt đã khiến cậu bừng tỉnh, người cũng tỉnh táo lên không ít.
Cậu ngẩng đầu, trời vẫn chưa tối mà vẫn còn rất sáng.
Thích Tầm che dù, đứng ở bên cạnh xe, cúi đầu nhìn cậu.
Tuyết rơi lả tả.
Thích Tầm mặc một cái áo khoác dài màu đen, phía sau đều là cảnh tuyết, dưới ô là khuôn mặt trắng nõn anh tuấn, còn đẹp trai hơn những nam chính trên tivi.
Trong khoảnh khắc đó, Bách Tây cũng không phân biệt được là đang trong mộng hay là hiện thực, cứ ngốc nghếch nhìn Thích Tầm như thế.
Hắn vươn tay chạm lên má cậu, hỏi, "vẫn chưa muốn xuống sao?"
Bách Tây mới như từ trong mộng tỉnh dậy.
Cậu từ trong xe chui ra ngoài, bảo vệ khách sạn đã kéo hành lý của cậu từ cốp sau đi trước rồi, tài xế cũng rất có mắt nhìn, được Thích Tầm cho phép cũng lái xe rời đi.
Cửa khách sạn chỉ còn lại hai người cậu và Thích Tầm.
Bách Tây đang muốn nói chuyện thì bị gió lạnh thổi run cầm cập, cậu vì gặp Thích Tầm đã tỉ mỉ lựa chọn quần áo, mặc tương đối phong phanh chỉ có áo len phối với quần jeans, đẹp thì có đẹp nhưng không chống được lạnh.
Thích Tầm cũng biết cậu đây là thời trang phang thời tiết, mặc dù chỉ có mấy bước ngắn ngủi, hắn vẫn khoác áo của mình lên người Bách Tây, kéo người đi vào khách sạn.
Bên trong khách sạn ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Khi đợi thang máy, Thích Tầm cũng không buông tay Bách Tây ra, hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, hắn hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì.
"Gì cũng được ạ." Bách Tây trả lời, " cũng không đói lắm, tuyết rơi như vậy cũng không thể ra ngoài, đến nhà ăn của khách sạn gọi chút gì ăn là được rồi."
"Được, tay nghề của đầu bếp ở đây cũng khá ngon."
Khi bọn họ nói chuyện, bên cạnh có một người phụ nữ mảnh khảnh đi tới, khoảng xấp xỉ 40 tuổi, tóc dài uốn xoăn, nhìn rất tri thức và giỏi giang, bà cũng tới chờ thang máy.
Bà vừa nhìn thấy Thích Tầm đã lên tiếng chào hỏi, " Thích tổng."
Thích Tầm gật đầu với bà ta, " giám đốc Tiêu."
Bách Tây dù không biết người này nhưng cũng đoán ra được thân phận của bà, chính là nhân viên bên đối tác của Thích Tầm.
Giám đốc Tiêu thế nhưng lại chú ý đến Bách Tây đang ở trong lòng của Thích Tầm, bà lịch sự hỏi, " Thích tổng, xin hỏi vị này là?"
Thích Tầm cúi đầu nhìn Bách Tây.
Bách Tây cũng ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Thích Tầm đột nhiên bật cười.
"Đây là bạn trai của tôi" hắn giới thiệu.
Giám đốc Tiêu hơi kinh ngạc, bà cũng đã nghe qua chuyện phiếm về tính hướng của hắn rồi nhưng không ngờ lại gặp được bạn trai của Thích tổng, lại còn được thẳng thắn giới thiệu như vậy.
Nhưng bà che giấu rất nhanh, lấy lòng nói, "hai vị rất xứng đôi."
"Xứng đôi" hai chữ này đã lấy được cảm tình của Bách Tây.
Vừa nãy cậu vẫn còn cảm thấy hơi ngại ngùng, hiện tại thì từ trong lòng của Thích Tầm ngẩng đầu lên, hướng về phía giám đốc Tiêu cười một cái.
"Cảm ơn."
Cậu vốn dĩ đã nhỏ nhắn lại bọc trong áo khoác của Thích Tầm, giống như thiếu niên mặc trộm áo của người lớn, vừa cười một cái lúm đồng tiền đã lộ ra.
Giám đốc Tiêu không kịp phòng bị đã va vào sự đáng yêu này.
Mãi đến khi đã ra khỏi thang máy rồi, bà vẫn còn âm thầm lẩm bẩm, ' bạn trai của Thích tổng rốt cuộc bao nhiêu tuổi, không phải là vẫn đang đi học chứ, nếu như vậy thì Thích tổng cũng quá cầm thú rồi.'
Nhưng Thích Tầm hoàn toàn không biết, hình tượng của bản thân vì Bách Tây mà tràn ngập nguy cơ.
Mặc dù hắn có biết cũng chẳng để ý.
Hắn đưa Bách Tây về phòng.
Đây là một căn phòng rất lớn, hắn ở đây sáu ngày, bên trong vẫn khá lạnh lẽo cũng không có thêm vào bao nhiêu đồ dùng cá nhân.
Cửa vừa đóng lại, Bách Tây đã bổ nhào vào lòng Thích Tầm.
Mặc dù sức lực của Thích Tầm lớn hơn Bách Tây rất nhiều nhưng vẫn hùa theo đè cậu lên cửa.
Áo khoác rơi xuống thảm nhưng chẳng có ai để tâm đến.
Bách Tây ngước đầu nhìn Thích Tầm, đôi mắt sáng rực, " em rất nhớ anh, vừa nãy ở bên ngoài vì ngại nên không dám nói."
Ở sảnh lớn thì có nhân viên công tác, trong thang máy lại gặp giám đốc Tiêu, thật sự bị nghẹn cả một đường.
Thích Tầm xoa đầu cậu, thấp giọng nói, " anh biết rồi."
Hắn đương nhiên là biết Bách Tây nhớ mình.
Hai người nhìn nhau một lát.
Bách Tây nhẹ nhàng kiễng chân, dán môi mình lên môi Thích Tầm.
Người yêu gặp nhau, không cần làm gì cả, trước tiên cứ hôn sâu đã.