Trong phủ thành chủ, Diệp Tông cũng nhận được thư tín của Nhiếp Ly.
“Tiểu tử Nhiếp Ly nhanh như vậy đã ra ngoài đi rèn luyện rồi.” Diệp Tông nhíu mày, vừa mới thanh trừ Thần Thánh thế gia, đánh lui đám Hắc Ám Công Hội xác thực bây giờ Quang Huy Chi Thành là thời gian an toàn nhất, nhưng
trải qua một đoạn thời gian có Nhiếp Ly bên cạnh giúp đỡ khiến hắn bớt
đi không ít áp lực, hiện giờ tiểu tử này rời đi hắn lại nhất thời không
quen được.
“Trước khi đi tiểu tử này còn lưu lại nhiều đồ vật a”
Diệp Tông cười cười lắc đầu, những thứ này đa phần đều là pháp quyết tu
luyện thích hợp cho Phong Tuyết thế gia hắn, một phần là đồ dùng để thủ
hộ Quang Huy Chi Thành.
Hắn làm nhạc phụ được hưởng phúc thế này
cũng không uổng a, Diệp Tông không khỏi nghĩ nói, hắn đã quyết định đem
Vân nhi gả cho Nhiếp Ly.
Sâu bên trong Thánh Tổ sơn mạch, rừng rậm vô tận.
Đem Ảnh Yêu yêu linh dung hợp, tốc độ Nhiếp Ly tăng nhanh, đạp không bay
vào sâu trong rừng. Vừa đi vừa nhìn xung quanh, một cỗ cảm giác quen
thuộc, tại đây từng là nơi mà đám người Nhiếp Ly kiếp trước phải chạy
trốn đám quỷ tích.
Khu rừng này có thể nói là tương đối an toàn,
bất quá thỉnh thoáng cũng thoáng xuất hiện qua một hai đầu yêu linh
cường đại mà thôi.
Nhiếp Ly trầm mặc một hồi nhớ lại kiếp trước, lại lướt lên phía trước, nháy mắt đã đi đến nơi rất xa.
Tại thời đại hắc ám, thú triều thật sự quá kinh khủng, nơi chúng đi qua,
máu chảy thành sông, không có bất ký nhân loại nào còn sống, vì vậy đối
với đám người tại Quanh Huy Chi Thành đều cho rằng mình là những nhân
loại còn sống sót cuối cùng. Bất quá kỳ thật ở cái thời đại đó vẫn có
một số người sử dụng phương pháp đặc thù mà may mắn còn sống sót, bọn
hắn phân tán khắp tư phía, sinh sôi nảy nở mà trở thành một ít bộ lạc
nhỏ.
Khả năng sinh tồn của nhân loại so với tưởng tượng còn muốn ương ngạch hơn.
Thiên Vận Cao Nguyên, địa phương này là nơi đầu tiên đám người Nhiếp Ly phát hiện ra dấu vết của nhân loại còn sống.
Thiên Vận Cao Nguyên hạ lạc ở trên đỉnh một mảnh sơn địa, toàn bộ đỉnh núi
giống như bị ai đó tước một kiếm san bằng nên xuất hiện một mảng lớn
bình nguyên. Chỉ có một con đường đi thông đến đỉnh núi xa xa, chỗ đó cư ngụ vài ngàn người, tạo thành một cái bộ lạc.
Bởi vì địa thế
tương đối cao, Thiên Vận Cao Nguyên có thể nói là rất ít khi thấy có yêu thú có thể đi qua, bất quá khuyết điểm lại là cực kỳ thiếu thốn lương
thực, miễn cưỡng có thể nuôi sống vài ngàn người.
Bên dưới Thiên Vận Cao Nguyên, có một nơi hiểm địa vô cùng, Hắc Tuyền.
Hắc Tuyền này không biết từ nơi nào Thánh Tổ sơn mạch chảy xuôi xuống vực
sâu đến vạn trượng, xung quanh luôn có yêu thú qua lại, hơn nữa phần lớn đều là Hắc Kim cấp yêu thú trở lên. Truyền thuyết ở sâu bên trong vực
kia có một đám Truyền Kỳ cấp yêu thú tồn tại.
Nhờ Hắc Tuyền với rãnh trời hiểm trở, Thiên Vận bộ lạc mới có thể sinh tồn được trên Thiên Vận Cao Nguyên.
Sáng sớm tinh mơ, thời điểm những tia hào quang chiếu rọi cả Thiên Vận Cao
Nguyên, Nhiếp Ly một thân mặc trường bào ngắn, đi vào trong chợ Thiên
Vận bộ lạc.
Chợ phiên lúc này vô cùng náo nhiệt, người ở đây quần áo có chút rách rới cũ kĩ, cùng so với quần áo Nhiếp Ly mặc gọn gàng
sạch sẽ thì kém hơn nhiều.
“Không biết công tử kia là thiếu gia
quý tộc nào, sao trong tộc hội lại chưa từng thấy qua?” Đám người trong
chợ nhìn Nhiếp Ly, thấp giọng nghị luận.
Đã mấy trăm năm Thiên Vận bộ lạc chưa từng có người ngoài đến, bọn hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.
Vừa đi trên đường Nhiếp Ly duỗi cái lưng mệt mỏi, hít sâu một hơi, khóe
miệng lộ ra dáng vẻ thoải mái tươi cười, nơi này vẫn không thay đổi gì
a. Con đường này Nhiếp Ly khá quen thuộc, thong dong đi dạo, đến trước
một quán bán cháo hắn ngừng lại.
Bên trong thấy một lão phụ tóc vàng kéo dài đang bận rộn trong bếp, một nữ tử thanh tú thì bưng cháo cho những khách nhân.
“Vân lão phụ bán cháo sinh ý vẫn tốt như vậy a!” Nhiếp Ly mỉm cười thầm
nghĩ, tìm một chỗ ngồi, kêu to, “Cho hai chén Mộc phấn cháo!”.
Sau một lát, nữ tử thanh tú kia bưng một cái khay gỗ tới, phía trên để hai
chén cháo nóng hổi, thiếu nữ này mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo màu xanh tơ trắng, tuy rằng may vá rất nhiều lần nhưng không ảnh hưởng đến vẻ
đẹp của nàng. Mái tóc dài vàng xã trên vai, hàng lông mi nàng thon dài,
mắt to, cái mũi thẳng tắp khảm trên khuôn mặt trắn nõn mà hồng nhuận
phơi phớt. Lúc nàng cười hai má hiện lúm đồng tiền, làm cho người ta có
một loại cảm giác trong veo.
Vân Linh tỷ vẫn đẹp như vậy, bất quá so với kiếp trước thì hắn gặp nàng trẻ hơn một chút.
Hắn vẫn còn nhớ mồn một, kiếp trước thời điểm đám người Nhiếp Ly di chuyển
đến nơi này cũng là do Vân lão phụ và Vân Linh tỷ giúp đỡ, đối với hắn
và Diệp Tử Vân rất chiếu cố. Tuy rằng cuối cùng đám người Nhiếp Ly bị
bức phải tiếp tục lên đường nhưng cũng không phải do Vân lão phụ và Vân
Linh tỷ. Lúc rời đi Vân Linh tỷ rơi lệ xua tan đi tình cảnh.
Đem
hai chén cháo đặt trước mặt Nhiếp Ly, ánh mắt Vân Linh rơi trên người
hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, mỗi ngày nàng với lão phụ đều
tiếp xúc với rất nhiều khách nhân, đối với trí nhớ nàng rất tốt, toàn bộ tộc nhân Thiên Vận bộ lạc nàng đều nhớ rõ, nhưng chưa hề thấy qua Nhiếp Ly.
Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của Vân Linh khẽ run lên, kinh
ngạc dò hỏi: “Tiểu đệ đệ, ta chưa từng gặp qua ngươi, ngươi có phải là
người Thiên Vận bộ lạc không?”
“Không phải, ta chỉ là lữ khách qua đường.” Nhiếp Ly khẽ cười nói.
Nghe Nhiếp Ly nói, Vân Linh khiếp sợ che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Thiên
Vận bộ lạc nàng đã trăm ngàn năm chưa thấy qua bóng dáng người bên ngoài đến, tất cả tộc nhân đều cho rằng bên ngoài đã không còn nhân loại sống sót. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một vị khách nhân lạ lẫm.
Vân Linh lập tức ngồi xuống, nhìn Nhiếp Ly từ trên xuống dưới không bỏ sót
điểm nào, nghi ngờ hỏi: “Ngươi tới từ đâu? Sao ngươi biết đến chỗ ở
Thiên Vận bộ lạc ta?”
“Ta tiến vào bên trong Thánh Tổ sơn mạch
định rèn luyện, trong lúc vô tình tìm được nơi này.” Nhiếp Ly khẽ mỉm
cười nói, chứng kiến bộ dáng tò mò của Vân Linh, không khỏi khiến hắn
nhớ lại kiếp trước, khi hắn và Diệp Tử Vân vừa đến nơi này, Vân Linh
giống như một bảo bảo hiếu kỳ tò mò như vậy.
“Ta nghe nói thế
giới bên ngoài yêu thú rất đáng sợ, coi như cường giả Hắc Kim cấp nửa
bước cũng khó đi, không lẽ ngươi là cường giả trong bóng tối?” Vân Linh
kinh ngạc, Nhiếp Ly này lại dám tiến vào bên trong Thánh Tổ sơn mạch mà
rèn luyện, chỉ sợ tu vi khẳng định rất mạnh rồi.
Cường giả trong
bóng tối theo lời Vân Linh cũng chính là cường giả Hắc Kim cấp, bởi vì
Thiên Vận bộ lạc công pháp tu luyện thiếu thốn, mạnh nhất cũng chỉ có
một cường giả Hắc Kim Nhất tinh, coi như là Hoàng Kim cấp cũng chỉ lác
đác mười mấy người.
“Ta cũng không phải cường giả Hắc Kim cấp hay bóng tối gì cả, chẳng qua có ít thủ đoạn phòng thân nên những yêu thú
kia không làm gì được ta.” Nhiếp Ly cười nói.
Đúng lúc này xa xa đã có vài thanh âm bất mãn
“Cháo của chúng ta sao còn chưa có?”
“Có ngay.” Vân Linh tranh thủ đáp lại một tiếng, quay ngoài nói với Nhiếp Ly, “Ngươi định ở nơi nào?”
“Bên cạnh có một tiệm khách điếm(khách sạn), ta định ở lại đó một thời gian, bất quá ta không có đồng tiền của bộ lạc để giao dịch, không biết có
thể dùng một ít đồ vật để trao đổi với ngươi được hay không?” Nhiếp Ly
suy nghĩ chút rồi nói ra.
Vân Linh bất chợt hai mắt sáng lên,
Nhiếp Ly từ thế giới bên ngoài đến đây, chắc hẳn có không ít đồ thần kỳ
gì đó nàng chưa từng thấy qua.
“Ân, tốt lắm, ta trước phải đi bán cháo rồi, ngươi chờ ta một chút, ta lập tức trở lại a!” Vân Linh cười nhẹ một tiếng rồi nói.
“Được.” Nhiếp Ly nhẹ gật đầu.
Vân Linh đi, một bên Nhiếp Ly vừa húp cháo, vừa nhìn xung quanh, đám người
đi trên đường cái ngoại trừ một ít là thương nhân buôn bán các loại đồ
vật, còn có một số là tốp năm tốp ba thợ săn, những tên thợ săn này
thường dáng người cao tráo rắn chắc, cầm trong tay các loại vũ khí.
Thiên Vận Cao Nguyên lương thực tương đối thiếu thốn, một ít người đi săn yêu thú, lấy thịt mới có thể miễn cưỡng nhét đầy bao tử, nhưng việc này vô
cùng nguy hiểm, cho nên chỉ có những người có thực lực tương đối cao mới trở thành thợ săn.
Những thợ săn này ngoài trừ săn giết yêu thú
ra, bọn hắn vẫn làm một làm một số việc như tiếp nhận những người khác
thuê, hay làm các loại giống như dong binh.
Bên trong Vân lão phụ an vị cho đám thợ sơn, tổng cộng có sáu người, dáng người đều khôi ngô, tên thủ lĩnh là một thanh niên tướng mạo anh tuấn, mặc trường bào màu
trắng.
“Vân Linh cô nương, không có ý tứ, thủ hạ của ta quá lỗ
mạng.” Người thanh niên kia đối với Vân Linh áy náy cười nói, vừa nói
đôi mắt hắn nhìn Vân Linh xẹt qua một tia ái mộ.
“Không có ý tứ,
để các ngươi chờ lâu.” Vân Linh lắc đầu nói, đem từng chén cháo đặt
xuống, còn có một chén thịt bưng cho vị thanh niên này.
Loại thịt này phi thường trân quý, chỉ một ít người có thân phận mới có tiền để
ăn, đám thợ săn bên cạnh mặc dù thèm nhưng chỉ nhìn lướt qua, đều nhao
nhao cúi đầu húp cháo ăn.
“Mọi người cùng ăn nào!” Người thanh niên kia xuất đao ra, đem khối thịt kia ra mấy phần, khẽ cười nói.
Tại Thiên Vận bộ lạc, ngoại trừ thủ lĩnh ra, còn có trưởng lão hội chưởng
quản toàn bộ quyết sách toàn bộ bộ lạc, trưởng lão hội có năm tên trưởng lão, phân biệt nắm giữ một thế lực.
Đối với thanh niên anh tuấn
kia, Nhiếp Ly có vài phần ấn tượng, hắn là nhi tử của một vị trưởng lão, bộ dáng cũng không đến nỗi tệ, bất quá Nhiếp Ly không nhớ nổi tên đối
phương là gì.
Vân Linh mang cháo cho bọn hắn xong, vội vàng chạy
đến chỗ Nhiếp Ly, đối với Nhiếp Ly từ bên ngoài tới này nàng thập phần
tò mò, không nhịn được muốn biết được nhiều thứ hơn.
"Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì đây?" Vân Linh cười hỏi, hai má lộ ra hai lúm đồng tiền, phi thường đáng yêu.
"Ta là Nhiếp Ly." Nhiếp Ly nhẹ gật đầu mỉm cười nói, kiếp trước hắn coi như cũng từng nghe ngóng qua Vân Linh, nàng là một cô nương rất tốt.
“Nhiếp Ly, không biết ngươi có đồ vật gì cùng ta trao đổi?” Vân Linh mở miệng
hỏi, nàng đối với đồ vật thế giới bên ngoài tự nhiên cảm thấy hứng thú.