Mặt cô đỏ lên, trong đầu cô chợt nhớ
lớp 6
Giao: “ Lúc nào thầy cũng quên ký sổ đầu bài, cứ bắt em đi tìm thầy khắp nơi, thầy vui lắm chứ gì!”
Thầy: anh cười “ Sao em ăn hiếp thầy quá vậy! không sợ thầy sao?”
Giao: “Em không sợ thầy, em học toán cũng được nên không sợ bị thầy đì, em chỉ sợ giáo viên chủ nhiệm thôi, khi nào thầy chủ nhiệm em rồi hẳn tính”
Nhớ lại rồi mặt Giao bổng dịu xuống, cô không dám nhìn anh “ Chết rồi! năm nay mình thảm rồi!”
Nghĩ rồi cô từ từ ngước mặt lên “ Hì hì, em có nói gì hả ta? lâu quá em quên mất rồi!“. Nói xong cô vội quay mặt đi “A Nhung, chờ tui với!“.
Anh vẫn đứng đó, lắc đầu và khẽ mỉm cười...
“ Để xem năm nay em ngang bướng đến cỡ nào!“.
................................................
[Tối về]
Cô với tay lấy cuốn nhật ký trên kệ xuống, mặt cười thật tươi
“ Hôm nay mình vui lắm! Vui vì được thầy Minh chủ nhiệm. Từ nay sẽ không lo đổi giáo viên dạy toán nữa, đã là chủ nhiệm thì sao đổi được cơ chứ! Hôm nay thật sự là một ngày hạnh phúc...“.
...................................................
Buổi sinh hoạt lớp đầu năm....
Giao: “ A! Cuối cùng cũng xong 4 tiết, chỉ tiết sinh hoạt là thoải mái nhất thôi! ha Nhung“.
Nhung: “ Ừ! Mà bà, năm nay không biết ai làm lớp trưởng, ai làm lớp phó ha!”
Giao: “ Ai cũng được, chỉ cần nhiệt tình với lớp”
Mai: “ Tui thấy Giao làm cũng được á!”
Giao:“ Thôi! bao năm nay tui làm lớp phó quen rồi!”
Tùng!tùng!tùng!
“ Vào lớp rồi! vào thôi!”
......
Tiếng bước chân ngày một gần, sau mấy giây thì anh đã xuất hiện trước lớp.
Giao nhìn anh, mặt cô hơi nhăn nhó, trong đầu nghĩ “ Cái ông này đến bao giờ mới bỏ cái kiểu chào nhau như chào cờ vậy đây, có cần phải đứng nghiêm đến vậy không? mệt chết được”
Thầy: “ Thầy chào cả lớp! Mời các em ngồi!”
“ Hôm nay lớp mình bầu lớp trưởng, lớp phó nha! Ai có ý kiến, đề cử ai thì đưa tay”
“ Dạ thưa thầy em nghĩ là bạn Phương Anh”
“ Em nghĩ là Giao làm được”
“Em nghĩ là Nhung”
“ Em nghĩ là Giao làm lớp phó tốt hơn”
“ Em nghĩ là Phương Anh nên làm lớp phó”
Anh nghe ý kiến của lớp xong một loạt, rồi mới lên tiếng” Được rồi! Giờ mình đưa tay biểu quyết nhé!”
( Sau một hồi gây cấn)
“ Sao nhiều ý kiến thế, thầy biết phải làm sao, người thì muốn bạn này làm lớp phó, người thì muốn bạn này làm lớp trưởng, thôi khỏi biểu quyết nữa! Nhung làm lớp trưởng, Phương Anh làm lớp phó đại đi, thầy mệt quá!”
“ Hả thầy, đừng mà thầy”
“ Thầy”
“ Thầy”
Cả lớp cứ xôn xao...
Giao chỉ im lặng” Mình sao vậy nè! tự nhiên trong lòng thấy buồn buồn, bao năm qua bị ép làm thì muốn trốn tránh, giờ không phải làm thì lại buồn, cuối cùng sao thì mình mới thấy vui đây!”
Hồng: “ Giao, tui chỉ thích bà làm phó học tập thôi!, đầu giờ bà sửa bài dễ hiểu lắm!'
“ Tui thích bà làm lớp trưởng, vì bà biết lo cho lớp”
“ Giao , tui cũng không muốn làm đâu, tui thấy bà làm tốt hơn!”
.....
Ra về
Cô nhanh chóng thu dọn sách vở, bước vội xuống cầu thang. Cô lướt qua anh như một cơn gió, không cất tiếng chào, không nở nụ cười, chỉ một cái cúi đầu rồi bỏ đi.”
Anh cất tiếng gọi cô “ Giao. Giao...”
“ Con bé lại sao vậy, mình có làm gì con bé đâu nhỉ!”
....
Trên đường đạp xe về nhà càng đi cô càng cảm thấy uất ức “Cuối cùng thì tại thầy ấy vô tâm hay cố tình đì mình cho bỏ ghét, tại sao có chuyện phi lí đến thế chứ, tại sao mình được các bạn ủng hộ nhiều hơn, nhưng cuối cùng lại không làm chức gì, suốt bao nhiêu năm, năm nào cũng làm việc trong lớp, giờ mình cảm thấy rất rất khó chịu luôn! Thầy Minh, thầy đợi đó! em sẽ không thua thầy đâu!”
....
Cô hét lên” Thầy Minh, Em ghét thầy!'
Bỗng bàn tay đặt lên vai cô “ Em ghét tôi...“..........................