-Đi chơi có vui Ko?-Ngồi chễm chệ trên sofa hỏi cô, anh đã thoát được khỏi nhà bố mẹ. Thật vui sướng.
-Dạ vui.-Cô cười tít mắt. Vừa về nhà đã thấy anh tâm trạng tốt vậy cô cũng vui à.
-Ừm. Tắm giặt rồi nghỉ ngơi đi. Đi về mệt rồi. Nấu cơm xong tôi gọi em ra ăn.
-Vâng.-Cô gật đầu, kéo cái vali nhỏ vào phòng.
-Cất dọn đồ đi nữa.-Anh nói vọng từ bếp ra.
-Dạ...-Cô tự nhủ ăn xong sẽ sang tạ lỗi với anh, anh chắc Ko giận cô lâu đâu nhỉ? Tại cô mà anh phải nhập viện, phẫu thuật, đúng là ngu ngốc mà..
-Thầy, em sang nhận lỗi.-Cô đứng nghiêm túc trước bằng làm việc của anh.
-Lỗi gì?-Anh cắm cúi làm việc, mấy hôm đình công chả làm gì bây giờ công việc bù đầu, tại bố anh đánh anh đến nỗi Ko ngồi được mà làm việc. Hôm nay còn đau nhưng anh chịu được.
-Hôm trước đó thầy, em Ko để ý xe cộ lao ra đường làm thầy phải.. vào viện. Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi.
-À... Tôi Ko có giận em, đằng nào tôi cũng đã chịu thiệt rồi còn giận gì, Ko giải quyết được gì. Em làm tôi ra như vậy phải rút ra được bài học cho bản thân chứ hả?
-Vâng. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn.
-Ừm. Vậy lần này phạt cảnh báo thôii, 20 thắt lưng vào bắp chân. Nhớ kĩ lần sau phải nhìn xe cộ rồi nhìn đèn giao thông. Em bị sao tôi sẽ lo lắng, hiểu?
-Dạ hiểu.-Cô gật đầu, lần này cô Ko sợ, cô đã chuẩn bị tinh thần rồi, anh phạt ít hơn dự tính của cô.
-Biết phải làm gì rồi chứ?-Anh mở tù quần áo lấy 1 cái thắt lưng da vút vài cái , quay ra đã thấy cô ngoan ngoãn nằm trên giường, cô mặc quần đùi nên chả che chắn được gì.
-Bắt đầu. Lần này đếm nhé.-Anh hôm nay cũng rất thoải mái chứ Ko tỏ ra tức giận gì cả.
“CHAT”-...1....-Anh vẫn đánh mạnh vậy. Từng thắt lưng đáp xuống bắp chân cô, hiện ra 1 lằn tím ngắt.
“CHAT”-...aa..2...-Cô Ko dám kêu cả gì nhiều lại càng Ko dám xin tha.
“CHAT”-...3.....
-Em dạo này lì đòn rồi hả? Đánh vậy chưa kêu nữa.-Anh khá bất ngờ, chắc cô thấy có lỗi quá, cũng phải thôii..
-Em Ko có.-Cô cố gắng trả lời.
“CHAT”-.....4....
“CHAT”-....aa...5.....
“CHAT”-....6....đau..
“CHAT”-...7....
“CHAT”-....8....thầy..-Định xin thầy nhẹ bớt nhưng nghĩ đến thầy phải vào phòng cấp cứu thì lại rút lời vào
-Sao??
-Ko có gì.
-Vậy tiếp.-Anh nghĩ cô lại định xin gì đó nhưng lại Ko xin nữa, lần này cô thực đáng khen đi.
“CHAT”-...aa...9...
“CHAT”-.....10....
“CHAT”-.....11....
“CHAT”-.....aaaaa..12
“CHAT”-aaaaaaaa..1..3....
“CHAT”-..aa...14..
“CHAT”-......aaa...1....5....-Khó nhọc đếm, đau chết cô mất. Mắt mắt cô đã chảy đầy mặt nhưng ko muốn cho anh biết nên ko phát ra tiếng.
-Tha cho em. Nằm im thoa thuốc này..-Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô 1 cái rồi lấy thuốc xoa cho cô.
-Sao khóc lại phải kìm tiếng lại? Em cứ khóc đi, tôi đâu cấm em khóc chứ.-Nói xong cô liền mở mồm ra khóc cho đã đời, đau quá...
-Để tôi thổi cho em bớt đau nhé. Đau vậy sao?-Anh thấy cô khóc quá cũng hoảng, liền dỗ dành cô. Trời, Ko biết bao giờ cô mới lớn được đây?
-Bao giờ em mới trưởng thành đây? Đã sắp lên lớp 11 rồi còn trẻ con như vậy.. -Anh cười, lắc đầu.
-Trẻ con vậy mới sống lâu, thầy như ông cụ vậy chết sớm.
“Cốp”
-Ăn nói bậy bạ.-Anh lườm cô rồi nhìn cô vẫn đang nằm ườn trên giường mình chưa chịu dậy.
-Còn Ko mau ngồi dậy? Lần này đâu đau đến mức em phải làm nũng lố thế?-Cô phụng phịu ngồi dậy.
-Mau mang sách vở sang đây học. Mai được nghỉ đúng Ko? Sướng ghê, đi tham quan về còn được nghỉ. Vậy thì.. ở nhà làm bài tập đi. Tôi sẽ đích thân viết tay cho em mấy tờ làm.-Cô mặt chảy ra, anh thích bóc lột sức người khác vừa phải thôii chứ?!
Phụng phịu bê sách vở sang phòng anh học. Cô thực Ko vui, vừa bị đánh xong còn chưa kịp làm nũng để anh xoa xoa cho mà...-Tôi mới nghỉ mấy ngày trong viện mà đã chép bài thiếu rồi.-”Cốp”
-Thầy đau... bươu hết đầu em rồi còn gì là đầu nữa?-Cô xoa cái đầu nhỏ.
-Em giỏi, lần trước bị đánh thừa sống thiếu chết rồi vẫn chép bài Ko đủ.
-Thầy, lần này em có chép mà lần trước là Ko chép.-Ngoan cố cãi a~
-Chép Ko đủ thì nói làm gì? Giỏi lắm, phải phạt. Thôii, kiểm tra em 1 chút. Đọc hết tất cả công thức cho tôi.
-Em....-Cô chưa đầu nghịch mấy ngón tay.
-Hửm?-Anh cao giọng.
-Em quên mất rồi.
-1 cái cũng Ko nhớ?!??-Mặt anh nghệch ra, mới lần trước kiểm tra thuộc làu làu cơ mà.. Ui trời...
-Ân...-Cô gật gật đầu.
-Tôi có bảo em mỗi ngày đều đọc lại Ko?
-Dạ có... -Chưa đầu thấp hơn nữa.
-Vậy.. em có đọc Ko??
-Có. Em có đọc-Sao Ko thuộc?-Anh ngắt lời cô.
-Em chưa nói hết, em có đọc mấy ngày đầu thầy bảo.
-Giỏi. Em giỏi. Tôi muốn điên vì em mất, vừa mới nguôi giận.-Anh thực muốn đập đầu mà chết.
-Mai ở nhà. Bảo bạn chụp vở cho chép đầy đủ là 1; chép phạt công thức 100 lần cho tôi, nếu chưa thuộc thì chép 200 lần là 2; làm bài tập tôi giao là 3. Mai tôi về kiểm tra. Em đúng là ngày càng Ko coi ai ra gì, mới hiền với em mấy hôm mà lộng hành ngay được. Tại em nên đừng trách tôi khó tính hay nghiêm khắc.
-Vầngg..-Cô mặt trong rất khó coi, méo xệch, trời ơi, anh muốn giết con nhà người ta đây mà. Ác quỷ trở lại rồi, lúc nãy mới ngỡ anh là thiên thần hiền đột xuất đó. Anh xoẹt xoẹt xoẹt viết, 1 chút là ra 3 mặt giấy toàn đề là đề, não anh có phải có vấn đề Ko? Sao lại xuất chúng vậy?? Bịa đề mà cũng thần thánh vậy...
-Tối nay làm 1, mai làm 2. Bắt đầu làm. Cho em.... 120' để làm. -Anh nhìn đồng hồ 1 chút rồi lại cắm đầu vào laptop , sổ sách và giấy tờ.
-Được rồi. Bài tập hôm nay làm tốt, rất đáng khen, em phải tiếp tục phát huy. À còn... chuyện em tự nhận thức được lỗi của mình lớn thế nào, tự giác nhận phạt cũng rất đáng khen. Vậy nên lúc nãy tôi Ko đánh hết. Bây giờ chúng ta xử lí nhanh gọn chuyện vừa rồi nhỉ?
-.....
-chép bài và Ko nghe lời tính nhiêu mới đủ?
-Em Ko biết
-Vậy....phạt 20 thước mỗi tội. Tay.
-Thầy nhẹ nhẹ tay thôii nha...-Cô giơ ánh mắt siêu cún con chớp chớp để làm anh siêu lòng.
-Ko. Đánh mạnh còn Ko nhớ cơ mà.. lần trước như vậy mà còn giám tái phạm. Đánh thật đau cho nhớ.-Tay cô rụt rè đưa ra, anh cầm lấy tay cô, liên tiếp vụt thước gỗ xuống, cô thì gào khóc đủ thứ kiểu.
“CHAT”,“CHAT”,“CHAT”,“CHAT“...
Tay cô là 1 màu đỏ, đỏ sẫm. Rát, nóng, xoa xoa xoa mãi Ko hết đau. Cô nước mắt đầm đìa.. mới có 20 thước mà.. 1 nửa chặng đường đã đi qua.
-Nằm sấp xuống.-Anh gõ gõ thước vào giường, cô lại phải lê ra giường nằm sấp xuống.
-Lần này thương tình tránh cho em đau hết mức rồi nhé. Tôi còn định đánh tay tiếp cho nhớ.
“CHAT”,“CHAT”,“CHAT”,“CHAT”,“CHAT“....”CHAT”
-Đau đau thầy.. đau...-Cô đập chân loạn xạ.
-Đừng có làm lố. Có 20 thước thôii mà. Diễn sâu có mức độ thôi...-Anh nhìn cô gào khóc mà lắc đầu.
-Thầy hết thương em rồi. Xì... Em lố kệ em chứ... Plè...-Cô ngồi dậy lè lưỡi
-Vẫn còn sung sức lắm, đau gì mà đau. Em lố quá lố luôn rồi, em chai đòn rồi 20 thước làm gì được em?
-Đau đó thầy...-Cô kéo áo anh.
-Thầy Ko bôi thuốc với xoa cho em à?
-Ko ngoan, Ko bôi thuốc nữa, Ko xoa cho luôn.-Anh ra vẻ giận dỗi, gấu xù lông a~
-Em hứa lần sau sẽ Ko tái phạm.
-Có lần sau thì...
-Tuỳ thầy xử lí.
-Đánh gấp ba. Được Ko?
-Gấp đôi.
-Gấp tư nhé?
-Thôii... gấp ba cũng được.-Màn trả giá đến đây là hết.
-Được rồi. Nằm xuống tôi bôi thuốc cho chị, mệt chị quá. Con gái con đứa lớn tồng ngồng Ko biết xấu hổ gì hết.-Anh ra ngăn bàn lấy thuốc.
-Thầy nhìn riết quen rồi, với cả thầy đâu có ý đinh đen tối đâu phải sợ??-Cô gân cổ lên cãi.
-Em dạo này hay quá, tôi nói 1 em nói 1 luôn, cãi xơi xơi. Cẩn thận đánh cho mông nở hoa đó.-Nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, đùa vài câu. Cô mới đó mà đã phồng má giận dỗi.
-Thôii... Tối cho ngủ đây, hết giận chưa?-Yêu chiều nhìn cô nằm 1 cục trên giường mình, vuốt vuốt tóc cô.
-Thầy là nhất.-Nhảy dựng lên ôm lấy thầy, lợi dụng, lợi dụng trắng trợn giữa ban ngày.. đã nhầm ban đêm.
-Đó mà đau gì? Nhảy tưng tưng vậy đó. Bớt tăng động đi, hôm nay em uống lộn thuốc hả?-Anh nằm xuống giường, lại đùa mấy câu.
-Thầy uống nhầm thuốc đó.
-Giỏi ha. Cãi thầy vậy đó.
-Hứ.. Em mách bố cho thầy xem..Plè..
-Ra tắt đèn đi. Tôi sợ cô quá..-Anh cười khổ.
Tối ngọt.