@ThanhThanh1305 chap này tặng bạn.
________________________
Hôm đó, cô cắn răng đến sân bay đi Hàn. Hôm đó, cô hơi mong chờ có ai đến sân bay. Hôm đó, cô mong có thể trở về cùng anh. Hôm đó, anh ở nhà suy nghĩ cách làm hoà với cô. Hôm đó, anh cảm giác thật bất an mà Ko biết có chuyện gì xảy ra. Hôm đó...
Bây giờ, là 4 năm sau của “hôm đó“. Anh đã chính thức nghỉ việc ở trường với sự nuối tiếc của các thầy cô và học trò, sau mấy năm gắn bó với trường, anh cũng Ko muốn đi. Đã đến lúc anh phải tập trung cho việc làm tổng tài, Ko thể lơ đãng. Khi anh đi, nhiều học trò có chia sẻ rằng dù anh rất nghiêm khắc và khó tính nhưng học với anh thấy rất thoải mái, anh chưa làm gì quá đáng với học sinh, còn là thầy giáo tâm lí và đáng tin cậy của năm.. Ai bảo bên cạnh anh luôn là 1 cô học trò bé bỏng chứ? Muốn Ko tâm lí cũng Ko nổi.. Nhận được sự yêu mến từ học trò như vậy, anh cũng thật hạnh phúc, sau những lần bị anh bắt bẻ và trù dập, giờ các cháu Ko cần phải lo đến giáo viên dạy Toán hay Hoá trên Sơn nữa.. Anh đã nói điều tương tự khi chia tay lớp mà anh đã dạy.
Anh đã chuyển nhà, nhà này, anh quyết để đây, sẽ là nơi lưu giữ kỉ niệm 2 người. Anh thật sự Ko thể sống nơi đây, đâu đâu cũng là bóng hình bé nhỏ của cô...
Chìm đắm vào suy nghĩ, bước tới căn nhà cũ. Bóng dáng bé nhỏ ai kia đang đợi trước cửa.. chỉ là mơ ước “nhỏ nhoi “ của anh, người ta đã đi rồi còn đâu chứ. Anh gạt ngay ta nghĩ tai hại kia ra khỏi đầu, tiếp tục bước đến cửa.
-...T..hầy...-Tiếng ai đó gọi anh, cô gái ngồi xổm trước cửa nhà anh. Anh đúng là nhớ quá hoá điên rồi..
“Cạch,cạch..”
Bước vào nhà, lục lọi 1 lúc lấy chút đồ cần thiết. Lại ra khoá cửa, vẫn nhìn thấy cô gái anh hằng đêm nhớ tới đứng đó. Thật sự anh hoá điên mất rồi.
Người kia ôm anh, tự nhiên anh cảm nhận được sự ấm áp lạ thường, anh biết, đây Ko phải là mơ, cũng Ko phải là trí tưởng tượng. Anh Ko đáp trả cái ôm, gạt tay người kia ra, lạnh lùng nói
-Cô nhầm người rồi.
-Em Ko nhầm người đâu, em chắc chắn mà.
-Cô tìm tôi làm gì?
-Thầy... đừng lạnh lùng vậy. Đừng xưng “cô” nữa..
-Cô tìm tôi làm gì?
-Em... chỉ là vừa về nước, em đã tốt nghiệp đại học, em...-Tôi Ko thừa thời gian, xin phép.-Anh ngắt lời, bỏ cô ở đó 1 mình. Cũng biết đường trở lại sao? Giờ này còn trở lại đây làm gì nữa??
Cô thật bàng hoàng, ko chấp nhận nổi những gì trước mắt dù đã chuẩn bị tinh thần. Phải thôii, cô đã nói lời chia tay người ta, từ đó ko gặp lại người ta, bỏ người ta đi 4 năm giờ trở lại có ích gì chứ? Anh chắc có người khác rồi cũng nên... Cô nhớ anh điên đảo, ngày nào cũng nhớ anh, anh thì chắc chả nhớ cô đâu nhỉ?
Mải suy nghĩ cô Ko để ý anh đã ra tận thang máy và sắp sửa đi xuống. Chạy vội ra thằng máy với tốc độ ánh sáng, kịp chặn cửa thang máy đóng vào..
-Thầy, em có mang khăn tay của thầy. Hồi xưa thầy đưa em mượn em quên vẫn chưa trả thầy...-Anh thoáng thất vọng, chỉ vì khăn tay sao?
-Cầm đi. Tôi Ko cần, đã cũ rồi.-Cô ngậm ngùi cầm lấy cái khăn cất vào túi. Cô đã giặt rất kĩ, giữ rất cẩn thận để trả anh vậy mà..
Lại im lặng... cái thang máy rộng thênh thang có mỗi 2 người mà ngột ngạt đến nhường nào. Cô muốn thang máy đi nhanh xíu ..
-Sống có tốt Ko?-Anh lạnh lùng mở miệng, mở miệng hỏi thăm với tư cách người cũ cũng được đi
-Dạ?? Sống.. cũng tốt thầy.
Ko khí lại yên lặng tập 2...
“Ting”
Anh thẳng bước đi, cô thì chần chậm bước đi bộ về nhà. Vẫn con đường ấy, sao thấy xa quá... Anh vẫn là người đó... sao thấy xa cách quá?
Đi dạo trên con đường năm xưa vẫn hay đi cùng anh , lại thấy có 1 đôi nam nữ nắm tay nhau vui vẻ tình tứ nói chuyện. Thật ghen tị.. Cô ước năm xưa mình Ko có những ý nghĩ điên rồ đó và nói lời chia tay với anh. Cô rất hối hận, người ta nói:“Mất rồi mới thấy tiếc” là đúng..(au Ko chắc câu trên đúng đâu, mong các bạn Thông cảm