Đây là thời điểm anh mới dạy cô
Cuối tuần nào anh cũng phải tới nhà cô, dù Ko muốn nhưng chính là bị papa đại nhân bắt đến.
-Linh, con đặt nồi cơm giúp mẹ đi.
-Ko nấu, sao từ sáng giờ mẹ sai con đủ việc vậy? Quét nhà , lau đồ, nhặt rau còn nấu cơm nữa...-Cô phụng phịu
-Làm nốt đi, có mấy phút xong thôii mà..
-KO LÀM.-Cô bực tức hét lớn, đánh động đến bố cô trên nhà giật mình. Anh vừa mở cửa vào nhà cũng giật bắn..
-Có chuyện gì sao con lại to tiếng với mẹ thế?-Bố cô từ trên nhà đi xuống
-Mẹ cứ bắt con làm việc, Ko cho nghỉ ngơi gì hết á...-Cô oan ức giải thích
-Con làm đi còn gì, lớn đùng ra đấy rồi...
-Con gái sao lúc nào cũng phải làm thế? Bình đẳng giới ở đâu rồi...
-Coi như con làm giúp mẹ 1 hôm, cả đời mẹ đã làm hết việc nhà rồi cơ mà?
-Bố mẹ lúc nào cũng đúng hết.. chẳng bao giờ nghĩ tới con..
-LINH, con nói gì đó?-Bố cô tức lên, nói lớn 1 cái
-Thôii, con nó chưa hiểu chuyện. Từ từ giải thích.. Lên gác đi, để em nói chuyện với con..-Bà đẩy ông lên gác, và biết tính chồng, để ông lại đây 1 lúc nữa thì thế nào đứa con gái mông cũng nở hoa
Anh đứng đó từ nãy giờ, như 1 người vô hình.. Đứng xem học trò xử sự cũng Ko tồi..
-Hôm nay mẹ chỉ muốn nhờ con làm chút việc nhà thôii.. Đó là bổn phận của con mà?
-Sao con lúc nào cũng phải làm? Suốt ngày bổn phận, bố mẹ coi anh Sơn là con trai, sao Ko nhờ anh ấy làm?
-Nhưng mà....-Bà rất khó xử, đúng là bà coi anh là con nhưng tất nhiên vẫn chưa thể bằng con mình đẻ ra. Nói thế cũng Ko đúng...
-Từ nay tôi sẽ đến sớm hơn 1 chút để giúp nấu cơm, Ko cần em động tay, cô cũng nên nghỉ ngơi đi ạ. Để em làm được rồi..
-Sơn à??? Con đến từ lúc nào đấy?-Bà thấy may , suýt nữa thì nói Anh Ko phải con ruột.. nghe thấy vậy anh sẽ tổn thương
-Con đến từ lúc em Linh hét lên.. Cô cứ lên nghỉ hay làm việc khác đi, bếp núc em làm cũng được..
-Ko khách sáo nữa.. nếu cần gì cứ hỏi Linh hay gọi cô nhé?
-Vâng...
-Hay để em phụ thầy 1 tay nhé?-Cô ngồi bấm điện thoại hoài cũng chán. Nhìn thấy anh lúi húi 1 mình thì rất muốn giúp
-Mẹ em còn Ko giúp, chỉ là 1 người thầy mới quen sao được hưởng cái “diễm phúc” ấy?-Anh nói giọng mỉa mai, anh là thập phần tức giận với thái độ của cô đối với mẹ
-Em...-Cô cứng họng, miệng lưỡi ông thầy này quả nhiên sắc bén..
Cô Ko nói gì nữa mà bỏ lên phòng, đã muốn giúp Ko đồng ta thì thôii..
-Linh ơi, xuống ăn đi con-Mẹ cô gõ cửa phòng
-Vâng...-Cô cũng Ko giận bố mẹ đâu, chỉ là nhất thời Ko hiểu tại sao mình lại nóng tính như vậy? Haiz... chắc là do đến kì..