Chương 14
“Hương Hương!” Vụ Nguyệt vội vàng lao về phía Hương Hương, sờ soạng tới lui vẫn không đụng trúng Hương Hương, tới chừng Thôi Phượng Vũ đi tới, chỉ cần một tay thôi đã mò được Hương Hương từ dưới nước lên.
Thôi Phượng Vũ ôm Hương Hương ướt nhẹp đặt lên ghế gỗ cạnh bồn tắm, sau đó mở ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái khăn vải đắp lên người Hương Hương, vò nhẹ, giúp nàng lau khô nước trên người. Vừa lau vừa có chút hâm mộ trách cứ: “Cảm tình của hai người tốt thật đó, ngay cả tắm cũng phải ngâm mình chung nữa”.
Hương Hương đỏ mặt nói: “Tại ta không cẩn thận ngã vào. Khăn của Vụ Nguyệt bị rơi ở trong thùng, ta muốn lấy ra giúp hắn”.
“Ra vậy”. Thôi Phượng Vũ nói xong, một lần nữa lấy từ trong ngăn tủ chiếc khăn vải khác đưa cho Vụ Nguyệt, nhớ tới Vụ Nguyệt không tiện, còn nói thêm: “Sư đệ, để ta giúp đệ”.
Vụ Nguyệt dù biết để Sư huynh giúp hắn lau mình là không nên, thế nhưng lúc ở nhà hắn đã quen được người trong nhà hầu hạ, giờ bảo hắn tự mình làm, hắn thật không biết nên làm thế nào mới tốt, đành nhỏ giọng đồng ý.
Hương Hương ngồi xổm ở trên ghế chậm rãi vuốt lông cho mình, thình lình Vụ Nguyệt ở trong bồn tắm đứng lên. Hương Hương sửng sốt mất một lúc lâu mới phản ứng kịp, kêu “A” thảm thiết một tiếng, cuốn lấy khăn vải một đường phóng thoát ra bên ngoài.
Thôi Phượng Vũ giật mình, hỏi: “Hương Hương làm sao vậy?”
Vụ Nguyệt mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”
Sáng sớm hôm sau, Thôi Phượng Vũ gọi bọn họ rời giường. Lúc ra tiền sảnh ăn cơm, phát hiện Hạ Mạt và Kỷ Thiển Trần đã ung dung bình thản vừa ăn vừa nói chuyện phiếm rồi.
Vụ Nguyệt chào hỏi hai vị Sư tỷ xong ngồi xuống đối diện với các nàng, Hương Hương thì nằm gục xuống bàn. Phượng Vũ rất săn sóc múc chén cháo qua cho hai người, Vụ Nguyệt là một cái chén lớn, còn Hương Hương là một cái chung rượu nhỏ, cũng đưa thêm cho Hương Hương cái muỗng nhỏ để múc thức ăn. Vốn đang cực kỳ đói bụng, Hương Hương liền hai ba ngụm uống hết cháo, kể cả củ cải muối cũng ăn sạch, liếm liếm miệng. Dùng móng vuốt đẩy đẩy chung rượu về phía Phượng Vũ, nói: “Sư huynh, ta muốn nữa”.
Hạ Mạt nghe vậy ‘phụt’ bật cười một tiếng, che miệng cười nói: “Lời này thật sự quá ** rồi”. Phượng Vũ thế nhưng xem như không thấy, nhận cái cốc về, lại múc cho Hương Hương thêm một phần cháo nữa đưa qua.
Vẫn bảo trì tư thế thục nữ, cái miệng nhỏ đang ăn của Kỷ Thiển Trần nói: “Sư tỷ, trí tưởng tượng của tỷ phong phú thật”.
Hương Hương vừa ăn cháo vừa hừ lạnh: “Đúng thế đúng thế, người A gặp A”.
“Người A?” Hạ Mạt nhướng mi lên, “Ý là gì?”
“À…” Hương Hương cũng giật mình, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra ‘A’ là cái gì, bèn quanh co giải thích rằng “Kiểu như người không trong sáng nhìn cái gì cũng thấy không trong sáng”.
“Đây là câu tục ngữ của yêu tinh hả?” Hạ Mạt thế nhưng còn cho Hương Hương một bậc thang để đi xuống. “Câu này hay, ngắn gọn đủ nghĩa! Cũng có lý, ví dụ như người đẹp thấy đẹp, người tài thấy tài… Vậy Sư phụ chính là người ngốc thấy ngốc rồi, hahaha!”
Thôi Phượng Vũ nghe vậy không khỏi nhíu mày, nói rằng: “Sư tỷ, không nên nói Sư phụ như vậy”.
Hạ Mạt nhíu chân mày một chút nói: “Trước mặt không thể nói, sau lưng cũng không cho người ta nói! Ta thật sự cảm thấy tiếc cho Sư bá mà, Sư bá cũng là cái đầu đất!”.
“Sư tỷ!” Thôi Phượng Vũ vô cùng bất mãn với hành động bất kính của Hạ Mạt, nhưng đối phương dù sao cũng là Sư tỷ, hắn khó mà nói được gì, chỉ có thể âm thầm hờn dỗi.
“Nói cũng vô ích thôi”. Kỷ Thiển Trần không mặn không nhạt bỏ thêm một câu, Hạ Mạt bị bao vây lòng đầy căm phẫn thoáng chốc cảm thấy không vui. Cúi đầu bới vài ngụm cơm, bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì, chuyển ghế nhích gần về phía Kỷ Thiển Trần, như tên trộm cười nói: “Đúng rồi, Thiển Thiển, nghe nói tối hôm qua có người tìm muội, thỉnh cầu song tu hả?”
Kỷ Thiển Trần mặt không biểu cảm nói: “Tin tức của Sư tỷ nhanh nhạy thật”.
“Cái đó đương nhiên, nếu không sao làm Sư tỷ của muội được!” Hạ Mạt cười rất có thâm ý: “Sau đó thì sao, thế nào hả?”
Kỷ Thiển Trần không nhanh không chậm nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, lạnh nhạt nói: “Không có sau đó. Lúc hắn nói chuyện với muội, muội đã đem trọn vẹn lời nói của hắn kể lại cho Huệ Minh Sư thúc rồi”.
“A a a…” Hạ Mạt kêu liên tiếp mấy tiếng. “Muội xấu xa quá, thực đúng là người phụ nữ tâm địa cực kỳ độc ác! Ai cũng biết trên dưới Tam Bích, người kiên quyết phản đối song tu kịch liệt nhất chính là Huệ Minh Sư thúc! Hơn nữa Huệ Minh Sư thúc còn là người chấp pháp nghiêm minh, Thanh Huyền Sư đệ coi như thảm rồi!” Nàng ngoài mặt thì khiển trách Kỷ Thiển Trần, kỳ thực ngụ ý trong lời nói, rất rõ ràng là đang cười vui trên tai họa của người khác.
Hương Hương vừa ăn cháo vừa hóng chuyện, không hiểu hỏi: “Song tu là cái gì? Không được cho phép à?”
“Song tu, chính là nam nữ song tu đó”. Hạ Mạt giải thích: “Kỳ thực có hai cách để tu luyện Tán tiên, một là phương pháp chính thống trong Tam Bích hiện giờ, cấm kết hôn, tu dưỡng đồng thân. Một cách khác chính là âm dương điều hòa, nam nữ song tu. Nhưng song tu rất nguy hiểm, lỡ vô ý một chút sẽ bị trầm mê trong hoan lạc, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trường hợp nghiêm trọng còn bị tẩu hỏa nhập ma. Tuy rằng trong Tam Bích không có công văn quy định rõ ràng cấm luyện song tu, nhưng có rất nhiều Sư thúc Sư bá kịch liệt phản đối. Huệ Minh Sư thúc chính là một trong số đó”.
“Thanh Huyền Sư đệ lại là đệ tử chân truyền của Huệ Minh Sư thúc, khẳng định sẽ bị phạt cực kỳ nặng, đáng thương thay!” Hạ Mạt ‘chậc chậc’ đong đưa cảm khái vài tiếng, bất chợt dời mắt nhìn sang Thôi Phượng Vũ. “Nói gì thì nói, Nhị sư đệ cũng muốn song tu mà đúng không?”
Thôi Phượng Vũ thình lình phun ra một ngụm cháo, mặt đỏ lựng, vội vàng biện hộ: “Sư tỷ đừng nói bậy!”
Hạ Mạt tới gần một bước, hỏi: “Thật sự không có? Nhưng Sư phụ đầu đất của chúng ta đâu có phản đối song tu?”
“Không hề”. Thôi Phượng Vũ vội vàng phủ nhận, xoay người bước nhanh xuống phòng bếp lấy khăn lau bàn. Dáng vẻ khẩn trương như đứa trẻ bị người ta nhìn ra đang nói dối, thấy thế Hương Hương cũng không nhịn được âm thầm bật cười.
Dùng xong bữa sáng, Thôi Phượng Vũ liền bắt đầu dạy Vụ Nguyệt và Hương Hương phương pháp tọa thiền hít thở. Hương Hương nhớ lại ngày hôm qua, có nghe Lam Thiên Sách nhắc tới chuyện các đệ tử trong Tam Bích sớm chiều đều phải đi nghe kinh gì đó. Liền hỏi: “Nhị sư huynh, hôm nay không cần đi nghe kinh sao?”
“Ta và hai vị Sư tỷ đều đã học xong Hàng yêu sư rồi, nên không nhất thiết phải đi”. Thôi Phượng Vũ vừa nói, vừa hướng dẫn Vụ Nguyệt ngồi đúng tư thế tọa thiền. “Dù sao thì nghe kinh rất có lợi, nói chung, mỗi ngày ta đều đi nghe. Nhưng nếu không học được phương pháp tọa thiền hít thở, thì không thể nghe kinh được, cho nên quan trọng hơn hết là phải dạy các ngươi trước đã”.
Vụ Nguyệt nói: “Làm phiền Sư huynh.”
Hương Hương tựa ở bên cạnh, vểnh tai lắng nghe yếu quyết, cũng ngoan ngoãn nhớ kỹ khẩu quyết của phương pháp hít thở, nhưng cái tư thế ngồi này thì… Hương Hương vốn muốn ngồi ngay ngắn, cũng đem hai cặp chân ngắn bới lên rồi, nỗ lực nửa ngày, khối thịt bị kích thích một cái, ngã nhào ra đất.
Thôi Phượng Vũ quay đầu lại hỏi: “Hương Hương, muội sao vậy?”
Hương Hương mệt đến thở hổn hển, thân mình đang nằm sấp bò dậy, bụng đầy buồn bực hỏi: “Nhị sư huynh, làm thế nào để thỏ có thể ngồi xuống mà chân không bị bật ra?”
“Cái này…” Thôi Phượng Vũ nhìn chằm chằm Hương Hương một hồi, cũng bắt đầu thấy nan giải. “Cái này đợi ta hỏi lại Sư phụ đã, tạm thời Tiểu sư muội học thuộc khẩu quyết trước đi”.
Hương Hương gật đầu, ngồi dựa trên giường nhìn Thôi Phượng Vũ ra khỏi phòng một chuyến, sau đó trở lại nói: “Sư phụ nói tư thế ngồi chỉ có tác dụng phụ trợ cho việc tu luyện, không phải điều tất yếu, quan trọng là trong lòng tĩnh lặng. Sư muội chỉ cần ngưng khí tụ thần, dựa theo phương pháp hít thở ta nói mà vận khí là được”.
“À, vậy tức là ta nằm sấp cũng được phải không?”
Thôi Phượng Vũ gật đầu, ngồi xuống đối diện bọn Hương Hương và Vụ Nguyệt, vừa giải thích vừa vận khí. Giọng của hắn chậm rãi ôn hòa nhỏ nhẹ, như một khúc hát ru. Mà thỏ lại là loài động vật bất kỳ lúc nào bất kỳ chỗ nào cũng có thể ngủ, Hương Hương nhắm mắt lại nghe nghe, rồi mở mắt không nổi nữa. Thân thể vừa lệch, lại nhào lăn ra giường. Bỗng chốc tỉnh táo, trợn mắt nhìn lên, vội vàng nằm sấp trở lại, tiếp tục ngồi xuống. Sau đó lại nhịn không được lăn lộn, lại nhào lộn…