Yêu Thê

Chương 1: Chương 1




Chương 1

Thảo Hương Hương là một con thỏ trắng rất bình thường, sống trên núi Linh Sơn.

Bởi vì Linh Sơn là vùng núi tiên trên thế gian, là nơi hội tụ linh khí của thiên địa, các loài chim trời cá nước trên núi đa số đều là yêu tinh, vì vậy nàng cũng không lo lắng lắm đến chuyện thân phận yêu tinh của mình. Cho đến một ngày nào đó, nàng đang tản bộ dưới ánh trăng, bỗng nhiên hấp thụ đủ linh khí trong thiên địa, thời điểm đó đột nhiên xảy ra một hiện tượng biến hóa vượt bậc, cứ thế từ một con thỏ tầm thường, biến thành một con thỏ tinh chứa đầy trong đầu những ý tưởng kỳ lạ.

Thí dụ như, đột nhiên không thích ăn cỏ nữa, cảm thấy cỏ không hợp vệ sinh, còn có thể bị xịt thuốc trừ sâu rồi, nói chung rất có khả năng nguy hại đến thể xác và tinh thần đang khỏe mạnh của thỏ. Bất quá, sau đó lại nhớ ra một vấn đề, ‘thuốc trừ sâu’ rốt cuộc là cái gì vậy, vì sao mình lại thấy sợ hãi, nhưng cuối cùng nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Theo lời tiểu Ma Tước Chi Chi ((chim sẻ)) – bạn tốt của Hương Hương, trước khi Hương Hương trở nên ‘kỳ cục’, việc thích nhất chính là ăn cỏ. Không chỉ xây tổ ở nơi cỏ xanh tươi tốt nhất trên sườn núi, đem cỏ xanh tươi tốt nhất đặt ở dưới chân, bản thân còn lấy ‘Thảo’ làm họ, tự đặt tên cho mình là ‘Hương Hương’, hương cỏ thơm ngào ngạt. Thế nhưng, bây giờ ước nguyện lớn nhất của Hương Hương lại là: ta không ăn cỏ nữa, ta muốn ăn thịt!

Nhưng vấn đề là, điều đầu tiên trong quy định của Linh Sơn chính là ăn chay, không được sát sinh. Ngay đến Sói Xám và Lão Hổ ở sườn núi bên cạnh cũng phải tu tâm dưỡng tính, nhiều năm ăn chay, huống chi là một con thỏ vốn vẫn được cho là loài ăn chay.

Thảo Hương Hương đi tuần tra khắp ba vòng quanh ngọn núi, rốt cục nhận ra được hiện thực ăn thịt là chuyện không có khả năng. Nguyên nhân chính là đạo luật hà khắc của thiên nhiên, cá lớn nuốt cá bé. Nàng tìm lần lượt khắp cả tòa Linh Sơn, cũng không tìm ra được giống loài nào yếu kém hơn so với Thảo Hương Hương nàng, hiển nhiên là không có thịt cho nàng ăn rồi.

Xuân về hoa nở, Hương Hương bò ra khỏi tổ thỏ của nàng, lười biếng nằm ườn lên tảng đá chỗ khe núi phơi nắng, hưởng thụ tiếng thác nước ở xa xôi bên kia vang vang truyền đến. Lúc tỉnh ngủ, lười biếng trở mình, cái bụng không biết chọn thời điểm kêu ‘ọc ọc’ một tiếng. Giơ móng vuốt lên sờ sờ cái bụng, bất đắc dĩ nghĩ: “Lại muốn ăn nữa rồi”.

Nàng lột xác thành một con thỏ trắng có lý tưởng có khát vọng được một tháng, cũng là tròn một tháng toàn ăn rau hoang quả dại, miệng đã sớm không còn mùi vị gì ((chán ăn)), mỗi ngày đều cảm thấy sinh mệnh bản thân thật là u ám. Nàng cũng không phải không nghĩ tới chuyện rời khỏi Linh Sơn, ra bên ngoài tung hoành thiên hạ, chỉ là dạo này, yêu ma hoành hành, nàng chỉ là một con thỏ đến sức lực trói gà còn không có, nói không chừng vừa ra khỏi núi, chưa kịp đụng đến miếng thịt, bản thân đã biến thành bữa ăn trên bàn người khác rồi, cho nên không thể không tạm thời buông tha cho ý nghĩ đáng sợ này. Hơn nữa, theo lời Chi Chi nói, mọi người đều là muôn vàn khổ cực tìm đến Linh Sơn để tu hành, chờ mong một ngày kia có thể đắc đạo thành tiên.

“Đắc đạo thành tiên…” Hương Hương nhàm chán nghĩ nghĩ. Nói không chừng đây sẽ là cơ hội cải biến một chút tình trạng hiện giờ, có điều Linh Sơn Quân mỗi năm sẽ tổ chức tuyển chọn đồ đệ vào tháng năm, mà chỉ thu nhận những đệ từ tài năng để kế thừa phương pháp tu luyện. Hôm nay mới tháng ba, còn những hai tháng nữa, thật là khó chịu.

Mặt trời dần dần chuyển lên đỉnh đầu, Hương Hương giơ móng vuốt gãi gãi mông đít, uể oải nghĩ: “Thực sự phải đi kiếm ăn rồi”. Trở mình một cái đứng lên, đang chuẩn bị từ trên tảng đá trượt xuống, trong không trung bất chợt truyền đến âm thanh vỗ cánh quen thuộc: “Hương Hương! Hương Hương!”

“Ở đây”. Hương Hương lên tiếng, rất tự giác nằm úp sấp trở lại chỗ cũ, chờ bạn tốt Chi Chi thu cánh dừng trước mặt mình.

Giống như Hương Hương là một con thỏ trắng cực kỳ bình thường, Chi Chi cũng chỉ là một con chim sẻ cực kỳ bình thường, thú vui duy nhất là hỏi thăm và truyền bá mấy chuyện bát quái. Nghe nói trước đây nàng từng bái sư mấy lần, đều bị Linh Sơn Quân từ chối ngay từ ngoài cửa nguyên nhân chính là vì nàng quá yêu thích truyền bá mấy tin tức vặt vãnh nhỏ nhặt, cảnh tượng này khiến một người chính trực như Linh Sơn Quân vô vàn khó chịu.

“Mau đi theo ta, Hương Hương! Có chuyện tốt! Chậm trễ sẽ mất phần đó!” Chi Chi nhào xuống vẫy vẫy cánh kích động nói.

“Sơn Quân đang thu nhận đồ đệ rồi hả?” Hiện giờ chỉ có chuyện này là có thể khơi lên hứng thú trong lòng Hương Hương thôi.

“So ra thì cũng gần giống vậy!” Chi Chi dậm dậm chân, kích động dị thường. “Ỷ Thiên đến, Ỷ Thiên tuyệt bích, luyện yêu sư đến!”

“Luyện yêu sư? Đến làm gì, thu phục yêu tinh à?” Hương Hương dựng đứng lỗ tai lên, hiểu biết của nàng đối với thế giới này trên cơ bản đều do chính Chi Chi truyền bá. Mơ hồ biết thế giới này là người, yêu, tiên, ma cùng tồn tại, mà người được gọi luyện yêu sư hình như là người có được pháp lực cường đại, hàng yêu trừ ma, giữ gìn thế giới hòa bình, cũng gần giống với nhân vật siêu nhân trứng muối. Ôi chao, chờ một chút, siêu nhân trứng muối là cái gì? Hương Hương lại vì một danh từ mới đột nhiên xuất hiện mà phiền muộn trở lại.

“Đương nhiên không phải, luyện yêu sư đại nhân tới để chọn vật cưỡi!”

“Vật cưỡi?” Hương Hương vừa nghe hai chữ này, lập tức lắc đầu như trống bỏi. “Không đi, không đi”. Nàng một không đứt gân não, hai không đáng khinh, tự nhiên chạy đi làm vật cưỡi cho người ta làm gì, bị người cưỡi chạy.

Nghe Hương Hương thế nhưng lại nói không đi, Chi Chi không khỏi gấp đến độ nhảy tưng tưng trên đá, giải thích rằng: “Tuy nói là làm vật cưỡi của luyện yêu sư, nhưng trên danh nghĩa cũng là đệ tử của Tam Bích rồi. Không chỉ có thể học được pháp môn tu luyện đặc biệt của Tam Bích, hơn nữa lúc luyện yêu sư đắc thành chính quả, vật cưỡi cũng sẽ được đắc đạo thăng tiên theo!”

“Ý của ngươi là, chỉ cần mang theo luyện yêu sư chạy chạy khắp nơi, chờ sau khi hắn đắc đạo, chúng ta cũng có thể thăng tiên theo?”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Chi Chi dùng sức gật gật đầu chim, vẻ mặt trông đợi nhìn Hương Hương. “Đi thôi”.

Hương Hương nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẫn không thấy hứng thú, trở mình nói rằng: “Không đi”.

Chi Chi nhảy đến trước mặt Hương Hương, vẻ mặt không thể giải thích nổi hỏi: “Tại sao, tại sao hả, Hương Hương?”

Hương Hương giương mắt nhìn nàng ấy: “Ngươi rất muốn đi à?”

“Ừ! Ngươi xem, Sơn Quân không chịu thu ta, ta không có cách nào nhập đạo tu hành, chỉ có thể mưu tính cách khác. Khó có được cơ hội tốt như vậy, là luyện yêu sư đó, thật sự là ngàn năm một thuở. Có lẽ ngươi cảm thấy làm vật cưỡi không tốt, thế nhưng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì người đi sẽ ít, cơ hội của ta không phải sẽ càng lớn hơn sao? Ngươi nói đúng không, Hương Hương?”

“Ta đây cùng đi với ngươi là được chứ gì”. Hương Hương thực sự không muốn đả kích nàng ấy, khắp ngọn đồi này đầy những chim bay cá nhảy, cho dù không có ai đi cũng đâu thể nào vì thế mà chọn một con chim sẻ nhỏ làm vật cưỡi. Có điều suy nghĩ của Chi Chi quả thực cũng không sai, cơ hội xác thực chỉ có một người được thu nhận, cứ đi thử để bản thân không phải nuối tiếc.

“Ôi tốt quá! Tốt quá! Hương Hương là tốt nhất!” Chi Chi hưng phấn đạp nước cất cánh bay tới phía trước.

Hương Hương bất đắc dĩ thở dài, nhảy xuống tảng đá, nhảy về phía trước đuổi theo bóng dáng Chi Chi.

“Hương Hương, ngươi không biết đâu, ta nghe những người đó nói, vị luyện yêu sư hôm nay tới đây chính là luyện yêu sư trẻ tuổi nhất từ trước tới nay trong Tam Bích!” Chi Chi vỗ vỗ cánh, lượn một vòng trên đỉnh đầu Hương Hương rồi bay về phía trước.

“Ừ”. Hương Hương vẫn không có hứng thú. Ỷ Thiên tuyệt bích, Tử Đài thương bích, Chu Nhan tiễu bích, hợp xưng Tam Bích, là nơi tu tập của luyện yêu sư, nhưng luận cao thấp, cuối cùng vẫn so không được với tiên linh của Linh Sơn này. Cho nên Hương Hương tổng hợp lại suy nghĩ một chút, vẫn thấy không bằng ở lại Linh Sơn, mong chờ được bái nhập làm môn hạ của Linh Sơn Quân.

“Nghe nói dáng vẻ còn cực kỳ anh tuấn nữa!”

“Thật sao?” Hương Hương có chút hứng thú, “Không phải nói luyện yêu sư của Tam Bích đều trông rất xấu xí sao?”

Chi Chi vì bản thân không trả lời lại được với loại tin đồn bát quái này mà cảm thấy phiền muộn. “Ta cũng không biết nữa”. Kỳ thực nàng căn bản là không phân biệt được vẻ ngoài của con người đẹp xấu thế nào.

“Đi xem sẽ biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.