Yêu Thê

Chương 34: Chương 34




Chương 35

Thiếu nữ áo xanh nhìn Hương Hương đang bị treo lủng lẳng tựa như bao cát trên không trung, mím môi vui cười hớn hở nói: “Ngươi như vậy không phải gọi là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Ở đây có yêu quái thật, bất quá yêu quái kia chính là ngươi, chứ nào phải ta!”

Hương Hương giật mình, ừ nhỉ, thiếu chút nữa quên, nàng là một con thỏ yêu, thế nào lại tự xem mình là người rồi? Bất quá, bản thân tuy là yêu quái, nhưng cũng không phải loại yêu quái thông thường! Không thể để mặc người ta xem nhẹ được!

“Ta là yêu quái thì thế nào, ta chính là đệ tử của Ỷ Thiên Tuyệt Bích đấy nhé! Nếu ngươi không phải yêu quái thì mau thả ta ra, bằng không, ta sẽ coi ngươi như là yêu quái mà bắt nhốt vào Luyện Yêu tháp!”

Thiếu nữ vừa nghe, không khỏi ‘haha’ cười: “Cười chết ta, nếu con yêu quái chậm hiểu ngươi mà là đệ tử của Ỷ Thiên, thì ta đây còn không phải là Ỷ Thiên Bích Tôn sao!”

Hương Hương tức giận trừng mắt: “Ngươi đừng có nghi ngờ, Sư phụ, Sư tỷ, Sư huynh của ta đều là người có đại đại danh tiếng trong Tam Bích, còn có, còn có, ta được Luyện yêu sư Sư huynh đưa tới, hắn ở gần đây thôi…”

“Ái chà, Luyện yêu sư nha, vậy thì nguy thật rồi”. Thiếu nữ ung dung nói. “Vậy ngươi gọi hắn tới cứu ngươi đi ha?”

“Kêu thì kêu! Sư huynh, Nhiên Hương sư huynh, mau tới cứu ta, ta bị yêu quái bắt…” Hương Hương kêu hai tiếng, trong rừng im ắng, một chút động tĩnh cũng không có.

Hương Hương nhớ lại lúc mình tới đây cũng không nói với hắn một tiếng, có khi hắn còn chưa phát hiện không thấy nàng đâu nữa kìa, lúc này gọi hắn đến đây khả năng khẳng định vô cùng nhỏ. Nhưng thiếu nữ áo xanh kia đang mở to hai mắt nhìn nàng, đang chờ đợi cười chê nàng, nàng tuyệt không thể yếu thế. Liền khụ khụ lấy giọng nói: “Cái đó, ta mới chơi trò trốn tìm với Sư huynh. Đến phiên hắn ẩn nấp rồi, cho nên giờ ta không thể kêu hắn được, hắn khẳng định sẽ nghĩ là ta đang lừa hắn, cho nên mới không ra…”

Thiếu nữ áo xanh ha ha cười hai tiếng, từ bên hông tháo xuống một cái hồ lô màu xanh, nói: “Tuy con yêu quái ngốc nhà ngươi nói chuyện rất buồn cười, nhưng ta đang vội dùng tiên đan, cho nên ngươi vẫn cứ ngoan ngoãn vào trong hồ lô của ta đi, giúp ta luyện đan!” Nói xong, nàng ta vặn vặn miệng hồ lô một chút, Hương Hương cảm thấy cánh tay mình được thả lỏng, còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, lập tức có một nguồn lực rất mạnh hút nàng đi về phía hồ lô bên kia.

Vốn Hương Hương thấy thiếu nữ này cứ luôn miệng cười ha ha, cho rằng nàng ta treo mình lên chẳng qua chỉ là trò đùa dai, không ngờ tới, nàng ta thế nhưng muốn bắt mình đi luyện đan! Lúc này sợ tới mức hồn bay phách tán, cả tay và chân đều ra sức giãy dụa, quên hết tất cả mà kêu cứu. “Oai oái, cứu mạng!”

“Cứu mạng! Hương Hương không muốn chết! Hương Hương không muốn biến thành đan dược! Không muốn! Sư huynh mau tới cứu ta! Cứu mạng…”

Mắt thấy miệng hồ lô tối như mực kia càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, trong thoáng chốc thôi sẽ chui vào. Cả trái tim Hương Hương đều muốn ngừng đập rồi. Bỗng nhiên trước mắt chợt lóe lên ánh hào quang, một lá bùa từ đỉnh đầu bay qua, không tiếng động che lên miệng hồ lô. Sức mạnh cường đại kia chợt biến mất, thân mình Hương Hương nhất thời lơ lửng giữa không trung. Nàng ngẩn ngơ, vung vung tay, sau đó ‘phịch’ một tiếng nặng nề té xuống đất, thực sự là ném cho chó ăn mà. “Ai da, đau, đau, đau…”

“Ngươi là…” Thiếu nữ áo xanh trừng mắt lên. “Luyện yêu sư?”

“Ừm”.

Một chữ lãnh lãnh đạm đạm được phun ra, Hương Hương nghe thiếu chút nữa thì rơi lệ. Quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bộ y phục màu tuyết trắng quen thuộc kia. Là Luyện yêu sư! Luyện yêu sư thật sự tới cứu nàng! Bất chấp mới vừa té xuống, vội vàng xoay người bò dậy, chạy vội qua. “Sư huynh, nữ nhân độc ác này muốn bắt Hương Hương đi luyện đan! Nàng ta quá xấu, nàng ta nhất định là yêu quái đó, Sư huynh mau bắt nàng ta lại đi!”

Than thở oán giận của Hương Hương nói với Luyện yêu sư toàn bộ đều vô dụng, vẻ mặt hắn không biểu cảm nói một tiếng: “Xuống”.

“A?” Hương Hương giật mình, lúc này mới phát hiện bản thân thế nhưng đang ôm cổ của hắn, cả người tựa như con bạch tuộc đang treo trên thân hắn. Không khỏi thoáng chốc đỏ mặt lên, buông lỏng tay chân nhảy xuống, xấu hổ cười cười, trốn ra phía sau hắn. Ai, thói quen của thỏ này quả thật không tốt, những lúc bất ngờ đều nhảy bật lên người người ta, cái này toi rồi.

Biểu tình của thiếu nữ áo xanh có chút run rẩy: “Luyện yêu sư không phải muốn ngăn cản ta thu yêu đấy chứ?”

“Ừm”. Luyện yêu sư trả lời vô cùng rõ ràng.

“Hôm nay thật đúng là ngày tốt, gặp được chuyện cười một chuyện so với một chuyện càng buồn cười hơn. Yêu quái vừa ăn cướp vừa la làng, Luyện yêu sư thế nhưng ngăn cản ta thu yêu, ái chà, ta không được rồi, thật sự là cười chết ta rồi”.

Luyện yêu sư không để ý tới nàng ta, xoay người rời đi. Hương Hương tự nhiên lập tức níu lấy góc áo của hắn, nhắm mắt đuổi theo, mạng nhỏ quan trọng hơn nha.

Lúc xuống núi thì trời đã tối. Hương Hương sờ sờ cái bụng đã thắt lại, đề nghị: “Sư huynh, Sư huynh, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi?”

“Ừm”

Khóe mắt Hương Hương mơ hồ treo mấy vạch đen, người này cứ ừm ừm, lại đang giả vờ ngây thơ cụ. Được rồi, nể tình hắn vừa mới anh hùng cứu mỹ nhân nàng, không thèm so đo với hắn.

Trở về Thành, đi trên con đường phồn hoa, Hương Hương trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định chọn tửu lâu quy mô tầm trung của Liễu gia. Sở dĩ không chọn quán ven đường, cũng không chọn nơi quá cao sang, bất quá đây cũng là lo lắng cho chính nàng. Xem dáng vẻ này của Luyện yêu sư, cũng không biết hắn có tiền hay không. Lỡ như người này bình thường đều ăn đan dược sống qua ngày, không biết đi ra ngoài ăn cơm là phải trả tiền. Bây giờ vào tửu lâu ăn cơm, nếu sau khi ăn xong, hắn vỗ vỗ mông đít bỏ đi để lại nàng thanh toán thì biết làm sao bây giờ? Tuy rằng nàng có chút tiền riêng, nhưng cái này là để phòng hờ ngày sau hắn bỏ rơi nàng thì còn có cái mà dùng đi đìm Vụ Nguyệt, không thể tùy tiện tiêu hết.

Vừa tiến vào tửu lâu, chưởng quầy liền mừng rỡ như điên từ sau quầy hàng bước ra, nhanh chóng chạy tới đón: “A, Luyện yêu sư đại nhân, ngài thế nhưng đại giá quang lâm tệ điếm, thật sự là bồng tất sinh huy*! Mời vào, mời vào!” Vừa dứt lời, chợt có rất nhiều người nghe tiếng mà ào ào đi qua, thi lễ chào Luyện yêu sư. Chỉ trong nháy mắt, Luyện yêu sư đã bị sao vây quanh trăng chào đón đưa lên lầu hai, Hương Hương thì bị đẩy ra tới cửa.

((*Nhà tranh tỏa sáng: dùng khi có khách quý tới nhà))

Nửa canh giờ sau, Hương Hương ngồi ở quán ven đường đối diện tửu lâu, vừa cắn bánh bao, vừa căm giận trừng mắt nhìn lên Luyện yêu sư đang ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, trong lòng cực lực cảm thấy bất bình đẳng.

Lúc nãy nàng chen lách mãi cũng không vào được, liền tìm chưởng quầy giảng giải với hắn mình cùng đi với Luyện yêu sư tới đây, muốn hắn đưa nàng lên. Không ngờ chưởng quầy kia lại nói, nơi Luyện yêu sư đang ngồi trên kia chỉ dành cho khách quý, vị trí tốt nhất của bổn điếm. Triều đình đã có quy định rất rõ, Luyện yêu sư vì nước vì dân, hàng yêu trừ ma, theo lý phải nhận được khoản đãi. Cho nên bất kể Luyện yêu sư nghỉ trọ hay ở trọ, đều phải dùng lễ nghĩa hoàng thất mà đối đãi, hơn nữa không thu lấy một xu, nhưng người đồng hành thì không được đãi ngộ này rồi. Ý của hắn, nói cách khác chính là Hương Hương muốn lên trên kia cùng ngồi với Luyện yêu sư, có thể, nhưng tự nàng phải trả ra phần phí dụng dành cho khách quý của mình.

Hương Hương sờ sờ túi tiền, ngẫm lại vẫn là thôi, nên nói: “Ta ăn cơm rồi, ta ra ngoài chờ hắn”.

Đợi hơn nửa canh giờ, Luyện yêu sư cơm nước xong xuôi đi ra, sau đó là chọn khách điểm nghỉ qua đêm. Kết quả vẫn giống nhau, Luyện yêu sư nhận được mọi ưu đãi, có thể ngủ trọ ở gian phòng cao cấp hoàn toàn miễn phí, nhưng Hương Hương nàng thì không được. Nàng muốn đặt một gian phòng, tất phải tự bỏ tiền. Luyện yêu sư được miễn, nàng nói cho cùng vẫn không thể mở miệng bảo hắn chi tiền thuê phòng cho nàng. Nhưng bản thân lại luyến tiếc dùng tiền của mình, liền mặt dày chen lách đi theo vào gian phòng của Luyện yêu sư, rồi sẽ nghĩ cách chiếm lấy giường của hắn sau.

Vào phòng, Hương Hương còn đang xoay xoay tròng mắt ngẫm nghĩ chủ ý, Luyện yêu sư đã lập tức ngồi lên giường, nhắm mắt định thần, bắt đầu tọa thiền.

“Ôi mẹ nó, không phải chứ, động tác nhanh như vậy?!” Hương Hương có chút đau đầu, chẳng lẽ hắn nhìn ra được âm mưu của nàng, phiền phức đây! Hương Hương bắt đầu triển khai kế hoạch, thong thả từng bước, đi tới trước giường, đi qua đi lại, đi lại đi qua, lại lui lui tới tới.

“Chuyện gì?”

Đoán chừng Luyện yêu sư bị tiếng bước chân của nàng làm cho không cách nào tập trung tọa thiền, mắt vẫn nhắm hỏi.

“À…” Hương Hương bỗng nhiên ý tưởng chợt lóe, tiến đến trước mặt Luyện yêu sư, nói. “Luyện yêu sư Sư huynh, bỗng nhiên ta nhớ tới một việc vô cùng quan trọng!”

Luyện yêu sư không hé răng, không có ý tiếp lời nàng.

Hương Hương tiếp tục nói: “Lúc còn ở Linh sơn, vị lớn tuổi nhất, có học vấn uyên bác nhất trên Linh sơn là Cổ thụ gia gia đã từng dạy ta một phương pháp tọa thiền cao cấp. Nghe nói nếu dùng phương pháp tọa thiền kia, hiệu quá không chỉ đạt được gấp bội thôi đâu. Với tu vi của ta thì không có cách nào thử, Sư huynh có muốn thử một lần không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.