Yêu Thê

Chương 47: Chương 47




Chương 49

Hương Hương sao mà yên tâm cho được? Càng bảo nàng yên tâm, không cần lo lắng, càng nói lên tình thế nghiêm trọng đến mức nào.

Chuyện này vốn không liên quan gì tới hắn, là do nàng vô dụng, nên kiên quyết lôi kéo hắn vào giúp đỡ. Cũng vì tức giận Tức Mặc Tú chậm chạp không đến nên giận chó đánh mèo lên hắn, mới khiến hắn trực tiếp xông vào hoàng cũng bắt người. Nếu hắn thật sự vì vậy mà gặp phải chuyện gì, nàng biết làm sao đây!

Sau khi tiễn Bảo Huyên, Hương Hương túm lấy Tiểu Cửu, bảo hắn liên hệ với Luyện yêu sư, hỏi xem tình hình hắn ta thế nào rồi. Tiểu Cửu vật lộn nửa ngày, vẫn không liên lạc được. Hương Hương càng gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, ở trong sân đi qua đi lại, càng không ngừng thì thào tự nói: “Có phải xảy ra chuyện rồi không, có phải bị xử tử rồi không…”

Tiểu Cửu vội vàng nói: “Không đâu, Bích Tôn sao có thể xử tử Sư ca được? Sư tẩu tẩu không phải lo lắng, ta hỏi Sư phụ thử xem”.

“Hỏi mau! Hỏi mau!”

Lại vật lộn một hồi, Tiểu Cửu nói: “Sư phụ cũng không liên lạc được, ta hỏi Quân Tuệ sư tỷ, sư tỷ nói đang mở hội nghị Trưởng lão. Đợi chút sẽ biết kết quả, Sư tẩu tẩu không nên gấp vội”. Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Tiểu Cửu mới liên lạc được với Sư phụ của hắn là Thần Vận trưởng lão: “Sư phụ nói Sư ca phạm vào tội lớn, Bích Tôn phạt hắn úp mặt vào tường sám hối rồi”.

“Chỉ là úp mặt vào tường sám hối thôi hả?” Hương Hương dè dặt hỏi.

“Đúng vậy!” Hoàn toàn khác với vẻ mặt khẩn trương của Hương Hương, Tiểu Cửu thế nhưng vô cùng thản nhiên. “Ta nói Sư tẩu tẩu không cần lo lắng rồi thôi! Bích Tôn xử tử ai cũng sẽ không bao giờ xử tử Sư ca!”

Hương Hương chớp chớp mắt: “Tại sao?” Chẳng lẽ Bích Tôn của Tử Đài là cha ruột của hắn?! Không phải nói hắn được Sư phụ nhặt về nuôi à?

“Bởi vì Sư phụ của Sư ca, cũng là Thiên Quyền sư bá, lúc qua đời đã từng dặn dò Sư ca không nên làm Luyện yêu sư. Sư ca vốn cũng đã chuẩn bị đi tu Tán tiên, nhưng do Sư ca là đệ tử có pháp lực mạnh nhất trong các đại đệ tử, cũng có khả năng thuận lợi nhất trở thành Luyện yêu sư. Mà lúc đó, số lượng Luyện yêu sư của Tử Đài và Ỷ Thiên lại vừa vặn đang ngang nhau, nếu Sư ca thành công trở thành Luyện yêu sư, đó sẽ là lần đầu tiên Tử Đại vượt qua được Ỷ Thiên. Vốn dĩ vào thời khắc lịch sử đó, Bích Tôn thậm chí đã liều mạng khuyên bảo Sư ca chọn thăng cấp thành Luyện yêu sư, thậm chí nếu cần thiết có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ trên đời nữa kia. Khi đó ta còn chưa nhập môn, mấy chuyện này chỉ nghe Sư tỷ nói lại, về phần khuyên bảo cụ thể thế nào, ta cũng không rõ lắm. Dù sao thì ở Tử Đài, Sư ca làm cái gì đều được hết. Có thứ gì tốt, Bích Tôn cũng sẽ ưu tiên dành cho Sư ca”.

Nhân vật quan trọng… trong truyền thuyết?! Loài vật quan trọng phải bảo vệ?! Hương Hương nháy mắt, kinh ngạc hỏi: “Vậy các Luyện yêu sư khác không có ý kiến sao?”

Tiểu Cửu xòe xòe tay, lời nói thấm thía: “Có ý kiến cũng vậy thôi, Bích Tôn bao che rất ghê gớm”.

“À”. Hương Hương trầm mặc một lúc, hỏi. “Vậy nếu Bích Tôn kia biết Sư huynh hắn bị người ta khi dễ, coi hắn như kẻ ngốc mà lừa gạt, đương nhiên… ý ta là nếu có… Bích Tôn sẽ thế nào?”

“Dám lừa Sư ca, Bích Tôn khẳng định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”

Hương Hương không khỏi rùng mình. Trời ạ, nếu để Bích Tôn của Tử Đài biết, Luyện yêu sư bị Ỷ Thiên áp bức lừa gạt cứng rắn nhét củ khoai lang nóng phỏng tay là nàng qua cho hắn, sẽ thế nào đây? Ông ta chắc sẽ không trực tiếp gây khó dễ cho Ỷ Thiên đâu? Dù sao vì chuyện như vậy mà hai Bích trở mặt, truyền ra ngoài khẳng định rất dọa người. Như vậy như vậy, hứng chịu mọi tai ương chỉ có một mình nàng mà thôi? Ông ta khẳng định sẽ hung hăng đem nàng ra khai đao rồi?!

“Làm sao bây giờ?” Hương Hương nằm trên giường, nghĩ ngợi chuyện này, lăn qua lộn lại ngủ không được. Nhất định phải nghĩ cách thanh minh mới được. Bằng không thực sự đến Tử Đài, bản thân xác định vững chãi hứng tai ương!

Suốt ba ngày sau đó, Hương Hương liều mạng vắt óc suy nghĩ làm thế nào để thanh minh về mối quan hệ giữa nàng và Luyện yêu sư.

Qua ba ngày tiếp theo lại suy nghĩ, sau khi cùng Luyện yêu sư trở về rồi. Lỡ như hắn ngốc nghếch hồ đồ, không nghĩ ngợi gì nói cho người ta biết hắn đã thành thân, mà đối tượng thành thân lại là con thỏ tiềm ẩn năng lực nguy hiểm trong người, vậy chẳng phải chuyện lớn không tốt sao?

Chờ thêm ba ngày nữa, Hương Hương vô cùng buồn bực, sao Luyện yêu sư vẫn chưa trở lại. Không có hắn ở đây, nàng không dám ra cửa, lỡ như gặp phải tên nào đó xằng bậy giống như Cầm Tâm, thu nàng đi luyện đan thì biết làm sao bây giờ? Nàng còn trẻ, chuyện tốt chuyện xấu đều chưa làm qua, cũng không thể chết một cách không minh bạch.

Sáng sớm ngày thứ mười, nghe thị nữ đem bữa sáng tới nói Luyện yêu sư hôm nay đã trở lại rồi. Hương Hương mừng rỡ như điên, vội vàng lôi kéo bọn họ hỏi Luyện yêu sư đang ở đâu. Thị nữ nói đang tiếp chuyện Hầu gia, hẳn sẽ nhanh chóng qua đây, Hương Hương vội vàng bới cơm, kích động ngồi xổm ngoài cửa viện chờ đợi. ((Ơ, không giận hắn nữa à???))

Ước chừng nửa canh giờ, trong tầm mắt bỗng nhiên bay vào bóng dáng bộ áo dài quen thuộc của Luyện yêu sư, Hương Hương theo bản năng nhảy cẫng lên: “Sư huynh!” Nhưng tập trung nhìn kỹ, liền ngây ngẩn cả người. Vóc dáng xa lạ, gương mặt xa lạ, đặt trong biển người liền tìm không ra loại người này, hoàn toàn không có nét siêu phàm thoát tục của Luyện yêu sư. Tuy rằng đúng là bộ áo của Luyện yêu sư, nhưng hắn mặc vào trên người chính là hồn nhiên thiên thành ((đẹp)), thanh thoát xuất trần, mặc trên người kẻ này, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

Đang lúc Hương Hương tràn đầy khó chịu đánh giá hắn, đồng thời vị Luyện yêu sư kia cũng chú ý tới Hương Hương. Trong phủ Tử Khánh Hầu thế nhưng có một con tiểu yêu quái đạo hạnh nông cạn như vậy, chuyện này có chút vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Hắn chăm chú nhìn Hương Hương một hồi, thấy nàng tỏ vẻ thản nhiên, dường như còn đang soi mói mình nữa, nhất thời dở khóc dở cười.

“Tiểu yêu, ngươi ở trong phủ này hả?”

“Ngươi chính là Luyện yêu sư mới tới?” Cùng lúc hắn mở miệng hỏi, Hương Hương cũng không chút khách khí nêu ra câu hỏi.

Luyện yêu sư hơi hơi kinh ngạc: “Đúng vậy, ngươi là…”

“Vậy Sư huynh đâu?”

“Sư huynh?”

Hương Hương giật mình, nói: “Ta muốn nói đến Dạ Nhiên Hương”. Nàng thật sự không thích cái tên này của hắn, gọi cái gì không gọi, lại gọi Nhiên Hương, sao không trực tiếp thắp hương luôn đi!

“Ngươi gọi hắn là Sư huynh?”

“À… Ta là đệ tử của Ỷ Thiên. Bởi vì phương pháp tu hành có chút kỳ quái, cho nên Sư phụ bảo ta tạm thời theo Nhiên Hương sư huynh học”.

“Ra vậy”. Luyện yêu sư gật gật đầu. “Ta họ Dư, tên Diên Nhạc, cũng là Luyện yêu sư của Tử Đài. Nhiên Hương sư đệ hôm trước phạm vào sai lầm, bị Bích Tôn phạt ở Đăng Minh Phong úp mặt vào tường sám hối. Chuyện bên Tử Khánh Hầu gia tạm thời do ta đảm nhận. Nghe nói Tiểu Cửu sư đệ, còn có một vị sư muội nữa đang ở đây, cho nên ta qua tìm”.

Vừa dứt lời, liền thấy Tiểu Cửu xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ từ trong phòng đi ra, có lẽ nghe tiếng nói chuyện ngoài viện. Hắn giương mắt nhìn thấy Dư Diên Nhạc thì ngẩn ra. Lập tức mở rộng hai tay, vui mừng chạy tới: “Diên Nhạc sư ca, huynh cũng tới rồi!”

Dư Diên Nhạc gật đầu: “Vừa tới, ta đến thay cho Nhiên Hương sư ca”.

Hương Hương ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, nghĩ rằng, ngươi thay thế được sao, không có lấy một phần mười vẻ đẹp của Sư huynh! Đang căm giận nghĩ, chợt nghe Tiểu Cửu nói: “Chừng nào thì Nhiên Hương sư ca trở lại, Sư tẩu tẩu…” Hương Hương liền phát hoảng, vội vàng nhào qua che cái miệng của hắn, kéo hắn qua một bên, thấp giọng hung tợn cảnh cáo: “Gọi Sư tỷ! Dám kêu Sư tẩu tẩu, không bao giờ để ý ngươi nữa!”

“Có nghe không?!”

Dư Diên Nhạc ở sau lưng kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”

Thấy Tiểu Cửu gật đầu, Hương Hương mới nới tay, vội vàng bày ra vẻ tươi cười quay mặt lại, nói: “Ý hắn nói, chừng nào thì Nhiên Hương sư huynh trở lại, chúng ta đều rất nhớ hắn đó?”

“Nhiên Hương sư đệ bị phạt úp mặt vào tường sám hối ba tháng, giờ mới qua có mười ngày, hẳn là còn hơn hai tháng nữa”.

“A? Ba tháng! Lâu vậy?” Hương Hương còn tưởng rằng nhiều nhất mười ngày tám ngày thôi, không ngờ lại lâu như vậy.

Dư Diên Nhạc gật đầu: “Chuyện lần này, quan hệ trọng đại. Nếu không phải Tứ hoàng tử điện hạ không so đo, còn giúp che giấu với Bệ hạ, ít nhất sẽ phải phạt giam cả đời. Cho nên, vậy là nhẹ rồi”.

Tiểu Cửu bước tới kéo kéo ống tay áo Hương Hương, nói: “Sư tẩu… Sư tỷ yên tâm, Bích Tôn nhất định sẽ giúp đỡ tìm lý do rút ngắn thời hạn cho Sư huynh. Khẳng định qua vài ngày sẽ trở lại, yên tâm đi”.

Lo lắng cũng đâu làm gì được! Hương Hương bất đắc dĩ thở dài. Lập tức trong lòng oán hận nghĩ, đáng đời trứng thối ngươi cấm ngôn ta ba ngày, giờ chỉ là báo ứng thôi, bị phạt úp mặt vào tường ba tháng! Úp chết ngươi luôn!

Chương 50

Cũng không biết Tử Khánh Hầu nhờ vả chuyện gì, Dư Diên Nhạc mỗi ngày đều đi sớm về trễ, trên cơ bản rất khó gặp mặt. Mỗi ngày Hương Hương nhàm chán vô nghĩa ở ngốc trong viện, không phải chán nản lăn lộn trên giường thì là đi tìm Tiểu Cửu học chút Ngự Kiếm Thuật cơ bản. Luyện yêu sư không có đây, bọn họ không có tâm tình đi ra ngoài chơi, cảm thấy mình vừa ra khỏi cửa, sẽ bị bắt đem đi luyện đan. Nhưng nàng đã quên, lúc trước nàng dẫn theo Tiểu Cửu chuồn ra ngoài, cũng chưa từng gặp chuyện bị bắt đi luyện đan.

Lại một ngày trôi qua trong nhàm chán, sáng sớm hôm nay thức dậy, mở to mắt, thở dài: Lại một ngày nhàm chán. Đang chuẩn bị thay đổi tư thế tiếp tục ngủ, bên tai vang lên một tràng âm thanh “sột soạt”, Hương Hương dựng dựng lỗ tai, bất chợt có âm thanh phẫn nộ xuất hiện trong phòng: “Con thỏ chết tiệt!”

Hương Hương sợ tới mức từ trên giường nhảy dựng lên, nhất thời cơn buồn ngủ toàn bộ tan biến, cảnh giác quát: “Ai đang mắng ta?!”

“Con thỏ chết tiệt, dám chuồn vào phủ đem Vụ Nguyệt đi!”

“Liên Phong Nguyệt!” Hương Hương rốt cục nhận ra giọng nói, trừng mắt nhìn vào không khí kêu to ‘Oa oa’. “Ngươi là cái tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia!”

“Ngươi dám không để ý đến lời cảnh cáo của ta, tái phạm lần nữa, đừng trách ta không nể mặt, con thỏ chết tiệt!”

Giọng nói vừa dứt, cửa phòng liền “Rầm” một tiếng, bị một trận gió lớn thổi văng. Thình lình một ánh hào quang màu tím lóe lên trước mắt, càng ngày càng lớn, con hồ ly trắng như tuyết thoáng chốc từng bước dồn ép bước tới trước mặt. Hương Hương ngơ ngác chớp mắt, lấy lại tinh thần, thảm thiết kêu “Oa”, ôm góc chăn vội vàng lui đến mép giường, chỉ vào con Cửu vĩ hồ ly của Liên Phong Nguyệt kêu to: “Ngươi, ngươi, xông vào nhà dân! Xông vào phòng ngủ của mỹ nữ! Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!”

Thấy Hương Hương còn mặc áo ngủ mỏng manh, dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ, Liên Phong Nguyệt không khỏi híp mắt, lạnh lùng hỏi: “Vụ Nguyệt đâu?”

“Vụ Nguyệt?” Hương Hương giật mình, nhớ lại trước đó hình như hắn có nói cái gì mà đem Vụ Nguyệt đi, ngờ vực bối rối hỏi “Không thấy Vụ Nguyệt ư?”

“Giả vờ với ta? Trừ ngươi ra, còn ai muốn đem Vụ Nguyệt ra khỏi Liên gia. Nói mau, ngươi đưa Vụ Nguyệt đi đâu, bằng không chui vào trong Thiên lý hồ lô của ta ở ngốc cả đời đi!”

Thấy hắn từ trên lưng hồ ly nhảy xuống dưới, chuẩn bị ra tay với nàng, Hương Hương liên tục xua tay biện bạch: “Không phải ta! Vụ Nguyệt không phải do ta đem đi! Mấy ngày nay ta đều ở trong này, căn bản không ra khỏi cửa! Tiểu Cửu, còn có các thị nữ tỷ tỷ trong phủ làm chứng, họ đều có thể làm chứng!”

“Không phải ngươi, còn ai vào đây? Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ rồi!” Dứt lời, bàn tay Liên Phong Nguyệt chợt lóe hào quang, cái hồ lô màu vàng xuất hiện trên tay. Hương Hương vội vàng ôm chặt cột giường, một bên la hét kêu to: “Cứu mạng! Tiểu Cửu! Tiểu Cửu mau tới cứu ta!”

Đang kêu, trong viện có người hét lên “Ai?”, lập tức có hai bóng người xông vào bày ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến. Vừa thấy Liên Phong Nguyệt, không khỏi dừng một chút, chỉ vào hắn nói: “Liên Thất công tử?”

“Sư tẩu tẩu!” Tiểu Cửu cũng tiến đến.

Hương Hương vội vàng hét lớn: “Tiểu Cửu, ngươi mau nói cho hắn biết, mấy ngày nay ta đều không có ra khỏi cửa, có đúng không? Ta không có ra ngoài, Vụ Nguyệt không phải do ta đem đi!”

“A?” Tiểu Cửu cả kinh, ngây người một lúc sau mới phản ứng kịp. “Sư tẩu tẩu thực sự đã lâu không ra ngoài rồi… Liên Thập công tử mất tích sao, vậy tuyệt đối không liên quan đến Sư tẩu tẩu đâu! Mấy ngày nay Sư tẩu tẩu nhớ Sư ca, chuyện gì cũng không có tinh thần làm, toàn ở ngốc trong phòng!”

Giờ phút này, Hương Hương cũng không có tâm tư so đo với lời nói của Tiểu Cửu, chỉ cố gắng hét lên: “Không phải ta, thực sự không phải ta làm! Vụ Nguyệt mất tích, ngươi còn không mau đi tìm hắn, ở trong này gây rối cũng chẳng được gì. Nếu Vụ Nguyệt thực sự có chuyện gì, ta cũng không để yên cho ngươi!”

Liên Phong Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Nói giống nhau quá nhỉ, ta có thể tin bất quá con thỏ chết tiệt nhà ngươi vào trong hồ lô của ta mà ngốc đi!” Giọng nói vừa dứt, ‘vèo’ một tiếng, trước mắt Hương Hương một trận trời đất đảo lộn, chờ lấy lại tinh thần, đã một lần nữa ở trong hồ lô rồi.

“Khốn kiếp, Liên Phong Nguyệt!” Mắng to một tiếng, vội vàng chà chà Hộ hoa chuông, rống to với hắn. “Tên cặn bã bại hoại cầm thú Liên Phong Nguyệt nhà ngươi, nói không phải ta là không phải ta! Ngươi không đi tìm Vụ Nguyệt, chăm chăm canh giữ ta làm gì! Mau thả ta ra ngoài! Ngươi không đi tìm thì ta đi! Liên Phong Nguyệt! Liên Phong Nguyệt ngươi có nghe không!”

Liên Phong Nguyệt ở bên kia thế nhưng một âm thanh đáp trả cũng không có.

Có điều, một cây làm chẳng nên non, Hương Hương quát to một trận, mệt mỏi, cũng cảm thấy mất mặt, ngồi xuống tại chỗ ngẫm nghĩ mọi chuyện. Sao đột nhiên không thấy Vụ Nguyệt nữa? Liên gia canh gác nghiêm ngặt, đường đi lối lại bên trong lại giống như mê cung, nếu không có công lực cửa Luyện yêu sư, ai có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào Liên gia đem Vụ Nguyệt đi? Còn cái tên Liên Phong Nguyệt kia nữa, phát hiện Vụ Nguyệt mất tích, không đi tìm hắn, nhốt nàng ở đây làm gì?

Chẳng lẽ Liên Phong Nguyệt cố ý muốn tìm mình tra hỏi, chứ Vụ Nguyệt căn bản không hề mất tích?! Nhưng nhìn dáng vẻ hắn sốt ruột lo lắng, cũng không giống giả vờ. Nhưng không để nàng cùng đi tìm Vụ Nguyệt, nhốt nàng ở trong này, vậy là sao?!

Bực, bực muốn chết! Bất quá may mắn có Tiểu Cửu nhìn thấy mình bị Liên Phong Nguyệt bắt, hi vọng hắn mau chóng báo cho Luyện yêu sư biết, để hắn đến cứu nàng.

Hương Hương ngồi rồi nằm, nằm lại ngồi, chán nản hốt hoảng, lại lo lắng không biết có phải Vụ Nguyệt xảy ra chuyện rồi không, buồn bực vô cùng. Vì thế Hương Hương lại chà Hộ hoa chuông, bắt đầu quấy rầy Liên Phong Nguyệt, hắn nhốt nàng ở trong này, nàng cũng sẽ không để hắn sống tốt.

“Liên Phong Nguyệt! Liên Phong Nguyệt! Ta đói bụng! Cho ta ăn! Ta chết đói, xem ngươi làm sao giao phó với Sư huynh và Ỷ Thiên, cả Thanh Nguyệt tỷ tỷ nữa!”

“Liên Phong Nguyệt… Ta đói quá, Liên Phong Nguyệt…”

Vừa dứt lời, liền có gì đó “bộp bộp bộp” rớt xuống đầu nàng. Hương Hương vội vàng ôm đầu quay cuồng chạy quanh, tránh không khỏi bị rớt trúng người nàng một ít. Nhìn kỹ lại, thế nhưng toàn là hoa quả, điểm tâm linh tinh gì đó.

“Coi như có lương tâm!” Hương Hương hừ hừ hai tiếng, quay trở lại, lột chuối ăn, vừa tiếp tục chà Hộ hoa chuông, vừa bắt đầu ranh mãnh kêu la: “Ôi, chỗ quái quỷ này, cái gì cũng không có, chán quá đi! Liên Thất công tử đưa vài cuốn sách vào cho tỷ tỷ xem đi, Liên Thất công tử, ta muốn đọc sách, Liên Thất công tử… Liên Thất… Liên tiểu Thất… Liên Thất nhi…” Ngay lúc Hương Hương càng kêu càng cảm thấy ghê tởm, trên đầu lại “rào rào” rơi xuống một đống sách.

Hương Hương thích chí bò tới, nhặt sách lên mở ra xem, cái gì cũng có, xem ra là tùy tiện túm từ trên giá sách thảy xuống.

Ăn này nọ, đọc sách, tương đối thú vị, có điều không hoàn hảo là chỗ này không có giường êm, nằm không thoải mái. Nếu có giường êm chăn ấm, lại có vài cái gối ôm lớn, càng đã rồi. Vì thế lại chà Hộ hoa chuông, miễn cưỡng kêu to: “Tiểu Thất, Thất nhi…” Giọng nói còn chưa dứt, chợt nghe đỉnh đầu “rào” một tiếng, lại có thêm mấy thứ này nọ rớt xuống. Hương Hương ngẩng đầu nhìn, nhất thời sắc mặt trắng bệch, “Oa” kêu thảm thiết, chạy loạn khắp nơi: “Má ơi, chuột…”

“Oa, đừng ăn bánh ngọt hương cao của ta! Con chuột chết tiệt!”

“Oa, Liên Phong Nguyệt ngươi là tên cặn bã…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.