Yêu Thêm Lần Nữa - Ngạn Thiến

Chương 52: Chương 52: Nô lệ tình nhân




“Tại sao tôi phải giúp cô? Cô có tư cách gì, lý do gì để tôi phải giúp cô?”Tư Đồ Thác nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng.

“Tôi thật sự không có tư cách cũng không có lí do gì để nhờ anh giúp đỡ.” Mi mắt Âu Dương Điệp cụp xuống ,nhưng đột nhiên nói: “Cho nên tôi van xin, van xin anh giúp chúng tôi.”

Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của cô, đôi mắt Tư Đồ Thác thản nhiên không một chút đồng tình quay đầu đi, nhớ đến lời nói cao ngạo trước kia của cô.

“Tư Đồ Thác anh chỉ muốn dựa vào gia sản của nhà tôi, anh đúng là người đàn ông vô dụng.”

“Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Tôi thích ai thì chơi đùa với người đó, đừng quên anh đang phải dựa vào gia sản nhà Âu Dương.”

“Tư Đồ Thác, tôi muốn ly hôn với anh.”

****************************

“Âu Dương Điệp, nhớ tới những việc làm trước kia của cô, tôi thật sự không có cách nào thuyết phục mình giúp cô.”Tư Đồ Thác lạnh lùng cự tuyệt.

“Tôi biết.”Âu Dương Điệp cắn chặt môi: “Nếu thời gian có thể quay lại, tôi nhất định sẽ không làm như vậy, nhưng trên đời không cho phép hối hận, tôi cầu xin anh, xem như anh nể mặt ba tôi, hãy giúp tôi một lần có được không?”Cô bất đắc dĩ mới phải đem cha mình ra.

“Không được đề cập đến chú Âu Dương, cô không xứng là con gái ông ấy.” Tư Đồ Thác đột nhiên quát lớn.

Âu Dương Điệp bị hù đến thân thể run run, sắc mặt tái xanh, cô đột nhiên hiểu ra cô đã phạm một sai lầm ngu xuẩn, sao cô có thể đi cầu xin một người hận cô thấu xương, quả thật chỉ là si tâm vọng tưởng.

“Xin lỗi đã quấy rầy anh, tạm biệt.” Cô đột nhiên đứng dậy bước thẳng ra cửa, cô đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này.

“Đứng lại.”Tư Đồ Thác lập tức gọi cô lại, sao cô có thể bỏ đi như vậy, trò chơi của anh còn chưa bắt đầu mà.

“Tôi không nghĩ sẽ bỏ cuộc nhưng anh đã không muốn giúp, vậy tôi sẽ tự mình nghĩ cách.”Âu Dương Điệp giả bộ kiên cường đứng yên một chỗ, không hề xoay người lại

“Tự nghĩ cách? Âu Dương Điệp, thật không ngờ mấy năm không gặp cô vẫn tự lừa mình dối người như vậy, nếu cô nghĩ ra được cách thì sẽ không đến tìm tôi.” Tư Đồ Thác liếc mắt một cái nhân tiện vạch trần lời nói dối của cô.

Âu Dương Điệp khẽ xoay người lại đột nhiên nở một nụ cười: “Tôi là lừa mình dối người nhưng lừa mình dối người so với không làm được gì thì tốt hơn nhiều? Ít nhất tôi coi như tự an ủi mình, không được sao?”

“Tôi có thể giúp cô.”Tư Đồ Thác đột nhiên nhìn cô nói.

“Cái gì?”Âu Dương Điệp hoàn toàn sửng sốt không biết phản ứng thế nào. Anh vừa nói cô có thể giúp mình sao? Chẳng phải vừa rồi anh còn cự tuyệt hay sao?

Trong lòng cô không khỏi vui mừng nhưng cô cố ý đè nén tâm trạng nhìn anh hỏi: “Anh có điều kiện gì?” Anh sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ mình.

“Âu Dương Điệp của hôm nay thông minh hơn so với trước kia rất nhiều, cô cũng biết là tôi sẽ có điều kiện.” Tư Đồ Thác cười lạnh một cái.

“Nếu đã như vậy tôi cũng không dài dòng, anh có điều kiện gì cứ nói ra.”Âu Dương Điệp nói.

“Vì cứu bạn thân của cô điều kiện gì cô cũng có thể đáp ứng sao?”Tư Đồ Thác xảo trá hỏi.

“Tôi biết điều kiện đó sẽ không dễ thực hiện nhưng vì Tiểu Dung điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.”Âu Dương Điệp kiên định nói.

“Tốt, điều kiện của tôi thật ra rất đơn giản, tôi có thể cứu bạn cô ra nhưng.”Tư Đồ Thác dừng lại một chút.

“Nhưng gì?”Âu Dương Điệp không hiểu anh nói gì nên có chút khẩn trương.

“Nhưng là cô phải làm nô lệ tình nhân cho tôi trong vòng một tuần.” Tư Đồ Thác nở một nụ cười quỷ dị.

Nô lệ tình nhân? Nói vậy là có ý gì? Âu Dương Điệp kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không rõ ý của anh là gì? Cô không hiểu nô lệ là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.