Yêu Thêm Lần Nữa - Ngạn Thiến

Chương 23: Chương 23: Thương tổn lẫn nhau




A a a…..Đau đớn đột ngột khiến Âu Dương Điệp thê thảm kêu lên tiếng, nhìn người đang điên cuồng không thương tiếc chút nào vận động trên người cô, cô không hề nghĩ ngợi cắn một cái trên bờ vai của anh.

Đau, vậy thì để anh cùng mình đau.

Tư Đồ Thác đau đớn, mặt nhăn một chút nhưng vẫn cố sức vận động như trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc:

” Biết phản kháng sao?” Chút đau đớn đó đối với anh có là gì chứ?

Âu Dương Điệp không nói được một lời chỉ sống chết hung hăng cắn vai anh mặc cho mùi máu tươi xông vào họng nhưng cô vẫn không buông miệng ra.

“Âu Dương Điệp có bản lĩnh thì cô cứ cắn tiếp đi”. Vai bị cô cắn rất đau thế nhưng anh tuyệt đối không quan tâm chỉ là động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt, anh sẽ làm cô thêm đau đớn.

Âu Dương Điệp cố nén cơn đau đớn đến chết lặng do anh liên tục mãnh liệt va chạm, sẽ không đau nữa, trong miệng chứa máu của anh cũng làm cho đau đớn của chính mình giảm bớt vài phần.

Ưm. . Tư Đồ Thác gầm lên một tiếng, thân thể run rẩy phóng thích chính mình trong than thể cô, sau đó ngừng lại.

Lúc này cô mới buông miệng ra, ánh mắt nhìn chăm chú vào anh, khóe môi dính máu khẽ nhếch lên nụ cười.

“Cô cười cái gì?” Tư Đồ Thác căm tức trừng mắt cô, cô lại có thể mỉm cười.

“Tư Đồ Thác, dấu ấn này sẽ theo anh cả đời, nó sẽ như là bóng ma thay em ám ảnh cuộc sống của anh, để anh thống khổ.” Âu Dương Điệp cười quỷ dị, thấy sắc mặt anh trở nên tái mét, lại có cảm giác vui sướng.

“Âu Dương Điệp, cô thực sự quá ngây thơ rồi, cô cho rằng dấu vết này không thể biến mất sao? Chỉ cần là chuyện tôi muốn thì không có gì tôi không làm được”. Sắc mặt Tư Đồ Thác đột nhiên dịu đi, cười lạnh lùng, muốn dùng chiêu này làm anh tức giận sao, cô hoàn toàn nhầm rồi .

Sắc mặt Âu Dương Điệp thay đổi một chút, anh ấy nói rất đúng với thế lực của anh ấy hiện tại chỉ cần là chuyện anh muốn không có gì là không làm được, cô cũng không nghi ngờ gì đây là chuyện lấy trứng chọi đá, điều cô phải làm lúc này là yên lặng rời đi.

Từ từ đứng dậy, nhặt quần lót áo lót đã bị anh xé rách nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng mặc được, nhưng quần áo mặc ngoài cũng đã không đủ để che đậy cơ thể, nhìn thấy áo sơ mi của anh để ở bên cạnh, hkông hề suy nghĩ liền cầm lấy mặc vào trên người vừa vặn che đến hết mông, dù sao cô cũng không thể trần trụi mà bước ra ngoài.

Ngoài cửa sổ không biết lúc nào mưa đã ngừng, đèn đường đều đã thắp sáng, đêm đã khuya cô không có lý do gì để ở lại, không chần chừ bước ra cửa.

“Đã muốn đi như vậy sao?” Tư Đồ Thác đứng ở nơi đó, mắt lạnh lùng nhìn cô đi qua trước mặt mình, trào phúng hỏi.

“Mưa đã tạnh.” Âu Dương Điệp đáp.

“Mưa đúng là đã tạnh, có điều cô quên lấy một món đồ thuộc về mình rồi.”Tư Đồ Thác nói.

“Đồ gì?” Âu Dương Điệp dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn anh, không biết anh đang nói cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.