Hội cấp ba vẫn luôn im hơi lặng tiếng lâu nay hai hôm gần đây đột nhiên lại náo nhiệt lên, trong đó sôi nổi nhất không ai khác chính là Mạnh Thụy.
Du Gia Hưng vẫn lặng lẽ như trước, nhưng Mạnh Thụy âm thầm gọi cho cậu, hỏi cậu có đi họp lớp cấp 3 không.
Trong suy nghĩ của Du Gia Hưng, họp lớp là việc bạn bè xa cách phải đến 10 năm mới làm. Hơn nữa, trong lớp cậu chỉ là nhân vật vô hình không tồn tại, đi cũng khó xử, vì vậy cậu không chút do dự mà từ chối.
Cuối tuần Du Gia Hưng thuận miệng kể lại chuyện này cho Cảnh Phú Viễn, Cảnh Phú Viễn nghe lời cậu nói, chỉ đặt trọng tâm câu chuyện trên người Mạnh Thụy.
“Mạnh Thụy?”
“Ừ”
“Cái thằng ngu em thích hồi cấp 3?”
Du Gia Hưng đang bóc vải ăn, nghe Cảnh Phú Viễn nói vậy thì không cho vào miệng nữa, chỉ đặt trên môi.
Cảnh Phú Viễn liếc cậu một cái, cậu nuốt miếng vải xuống, trên môi còn dính nước phải, trơn trơn bóng bóng.
“…Ừ.”
Cảnh Phú Viễn nắm cằm cậu hôn lên, môi Du Gia Hưng ngọt ngào vị vải, anh dùng đầu lưỡi liếm một đường mới buông ra:
“Em còn dám ‘Ừ’?”
“Trước đây từng yêu thích”, Du Gia Hưng lại bắt đầu chăm chỉ cần cù lột vải, “Bây giờ hết thích rồi, em còn chẳng nhớ mặt mũi cậu ấy thế nào nữa”. Cậu đưa miếng vải đã lột vỏ tới trước mặt Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn không dùng tay, cúi đầu đớp luôn miếng vải trên tay Du Gia Hưng.
Du Gia Hưng hỏi anh ăn ngon không, anh được tiện nghi lại còn ra vẻ, nắm tóc Du Gia Hưng hôn khóe mắt và miệng cậu, “Có trẻ con mới thích ăn đồ ngọt.”
“Ồ”, Du Gia Hưng bĩu môi, “Bạn nhỏ Cảnh Phú Viễn, cậu vừa ăn vải tớ bóc, cóthấy ngon không?”
Cảnh Phú Viễn sáp lại rất gần, hô hấp của hai người như quyện vào làm một, chóp mũi như gần như xa. Nhìn từ góc độ này, mắt người cũng thành mắt gà chọi, Du Gia Hưng muốn cười phải nhịn lại, đến lúc nhịn không được thì nhắm tịt hai mắt vào. Nụ hôn của Cảnh Phú Viễn rơi xuống, mềm mại tỉ mỉ lại dịu dàng lưu luyến làm người ta mê muội, Du Gia Hưng ngoan ngoãn hé miệng để anh len lưỡi vào.
“Không ngọt bằng em”, Du Gia Hưng nói rồi ngồi xuống ghế sa lông.
Du Gia Hưng cuộn tròn trên ghế nhìn anh, một lát sau nhào lên, nhào vào lồng ngực Cảnh Phú Viễn, hai người liền song song ngã xuống sô pha.
※※※
Thành phố C nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hai tháng sau Du Gia Hưng gặp Mạnh Thụy ở siêu thị, Mạnh Thụy vừa hoàn thành sổ sách, nhìn thấy cậu thì gọi: “Du Gia Hưng!”
Du Gia Hưng quay đầu, thấy cậu ta thì cũng bất ngờ, vẫy tay một chút coi như chào hỏi.
Mạnh Thụy cạo trọc đầu, tinh thần phấn chấn hơn, lúc cười rộ lên vẫn rạng rỡ, dưới ánh nắng nhìn hơi ngốc.
Du Gia Hưng chợt nhớ đến Cảnh Phú Viễn, nghĩ đến lúc sáng Cảnh Phú Viễn gọi cậu rời giường, ghé vào tai cậu thổi khí: “Tinh Nhi, Tinh Nhi”, tay còn chọc chọc mặt cậu. Cậu mở mắt ra, anh lại gần hôn chụt một cái lên mặt cậu. Du Gia Hưng thấy rõ nụ cười của Cảnh Phú Viễn, anh nhếch miệng thành một độ cong không lớn, nhưng cậu biết đó là nụ cười dành cho cậu, ôn nhu đó cũng là của cậu mà thôi.
Mạnh Thụy nói:
“Suýt thì không nhận ra cậu.”
“À…ờ”, Du Gia Hưng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ứng thanh.
Lúc trước đến tột cùng là vì sao lại thích Mạnh Thụy nhỉ? Khi đó cậu còn niên thiếu, sự tồn tại của Mạnh Thụy giống như một sự chống đỡ, không thể nói là rất thích, nhưng khoảnh khắc cười dịu dàng ấy khiến cậu thấy như được cứu rỗi, rồi động lòng.
Nhưng từ khi cậu thích Cảnh Phú Viễn, tất cả đều thay đổi, để có thể xứng đáng với tình cảm trong lòng mình, cuối cùng cậu cũng cất bước mà tiến về phía trước.
“Đi nhé”, Mạnh Thụy cười cười phất tay với cậu.
“Ừ, bye.” Du Gia Hưng lại quay lại chọn rau quả tươi, Mạnh Thụy xuất hiện cũng không mang lại cho cậu xao động gì lớn.
Nhưng khi về nhà, cậu vẫn hết sức khéo léo mà kể việc mình gặp Mạnh Thụy với Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn thực ra là một người rất ít khi ăn giấm, người kia là người đầu tiên Du Gia Hưng yêu thích, tính ra thì chính là mối tình đầu của cậu. Cảnh Phú Viễn nhớ ngày xưa có lần mình hỏi Du Gia Hưng có phải cậu thích Mạnh Thụy không, thật là muốn tự vả mình một cái.
Anh không nhịn được mà muốn biết kỹ lưỡng hơn, như là suy nghĩ của Du Gia Hưng sau khi gặp lại Mạnh Thụy lần nữa hay gì đó kiểu kiểu vậy, nhưng anh lại không thể hỏi ra được, anh vốn phải là một người trưởng thành, nhưng bây giờ lại giống đứa trẻ con lo sợ bị giành mất món đồ mình yêu quý, sầu lo ấu trí, thậm chí rất là hèn hạ mà hỏi bóng gió một câu:
“Chỉ nói vài câu thế thôi à?”
“Ừm”, Du Gia Hưng nói, “Em với cậu ta không quen biết, cũng chả có gì để nói nhiều.”
Cảnh Phú Viễn rất hài lòng với câu trả lời này, giơ tay tính xoa đầu Du Gia Hưng coi như thưởng cho cậu, rồi lại nghe Du Gia Hưng nói:
“Không phải hai người quen nhau sao? Bình thường vẫn chơi bóng rổ với nhau mà.”
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi”, Cảnh Phú Viễn cứng rắn trả lời, sau đó đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Trước kia em vẫn hay đến sân bóng rổ, có phải để ngắm cậu ta không?”
Ấn tượng của Du Gia Hưng về năm lớp 10 rất mơ hồ, cậu cố nhớ lại thật kĩ, hình như đúng là có việc như vậy, thế nên gật đầu.
Cảnh Phú Viễn liếm liếm hàm răng, răng nanh sắc nhọn chọc vào lưỡi hơi đau. Hũ dấm chua này đúng là không nên ăn, dù sao hồi ấy anh cũng chỉ coi cậu là đứa nhóc dậy thì không thành công lắm lại còn nhát gan.
Nhưng sao có thể không để ý chứ. Đứa nhóc đó bây giờ đã trở thành người yêu anh rồi, là một phần không thể thiếu của anh, là bảo bối lúc nào anh cũng muốn ôm vào lòng.
Có một chi tiết nhỏ trước giờ anh chưa từng để ý bỗng khuếch đại hiện ra trước mặt, Cảnh Phú Viễn nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Du Gia Hưng, hình như Du Gia Hưng bị Mạnh Thụy gọi xuống chơi bóng rổ.
Cảnh Phú Viễn đến trước mặt Du Gia Hưng cắn lên cổ cậu một cái.
“Anh à,” Hai tay Du Gia Hưng rất tự nhiên mà quàng qua lưng Cảnh Phú Viễn, “Có phải anh có chút để ý không?”
Đâu chỉ là để ý, dấm chua cũng đổ sập cả bình lớn luôn rồi. Cảnh Phú Viễn hận không thể quen Du Gia Hưng sớm hơn một chút, thích cậu sớm hơn một chút, cũng ở bên nhau sớm hơn… Nhưng sợ gặp nhau quá sớm sẽ lướt qua nhau. Mặc dù biết rằng thời điểm hai người gặp nhau là vừa vặn, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu có thể theo đuổi người này trước, nếu có thể sớm phát hiện tình cảm của mình,… Hoặc thế này cũng được, vào cái lúc Du Gia Hưng tiến vào sân bóng rổ ngày ấy, anh sẽ liều mạng giả vờ ném bóng rổ cực kì đẹp trai để gây chú ý với cậu, để lại ấn tượng sâu sắc với cậu là tốt rồi.
“Không phải để ý”. Cảnh Phú Viễn vỗ vỗ tóc Du Gia Hưng, đưa cậu ôm trọn vào ngực mình, “Là hận không thể đem cả người anh nhét vào trí nhớ em, trở thành phần quan trọng nhất của em, khiến cho em ngoài anh ra cái gì cũng không nhớ được.”
“Anh ác độc như vậy lúc làm bài cuối kì chắc chắn sẽ trượt,” Du Gia Hưng lấy cằm cọ cọ vai Cảnh Phú Viễn, “Nhưng mà…” Cậu đẩy tay Cảnh Phú Viễn ra, đem tay đặt lên bả vai anh.
“Anh thành công rồi đó.” Lông mi cậu vừa dài vừa cong, như hạc giấy đang treo trên trần nhà vậy, không cần chạm vào cũng nhẹ nhàng run rẩy, “Trong đầu em bây giờ chỉ có anh.”
Nói lời ngon ngọt ai chẳng nói được? Cậu sẽ không thua đâu. Lời tâm tình ngọt ngào như vậy, cậu nhất định phải cho Cảnh Phú Viễn nếm trải mùi vị này.
Cảnh Phú Viễn thật sự nếm được, miệng Tinh nhi nhà anh ngọt như mật vậy. Anh ôm cậu chặt cậu, như muốn đem cậu nhập vào trong xưa tủy mình, lại sợ cậu đau, không nỡ làm đau cậu, vậy là chỉ ôm cậu hơi chặt một chút, để trên người cậu có mùi của mình, để mình sa vào khoảnh khắc này.
Một lát sau Du Gia Hưng nói: “Mạnh Thụy…”
Cảnh Phú Viễn cắn vành tai cậu, cậu ngậm miệng lại, đợi đến khi Cảnh Phú Viễn buông răng ra, dùng lưỡi liếm liếm vết cắn mới tiếp tục nói:
“Khi ấy em mới biết được xu hướng tình dục của mình, thích Mạnh Thụy là bởi vì… Cậu ấy cười rộ lên rất dễ nhìn, rất rạng rỡ.”
Nụ cười của Cảnh Phú Viễn xưa nay không thể nói là dương quang, thực ra anh vẫn ít cười, dịu dàng của anh chỉ dành cho Du Gia Hưng, nụ cười cũng chỉ dành cho Du Gia Hưng.
“Em thích anh…”, Du Gia Hưng chợt nghiêng đầu cười xán lạn, “Bởi vì anh không muốn em phủ nhận chính mình, còn nói sẽ làm chỗ dựa cho em.”
Cảnh Phú Viễn nhìn cậu, cậu liền chớp chớp mắt: “Đùa thôi…”
“Mạnh Thụy cho người khác một cảm giác rất tươi sáng, cho nên em bị cậu ấy hấp dẫn.”
Mạnh Thụy sẽ tươi cười với tất cả mọi người.
“Có thể anh không như vậy, nhưng anh cho em dũng khí…”
Cảnh Phú Viễn chỉ cười với mình cậu.
Cho nên trước khi đại não ý thức được, trong lòng đã cho ra đáp án…
Cậu muốn theo đuổi Cảnh Phú Viễn, muốn thể hiện trái tim tràn đầy tình yêu của mình với anh.
“Cho nên em liều mạng cũng muốn nói em thích anh”, đôi mắt Du Gia Hưng sáng ngời, trong ánh sáng đó có Cảnh Phú Viễn, “cũng muốn chúng ta có thể ở bên nhau.”
Bầu không khí rất thích hợp, Cảnh Phú Viễn cúi người vừa định hôn cậu, cậu liền đưa tay che miệng Cảnh Phú Viễn nói:
“Chờ đã, chờ! Có câu này em không biết nên nói hay không!”
Cảnh Phú Viễn dùng ánh mắt ra hiệu cậu cứ nói.
Du Gia Hưng ha ha cười:
“Tuy rằng người đầu tiên em thích không phải anh.”
Cảnh Phú Viễn há miệng cắn lòng bàn tay cậu, hàm răng cọ nhẹ làm cậu ngứa ngứa.
“Nhưng mối tình đầu của em là anh.” Du Gia Hưng buông tay anh ra nhắm mắt lại:
“Báo cáo đã xong! Anh có thể hôn em rồi!”
“Đồ ngốc này”. Cảnh Phú Viễn cười dịu dàng, cúi đầu hôn cậu.