Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Người đàn ông đụng vào Chung Ngưng quay đầu lại xin lỗi.
“Không sao.” Cô trả lời, lực chú ý vẫn đặt ở lực chống sau lưng, cô nỗ lực điều chỉnh lại trọng lực của thân thể.
Tề An Trạch kéo Chung Ngưng đến bên người hắn cùng Giang Mân cho cô một không gian an toàn, sau đó tức giận liếc mắt nhìn Hứa Huyền Thụy một cái, ở trong lòng hừ lạnh.
Nếu hắn không phải là đàn ông mà là phụ nữ cũng sẽ không thích loại đàn ông không có phong độ lẫn không hiểu phong tình như Hứa Huyền Thụy.
Cái ý tưởng này vừa bùng ra Tề An Trạch liền hối hận không thôi, hắn làm sao có thể làm ra cái loại giả thiết không có khả năng này a? Nhất định là hắn bị những lời đồn đãi đó bức điên rồi!
Bốn người đi thang máy tới bãi đỗ xe dưới tầng một, nhìn hai ông chủ đi tới chỗ để xe của từng người, Chung Ngưng không nhịn được mà phát sầu.
Cô muốn đi với ai? Không đúng, cô phải ngồi xe ai?
Đáy lòng Chung Ngưng muốn ngồi xe Tề An Trạch, nhưng theo lý thuyết hẳn là cô phải ngồi xe với Hứa Huyền Thụy, trực tiếp bỏ mặc lãnh đạo của mình là không tốt, nếu như anh cho mang giày nhỏ[1] thì làm sao bây giờ?
[1] Theo như editor hiểu thì chỗ này giống như chỉ bị phạt hay sao đó đại loại. Vì đời sống thì mang một đôi giày nhỏ thì sẽ đau chân, ý chính chắc là vậy đi. (Chữ in đậm là chú thích của Seen, còn in nghiêng là chú thích của Hy)
Hứa Huyền Thụy không cho cô ngồi là một chuyện, chính mình tự động không ngồi lại là một chuyện khác.
Cô dừng bước, chờ hai ông chủ lớn an bài.
Tề An Trạch quay đầu lại nói với cô: “Cô ngồi xe cậu ấy đi, xe đủ rộng a.”
Hứa Huyền Thụy dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Chung Ngưng cùng Tề An Trạch một cái, sau đó mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Hứa Huyền Thụy cái gì cũng chưa nói, nhưng Chung Ngưng cảm thụ được anh không vui với sự an bài này. Da đầu không nhịn được căng thẳng, cô ngập ngừng mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, thắt đai an toàn.
Một đường không nói chuyện, thời điểm đi xuống bãi đỗ xe Hứa Huyền Thụy mới mở miệng hỏi: “Biết uống rượu không?”
Chung Ngưng trả lời đúng sự thật: “Biết một chút.”
“Một chút là trình độ cỡ nào?”
Chung Ngưng cân nhắc một chút, “Nửa bình rượu vang đỏ sẽ có chút choáng váng đầu, rượu trắng 45 độ chỉ uống hai chai thì không có phản ứng, về bia thì ba lon. Còn các loại rượu khác chưa từng uống qua.”
Số lần cô uống rượu có thể đếm được trên đầu ngón tay, bia là thời điểm tốt nghiệp có uống, rượu vang đỏ là trước đây công ty liên hoan có nếm thử, còn về phần rượu trắng là lúc kính rượu ông chủ trong bữa tiệc tất niên của công ty đã thử qua.
Hứa Huyền Thụy như có như không cười một chút, hiểu rõ mà gật gật đầu sau đó mở cửa xuống xe.
Chung Ngưng không tránh được suy đoán dụng ý của anh, thế nhưng chính là đối với những người như Hứa Huyền Thụy, cô không thể nghĩ tới phương diện tốt.
Bữa tiệc thiết lập tại một trụ sở cao cấp với hình thức đồ ăn Trung Quốc, một cái phòng lớn bày một cái bàn lớn hình tròn để mười mấy người ngồi vây quanh nhau.
Tề An Trạch hàn huyên với mấy người có quen biết, còn những ai không quen biết cũng đều làm một cái giới thiệu rồi bắt tay làm quen.
Bọn họ là người tới trễ nhất, thành ra chỉ còn lại ba vị trí, một vị trí đã bị người đàn ông bụng phệ hơn năm mươi tuổi ngồi lấn sang một chút, cái này thì có chút chật.
Chung Ngưng liền bị an bài ngồi cạnh Hứa Huyền Thụy, bên kia là người đàn ông bụng phệ. Sắc mặt lão ta phiếm hồng, chắc là vừa uống rượu xong. Lão là một người buôn bán vật liệu xây dựng, họ Trương.
Chung Ngưng không có hảo cảm với lão ngay tại lúc giới thiệu, ánh mắt lão ta rõ ràng quét trên người cô cùng Giang Mân, thậm chí còn nhìn chằm chằm bộ ngực của Giang Mân một hồi lâu. Lão còn nói với Tề An Trạch cùng Hứa Huyền Thụy: “Hai ông chủ lớn thực sự có diễm phúc a, trợ lý đều là đại mỹ nữ, làm việc đều biến thành hưởng thụ, ha ha ha.”
Ánh mắt ngả ngớn cùng ngôn ngữ thật sự vô pháp làm người khác có hảo cảm.
Nguyên bản lão ta cùng Chung Ngưng còn cách trợ lý của lão, sau khi Chung Ngưng ngồi xuống lão ta liền thay đổi vị trí với trợ lý, nói là để tiện giao lưu với ông chủ RZ.
Người đến đông đủ thức ăn liền lục tục dọn lên bàn, ai cũng ăn ăn uống uống lời nói không ngừng mà khai triển bàn tiệc văn hóa.
Chung Ngưng không thích bầu không khí này, so sánh với loại hình thức tiệc rượu tự phục vụ thực làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Chính là không thích nhưng chuyện này có liên quan đến công việc, cô vẫn là muốn biểu hiện tốt một chút.
Ở đây đều là ông chủ lớn cùng trợ lý riêng, thân cũng là trợ lý nên Chung Ngưng không dám chuyên tâm ăn cơm, muốn giữ vững tinh thần mà tùy cơ ứng biến, lại phải thường xuyên rót rượu cho Hứa Huyền Thụy.
Từ rượu Mao Đài đến rượu 45 độ, cũng may ly rượu rất nhỏ, bằng không ăn xong một bữa cơm này liền có thể sẽ tiêu đời a.
Sau khi cô mới rót một ly rượu cho Hứa Huyền Thụy, còn chưa buông tay thì đã bị ông chủ Trương chụp lại.
Chung Ngưng vội vàng thu hồi tay nhìn lão ta.
Ông chủ Trương cười tủm tỉm mà đưa ly rượu tới, ý bảo Chung Ngưng rót rượu cho lão.
Rượu đầy, ông chủ Trương đứng lên kính rượu với Hứa Huyền Thụy cùng Tề An Trạch, cười ha hả nịnh hót một ít, lại còn dùng loại kỹ xảo nghiệp dư để mà nói.
Người mời Tề An Trạch cùng Hứa Huyền Thụy ăn cơm chính là giám đốc của một tập đoàn bất động sản, là khách hàng của RZ. Nguyên bản bữa tiệc như vậy vẫn có thể từ chối hoặc là chỉ một mình Tề An Trạch đến là được, nhưng Tề An Trạch muốn thừa dịp cơ hội lần này để Hứa Huyền Thụy cùng xuất hiện với Chung Ngưng, vì hắn muốn tạo một cơ hội tẩy trắng bản thân.
Chính là không nghĩ tới chủ bữa tiệc này lại là ông chủ Trương tục tằng, từ lời nói bọn họ biết ông ta cố ý giật dây vị giám đốc kia, muốn hợp tác với RZ.
Tề An Trạch cũng không có ý gì, hợp tác hay không hợp tác cũng không quan trọng, quan trọng là muốn mọi người thấy bên người Hứa Huyền Thụy có trợ lý nữ.
Sau khi ông chủ Trương ngồi xuống, liền gắp một chiếc chân giò muốn bỏ vào trong chén Chung Ngưng.
“Tiểu Chung, ăn thịt đi.”
Chung Ngưng hoảng sợ cự tuyệt, “Cảm ơn ông chủ Trương, bất quá tôi không thích ăn cái này.”
“Ôi! Phụ nữ ăn cái này là tốt nhất, người gầy như cô càng phải ăn nhiều một chút.” Nói xong liền đặt vào, chân giò béo ngậy chiếm hơn nửa cái chén.
Chung Ngưng tức khắc cái gì cũng không muốn ăn.
Hứa Huyền Thụy nhìn thấy hết thảy, sắc mặt có chút không tốt.
Mắt thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng, Tề An Trạch cười vang nói: “Công ty của ông chủ Trương chủ yếu là kinh doanh vật liệu gì a? Trước mắt công ty chúng tôi cũng đang mở rộng nghiệp vụ, có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác.”
Tề An Trạch là bịa chuyện, tập đoàn RZ có công ty hợp tác cố định, đều bảo đảm có phẩm chất, sẽ không dễ dàng đổi người hợp tác.
Ông chủ Trương là đang chờ đợi câu này, lão ta lập tức đem tâm tư này đặt lên trên bàn, cùng Tề An Trạch giới thiệu tài liệu của chính mình.
Lão mới nói hai câu, Tề An Trạch liền đứng dậy cầm chén rượu, đẩy ghế đi ra. “Cách quá xa nói chuyện đều phải kêu to, có chút hơi khó nói. Chung Ngưng cô qua đây đi, tôi muốn nói chuyện với ông chủ Trương.”
Chung Ngưng cảm thấy Tề An Trạch quả thực chính là cọng cỏ cứu mạng của cô, vui vẻ tiếp nhận sự an bài của hắn.
Lúc Tề An Trạch ngồi xuống thì rượu bị đổ vào trong chén Chung Ngưng, vì thế hắn kêu phục vụ lấy hai bộ chén đũa sạch đến.
Tề An Trạch luôn luôn am hiểu cách giao tiếp với người khác, còn Hứa Huyền Thụy lại không thích nói chuyện, lời nói không nhiều lắm, bất quá vẫn là có mấy người chủ động thảo luận với anh một chút chuyện về phương diện thiết kế, sau đó muốn cùng anh nói ra nguyện vọng thiết kế của bọn họ. Hứa Huyền Thụy cũng không quá để ý, thái độ ba phải cái nào cũng được.
Sau đó Chung Ngưng cũng không thể nào dùng bữa nữa, cô không ăn cũng không uống.
Hơn một giờ sau rốt cuộc bữa tiệc cũng kết thúc, nguyên bản ông chủ Trương còn muốn mời bọn họ đến chỗ khác, nhueng đã bị Tề An Trạch lấy cớ cự tuyệt.
Thời điểm rời đi, Tề An Trạch bước đi cũng không nổi, mà khuôn mặt Hứa Huyền Thụy cũng đã ửng đỏ. Làn da anh rất trắng, thoạt nhìn sơ qua là có thể thấy được.
Giang Mân không uống rượu, vì phải lái xe đưa Tề An Trạch trở về.
Đi vào bãi đỗ xe, Tề An Trạch chỉ vào Hứa Huyền Thụy mà hướng Chung Ngưng nói: “Chung Ngưng, em với cậu ta tiện đường, hai người về cùng nhau đi.”
Giang Mân đỡ Tề An Trạch vào trong xe, quay đầu dặn dò Chung Ngưng: “Em đi đường cẩn thận a, chị đưa giám đốc về trước.”
“Được, Chị Mân cũng lái xe cẩn thận.”
Giang Mân lái xe đi rồi, dư lại Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy.
“Tổng giám, hay là gọi người khác đến chở anh về?” Chung Ngưng uống ba ly rượu trắng, kỳ thật cũng chính là bị ép uống, ngoại trừ cảm thấy mặt có chút nóng hổi, vừa rồi đứng lên có chút choáng váng thì cô không có cảm thấy gì khác. Cũng không tính là say, nhưng cô là một người tuân thủ pháp luật, không lái xe sau khi uống rượu.
Hứa Huyền Thụy gật đầu.
Anh cũng uống không ít, tuy rằng thoạt nhìn không có gì khác ngoài đỏ mặt, nhưng chỉ có mỗi anh biết là hiện tại đầu óc đã mơ mơ hồ hồ, mà não đều đã căng ra rất khó chịu.
Chung Ngưng lập tức lấy di động, rất nhanh đã liên hệ đến người lái thuê. Thời điểm cô còn làm việc ở công ty trước kia đã lưu lại số này, hiện tại đã phát huy công dụng.
Hứa Huyền Thụy mở cửa sau ra, vừa ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Chung Ngưng đứng ở bên cạnh xe chờ người lái thuê đến.
Một lát sau, cô nghe thấy Hứa Huyền Thụy nói: “Giúp tôi lấy một chai nước đến đây.”
Chung Ngưng mở cửa ghế phụ khom người lấy nước, vừa mới duỗi tay đưa cho Hứa Huyền Thụy đột nhiên lại thu về. Thời điểm ông chủ say rượu muốn uống nước, với tư cách là một trợ lý, ít nhất cũng phải vặn nắp chai ra nhỉ?
Ừm, ý tưởng này của Chung Ngưng trùng khớp với bạn trai tiêu chuẩn đang thịnh hành trên mạng.
Loại tiêu chuẩn này, bây giờ đổi vị trí một chút thành bản thân mình hẳn là cũng được đi a.
Nhưng mà chuyện lại không mấy thuận lợi, Chung Ngưng tay vừa mới ra mồ hôi hiện tại có chút trơn, bởi vậy vặn vài cái vẫn không ra.
Chậm chạp không thấy nước Hứa Huyền Thụy mở to mắt, mặt vô biểu tình nhìn Chung Ngưng đang phân cao thấp với nắp chai.
Ánh sáng tối tăm, Chung Ngưng mím môi nghiêm túc vặn nắp chai vẫn chưa phát hiện đang bị người khác nhìn chằm chằm, đến khi một thanh âm không kiên nhẫn vang lên. “Đưa cho tôi.”
Chung Ngưng tay run một chút, sau đó đưa nước cho anh liền hơi cúi đầu, bộ dạng giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện.
Hứa Huyền Thụy thân mình ngồi thẳng, giơ tay vặn một cái... nhưng mà nắp chai vẫn lù lù bất động.
Chung Ngưng nhịn không được “phụt” một tiếng bật cười, chợt giơ tay che miệng lại. Cười nhạo ông chủ thật không muốn sống a!
Hứa Huyền Thụy sắc mặt không vui liếc mắt nhìn cô một cái lại vặn thêm một cái nữa, rốt cuộc lần này cũng vặn ra, khóe môi anh hơi giơ lên, nhưng rất nhanh liền giấu đi.
Vấn đề nước đã giải quyết, Chung Ngưng lui ra ngoài.
Cô âm thầm hô một tiếng, vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn a.
Người lái thuê tới, Chung Ngưng liền khom người nói với Hứa Huyền Thụy: “Tổng giám, anh trở về thì nghỉ ngơi tốt a, gặp lại sau.”
Hứa Huyền Thụy cau mày, “Cô không về sao?”
“Tôi ra ngoài gọi xe là được rồi.”
“Lên xe.”
“A?”
Hứa Huyền Thụy không thích lặp lại.
Chung Ngưng nói: “Hiện tại thời gian còn sớm, tôi gọi xe về cũng không sao, cũng không xa lắm.”
“Nếu cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ phải chịu khiển trách, cho nên...”
Chung Ngưng nhịn xuống nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt mà lên xe.
Hứa Huyền Thụy để người lái thuê đưa Chung Ngưng về trước, lúc xe dừng lại anh hỏi: “Nhà cô ở chỗ nào?”
Chung Ngưng kinh hãi, đây là muốn đích thân đưa cô đến cửa nhà sao? “Tổng giám, anh không cần đưa tôi về đâu, hiện tại trong tiểu khu còn không ít người đang tản bộ, an toàn a.”
“Tôi chưa nói muốn đưa cô về.” Hứa Huyền Thụy tạt một chậu nước lạnh, bất quá anh lại bổ sung, “Nhìn thấy nhà cô sáng đèn tôi mới có thể đi.”
Chung Ngưng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Nhà của tôi bị chặn rồi, nhìn không thấy đâu, nếu không thì chờ tôi về đến nhà rồi gọi điện thoại cho anh?”
“Ừm.”
Năm phút đồng hồ sau, Chung Ngưng gọi điện thoại cho Hứa Huyền Thụy nói mình đã về đến nhà, anh “ừm” một tiếng liền cúp điện thoại, sau đó kêu người lái xe đi.