Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 28: Chương 28: Chung thân đại sự




Editor: Tiểu Hy.

Beta: Đàn anh khối trên của Hy.

Giọng nói này thật đúng là quen thuộc.

“Cảm ơn tổng giám.”

Thời điểm Hứa Huyền Thụy vừa quay qua, cô liền nhanh chóng sửa lại, “Cảm ơn Hứa tiên sinh.”

“Ừm.”

Hiện tại bước chân của Chung Ngưng bỗng nhẹ tênh, cô đi chậm lại. Chỉ trong phút chốc ấy, cô liền tụt lại sau Hứa Huyền Thụy một khoảng cách xa.

Hứa Huyền Thụy phát hiện cô càng ngày càng đi chậm như một con rùa già ngàn tuổi, liền hỏi: “Cô đi không nổi sao?”

“Tôi đang di chuyển mà.” Cái gì mà đi không nổi chứ? Cô nhỏ giọng nói thầm: “Không phải là tôi đang đi sao?”

Hứa Huyền Thụy nuốt câu đả kích sắp nói xuống họng rồi thay bằng một câu khác: “Nếu đi không được, tôi có thể cõng cô.” Thực ra mà nói thì anh cũng không mấy tình nguyện cho lắm vì trước đây anh chưa từng cõng ai bao giờ.

“Không cần.”

Anh cũng không tình nguyện, người ta cũng không cảm kích.

Cũng may tầng lầu nhà Chung Ngưng không cao, đi một lát đã tới. Thời điểm đứng trước cửa nhà, Chung Ngưng hỏi: “Anh có muốn vào nhà uống một tách trà không?”

Hứa Huyền Thụy không ngại vất vả mà đưa cô về nhà, đương nhiên là cô phải khách khí một chút, nhưng cô cũng không hy vọng rằng Hứa Huyền Thụy sẽ vào nhà và cô rất tự tin với suy nghĩ của mình.

Cô vẫn chờ Hứa Huyền Thụy đưa ra lời từ chối của mình nhưng sự thật thì đi trái lại với suy nghĩ của cô bởi vì anh nói: “Ừm.”

Ừm cái gì mà ừm chứ, anh nói “Không” không được sao?

Chuyện cũng đã thành ra vậy rồi, cô đành phải mở cửa, mời anh vào nhà.

Vừa mở cửa, cô vừa nói: “Không cần đổi giày đâu, nhà tôi không có dép cho nam.”

Hứa Huyền Thụy cũng không khách khí mà đi vào, anh dạo một vòng quan sát nhà của Chung Ngưng. Căn nhà tuy không lớn nhưng lại rất chỉnh chu sạch sẽ, đồ vật thì bố trí rất hợp lí, có thứ tự.

Bỗng lời nói đầy khách khí của Chung Ngưng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Hứa tiên sinh, mời ngồi, để tôi pha cho anh ly trà. Chỗ tôi không có cà phê.”

Hứa Huyền Thụy cũng không ngồi, “Cô để đường đỏ với gừng ở đâu vậy?”

“Nhà bếp... trong tủ lạnh.” Chung Ngưng cảm thấy có chút không hiểu Hứa Huyền Thụy, rốt cuộc là anh định làm gì.

Hứa Huyền Thụy đi vào nhà bếp, liếc mắt một cái liền thấy gừng đặt trên kệ bếp, anh mở tủ lạnh lấy một túi đường đỏ ra.

Chung Ngưng đi theo sau anh rồi trơ mắt nhìn anh làm mọi thứ.

“Dùng cái gì để nấu?” Hứa Huyền Thụy một tay cầm gừng một tay cầm túi đường đỏ, Chung Ngưng cảm thấy có chút không hài hòa cho lắm.

Vì nồi hầm cách thủy nhỏ nằm trong tủ dưới đất, phòng bếp rất hẹp, cô cố gắng đi cẩn thận tới cái tủ mà không đụng trúng anh. Cô tìm thấy nồi, nói: “Tôi làm là được rồi.”

“Cô không cảm thấy đau sao?”

Sao lại không đau chứ, chính là cảm giác tứ chi bất lực. “Không đau, nấu cái này không thành vấn đề.”

Hứa Huyền Thụy mở vòi nước trong bồn rửa ra rồi nói: “Ở đây không có nước ấm?”

“Ách... Không có, máy nước nóng cũng không chuyển được đến đây, vì đây là phòng thuê nên điều kiện có hạn.”

“Trên mạng nói buổi tối tốt nhất đừng đụng vào nước lạnh, cô ra ngoài đi, nấu thứ này rất đơn giản, cô không cần cảm kích tôi.”

Chung Ngưng đem lời cảm tạ ở cửa miệng nuốt xuống, cô cảm thấy vốn từ của mình khá ít nên đành không nói gì mà đi ra ngoài.

Vài phút sau, Hứa Huyền Thụy mang ly nước gừng đường đỏ ra.

Chung Ngưng đưa hai tay nhận lấy, cảm kích nói lời cảm ơn.

Ly nước gừng đường đỏ quá nóng để có thể uống nên cô vừa nhẹ nhàng thổi vừa chậm rãi uống để tránh phỏng miệng.

Hứa Huyền Thụy nhìn chằm chằm vào cô nên cô rất ngượng ngùng, hơn nữa nước đường đỏ lại nóng khiến mặt cô đỏ lên. Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô phải đỏ mặt, cho tới hiện tại, trong lòng cô vẫn chưa từng rạo rực như vậy.

Nhìn mấy ngụm nước đường bốc hơi nóng còn chưa uống hết, Chung Ngưng đột nhiên có chút nuốt không trôi.

“Cô uống đi, uống xong tôi sẽ đi.” Hứa Huyền Thụy đột nhiên nói.

Chung Ngưng hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên anh nhìn chằm chằm cô chính là muốn xem cô uống hết nước đường rồi mới đi?

Chung Ngưng một hơi uống hết chỗ nước đường còn sót lại, lúc cuối còn bị sặc một cái, khụ khụ hai tiếng, tức khắc cô cảm giác một dòng nước ấm trào ra ở thân dưới.

Hứa Huyền Thụy đứng lên, dặn dò nói: “Cô nghỉ ngơi sớm đi, nếu mai vẫn không thoải mái thì có thể xin nghỉ.”

“Không cần xin nghỉ, ngày mai tôi sẽ tốt lên thôi.”

“Thuốc giảm đau tốt nhất là đừng uống.”

“Ừm.”

“Tôi đi đây.”

“Ừm.”

Chung Ngưng tiễn Hứa Huyền Thụy ra cửa, lại lần nữa cảm ơn: “Hôm nay...”

“Được rồi, tôi không thích nghe những lời này.” Hứa Huyền Thụy không kiên nhẫn mà ngắt lời cô.

Chung Ngưng đã quen với cách nói này của anh, “Được, gặp lại sau Hứa tiên sinh, đi đường cẩn thận.”

Hứa Huyền Thụy đi một mình trên chiếc cầu thang bộ nhỏ hẹp, trong lòng thập phần ghét bỏ: “Phòng ở cũ như vậy, đèn cảm ứng còn chậm trễ, phòng bếp cư nhiên không có nước ấm, làm sao cô ấy có thể vượt qua mùa đông đây?”

Ừm, anh bực tức, khó chịu mặc dù không liên quan đến anh.

Chung Ngưng sau khi tắm nước ấm liền thoải mái hơn một ít, cô lấy túi chườm tay mua hồi năm ngoái ra, lúc ngủ đặt ở trên bụng, nửa giờ sau thì đã không thấy đau nữa.

Ngày hôm sau thức dậy, tinh thần Chung Ngưng tốt hẳn lên, nhưng mà tối qua uống nhiều nước quá nên đôi mắt có chút sưng vù.

Đi vào cao ốc Cẩm Thái, Chung Ngưng liếc mắt một cái liền thấy Hứa Huyền Thụy - con hạc trong bầy gà, sau đó tim cô liền đập có chút hỗn loạn. Nhất định là bởi vì bị anh biết quá nhiều chuyện không nên, cho nên mới như vậy, đây đều là biểu hiện vô cùng chột dạ, xấu hổ.

Trước thang máy phần lớn là người của RZ.

Lý Nhạc Kỳ cũng ở trong đó, lúc này nàng ta đang vẻ mặt thẹn thùng mà đứng ở bên cạnh Hứa Huyền Thụy, giống như vừa mới nói chuyện với anh xong, ánh mắt rạo rực mà nhìn anh.

Hứa Huyền Thụy quay đầu, nhìn về phía Chung Ngưng đang thong thả tới gần.

Lý Nhạc Kỳ cũng theo tầm mắt anh nhìn qua.

Nụ cười mỹ lệ của nàng bị dập tắt trong giây lát, ngay sau đó liền khôi phục lại. Nàng nhiệt tình chào hỏi với Chung Ngưng, “Chung Ngưng, cô tới rồi.”

“Ừm, mọi người buổi sáng tốt lành.”

Đồng nghiệp cô cũng đều nói lời chào buổi sáng.

Hứa Huyền Thụy nói: “Chào.”

Chung Ngưng có chút ngoài ý muốn, cô hỏi: “Không phải anh thích nói “Ừm” sao?”

“Chung Ngưng!” Lý Nhạc Kỳ đột nhiên hô tên cô.

Chung Ngưng bị nàng ta làm cho hoảng sợ, không chỉ Chung Ngưng, những người khác cũng đều kinh ngạc mà quay sang chú ý bên này.

“A? Làm sao vậy?” Khi gặp phải loại tình huống này, người ta đều sẽ khẩn trương, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.

Lý Nhạc Kỳ giống như đang nói về một chuyện cực kỳ lớn: “Mắt của cô sao lại sưng như vậy?”

Cái này làm cho Chung Ngưng nhớ tới chuyện tối hôm qua, ý thức được Hứa Huyền Thụy hẳn là cũng sẽ nhớ tới, cô không khỏi đỏ mặt.

“Tối hôm qua uống nước nhiều quá.” Thật sự rất nhiều, Hứa Huyền Thụy cầm một ly to, đầy đến tám phần.

“Cô mà không nói chắc tôi cũng không biết luôn ấy, tôi còn tưởng rằng tối hôm qua cô khóc.” Lý Nhạc Kỳ tiếp tục nói.

“Ha ha, không có.”

Trong lúc trò chuyện với Lý Nhạc Kỳ, cô nhanh mắt nhìn thấy Hứa Huyền Thụy nhìn mình một cái.

“Về sau buổi tối đừng uống quá nhiều nước, hai giờ trước khi ngủ, một giọt nước cũng đừng uống. Buổi tối uống nước nhiều, không chỉ có mắt sưng mà mặt cũng sẽ bị phù lên. Tuy rằng cô không phải là một người thích cái đẹp, nhưng vẫn phải chú ý một chút đến cách bảo dưỡng cơ bản.” Lý Nhạc Kỳ thật tốt bụng, phổ cập tri thức về cái đẹp cho Chung Ngưng.

“Ừm.”

“Cô đừng có không để ý, hiện tại cô cũng không còn nhỏ tuổi nữa, không thể tùy tiện được, phải bắt đầu chống lão hóa đi.” Lý Nhạc Kỳ tiếp tục.

“Được.”

“Yên tĩnh một chút được không?” Hứa Huyền Thụy lên tiếng.

Không khí tức khắc yên tĩnh lại, mọi người yên lặng đứng thẳng người, một bộ dáng nghiêm túc đứng chờ thang máy.

Tâm trạng sáng nay của tổng giám không tốt, bọn họ không dám trêu chọc anh, hôm nay làm việc phải đặc biệt cẩn thận, để tránh làm sai mà bị mắng.

Chỉ có tâm tình của Chung Ngưng là không giống bọn họ, hiện tại cô đã không dễ dàng sợ hãi Hứa Huyền Thụy nữa rồi.

Chung Ngưng không sợ hãi là chính xác, bởi Hứa Huyền Thụy không chỉ không lấy công việc mà giáo huấn cô, thậm chí còn giảm bớt lượng công việc của cô. Chuyện chạy lên chạy xuống ngày thường, anh đều để Hà Minh làm hết.

Cả ngày nay, phần lớn cô đều ở bàn làm việc xử lý một ít tư liệu, công việc thật sự rất nhẹ nhàng nhưng điều đó khiến cô đang hoài nghi rằng Hứa Huyền Thụy quan tâm về tình trạng thân thể của cô.

Được rồi, kỳ thật cô đã cho là như vậy, chỉ là không thể tin được đây là sự thật.

Tổng giám đối xử với cô khá tốt, theo lý thuyết đây là chuyện tốt, nhưng vì cái gì mà cô lại cảm thấy sợ hãi?

Nhất định là bởi vì cô suy nghĩ quá nhiều.

Vượt qua quãng thời gian bận rộn kia, Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đã ăn ý hơn so với trước đây một chút, nhưng cũng không hơn là bao nhiêu.

Lúc trước Chung Ngưng còn có chút xấu hổ khi đối mặt với anh, nhưng bây giờ tâm tình cũng đã dần dần thản nhiên hơn nhiều.

Công việc đã ổn định, Chung Ngưng tự nhiên muốn báo với mẹ để bà yên tâm.

Vốn là lòng tràn đầy vui mừng đem chuyện tiền lương nhiều hơn trước đây một nửa mà nói cho mẹ - bà Tằng, nhưng đâu ai biết rằng sau khi bà Tằng vui mừng một phen lại đột nhiên chuyển chủ đề.

“Tiểu Ngưng à, nếu công việc của con đã ổn định, vậy kế tiếp có phải nên suy xét đến việc chung thân đại sự hay không?” Thanh âm bà Tằng bỗng dưng nhẹ lại, một bộ dáng nhẹ nhàng thương lượng, nhưng Chung Ngưng lại khiếp sợ vì đây không phải là cách nói chuyện của bà.

“Mẹ, chuyện này tạm thời không vội. Mẹ xem, sắp phải ăn tết...”

“Chính bởi vì sắp ăn tết đấy! Cho nên phải nhanh chóng, bằng không thời điểm thăm người thân lại có một đống người tới hỏi mẹ sao con còn chưa được gả.” Giọng nói của bà Tằng lập tức cao vút lên.

Chung Ngưng xấu hổ, người bị người thân hỏi nhiều nhất chính là cô chứ không phải bà Tằng, cô còn chưa vội. “Mẹ, chuyện này không vội được, mấy cái người hay hỏi khi nào kết hôn ấy rất nhanh sau đó sẽ lại hỏi khi nào ly hôn thôi.”

“Cái này có thể giống nhau sao?” Bà Tằng kích động.

Chung Ngưng nghe thấy giọng nói hiền lành của ba ở bên kia đầu dây truyền đến: “Nói chuyện nhẹ nhàng với con gái cưng thôi, kích động như vậy làm gì.”

Chung Ngưng nước mắt vui mừng, quả thật là người ba tri kỷ của cô.

“Tôi đâu có kích động?” Bà Tằng không phục.

“Được được được, bà không kích động, thế bà tiếp tục đi.” Ba Chung Ngưng lập tức thỏa hiệp, Chung Ngưng liền cảm thấy thất vọng.

“Tiểu Ngưng à...” Giọng nói mềm nhẹ một cách không bình thường của bà Tằng lại vang lên. “Mẹ đã sắp xếp một buổi xem mắt cho con, cuối tuần này con đi ăn cơm với cậu ấy đi, lát nữa mẹ gửi cách thức liên lạc với thằng bé cho con, con nhớ nhận đó, cứ như vậy đi, gặp lại con sau, mẹ yêu con.”

Điện thoại cắt đứt, Chung Ngưng buồn bực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.