Editor + Beta: Tiểu Hy.
Bọn họ hẹn gặp nhau lúc 12 giờ, sau khi Chung Ngưng xuống xe thì xem giờ, 11 giờ 50. Cô hài lòng cười cười, đi vào nhà hàng.
Nhà hàng gần như đã đầy người ngồi, Chung Ngưng chưa trao đổi ảnh với Thiệu Dương nên định gọi điện thoại cho anh ta.
Mới cầm lấy di động, liền nhìn thấy có một người đi về hướng cô.
Tuy nói nơi công cộng người đến người đi đúng là bình thường, nhưng mà Chung Ngưng cảm giác anh ta hẳn là...
Cô không có tiếp tục nhấn số điện thoại mà chỉ nghi ngờ nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đi thẳng đến, anh ta cười với cô.
“Cô là Chung Ngưng?” Tuy là câu hỏi, nhưng hiển nhiên hắn đã xác định rõ rồi.
Chung Ngưng gật đầu, “Ừm, xin chào.”
“Tôi là Thiệu Dương.” Hắn mỉm cười tự giới thiệu, sau đó nói: “Chúng ta qua kia đi.”
Chung Ngưng đi theo hắn tới chỗ rồi ngồi xuống.
Thiệu Dương rót cho cô một ly trà, “Cô thật giống với tưởng tượng của tôi.”
Chung Ngưng đỡ lấy chén trà, nói lời cảm ơn rồi tò mò hỏi: “Trong tưởng tượng của anh tôi như thế nào?”
“Xinh đẹp, dịu dàng, có khí chất.”
Chung Ngưng có chút thẹn thùng đáp lời: “Cảm ơn anh đã khích lệ, lần đầu tiên tôi biết mình thế này đấy.” Ngoài mặt cô xác thật tương đối điềm đạm nho nhã, nhưng chỉ có cô biết, nội tâm của cô kỳ thật rất điên, người thân quen với cô đều biết điều này.
“Nhất định là người bên cạnh đều đã quen cô như thế cho nên không có nói ra, khiến cô vẫn luôn không biết.” Ngữ khí của Thiệu Dương rất chắc chắn.
“Phải không?” Chung Ngưng cười cười, có chút không biết làm thế nào để ứng đối với câu khích lệ như vậy.
“Tôi đây có khác với trong tưởng tượng của cô không?” Thiệu Dương tung ra một vấn đề.
Chung Ngưng cũng từng nghĩ đến bộ dáng của anh ta, nói thực ra, cô vốn dĩ nghĩ đó là một người tướng mạo bình thường, cao tầm 1m75 vì bà Tằng nói diện mạo với dáng người của anh ta tương xứng với cô. Không nghĩ tới Thiệu Dương quả thực không tồi, vóc dáng cũng rất cao, ước chừng là 1m80.
Nhưng mà, nói thật có phải sẽ không được tốt hay không?
“Ha ha, xem ra tôi rất khác với trong tưởng tượng của cô.” Thiệu Dương cười sang sảng, tựa như không mấy để ý.
Chung Ngưng đành phải thừa nhận, “Thiệu tiên sinh so với trong tưởng tượng của tôi... tốt hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi, may mắn không phải là thiếu một chút.”
Thiệu Dương rất thích cười, tính cách rộng rãi.
Chung Ngưng nói năng không mạnh mẽ như ngày thường, chỉ mỉm cười tương đối lễ phép. Dù sao hai người cũng chưa thân, cô không biết phải nói gì.
Hai người cùng nhau gọi món ăn, thời điểm ăn cơm Thiệu Dương ngẫu nhiên sẽ nói một ít chuyện của mình, sau đó khéo léo dẫn tới chuuện của Chung Ngưng. Cô đều trả lời nhưng nói không nhiều.
Thiệu Dương rất hay nói, tính cách cũng không tồi, công việc cũng rất tốt, diện mạo cũng hợp với tiêu chuẩn của Chung Ngưng, nhưng mà không biết vì sao, Chung Ngưng không có chút cảm giác gì với anh ta. Nói như thế nào nhỉ, chính là cảm thấy hai người có khoảng cách.
Chung Ngưng rất chú trọng cảm giác, nếu không cũng không độc thân lâu như vậy.
Hơn hai mươi phút sau, Chung Ngưng liền ăn no. Nhà hàng Quảng Đông này trước kia cô chỉ mới ghé qua một lần, lúc ấy cảm thấy hương vị đặc biệt rất ngon, hiện tại lại không có cái loại cảm giác như lúc ấy.
Sau khi ăn xong, bọn họ lại ăn một ít điểm tâm ngọt và uống trà, đương nhiên, chủ yếu là vì muốn kéo dài thời gian tán gẫu, tìm hiểu lẫn nhau.
Thật ra Chung Ngưng không có gì muốn biết, nhưng Thiệu Dương lại nói rất nhiều chuyện thú vị voéi cô, xác thật có chút buồn cười.
“Cô cười rất đẹp.” Ánh mắt Thiệu Dương sáng quắc nhìn Chung Ngưng nói.
Chung Ngưng bị câu khen ngợi bất thình lình kia làm cho ngây ngẩn cả người, ngơ ngác cười nói: “Cảm ơn.”
Thiệu Dương sửa biểu tình nói giỡn vừa rồi mà chân thành nói với cô: “Tôi nhìn ra được cô là một người nghiêm túc với tình cảm, sẽ không dễ dàng động tâm. Nói thật, tôi cũng là người như vậy, không dễ dàng động tâm, nhưng đã quen thì sẽ nghiêm túc đối đãi, cho nên tôi dùng thời gian hai năm để quên đi một đoạn tình cảm.”
Về đoạn tình cảm mà anh ta vừa nói ra, Chung Ngưng cũng không có suy nghĩ gì. Là một người đã hai ba mươi tuổi, không có mối tình nào mới là bất thường. Ngay cả Hứa Huyền Thụy, người đàn ông không gần nữ sắc kia trong nhà cũng có một đôi dép lê hồng đấy thôi.
“Tôi biết mị lực của mình không lớn đến mức khiến cô động tâm, nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tôi cơ hội, sau khi trải qua một đoạn thời gian tìm hiểu rồi hãy quyết định, cô thấy được không?” Thời điểm Thiệu Dương nói chuyện, ánh mắt rất thành khẩn, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.
Chung Ngưng không thể không thừa nhận, nhìn trước mắt thì anh ta quả thật là một người đàn ông không tồi, nhưng mà Chung Ngưng lại không có chút phập phồng tim đập nhanh. Cô luôn luôn thuận theo tâm ý của mình, không thích thì sẽ trực tiếp cự tuyệt, không chậm trễ người khác, cũng không làm khó chính mình.
“Thiệu tiên sinh, tôi...”
Chung Ngưng bị một cuộc điện thoại ngắt lời, giai điệu rất quen thuộc.
Thiệu Dương mỉm cười gật đầu, “Cô nhận điện thoại trước đi.”
Chung Ngưng nói tiếng xin lỗi, lấy di động ra, nhìn thấy trên màn hình di động hai chữ “Tổng giám” cực kì bắt mắt, cô ngạc nhiên.
Sao tổng giám lại gọi cho cô vào cuối tuần? Nhất định là có công việc rồi.
“Điện thoại của ông chủ tôi, có khả năng là việc gì đó gấp, tôi qua kia nghe máy một chút.” Chung Ngưng giải thích một phen, đứng dậy đi đến một góc nhà hàng tương đối an tĩnh.
“Sao lại bắt máy lâu như vậy?” Ngữ khí của Hứa Huyền Thụy thập phần không tốt.
Để ông chủ đợi lâu xác thật là không đúng, Chung Ngưng khiêm nhường cung kính nói: “Rất xin lỗi tổng giám, vừa rồi tôi đang bận.”
“Bận cái gì?” Hứa Huyền Thụy hỏi thật sự rất thuận miệng.
“Ách...” Đây là việc riêng nha, nhưng mà ông chủ hỏi đương nhiên phải trả lời, “Ừm, ăn cơm cùng bạn bè.”
“Xem mắt?”
“Đúng vậy.”
“Đối phương thế nào?”
“... Rất tốt.” Chung Ngưng cảm giác kỳ quái, Hứa Huyền Thụy không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, tuy rằng anh đã quản không ít chuyện của cô, nhưng những cái đó đều là tình huống bất đắc dĩ.
Đầu kia điện thoại không có tiếng đáp lại, Chung Ngưng đợi một chút, hoài nghi điện thoại có phải đã cúp máy hay không, vì thế đem điện thoại ra trước mắt. Vẫn là trạng thái trò chuyện mà, cô thử: “Này” một tiếng.
“Ăn xong rồi sao?” Thanh âm Hứa Huyền Thụy trầm thấp, Chung Ngưng cảm giác tâm tình của anh không tốt, có khả năng là công việc gặp vấn đề gì, nếu không cũng sẽ không gọi điện cho cô vào cuối tuần.
“Ăn xong rồi, đang muốn...”
“Ăn xong rồi thì tới chỗ tôi một chút.” Hứa Huyền Thụy ngắt lời cô, đang muốn đi xem phim sao? Hay là muốn đi dạo công viên? Đàn ông đi xem mắt thì có cái gì tốt, hừ!
“A?” Chung Ngưng chớp chớp đôi mắt, rối rắm hỏi: “Tổng giám, có chuyện gì sao? Là công việc xảy ra vấn đề gì à?”
Loại ngữ khí không tình nguyện này thật đúng là khiến tâm tình của người ta phiền muộn, ngày hôm qua cô chúc anh cuối tuần tốt đẹp, nhưng mà anh chỉ thấy khó chịu. Anh cảm thấy nhất định là bị Chung Ngưng nguyền rủa, cô cần phải chịu trách nhiệm.
“Đúng vậy, cho nên nếu cô muốn giữ được công việc thì mau chóng tới đây, nếu không...”
Loại ngữ khí nồng đậm tính uy hiếp này thật sự khiến người ta hoảng sợ, Chung Ngưng đã thông qua điện thoại cảm nhận được cảm xúc bực bội của anh giờ phút này. Làm việc ở bộ phận thiết kế đã hơn một tháng, cô chưa từng thấy Hứa Huyền Thụy phát hỏa lớn như vậy, nhưng mà cô đã nghe nói qua.
Nghe nói thời điểm anh thật sự tức giận rất dọa người. Nhưng dù có dọa người, cô vẫn phải đi, vì công việc, cô cần phải mạo hiểm.
“Được được, tổng giám, tôi lập tức tới liền, bây giờ tôi sẽ đi ngay, cúp điện thoại trước đã.”
“Ừm.” Hứa Huyền Thụy cúp điện thoại.
Chung Ngưng còn chưa kịp nói “Gặp lại sau.”
Cô trở lại vị trí, thần sắc cấp bách, cầm lấy túi, nói với Thiệu Dương: “Thật ngại, công ty tôi xảy ra một chút chuyện, tôi phải đi xử lý.”
Thiệu Dương cũng đứng dậy, thiện giải nhân ý[1] mà nói: “Không sao, công việc quan trọng, tôi đưa cô đi.”
[1]Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.
“Không cần không cần, tôi tự gọi xe là được, bữa cơm này coi như tôi mời đi.”
“Sao có thể để khách mời chứ? Cô mau đi đi, đừng để trễ giờ, lần sau chúng ta lại gặp.”
Chung Ngưng sợ Hứa Huyền Thụy chờ lâu sẽ càng tức giận, cũng không lằng nhằng, “Ừm, gặp lại sau.”
“Được, lần sau gặp.”
Thời điểm Chung Ngưng đang vội vã kêu taxi đến nhà Hứa Huyền Thụy thì anh gọi điện thoại cho Tề An Trạch.
Tề An Trạch đang ăn cơm, “Chuyện gì vậy? Tôi đang hẹn hò, cậu đừng quấy rầy.”
Hẹn hò cái gì! Ai cũng hẹn hò, anh cảm thấy như mình không được hoan nghênh. “Chuyện công việc.”
“Hôm nay là cuối tuần, chuyện công việc để đi làm rồi tính sau.”
Hứa Huyền Thụy cảm thấy cơn tức giận vừa mới áp chế xuống lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh điều chỉnh hô hấp một chút, nói: “Cái hợp đồng hôm qua cậu nói rất gấp rút ấy, tôi nhận.”
“A? Không phải cậu nói không nhận sao?”
“Hiện tại tôi nói nhận, thế nào?”
Tề An Trạch đã cảm giác được tâm tình của anh không thoải mái, rất thức thời không dong dài chọc anh bực, thuận theo ý anh mà nói: “Cậu nói nhận, vậy thì nhận!”
Cảm xúc của Hứa Huyền Thụy đã hòa hoãn một ít, “Lập tức đưa địa chỉ phòng cùng với phương thức liên hệ cho tôi, lát nữa tôi đi kiểm tra phòng.”
“Cậu... Được.” Tề An Trạch vốn dĩ muốn hỏi anh rốt cuộc là bị cái gì kích thích làm cho tính tình đại biến như vậy, loại đơn hàng nhỏ thế này mà cũng tự tay làm, lại còn là cuối tuần, nhưng hắn rất lý trí mà ngưng lại.
Đó là một cái phòng mà lão tổng của tập đoàn nào đó mua cho con gái, ở bên cạnh trường đại học của nàng ta. Sở dĩ gấp rút bởi vì đây là quà sinh nhật mà cô con gái muốn, cách thời điểm sinh nhật chỉ còn mười tám ngày. Tuy rằng là một đơn hàng nhỏ, nhưng nó có thể mang đến những đơn hàng đơn hàng lớn, đây là nguyên nhân mà Tề An Trạch muốn nhận nó. Ngày hôm qua Hứa Huyền Thụy cự tuyệt, hắn còn đang nghĩ phải làm sao mà nói với lão tổng kia, không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy thế mà lại nhận.
Loại hành vi này của Hứa Huyền Thụy, từ lúc quen biết đến giờ Tề An Trạch lần đầu tiên thấy.
Chung Ngưng rất nhanh đã đến tiểu khu của Hứa Huyền Thụy, nhưng mà, cô không biết anh ở khu nào, tầng mấy cũng không nhớ rõ.
Bất đắc dĩ, cô phải gọi điện thoại hỏi anh.
Ngữ khí của Hứa Huyền Thụy rất không tốt, “Không phải cô đã tới rồi sao?”
Chung Ngưng ủy khuất, ngày đó nào có tâm tình mà nhớ cơ chứ, hơn nữa ai ngờ là sẽ lại đến.
“Tôi quên rồi.”
Hứa Huyền Thụy nặng nề mà thở ra một hơi rồi báo số tầng.
“Ách... Tầng mấy?” Chung Ngưng run sợ hỏi lại lần nữa.
“Hai mươi!”