Chung Ngưng lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên qua đêm ở nhà đàn ông.
Nghĩ đến cái từ “qua đêm” này, cô liền muốn nặng nề gõ vào cái đầu suy nghĩ miên man này của mình một cái.
Kỳ thật cô có chút hối hận, không phải cô lo lắng về vấn đề an toàn của mình hay gì đó, ngược lại cô còn tin tưởng Hứa Huyền Thụy.
Cũng không phải cô đơn thuần ngây thơ, thế nhưng cô đối với ông chủ nhà mình theo trực giác lại sinh ra một loại tín nhiệm. Huống chi, nếu mà Hứa Huyền Thụy muốn thì loại phụ nữ nào mà không có.
Thời điểm xe khởi động, Hứa Huyền Thụy nói: “Người thân của tôi có một căn phòng để trống, cô đến đó ở tạm một đêm đi.”
Nghe lời này, trên mặt Chung Ngưng liền bày ra một nụ cười nhẹ nhàng, không cần đến ở nhà đàn ông, cô cũng không cần phải rối rắm. Nhưng Chung Ngưng lập tuéc thu liễm lại cảm xúc ban nãy, dù thế nào thì vẫn là làm phiền Hứa Huyền Thụy, cô rất có thành ý mà cảm tạ một cái.
“Tôi muốn về nhà trước để lấy chìa khóa.”
“Ừm, làm phiền anh rồi.”
Thực ra vấn đề được ở lại nhà của người thân, nếu Hứa Huyền Thụy đã mở miệng nói thì chính là không thành vấn đề. Anh không thích người khác nghi ngờ quyết định của anh, làm cấp dưới của anh một đoạn thời gian cô đã hiểu không ít loại tính cách đó.
Người đi trên đường không còn nhiều lắm, không có di động mà đồng hồ cũng tháo xuống bỏ vào túi lúc tan tầm, Chung Ngưng không biết hiện tại là mấy giờ, nhưng nhìn thấy rất nhiều cửa hàng bên đường đều đã đóng cửa, hẳn là đã mười giờ.
Đột nhiên cô ý thức được một chuyện rất trọng yếu, đó chính là cô không có quần áo tắm rửa cùng đồ dùng rửa mặt. Đồng thời Chung Ngưng lại ý thức được một chuyện khác càng quan trọng hơn - cô không có tiền.
Hôm nay gặp phải chuyện này thật là quá quẫn bách, cả đời cô cũng sẽ không quên.
“Tổng giám...” Chung Ngưng yếu ớt kêu.
“Ừm?” Hứa Huyền Thụy nhìn qua.
Chung Ngưng ngượng ngùng nói: “Có thể dừng xe một chút không?”
Hứa Huyền Thụy đảo quanh tay lái, dừng xe ở một bãi đỗ xe trước trung tâm thương mại.
“Tôi không có quần áo, muốn đi mua một bộ.” Chung Ngưng nói chuyện có chút gian nan.
Hứa Huyền Thụy gật đầu hiểu rõ, Chung Ngưng âm thầm điều chỉnh hô hấp, vừa định mở miệng vay tiền, liền thấy Hứa Huyền Thụy lấy bóp tiền ra, nói: “Muốn bao nhiêu tiền?”
Thời điểm nói lời này, anh phát hiện tiền mặt không nhiều lắm, sau đó không chút do dự mà lấy một cái thẻ ra đưa cho cô.
Chung Ngưng nhìn cái thẻ VIP tỏa ra kim quang lấp lánh kia liền có chút không dám nhận.
Những kim chủ cho tình nhân tiền tiêu trên TV đại khái chính là như vậy đi?
Thời điểm Chung Ngưng lấy hết can đảm giơ tay ra nhận thì ngón tay Hứa Huyền Thụy cong lên kẹp lấy thẻ vàng, “Tôi đi cùng cô.”
“Được.” Chung Ngưng gật đầu, do dự một hồi lại nói, “Tôi sẽ trả tiền lại cho anh sau.”
Hứa Huyền Thụy không đáp lại lời cô, mở cửa xuống xe. Nơi này là phố buôn bán, những cửa hàng bên cạnh rực rỡ muôn màu.
Hứa Huyền Thụy lập tức đi về hướng một cửa hàng trang phục cho nữ. Chung Ngưng nhìn cửa hàng trang trí bất phàm thì có chút đau đầu, cửa hàng này chính là thuộc loại cô có dám xem cũng không dám mua. TvT
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, bởi vì khu này chỉ còn chỗ này sáng đèn.
Hứa Huyền Thụy đẩy cửa ra, nhân viên bên trong liền nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa.”
Chung Ngưng đi theo sau Hứa Huyền Thụy có chút tiếc nuối, thế nhưng trong cái tiếc nuối kia lại có một chút may mắn, cái này có thể tiết kiệm ước chừng một phần ba tiền lương.
“Các cô đây là xua đuổi khách hàng sao?” Hứa Huyền Thụy trầm giọng nói, trong giọng nói lộ ra bất mãn, vô hình làm người khác kính sợ.
Trong tiệm có ba nhân viên bán hàng đều đang sửa sang lại trang phục, vừa rồi cũng không có đặc biệt chú ý đến khách hàng vừa tiến vào, thời điểm nghe được lời này các nàng đều ngừng tay mà xoay đầu nhìn lại.
Hứa Huyền Thụy đi đến nhìn lướt qua trang phục trong cửa hàng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người ba người nhân viên bán hàng, lãnh đạm nói: “Thái độ phục vụ của các cô chính là như vậy sao?”
Chung Ngưng nhìn bóng dáng Hứa Huyền Thụy, phảng phất cảm nhận được bầu không khí có áp suất thấp khi anh phê bình bản thảo thiết kế ở công ty.
Nhân viên bán hàng hiển nhiên cũng bị sự nghiêm nghị phát ra từ người anh làm kinh sợ, biểu tình có chút khẩn trương. Bọn họ nhìn mặt nhau, lúc này một người thoạt nhìn tương đối ổn trọng tiến lên một bước, khiêm cung nói: “Vị tiên sinh này thật sự xin lỗi, chúng tôi đã đóng máy tính.”
“Cho nên ý cô đây là không bán?” Không đợi nàng ta trả lời, Hứa Huyền Thụy lại nói, “Nhãn hiệu này của các cô là một chuỗi cửa hàng?”
Khụ, Chung Ngưng buồn cười, đây là anh đang uy hiếp sao?
Nhưng anh đã thành công, vị nhân viên bán hàng kia nói: “Không phải không bán... t-tôi mở máy tính ngay đây.”
Chung Ngưng rất nhanh liền chọn trúng một chiếc áo len màu hồng phấn cùng một cái quần jean màu lam nhạt, tổng cộng một ngàn năm. Đây là lần đầu tiên Chung Ngưng mua một cái quần jean hơn tám trăm, cô cảm giác được mình cách cái xe mơ ước lại xa thêm một bước.
Mua xong bên ngoài rồi còn bên trong, vừa rồi cô nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng nội y còn mở, chỉ là...
Gây thêm nhiều phiền toán cho ông chủ lãnh đạm không mấy thân cận như vậy có ổn không?
Dù sao đã thêm rất nhiều, thêm mấy thứ nữa cũng không sao.
“Tổng giám...”
“Ở ngoài công ty không cần kêu tôi là tổng giám.”
“Ồ... Hứa tiên sinh.”
“Ừm.”
“Tôi còn muốn mua vài thứ.”
Khi nói chuyện hai người đã gần đi tới cửa hàng nội y, Chung Ngưng dừng bước khiến Hứa Huyền Thụy cũng dừng lại theo, sau đó liếc mắt nhìn cửa hàng này một cái.
“Anh chờ tôi ở đây là được, tôi ra liền.” Chung Ngưng nói xong, cũng không nhìn sắc mặt của anh mà chạy như bay vào cửa hàng.
Trong cửa hàng còn khách, cho nên mới đóng cửa trễ. Chung Ngưng thường hay mua nhãn hiệu này nên rất nhanh đã chọn xong kích cỡ thích hợp với mình.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình đề cử một bộ nội y ren gợi cảm màu đen cho cô.
“Tiểu thư, bộ này cũng không tồi đó. Nó sẽ ôm lấy ngực cô, có thể mặc ra rãnh sâu đó.”
Chung Ngưng xấu hổ, trên tay cô chính là một bộ nội y không gọng màu hồng, kiểu dáng rất bình thường. “Cảm ơn, tôi thích cái này.”
Nhân viên bán hàng còn chưa từ bỏ ý định, “Cái này mặc vào tuyệt đối rất mê người, bạn trai của cô nhất định sẽ thích.” Lúc nói lời này nàng ta còn nháy mắt với Chung Ngưng, sau đó hất cằm về hướng Hứa Huyền Thụy đang gọi điện ở bên ngoài.
Chung Ngưng không còn gì để nói mà cũng lười giải thích với nhân viên bán hàng, cô nhanh chóng đi đến khu đồ ngủ chọn một bộ quần áo ngủ dài, thời điểm đi tính tiền cô mới nhớ lại ví tiền của mình đã bị cướp mất.
Chuyện đã tới tình trạng này, cô cũng không còn ngượng ngùng, đi ra ngoài cửa nói với Hứa Huyền Thụy đang đứng côi cút trước cửa: “Hứa tiên sinh...”
Hứa Huyền Thụy xoay người lại, Chung Ngưng nói: “Vay tiền.”
Hứa Huyền Thụy đưa thẻ cho Chung Ngưng, “Mật mã là 6...”
“Đừng nói mật mã cho tôi!” Chung Ngưng nhanh chóng ngắt lời.
Hứa Huyền Thụy trầm mặc một lát rồi đi vào trong cửa hàng, xuyên qua các kệ hàng đủ mọi màu sắc đi đến trước quầy thu ngân, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng.
Chung Ngưng mặt hồng đến giống trái táo Phú Sĩ.
Nhân viên bán hàng vừa rồi đưa túi đồ cho Hứa Huyền Thụy, cô liền tay mắt lanh lẹ duỗi tay nhận lấy.
Chê cười, để Hứa Huyền Thụy trả tiền đã đành, sao có thể để anh cầm giúp nữa.
“Phụt, vị tiên sinh này, bạn gái của anh thẹn thùng thật đáng yêu nha.”
Nhân viên bán hàng cười nói, phần lớn đàn ông đều thích mấy cô bé như vậy. Vỗ vỗ mông ngựa cũng có lợi, dù sao làm thân với khách hàng rất quan trọng.
Mà Chung Ngưng thật là hết đường chối cãi, cô muốn nói ra chân tướng mình không phải là bạn gái của anh. Chính là nếu không phải bạn gái thì sao lại cùng cô đi mua nội y? Cô quyết định bảo trì trầm mặc, để Hứa Huyền Thụy nói, ai ngờ anh cũng không nói gì, thu hồi thẻ rồi gật đầu rời đi.
Làm người thật là quá khó khăn.
Ra khỏi cửa hàng nội y, Chung Ngưng không khỏi thở ra một hơi.
“Còn muốn mua cái gì không?” Hứa Huyền Thụy ngữ khí có chút lãnh đạm, vừa rồi anh gọi điện thoại cho chị họ nói bản thân muốn mượn phòng của nàng một đêm, chính là nàng nói cháu trai của nàng đang ở đó.
Thời điểm anh nói Chung Ngưng đến nhà anh không nghĩ tới sẽ có người đang ở đó, còn là đàn ông.
Tâm tình anh có chút bực bội. Lúc trước ở cục cảnh sát anh có gọi cho Tề An Trạch, bên kia rất ầm ĩ. Thời điểm người bên kia biết được Hứa Huyền Thụy muốn cho Chung Ngưng đến chỗ hắn liền nói.
“Để cô ấy đến chỗ tôi cũng được, chẳng qua đêm nay tôi uống không ít, nếu như sau khi uống rượu nhất thời không khống chế được chính mình...” Hứa Huyền Thụy không nghe tiếp, trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Cho nên nói, anh không còn lựa chọn.
Lúc trước kêu Chung Ngưng đến nhà anh là muốn nhìn phản ứng của cô một chút, hiện tại cô thật sự đến làm tâm tình của anh trở nên phức tạp.
Chung Ngưng thấy anh không mấy cao hứng, tâm tình cũng có chút hạ xuống, mím môi bật ra thanh âm có chút mỏng manh nói: “Còn có đồ dùng rửa mặt.” Khăn lông bàn chải đánh răng gì đó, cũng rất quan trọng.
“Mấy cái đó không cần mua.”
“A?”
“Nhà tôi có.”
Chung Ngưng kinh ngạc trừng mắt, mờ mịt nhìn về phía Hứa Huyền Thụy.
“Trong nhà kia có người ở rồi, đêm nay cô đến nhà tôi đi.”