Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 32: Chương 32: Nhắc nhở




Editor + Beta: Tiểu Hy.

Sau khi ăn xong, bọn họ liền cùng nhau ra khỏi nhà để đi kiểm tra phòng.

Trên đường đi Hứa Huyền Thụy nói cho Chung Ngưng về tình huống cơ bản của đơn hàng, cô rất nghiêm túc lắng nghe.

Trước khi xe xuất phát, Hứa Huyền Thụy nghiêm túc nói với cô: “Chủ nhà xấp xỉ tuổi cô, hẳn là cô tương đối hiểu sở thích của cô ấy, sáng kiến cho thiết kế lần này để cô làm.”

Chung Ngưng kinh ngạc, “Tôi?”

“Ừm.” Hứa Huyền Thụy cho cô một đáp án xác định.

Chung Ngưng rối rắm, không phải cô không muốn, nhưng cô không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, tiếp xúc với thiết kế nội thất cũng chưa lâu, chính xác mà nói thì chỉ mới hơn một tháng. Lúc trước làm trợ lý của Tề An Trạch ba tháng, cũng có xem qua một ít bản thiết kế nhưng căn bản không tính là gì.

Bây giờ để cô làm thiết kế, cô có tài đức gì?

“Hứa tiên sinh, tôi không được đâu.”

Mặt Hứa Huyền Thụy lộ vẻ không vui, “Cô cảm thấy tôi sẽ hoàn toàn giao thiết kế lần này cho cô sao?”

Chung Ngưng lắc đầu, Hứa Huyền Thụy nói tiếp: “Tôi chẳng qua là để cô nghĩ xem các cô gái sẽ thích thiết kế như thế nào, còn cụ thể có tiếp nhận hay không là do tôi định đoạt, thiết kế cũng là tôi làm, nhưng cô yên tâm, thiết kế lần này là cô với tôi cùng hoàn thành, cho nên phí thiết kế cô được một nửa.”

Thì ra là thế! Chung Ngưng thần thái sáng láng gật đầu tiếp thu, “Nói như vậy thì tôi có thể, Hứa tiên sinh, tôi sẽ nghiêm túc nghĩ, không phụ sự kỳ vọng cao của anh.”

“Tôi không có kỳ vọng cao, cô đừng có nát bét quá là được. Còn có, thiết kế này phải hoàn thành trong hai ngày, cho nên hai ngày này cô đều phải tăng ca.”

“Được.” Tăng ca thì tăng ca, tuy nói không có phí tăng ca, nhưng phí thiết kế thế nào cũng nhiều hơn phí tăng ca, cô cảm giác chiếc xe mà mình mong ước đang cách ngày một gần hơn.

Trong lòng Huyền Thụy ‘hừ’ một tiếng, nói: “Tham tiền.”

Bởi vì có tiền tài dụ hoặc, thời điểm làm việc Chung Ngưng giống như được bơm máu gà, cô không chỉ ra sức mà còn luôn cười khanh khách, khiến cho tâm tình của người khác cũng vì vậy mà bị nhiễm theo.

Cô mặc một thân váy dài, có chút không tiện, thời điểm ngồi xổm xuống làn váy không cẩn thận liền phết đất mà bị dơ.

Chung Ngưng có chút đau lòng, đây chính là chiếc váy mà cô rất thích, cũng không biết có thể giặt sạch hay không.

“Để tôi làm cho, cô đến viết số liệu đi.”

Lúc nãy là Chung Ngưng xung phong nhận việc kiểm tra, hiện tại cô có chút ngượng ngùng, nhưng cũng tiếp nhận lời đề nghị của Hứa Huyền Thụy.

Hứa Huyền Thụy một bên kiểm tra một bên nói: “Xem ra cô rất chờ mong buổi xem mắt hôm nay?”

“…” Đề tài đột ngột này làm Chung Ngưng có chút ngạc nhiên, cô đã sắp quên việc này rồi. “Cũng ổn, lần đầu tiên gặp mặt nên phải chú ý hình tượng một chút.”

“Mười giờ năm phút. Xem mắt thành công không?”

Chung Ngưng nhanh chóng viết con số lên quyển sổ, sau đó châm chước một phen, nói: “Không tính là thành công nhưng cũng không tính là thất bại.”

Vốn là cô muốn cự tuyệt, nhưng lại bị cuộc điện thoại của Hứa Huyền Thụy cắt ngang. Sau đó cô suy nghĩ lại một chút, đề nghị của Thiệu Dương có thể tiếp nhận. Kết hôn không phải là việc nhỏ, chỉ dựa vào cảm giác thì không được. Có một số người lúc đầu không có cảm giác nhưng ở chung lâu rồi, có khả năng sẽ phát hiện cuộc sống của hai người thích hợp, sau đó, lâu ngày sinh tình.

Hơn nữa thứ cảm giác này rấy huyền diệu, hiện tại không có, không chừng về sau ngày nào đó lại có.

Nghe xong lời Chung Ngưng nói, tâm tình Hứa Huyền Thụy liền tụt dốc, “Cảm giác với anh ta như thế nào?”

Chung Ngưng lại nghĩ ngợi, nói: “Khá tốt, diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, con người rất phóng khoáng lại thích cười, rất hay nói, tính cách cũng ôn hòa.”

Trong lòng Hứa Huyền Thụy đột nhiên có chút buồn, bởi vì anh không khống chế được mà so sánh với người kia, sau đó phát hiện ngoại trừ hai cái đầu anh rất có tự tin, còn đằng sau thì...

Hừ! Đàn ông thích cười như vậy có cái gì tốt, hay nói gì đó, đổi cách nói khác thì chính là hoa ngôn xảo ngữ[1], tính cách ôn hòa gì đó chẳng qua là giống như một cái điều hòa công cộng thôi.

[1] Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói bịp bợm người khác.

Vì thế, Hứa tiên sinh lập tức có tự tin vô hạn.

“Cô đừng bị hình tượng bên ngoài làm mê hoặc, bây giờ có rất nhiều người chuyên môn lừa gạt tình cảm, cùng lúc quen với mấy người phụ nữ, đối với ai cũng tốt, đem mỗi người dụ đến dễ bảo. Phụ nữ luôn khờ dại cho rằng mình đã gặp được chân ái, đến thời điểm chân tướng bị vạch trần, các cô nháy mắt từ thiên đường rớt xuống địa ngục.”

Chung Ngưng nghe xong liền ngẩn người, này… “Hứa tiên sinh, có phải anh đã xem tin tức nhiều rồi không?” Thế nên anh mới không tin tưởng vào xã hội, còn có cảnh giác nghiêm trọng với người khác như vậy.

Hứa Huyền Thụy không trả lời câu hỏi của cô mà đứng lên đi đến trước mặt cô.

Lại là cảm giác áp bách mãnh liệt, Chung Ngưng theo tiềm thức lùi về sau một bước. Phía sau là một ít đồ lặt vặt, Chung Ngưng dẫm phải một khối gạch, đồng thời cô đem trọng tâm chuyển dời đến trên chân lui về phía sau, đột nhiên không giữ được trọng tâm, cô sợ tới mức kinh hô một tiếng.

Hứa Huyền Thụy tay mắt lanh lẹ, duỗi tay bắt lấy cánh tay cô, sau đó kéo cô hướng tới trước người mình. Có lẽ là dùng sức quá mạnh, Chung Ngưng bỗng chốc đâm thẳng vào trong lòng ngực anh.

Trán Chung Ngưng đụng vào trên ngực anh, cô rầu rĩ nghe thấy thanh âm ‘Rầm’.

Hứa Huyền Thụy nắm cánh tay mảnh khảnh của cô, chậm chạp không có buông ra.

Trong lòng ngực có một cảm giác ấm áp không hề xa lạ, cho dù lần ôm đó rất ngắn ngủi, nhưng nó tái hiện lại trong từng giấc mộng lúc nửa đêm, chỉ là cảnh trong mơ quá hư ảo. Hiện tại lại lần nữa cảm nhận được, anh phát hiện chính mình rất hoài niệm.

Amh biết điều nay mang ý nghĩa gì.

Anh không rõ vì sao lại sinh ra cảm giác như vậy với Chung Ngưng, có lẽ là vì cô chân thật, có lẽ vì cô là người phụ nữ đầu tiên ôm anh ngoại trừ người thân.

Có lẽ cô tựa như con mèo của mẹ anh, đã từng không có cảm giác với nó, thậm chí có thể nói là không có hảo cảm, nhưng sau đó, nó đói bụng sẽ kêu meo meo với anh, thỏa mãn sẽ ở bên chân anh mà cọ vào, có đôi khi sẽ ngủ ở bên người anh, dường như là đang làm bạn với anh. Đương nhiên, nó cũng gây cho anh rất nhiều phiền toái, làm anh hận không thể ném nó đi, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng nhu nhược đáng thương của nó, tâm lại trở nên mềm mại.

Thân thể của hai người gần như dán sát vào nhau, Chung Ngưng ngửi được mùi hương cà phê như có như không từ trên người Hứa Huyền Thụy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh. Những thứ đó đều làm đầu Chung Ngưng trở nên có chút hỗn độn, tim đập với tần suất không ổn định.

“Tổng giám.” Chung Ngưng phục hồi tinh thần, sau đó lùi một bước, nhưng mà tay Hứa Huyền Thụy chặt chẽ bắt lấy cô.

Hứa Huyền Thụy cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy.

Chung Ngưng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tròn tròn.

Hứa Huyền Thụy dường như tìm được đáp án, đúng rồi, chính là loại ánh mắt này, nó đã trêu chọc anh, sau đó vô tội mà nhìn anh, làm anh muốn tức giận nhưng lại không được, làm anh cảm thấy khó chịu.

Hứa Huyền Thụy tự trừng phạt bằng cách nhéo tay mình một cái, sau đó buông ra.

“Tôi thấy cô quá đơn thuần, không muốn ngày nào đó bị đưa tin linh tinh với tiêu đề ‘Nữ nhân viên của RZ bị lừa’.” Hứa Huyền Thụy thẳng lưng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Không khí vi diệu vừa rồi lúc này đã trở nên quỷ dị, Chung Ngưng nháy đôi mắt hỏi: “Cho nên, anh đây là vì danh dự của công ty mà nhắc nhở tôi?”

Hứa Huyền Thụy dừng một chút, sau đó gật đầu, “Cứ coi là vậy đi.”

Chung Ngưng nhịn không được liền cười, vốn dĩ muốn nói Hứa tiên sinh thật là vì nhân viên công ty mà hao tổn tâm trí, nhưng ngẫm lại vẫn là không nói.

Bọn họ cùng chủ phòng, cũng chính là vị nữ sinh đại học kia hẹn gặp mặt vào ba giờ chiều, bàn bạc một chút về yêu cầu của nàng ta. Chỗ hẹn là một quán cà phê, bọn họ kiểm tra phòng xong thì đến chỗ hẹn, đối phương đến muộn hai mươi phút.

Thiến Thiến 21 tuổi ăn mặc rất thời thượng, chiếc áo thun hở rốn cùng áo khoác cao bồi, chiếc quần jean bó sát người và đôi giày cao gót gắn đinh, một đầu tóc đỏ dị thường đáng chú ý.

Nàng ta ngồi xuống đối diện Hứa Huyền Thụy và Chung Ngưng, chân bắt chéo lại, trong miệng còn nhai kẹo cao su. Nàng một chút xin lỗi cũng không có, chỉ cười hì hì nói: “Các người muốn cùng tôi bàn về thiết kế đúng không?”

Thời điểm chờ nàng ta tới, tâm tình Hứa Huyền Thụy đã chịu ảnh hưởng, anh là một người luôn đúng giờ, đối với loại người không đúng giờ rất không có hảo cảm.

Anh không có ý định trả lời Thiến Thiến, Chung Ngưng đành phải mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, chúng tôi phải biết sở thích của cô thì mới có thể làm ra bản thiết kế theo ý nguyện của cô, hơn nữa yêu cầu của cô, đều phải nói cho chúng tôi biết.”

“Cô là nhà thiết kế à?” Thiến Thiến hỏi Chung Ngưng.

“Không phải, vị này chính là Hứa tiên sinh tổng giám bộ phận thiết kế của RZ chúng tôi, tôi là trợ lý của anh ấy.”

“Ồ —” Thiến Thiến kéo dài thanh âm, gật đầu hiểu rõ, sau đó đem ánh mắt chuyển dời đến trên mặt Hứa Huyền Thụy. Nhìn thấy anh đến một nụ cười cũng không có, liền xấu xa mà nhìn chằm chằm vào anh.

Đối với ánh mắt trắng trợn táo bạo của nàng, sắc mặt Hứa Huyền Thụy liền không vui, “Xem đủ chưa?”

“Chưa đủ.” Thiến Thiến cười hì hì nói, bộ dạng bất cần đời.

Chung Ngưng cảm nhận được ngọn lửa giận của Hứa Huyền Thụy đang bùng nổ bên cạnh liền nhanh chóng hoà giải. “Ha ha, tổng giám của chúng tôi rất tuấn tú phải không? Nhưng chúng ta vẫn là nói về bản thiết kế đi, thời gian cho công trình này rất gấp gáp, chúng ta phải nắm chặt thời gian mới được.”

Nếu không phải vừa rồi Tề An Trạch nhanh nhẹn ký hợp đồng thì hiện tại Hứa Huyền Thụy cũng buông tay mặc kệ.

Cũng may Thiến Thiến thu liễm lại, gật đầu tiếp nhận kiến nghị của Chung Ngưng.

Toàn bộ quá trình giao lưu miễn cưỡng tính là thuận lợi, sau nửa giờ, cuối cùng cũng bàn xong.

“Hứa tiên sinh, thiết kế này nhất định phải do anh tự tay làm nha, tôi tin tưởng anh đó.” Thiến Thiến nháy mắt nói, ánh mắt nồng đậm tình ý, lông mi giả thật dài, nhấp nháy nhấp nháy.

Hứa Huyền Thụy lại cảm thấy một chút mỹ cảm cũng không có, còn không bằng của Chung Ngưng, vẫn là lông mi thật đẹp hơn.

Trước khi Hứa Huyền Thụy mở miệng, Chung Ngưng đã nhanh nhẹn giúp anh đáp: “Cô yên tâm, thiết kế này chính là do tổng giám của chúng tôi làm.”

Thiến Thiến rất vui vẻ, “Nếu có chuyện tôi có thể tới tìm anh không?” Nàng nhìn thẳng Hứa Huyền Thụy mà hỏi.

Chung Ngưng vừa định trả lời, Hứa Huyền Thụy lại đột nhiên nhìn về phía cô, tựa như là đang cảnh cáo.

Chung Ngưng đành phải câm miệng.

“Có chuyện gì có thể liên hệ với trợ lý của tôi.”

Lúc trước Chung Ngưng đã đưa danh thiếp của mình cho nàng ta, còn Hứa Huyền Thụy thì chưa cho.

“Nhưng nếu tôi muốn tìm anh thì phải làm sao?” Thời điểm nói lời này, Thiến Thiến một chút cũng không có ngượng ngùng.

“Cô có thể gọi điện thoại văn phòng.” Chung Ngưng vẫn là giúp Hứa Huyền Thụy trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.