Editor + Beta: Tiểu Hy.
“Để tôi tự làm!” Thời điểm Hứa Huyền Thụy đặt tay lên đùi Chung Ngưng, cô nhanh chóng ngăn lại, loại chuyện để đàn ông sờ vào đùi này, trước nay cô không định sẽ thử qua.
“Em đừng hiểu lầm, chẳng qua là anh muốn mát xa giúp em thôi.”
Chung Ngưng tình nguyện tiếp tục đau nhức.
“Em như vậy, anh sẽ muốn hôn em.” Ánh mắt Hứa Huyền Thụy sáng quắc.
Chung Ngưng bị cả kinh lập tức đứng dậy, động tác quá mạnh, tác động đến cơ bắp đang đau nhức, cô tức khắc đau đến nhe răng trợn mắt. Cô duỗi tay nhéo nhéo cơ bắp, giảm bớt cảm giác đau nhức.
“Em sợ anh như vậy sao?” Hứa Huyền Thụy cười hỏi.
Có thể không sợ sao? Anh chính là người có thể sa thải cô bất cứ lúc nào. Cô nở nụ cười, nói: “Hứa tiên sinh, anh phải cho tôi quá trình thích nghi.”
Nói vừa hết lời, di động Chung Ngưng vang lên, cô tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cuộc điện thoại này quả thực chính là cứu mạng. Cô lấy di động ra, thời điểm nhìn thấy màn hình, đột nhiên có một dự cảm xấu.
Hứa Huyền Thụy đứng kế bên cô, nhìn thấy nội dung trên màn hình di động không sót một cái gì. “Bà Tằng là ai?”
“Là mẹ tôi. Tôi ra ngoài nghe máy.”
Tâm tình bà Tằng rất tốt, vui tươi hớn hở mà nói với Chung Ngưng: “Con gái à, con với Thiệu Dương thế nào rồi?”
“Mẹ, con với anh ấy không thích hợp.” Chung Ngưng tạm thời không muốn nói với mẹ là mình đã có bạn trai, bởi vì sẽ tạo thêm một phiền toái mới.
Bà Tằng không vui, truy hỏi: “Sao lại không thích hợp?”
“Cảm giác, dù sao chính là không thích hợp, mẹ, mẹ hẳn là hiểu.”
“Mẹ đương nhiên hiểu, lúc trước mẹ cũng cảm thấy mình với ba con không thích hợp, nhưng sau đó ở chung lâu, liền phát hiện ý tưởng ban đầu đã sai. Thiệu Dương nhìn không tồi, hai đứa mới gặp nhau vài lần, còn chưa đủ hiểu biết, hai đứa tiếp tục tìm hiểu đi.” Bà Tằng rất kiên quyết. Từng ấy năm tới nay, Chung Ngưng đều lấy cớ không gặp được người thích hợp nên không nói chuuện yêu đương.
Vốn bà Tằng muốn cho con gái tự do yêu đương, lập chí làm bà mẹ không nhúng tay vào tình yêu và hôn nhân của con cái, nhưng mắt thấy con gái phí thời gian một năm rồi lại thêm một năm nữa, độ tuổi tươi đẹp như vậy, không đi hưởng thụ tình yêu thì rất đáng tiếc nha! Cho nên bà quyết định ra tay, để đứa con gái không thông suốt phát hiện ra chân lý tình yêu. Thiệu Dương diện mạo anh tuấn sự nghiệp thành công, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn yêu đương hiện tại của con gái, hơn nữa Thiệu Dương đã tỏ vẻ có ý với Chung Ngưng. Chung Ngưng chỉ là quá ngốc nghếch, còn không phát hiện ra cái tốt của hắn.
Chung Ngưng có chút bất đắc dĩ, “Mẹ, con với anh ấy thật sự không có khả năng, con rất rõ cảm giác cỉa mình, không cần thiết phải lãng phí thời gian.”
Đầu kia điện thoại lâm vào trầm mặc trong chốc lát, sau đó bà Tằng dùng ngữ khí chân thật đáng tin mà nói: “Được, mẹ hiểu rồi. Cuối tuần này mẹ qua đó một chuyến.”
“Mẹ! Mẹ muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì, Thiệu Dương gửi cho mẹ hai túi đặc sản của thành phố J, có rất nhiều thuốc quý, mẹ muốn đích thân đi cảm ơn người ta.”
Chung Ngưng: “... Con đi cảm ơn giúp mẹ được không?”
“Không được. Cứ như vậy đi, cúp máy đây.” Bà Tằng không chút do dự liền cúp máy.
Chung Ngưng cầm di động khóc không ra nước mắt, bà Tằng tự mình tới cảm ơn Thiệu Dương, đương nhiên không chỉ đơn thuần là cảm ơn.
Đã tới nông nỗi như vậy, Chung Ngưng vẫn không muốn nói với mẹ về tình yêu của mình, bởi vì trong tiềm thức, cô cảm thấy cuộc tình ngoài ý muốn này quá không đáng tin cậy.
Mà Hứa Huyền Thụy lúc này cũng có sầu lo, anh đoán được nội dung nói chuyện của Chung Ngưng với mẹ cô, cũng đoán được Chung Ngưng sẽ không kể chuyện đã trở thành bạn gái của anh với bà ấy, nhưng Chung Ngưng có bỏ việc xem mắt hay không thì anh đoán không ra.
Chung Ngưng nói chuyện điện thoại xong liền không đến văn phòng Hứa Huyền Thụy nữa, cô ngồi ở vị trí của mình, tự hỏi buổi tối phải nói thế nào khi gọi điện thoại cho Thiệu Dương.
Một lát sau, Hứa Huyền Thụy đi ra, nhưng chỉ mới nói với Chung Ngưng một câu, Tina cùng Lý Nhạc Kỳ liền cùng nhau đi tới. Các nàng đưa bản thảo thiết kế đã làm xong cho Hứa Huyền Thụy xem. Gần đây công ty bận rộn, các nàng vừa rồi phát hiện Hứa Huyền Thụy đã trở về, Chung Ngưng cũng đang làm việc, bởi vậy cũng muốn thể hiện sự vất vả cần cù làm việc của mình, không thể để một mình Chung Ngưng chiếm hết nổi bật.
Mặc dù trong lòng Hứa Huyền Thụy bất mãn vì bị quấy rầy, nhưng công việc rất quan trọng, anh liền đem việc tư tạm thời đặt sang một bên, dù sao đến giờ tan tầm rồi nói cũng được.
Bận rộn một cái liền hết cả buổi chiều, thời gian làm việc Hứa Huyền Thụy đều rất nghiêm túc, không có trộn lẫn việc khác vào. Cục diện như vậy làm Chung Ngưng nhẹ nhàng rất nhiều, vốn cô còn lo lắng quan hệ thay đổi sẽ ảnh hưởng đến công việc, hiện giờ tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống, cô cảm thấy quen với anh cũng không tồi.
Trước khi tan tầm, Hứa Huyền Thụy nói với Chung Ngưng: “Phương án đình Phú Cẩm Hào còn chưa làm xong, lát nữa tan tầm em đừng đi trước.”
Vẻ mặt của anh nghiêm túc, ít khi nói cười, bộ dáng cấp trên mười phần nghiêm khắc, nhưng Chung Ngưng lại hoài nghi anh có động cơ không đơn giản.
“Được.” Có hoài nghi đến đâu thì vẫn phải đáp ứng.
Bên kia Hà Minh nghe được, liền nói: “Tôi cũng ở lại tăng ca.”
“Không cần, gần đây lượng công việc của cậu rất lớn, hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hứa Huyền Thụy cực kì săn sóc cấp dưới.
Hứa Huyền Thụy trở về văn phòng của mình, Hà Minh cho Chung Ngưng một cái ánh mắt an ủi, hơn nữa tỏ vẻ chính mình cũng áy náy. Chung Ngưng chột dạ, khó có thể tưởng tượng về sau sự việc bại lộ, Hà Minh sẽ nghĩ như thế nào.
Tan tầm mười phút sau, điện thoại nội tuyến trên bàn Chung Ngưng vang lên, ngữ khí Hứa Huyền Thụy không gợn sóng, nói: “Chung Ngưng, vào đây đi.”
Tâm tình Chung Ngưng trở nên vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, cô vẫn không biết phải ở riêng với Hứa Huyền Thụy như thế nào.
Cô đi vào, ôm quyển sổ ghi chép đến trước bàn làm việc Hứa Huyền Thụy ngồi xuống, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Hứa tiên sinh, muốn kêu cơm hộp không?”
Hứa Huyền Thụy mỉm cười nhìn cô, “Em muốn ăn rồi sao?”
Cô lại muốn ăn sao? Cô đây là đang làm tròn bổn phận được chứ? “Ăn cơm đúng giờ mới không bị đau dạ dày.”
Hứa Huyền Thụy ý cười càng sâu, “Thì ra là em lo lắng cho anh.”
“Đúng vậy, đây là trách nhiệm của trợ lí.”
Hứa Huyền Thụy đặt văn kiện lên bàn, đứng lên, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Ăn cơm hộp là được rồi, ăn xong lại trở về tăng ca sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.”
“Không tăng ca.”
“Không phải là phải làm phương án sao?” Đối với công việc, Chung Ngưng luôn rất nghiêm túc.
Vẻ mặt Hứa Huyền Thụy thản nhiên, “Đó là lấy cớ, không phải em không muốn người khác phát hiện ra quan hệ của chúng ta sao?” Đối với tình yêu, anh cũng rất nghiêm túc.
“Cũng không cần phải làm như vậy.”
“Anh muốn nắm tay em tan tầm, em xác định là không sợ bọn họ thấy chứ?” Khi nói chuyện, Hứa Huyền Thụy đã đi đến bên người Chung Ngưng, nắm lấy tay cô.
Ngón tay anh rất dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay cũng không thô ráp, tay Chung Ngưng ở trong lòng bàn tay anh. Tim cô đập thình thịch, cảm giác được dắt tay rất xa lạ, nhưng hình như cũng khá tốt, mặt cô đỏ ửng.
Cùng thời khắc đó ở bãi đỗ xe ngầm, Tề An Trạch đang đi về chỗ để xe, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, vừa định xoay người thì có người chụp lấy bả vai.
“Tề tổng, xin chào!”
“Cố Thiến Thiến.” Nhìn thấy người tới, lòng hắn phức tạp, “Sao cô lại tới đây?”
Cố Thiến Thiến cho hắn một cái ánh mắt khinh thường biết rõ còn cố hỏi, “Còn sao nữa? Không phải là tới tìm Hứa tổng giám của các anh sao? Anh ấy đâu? Xuống dưới chưa?”
“Hẳn là đã đi mất rồi.”
“Xe anh ấy còn ở đây kìa.” Cố Thiến Thiến chỉ vào xe Hứa Huyền Thụy mà nói.
Tề An Trạch bảo trì nụ cười trên mặt, nói: “Chắc là đang tăng ca, gần đây công ty rất bận, thường xuyên phải tăng ca, ngày hôm qua cũng tăng ca.”
“Vậy tôi đi lên tìm anh ấy.” Cố Thiến Thiến nói xong liền đi đến hướng thang máy, Tề An Trạch vội vàng giữ chặt nàng ta lại.
Cố Thiến Thiến kinh ngạc nhìn hắn, Tề An Trạch buông tay ra, rất nghiêm túc mà nói với nàng ta: “Chuyện ngày đó tôi nói với cô đã quên hết rồi sao? Lúc làm việc cậu ấy không thích bị quấy rầy.”
Lời Tề An Trạch không thể đánh mất ý niệm của Cố Thiến Thiến, nàng cười vô hại, nói: “Tôi đi tìm anh ấy nói chuyện công việc mà.”
“Cô có chuyện công việc gì muốn nói với cậu ấy hả, nếu là hỏi chuyện thiết kế phòng thì cứ nói với tôi.” Nói như thế nào, hắn cũng không hy vọng Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng còn chưa củng cố tình cảm đã bị phá hư.
Cố Thiến Thiến không cao hứng, “Anh làm sao vậy? Tôi đã cố chịu đựng không tìm anh ấy vào giờ làm, bây giờ cũng không cho tôi gặp anh ấy, tôi theo đuổi anh ấy bằng cách nào đây!”
Tề An Trạch rất muốn trực tiếp kêu nàng đừng theo đuổi nữa, nhưng thế này thì quá tương phản với thái độ lúc trước, chính hắn cũng thấy ngượng ngùng. “Hôm khác gặp có được không? Hôm nào cậu ấy không tăng ca tôi sẽ bắt cầu cho cô.”
“Không được! Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy anh ấy!” Cố Thiến Thiến chống đối, nói xong liền nhanh chóng đi đến hướng thang máy.
Tề An Trạch thấy nàng ta kiên quyết như vậy, muốn cởi chuông cần phải có người cột chuông, lát nữa gọi điện thoại thông báo cho Hứa Huyền Thụy, để anh tự giải. Dù sao kinh nghiệm cự tuyệt người khác của anh cũng rất phong phú, chỉ mong anh tận lực uyển chuyển một chút, tận lực đừng ảnh hưởng đến hợp tác sang năm cùng tập đoàn Cố thị.
Cố Thiến Thiến vừa mới đi đến trước thang máy, Tề An Trạch cũng vừa gọi điện thoại cho Hứa Huyền Thụy, liền thấy cửa thang máy mở ra, Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng thình lình xuất hiện.
Cửa thang máy mở ra trong chớp mắt, thấy Cố Thiến Thiến đứng ở bên ngoài, trong lòng Chung Ngưng lộp bộp một chút.
Cố Thiến Thiến nhìn thấy Hứa Huyền Thụy liền nhanh chóng sốc lại tinh thần, tươi cười sáng lạn mà chào hỏi anh. “Hứa tiên sinh, xin chào. Thật khéo, tôi vừa định đi lên tìm anh.”
Trước khi thang máy mở ra hoàn toàn thì Chung Ngưng đã buông tay Hứa Huyền Thụy nên Cố Thiến Thiến không có phát hiện ra điều khác thường.
Hứa Huyền Thụy hơi gật đầu, vừa khách khí vừa xa cách mà nói: “Chào.”
“Hứa tiên sinh, tôi muốn mời anh đi ăn cơm.” Cố Thiến Thiến nhiệt tình mời.
“Thật ngại, tôi có việc rồi.” Anh ra khỏi thang máy, Chung Ngưng cũng theo sau anh đi ra.
Cố Thiến Thiến nhún nhún vai, bộ dáng không sao cả. “Lí do cự tuyệt của anh thật là không có gì mới mẻ nhưng không sao, vậy anh cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?”
Hứa Huyền Thụy đem tầm mắt hướng đến trên người Tề An Trạch cách đó không xa, nói với Cố Thiến Thiến: “Để Tề tổng đưa cô đi.”
Tề An Trạch nhận mệnh.
Cố Thiến Thiến duỗi tay ngăn Hứa Huyền Thụy đang muốn lướt qua nàng, bĩu môi nói: “Không được! Phải là anh đưa tôi đi!”