Thẩm Nghi Chi đã nói với cô, khi Lâm Thiệu gặp lại cô nhất định sẽ trở nên khách sáo.
Bây giờ nhìn xem, đâu chỉ là khách sáo, đây quả thực là khiêm tốn.
Cũng không biết Thẩm Nghi Chi đã thuyết phục được người ở vị trí đại diện vàng số một này giúp cô như thế nào.
Ninh Trĩ quay trở về phòng.
Đoàn làm phim sắp xếp cho cô một phòng đơn cao cấp, Giang Bằng cũng thay cô nâng đồ lên phòng.
Cô muốn ở đây hai tháng, vì vậy hoàn cảnh ở thoải mái một chút là điều rất cần thiết.
Các loại đồ trong phòng đều rất tiện nghi, cũng rất đầy đủ. Ninh Trĩ mở tủ quần áo ra, trợ lý đã sửa sang lại hành lý cho cô, trong tủ quần áo treo đầy quần áo riêng của cô, còn có đồ dùng sinh hoạt khác, cũng toàn bộ đều đặt ở vị trí tương ứng, trong phòng cũng được trang trí theo phong cách thuộc về cô.
Ninh Trĩ lấy áo ngủ ra, tắm rửa trước, sau đó pha cho mình một tách cà phê, tay cầm kịch bản, lật xem cảnh ngày mai cần quay.
Sau khi đã được tận mắt tham quan trường quay, rất nhiều cảnh trong kịch bản đều có thực thể minh họa trong tức khắc hiện lên trong đầu cô.
Cô dựa theo vị trí đứng của mình lúc ban ngày được Mai Lan chỉ điểm, tưởng tượng vị trí của máy quay, sau đó trong tưởng tượng của mình bắt đầu đi dạo.
Nhưng mà mặc dù đã cực kì chuyên chú, nhưng lúc diễn thử một lần Ninh Trĩ vẫn không cách nào triệt để nhập tâm.
Mai Lan và Thẩm Nghi Chi đều từng nói qua, cô là người không có khả năng diễn xuất cơ bản như vậy. Muốn diễn tốt thì biện pháp tốt nhất là cho mình chính là nhân vật, nhưng bất luận cô có cho rằng mình chính là Trì Sinh thì trong tận đáy lòng lại luôn ý thức rằng mình là Ninh Trĩ.
Hơn nữa vừa nghĩ đến bạn diễn với mình chính là Thẩm Nghi Chi, ý thức của Ninh Trĩ sẽ đặc biệt trở nên mãnh liệt.
Cô thậm chí rất khó để nghĩ rằng Thẩm Nghi Chi là nhân vật Nguyễn Nhân Mộng, càng không thể tưởng tượng được khi các nàng ở trên giường cũng sẽ mang theo tình cảm nồng đậm như vậy.
Đêm trước khi quay phim, Ninh Trĩ đã mất ngủ, thật vất vả mới ngủ được nhưng lại còn mơ thấy bởi vì chính mình diễn không tốt mà bị Mai Lan không chút lưu tình đuổi ra khỏi đoàn làm phim. Thẩm Nghi Chi lạnh lùng nhìn, không chỉ không giúp cô nói chuyện, ngược lại còn nói với Mai Lan nhanh chóng chọn diễn viên mới, phải tìm một người có diễn xuất tốt hơn.
Bị Mai Lan đuổi đi cô không cảm thấy thế nào, nhưng nghe thẩm Nghi Chi nói lời này, Ninh Trĩ lập tức tức giận, bất quá còn chưa đợi đến lúc mình và Thẩm Nghi Chi cãi nhau thì đã tỉnh giấc.
Điện thoại di động vang lên không ngừng, cô nhịn lại cảm giác đau đầu, đưa tay vớt điện thoại lên, là đồng hồ báo thức do chính cô đặt.
Ninh Trĩ thở dài một hơi, nhanh chóng rời giường.
Dương Dương đã mua bữa sáng, cũng đang chờ bên ngoài phòng ngủ.
Ninh Trĩ đi ra, nhìn thấy bánh hành, ánh mắt cô sáng lên, đang muốn cầm lên ăn nhưng đột nhiên lại im lặng buông tay xuống, mang theo vài phần bi thương nhìn Dương Dương: “Hôm nay em phải quay cảnh giường chiếu với Thẩm Nghi Chi.”
Cảnh đầu tiên liền là cảnh giường chiếu, làm sao còn có khẩu vị ăn uống đây.
Dương Dương chậm chạp không hiểu ý của cô, suy nghĩ một lát liền chậm rãi chớp chớp mắt, nói: “Vậy...nên chúc mừng em sao?”
Ninh Trĩ không nhịn được nữa liền nở nụ cười, lông mi dài cong lên giống như vầng trăng non. Bất quá một giây sau, cô liền nhớ tới cảnh Thẩm Nghi Chi ở trong mộng vô tình vô nghĩa, nụ cười nhất thời biến mất không còn một mảnh.
Bưng cháo kê lên, tức giận mà húp hai ngụm, sau đó liền đi đến trường quay.
Đoàn làm phim đã cho cô đủ mặt mũi, sắp xếp riêng cho cô một phòng trang điểm, hợp tác cấp cho cô một stylist riêng và một trợ lý đi cùng đoàn. Đối xử ngang hàng với một minh tinh có tên tuổi như Thẩm Nghi Chi.
Chuyên gia trang điểm là một chị gái khoảng ba mươi tuổi, đi theo đoàn làm phim nhiều cũng tương đối biết được vài thông tin. Nghe nói tính cách của Ninh Trĩ rất kiêu ngạo, không tiếp xúc với người khác quá nhiều, bất quá tính tình cũng không tệ, cũng sẽ không khơi khơi đi gây phiền toái cho người khác.
Cô ta chỉ yên lặng nhanh chóng trang điểm cho Ninh Trĩ, cũng không bắt chuyện giao tiếp qua lại với cô.
Nhưng sau khi xong việc vẫn không nhịn được mà thán phục một tiếng: “Đạo diễn Mai thật sự là biết chọn diễn viên a. A Trĩ diễn vai mười bảy tuổi là quá chuẩn, vai học sinh trung học này cứ như không phải diễn vậy.”
Ninh Trĩ thay đồng phục mùa hè, áo polo màu trắng, cổ áo màu xanh, nút cài lên đến trên cùng, làn da phấn chấn. Cũng may không tìm được một chút khuyết điểm nào, tóc cũng tạo hình giống, trong trẻo sạch sẽ, thanh xuân bức người.
Nghe ra được ý người trang điểm đang khen mình, Ninh Ngây lễ phép nói cảm ơn.
Cô đi ra khỏi phòng trang điểm, lại đi tìm đạo diễn Mai, liền nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đang ngồi bên cạnh đạo diễn Mai.
Thẩm Nghi Chi và cô trái ngược nhau, cô diễn Trì Sinh, nhỏ hơn tuổi thật ba tuổi, mà Thẩm Nghi Chi diễn Nguyễn Nhân Mộng, so với tuổi thật lại lớn hơn ba tuổi.
Thẩm Nghi Chi năm nay hai mươi tám tuổi, còn Nguyễn Nhân Mộng ba mươi mốt tuổi.
Ninh Trĩ khi cân nhắc vai diễn Trì Sinh, nhân tiện cũng từng hình dung ra hình tượng Nguyễn Nhân Mộng.
Nàng cảm thấy Nguyễn Nhân Mộng quan trọng nhất là vẻ phong trần, quyến rũ cùng sự thân bất do kỷ trên người nàng. Hai người đầu tiên là Nguyễn Nhân Mộng đeo mặt nạ ở hoan tràng, đeo lâu liền không gỡ xuống được, người sau lại là bất đắc dĩ khắc vào trong tận xương cốt của Nguyễn Nhân Mộng, nàng lại cứ giãy dụa nhưng lại không thoát ra được vũng bùn đó.
Bất quá đây chỉ là sự hiểu biết đơn giản của cô, góc độ và chiều sâu lý giải của Thẩm Nghi Chi chưa chắc đã giống như cô nghĩ.
Lúc này Thẩm Nghi Chi đã trang điểm xong, mái tóc dài xõa trên vai, đuôi tóc hơi xoăn, nàng mặc váy dài màu lam nhạt, eo được ôm lại rất nhỏ, phác họa ra dáng người mảnh khảnh mềm mại của nàng.
Ánh mắt Ninh Trĩ di chuyển lên trên, chuyển đến trên mặt Thẩm Nghi Chi, trang điểm không đậm mà cũng không phong trần quyến rũ. Điều này khiến cho Ninh Trĩ không khỏi cân nhắc, chẳng lẽ không cần dựa vào trang điểm, mà là dựa vào diễn xuất mà toát ra phần quyến rũ từ bên trong của nhân vật hay sao?
Mai Lan nhìn thấy cô trước, liền vẫy tay: “Nào, gặp một chút, hai người còn chưa quen biết nhau, đúng chứ? Cùng nhau làm quen đi.”
Thẩm Nghi Chi theo lời cô ta nói, cũng giương mắt nhìn lại.
Thần sắc nàng bình tĩnh, hướng Ninh Trĩ hơi gật đầu, thật giống như người không quen biết mà lễ phép chào hỏi.
Ninh Trĩ ở trong lòng thầm giễu một tiếng, diễn rất nhập vai a, chính là kiểu không quen biết này. Bất quá chỉ là quan hệ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.
Cô đi tới, hướng da Thẩm Nghi Chi cười như không cười nói: “Xin chào Thẩm lão sư, em tên là Ninh Trĩ, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Thẩm Nghi Chi dường như không phát hiện trong lời nói của cô có gai, ôn hòa nói: “Cùng nghe đạo diễn Mai nói đi.”
Ăn mặc tốt, xứng đáng là nữ diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt nhất. Ninh Trĩ giễu cợt càng sâu.
Mai Lan bình thường tùy ý, nhưng vừa làm việc thì liền cực kỳ nghiêm túc. Cô ta trước tiên đem kịch bản này nói một lần, lại bắt mấy chỗ đặc biệt cần chú ý, mở ra từng phân đoạn, từng cái từng cái mà phân tích tỉ mỉ.
Cảnh này quay tổng cộng hơn sáu phút, hôm nay chỉ quay một cảnh này, nhất định là phải quay đến hài lòng mới thôi.
“Cảm xúc nhất định phải vào đúng lúc.” Mai Lan nhìn Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cảm thấy ánh mắt của cô ta nặng trịch, rơi vào trên người cô liền rất có cảm giác áp bách, trong lòng không khỏi căng thẳng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tổ đạo cụ bên kia cũng đã chuẩn bị xong, hướng các nàng ra hiệu ok.
Mai Lan đứng dậy, sau đó hỏi: “Còn có câu hỏi nào khác không?”
Ánh mắt dừng ở trên người Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ nhanh chóng nhớ lại một lần, xác định không có chỗ nào không hiểu, mới nói: “Không có.”
“Tốt, mỗi người đều vào vị trí của mình đi!”
Các tổ vào vị trí, máy quay kéo tới, người không liên quan liền tránh đi chỗ khác. Mai Lan đứng ở phía sau màn hình, chỉ điểm vị trí đứng, Thẩm Nghi Chi cũng đứng lên, đi tới vị trí tương ứng.
Đây là cảnh quay đầu tiên của bộ phim đầu tiên của Ninh Trĩ kể từ khi vào giới giải trí.
Cô hít sâu hai hơi, cổ vũ bản thân.
“Ba” một tiếng.
Ngay trong nháy mắt, cô cảm giác được trạng thái của Thẩm Nghi Chi liền thay đổi.
Nàng giống như trở thành một người khác, tay vịn khung cửa, thân thể rõ ràng đứng thẳng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy dáng người của nàng mềm mại tựa như cành liễu vào giữa mùa Xuân, mềm mại lay động, tựa như gió Xuân hướng đến trước mặt.
Đây không phải là Thẩm Nghi Chi, đây là Nguyễn Nhân Mộng.
Cánh cửa từ phía sau đóng lại, một tiếng động rầm rầm.
Ninh Trĩ lập tức bị đưa vào tình cảnh miêu tả trong kịch bản, cô vô thức nuốt nước bọt, vội vàng đi theo kịch bản, ánh mắt quét một vòng trong phòng.
Trong phòng đã được sửa sang lại, cô đi vào nâng một cái giá vẽ lên, cửa sổ mở ra, rèm cửa sổ màu trắng mềm mại được kéo sang một bên, lại bị gió thổi nhẹ nhàng mà giương lên.
Cảnh tượng này đều bị ánh sáng mặt trời nhuộm đến mỏng manh như trong tranh thủy mặc, chỉ có Thẩm Nghi Chi mặc váy màu lam, nàng đứng đó là hình ảnh bắt mắt nhất, nhưng nhìn kỹ lại, một thân màu lam kia lại giống như bị hòa tan ra, hòa vào trong một chùm ánh sáng mặt trời kia.
Thẩm Nghi Chi đóng cửa lại, đi tới trước người cô, hai tay nàng ôm lấy trước ngực, ánh mắt nóng bỏng chậm rãi đảo qua người Ninh Trĩ. Sau đó khóe môi hơi nhếch lên, nửa mang theo vẻ trêu chọc hỏi: “Là muốn tôi đứng đó không nhúc nhích, cho em vẽ sao?”
“Không cần.” Ninh Trĩ nói ra lời thoại của mình, hai bước đi tới trước giá vẽ.
“Dừng lại!” Mai Lan lên tiếng ngắt lời.
Một tiếng đột ngột này làm bầu không khí trong trường phim nháy mắt biến mất.
Mai Lan đi tới.
Ninh Trĩ còn chưa ý thức được là có chuyện gì xảy ra, nhưng cô có cảm giác hẳn là do cô không diễn tốt.
Thẩm Nghi Chi từ phía sau đi về phía trước hai bước, đi đến bên cạnh Mai Lan.
“Ninh Trĩ, tâm trạng lúc này của em không đúng, em quá căng thẳng.” Mai Lan thần sắc hơi trầm xuống.
Ninh Trĩ nói: “Xin lỗi.”
Dư quang của cô quét thấy Thẩm Nghi Chi đứng ở một bên, không thấy rõ cảm xúc.
Cô không muốn xấu mặt trước mặt Thẩm Nghi Chi, nhưng diễn không tốt thì cô lại không có biện pháp gì khác.
Thấy thái độ nhận sai của cô tốt, lại bận tâm đến đây là lần đầu tiên cô quay phim, thần sắc Mai Lan chậm lại, nhìn chăm chú vào cô, chỉ điểm: “Trì Sinh sẽ không có căng thẳng như vậy, cô ấy đang ở thời kỳ thiếu niên đắc ý nhất, khi các học sinh khác còn lo sợ bất an chuẩn bị thi đại học thì cô ấy đã sớm được trường học yêu thích tuyển sinh sớm. Là tấm gương của bạn bè cùng trang lứa, là niềm kiêu hãnh của người nhà, là con nhà người ta trong miệng các bậc phụ huynh khác. Xuân phong đắc ý tạo ra bệnh kiêu ngạo, cô ấy hận không thể một ngày mà xem hết hoa ở Trường An, vào lúc này lại xuất hiện một điều khiến cô ấy tò mò. Là người làm cho cô ấy không tự chủ được mà muốn tiếp cận, cô ấy có lẽ sẽ có chút căng thẳng, nhưng làm sao lại không dám tới gần đây? Biểu hiện vừa rồi của em rõ ràng là tránh né, em thậm chí còn không dám nhìn vào mắt bạn diễn.”
Mai Lan nói đến đây, lại cười một chút: “Thiếu niên hăng hái, thiếu nữ mới đến tuổi thanh xuân, em thử đem hai thứ này kết hợp lại.”
Cô ta bẻ nhân vật ra mà phân tích cho Ninh Trĩ Nghe.
Cảm xúc của bộ phim là cực kỳ tinh tế, chính là thử nghiệm biểu hiện của diễn viên, ánh mắt, và thậm chí cả hơi thở, mỗi khung hình đều có ảnh hưởng quan trọng đến cảm xúc và cốt truyện.
Mai Lan cho Ninh Trĩ vài phút để điều chỉnh.
Lần thứ hai bắt đầu quay, Ninh Trĩ hít sâu một hơi, cô liếc nhìn Thẩm Nghi Chi một cái, thần sắc Thẩm Nghi Chi bình tĩnh. Phát giác ra cô đang nhìn mình cũng không có dao động gì, đợi đến khi chỉnh sửa lại, nàng trong một giây liền nhập vai, hoàn toàn chỉ có công việc.
Lần thứ hai Ninh Trĩ vẫn diễn hỏng, cô cố gắng kết hợp cảm giác mà Mai Lan đã miêu tả ra mà diễn, nhưng vẫn không giống.
“Em đến nhà hàng xóm vẽ chân dung, không phải là Đường Tăng bị bắt vào động Bàn Ti, sao lại căng thẳng như vậy?” Mai Lan nhíu chặt lông mày.
Lần thứ ba.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm.
Cũng không quay xong, Ninh Trĩ thậm chí cảm thấy mình càng ngày càng nóng nảy, càng lúc càng không vào vai được, ngữ khí nói chuyện của Mai Lan cũng dần dần tăng thêm.
Thẳng đến lần diễn thứ mười, sắc mặt Mai Lan hoàn toàn trầm xuống.
Cô ta khoát tay áo, ý bảo nghỉ ngơi, sau đó nhìn Ninh Trĩ, không nhẹ không nặng bỏ lại một câu: “Em tự suy nghĩ lại thật kỹ, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục.”
Hời hợt lại mang theo một câu hơi mệt mỏi như vậy, so với vừa rồi nói nhanh lại chú tâm giảng dạy kia càng làm cho người ta mất mát, tựa như cô ta đã không chịu nổi việc giảng dạy này.
Xung quanh đều là nhân viên của đoàn làm phim, cũng có mấy người nhìn trộm cô.
Ninh Trĩ thuận phong thuận nước quen, một năm nay cũng chịu không ít lời nịnh hót, ở trước mặt mọi người như vậy không chút lưu tình bị nói mà mất hết mặt mũi, cô ít nhiều có chút không xuống đài được.
Nhìn thấy bên cạnh rèm cửa màu trắng có một chiếc ghế làm đạo cụ, lưng ghế chạm hoa, đẹp đến mức tương đối cổ điển.
Ninh Trĩ yên lặng đi tới ngồi xuống, một mình suy ngẫm lại vấn đề diễn hỏng mấy lần thất bại vừa rồi nằm ở đâu.
Hết lần này tới lần khác, Thẩm Nghi Chi đi tới.
Mất mặt trước mặt ai cũng không quan trọng, nhưng ở trước mặt Thẩm Nghi Chi, Ninh Trĩ tuyệt đối sẽ không chịu lộ ra một chút uể oải cùng yếu thế.
Cảm xúc sa sút trong nháy mắt thu liễm lại, cô giãn ra mặt mày, khóe môi bất giác hơi mím lại. Nhân lúc bên ngoài không để ý đến mà bao bọc mình lại kín mít, nhìn Thẩm Nghi Chi đi tới gần.
Còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nghi Chi đã nở nụ cười trước, nàng gật gật đầu, giống như tán thưởng: “Ừm, hiện tại biểu tình này ngược lại có chút sinh động.”
Ninh Trĩ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nàng là đang cười nhạo biểu tình cứng ngắc của cô trong cảnh quay vừa rồi.
*** HẾT CHƯƠNG 5***
Thác Nhĩ: Bây giờ sáng tỏ đây là niên hạ nha, nên mình sẽ sửa cách xưng hô của hai nhân vật chính lại. (Thẩm Nghi Chi - 28 tuổi, Ninh Trĩ - 20 tuổi).