Yêu Thương Ẩn Giấu

Chương 11: Chương 11: ***




Suy nghĩ một đường Ninh Trĩ cũng không hiểu Thẩm Nghi Chi rốt cuộc là bị làm sao vậy, sao nàng lại mất hứng rồi.

Giang Bằng đến nói với cô một chút về lịch trình ba tháng này trong đoàn làm phim.

Lễ hội giữa năm của một nền tảng nào đó rất quan trọng, cô không thể vắng mặt, bìa tạp chí nào đó vừa bàn bạc cũng đã được sắp xếp vào cuối tháng, còn phải đến một chương trình tạp kỹ nào đó làm khách mời, như vậy cộng lại cũng không ít, chỉ là đều nằm trong tháng này.

Bất quá so với khối lượng công việc trước kia của Ninh Trĩ, những việc này cũng không tính là bao nhiêu.

Từ khi vào đoàn làm phim, Ninh Trĩ cảm thấy mình giống như đi nghỉ mát, tuy rằng áp lực lớn, cũng phải học nhiều, nhưng so với cuộc sống trước kia bận rộn đến mức ngay cả ngủ cũng tùy tiện tìm chỗ thích hợp thì tiết tấu của hai ngày nay thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít nhất mỗi ngày cô đều có thể ngủ đủ sáu tiếng.

Đại khái chính là quá nhàn rỗi mà khiến cho cô bắt đầu suy nghĩ bốn phương tám hướng, nhưng vẫn là luôn bị cuốn về việc ban ngày cô đã làm gì không tốt, vì sao Thẩm Nghi Chi lại không vui vẻ nữa.

Suy nghĩ đến phiền não, Ninh Trĩ âm thầm lẩm bẩm, Thẩm Nghi Chi đúng thật là. Sáu năm qua không có nàng, Ninh Trĩ vẫn là một đường thuận lợi, nàng vừa xuất hiện, tâm tư Ninh Trĩ liền hoàn toàn bị rối loạn.

Thật sự là một kẻ hại người.

“Những chuyện này đều đã được thương lượng xong với đoàn làm phim rồi, đạo diễn Mai cũng đã đồng ý, đến lúc đó anh sẽ đón em.” Giang Bằng dặn dò xong công việc, nhìn đồng hồ đeo tay, anh ta đặt vé máy bay chín giờ, công ty vừa đào tạo ra mấy người mới từ học viện điện ảnh ra, bảo anh ta dẫn dắt bọn họ hai tháng.

Làm người đại diện đại khái đều tính tình đều có chút toái nát, trước khi đi anh ta còn không chịu buông tha, cứ lải nhải, thẳng đến khi không đi thì không kịp nữa mới vội vàng rời đi.

Ninh Trĩ đưa anh ta ra ngoài cửa, sau khi trở về liền mở ứng dụng hẹn hò hôm qua đã tải xuống.

Cô nghĩ không ra Thẩm Nghi Chi rốt cuộc bị làm sao vậy, chỉ là đột nhiên muốn nói chuyện với người khác, ngày hôm qua cái người 0929 kia cũng không tệ.

Tuy rằng vừa làm quen đã gọi là Ninh Trĩ là chó con, nhưng Ninh Trĩ cảm giác người này vẫn rất có chừng mực, tâm sự chuyện phiền lòng với nàng hẳn là không sao.

Vì thế Ninh Trĩ nói với 0929, đem sự kì lạ của Thẩm Nghi Chi ra khiếu nại một trận.

***

Thẩm Nghi Chi cũng ở khách sạn, cùng Ninh Trĩ chỉ cách mấy gian phòng.

Trợ lý Chu Đồng trải giường cho nàng, ủi xong quần áo mà ngày mai cần phải mặc, lúc muốn rời đi lại phát hiện Thẩm Nghi Chi đang ngồi đối diện với máy tính vừa mở ra, cư nhiên lại đang ngẩn người.

Trên sống mũi nàng đeo một cặp kính không gọng, đôi mắt phía sau tròng kính khẽ liễm lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chu Đồng gõ gõ cửa đang mở, Thẩm Nghi Chi ngẩng đầu không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt hỏi cô ta là có chuyện gì.

Chu Đồng làm trợ lý sinh hoạt cho nàng cũng đã sáu bảy năm, đã sớm quen với dáng vẻ trầm mặc lúc một mình của nàng.

Đây hình như là bệnh chung của rất nhiều diễn viên có niềm đam mê quay phim, nhận vai càng nhiều thì càng thay đổi. Trong phim càng tốn nhiều tinh lực thì khi một mình lại càng trầm mặc, giống như đã đem một nửa linh hồn bỏ vào trong phim vậy.

“Buổi sáng thức dậy không phải rất vui vẻ giống như nhặt được trân bảo hiếm có gì sao, nhưng sao đi một chuyến đến phim trường, trở về liền mất hồn mất vía rồi a?” Chu Đồng đứng bên cửa, hỏi một câu.

Thẩm Nghi Chi biết là đang quan tâm nàng, liền nở nụ cười một chút, lắc đầu không nói gì.

Lúc này, màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, Thẩm Nghi Chi liếc mắt một cái, lập tức cầm lên.

Chó con đã gửi tin nhắn đến.

[Xin chào, tôi muốn phàn nàn về đồng nghiệp của tôi.] Cô ấy chào hỏi một cách lịch sự.

Sau đó là một loạt các khiếu nại biểu thị mình đang tức giận.

[Chị ấy vô cùng đáng ghét, còn lạnh lùng, người bình thường rất khó nói chuyện với chị ấy a.]

[Hơn nữa vui buồn thất thường, cô không biết chị ấy đột nhiên vui vẻ rồi lại đột nhiên tức giận là như thế nào a.]

[Khi các đồng nghiệp khác có biểu hiện tốt trong công việc, chị ấy tiếc chữ như vàng, ngay cả lời khen ngợi cũng như cho có lệ.]

[Tôi chưa từng thấy ai khó ở hơn chị ấy, vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc.]

Chu Đồng thấy nàng cúi đầu nhìn điện thoại di động, cho rằng nàng đang xử lý việc riêng, liền nói: “Vậy tôi đi trước.”

Không ngờ Thẩm Nghi Chi lại gọi cô ta lại: “Chờ một chút.”

Chu Đồng quay đầu lại, trong mắt Thẩm Nghi Chi có vài phần chần chờ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi rất khó ở chung sao? Vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc? Còn có vui buồn thất thường nữa sao?”

Chu Đồng ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cô ta nghe Thẩm Nghi Chi hỏi ra loại vấn đề như vậy, loại tự kiểm tra này còn chưa đủ, còn mơ màng nhờ người khác đánh giá nàng.

Cô ta buông tay nắm cửa ra đi qua, đi tới một cái ghế trống trước bàn ngồi xuống, châm chước một lát, nói: “Quả thật rất lạnh lùng, cậu nhớ rõ năm trước khi cậu quay bộ phim hành động kia không dùng người thế thân, sau đó bị gãy chân không?”

Thẩm Nghi Chi yên tĩnh ngồi nghe, đầu ngón tay ở trên bàn từng chút từng chút vuốt ve: “Sau đó tôi đã mời một trợ lý tạm thời, là một cô bé tốt nghiệp trường hộ giáo.”

“Đúng vậy, hơn nữa còn là một fan hâm mộ của cậu.” Chu Đồng nhắc tới chuyện này liền buồn cười: “Kết quả làm được nửa tháng, nói cái gì cũng phải đi, lúc rời đi bộ dáng giống như sắp khóc đến nơi. Còn nói với tôi, chị Chu Đồng, bình thường chị Nghi Chi sao lại nặng nề như vậy, không nói gì, hơn nữa ánh mắt của chị ấy đặc biệt lạnh, bị chị ấy nhìn đến, em liền cảm thấy căn thẳng như ở trong lớp bị giáo viên điểm danh. Làm sao có thể có người trước sau lại khác biệt lớn đến như vậy? Thẩm Nghi Chi mà em thấy trên Tivi không phải như vậy.”

Cô học theo giọng điệu khoa trương của cô bé.

Thẩm Nghi Chi vẫn là lần đầu tiên nghe nói, cũng không có nhiều kinh ngạc, càng không để ý đến việc người khác ở sau lưng nghị luận nàng như vậy.

Chu Đồng biết nàng sẽ không để ý đến nên mới có thể nói điều này, sự nghiệp thành công như Thẩm Nghi Chi cũng không thiếu người theo đuổi, thế giới tinh thần phong phú là không thể thiếu, so với nói thì càng thích làm hơn, thích dùng hành động chứng minh mình, làm sao có thể để ý người khác đánh giá nàng như thế nào a.

Nhưng bây giờ, nàng lại thật sự hỏi cô ta, nàng có phải rất khó ở chung hay không, vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc, còn vui buồn thất thường.

Khoảnh khắc nàng hỏi ra, chứng tỏ nàng rất quan tâm đến câu trả lời này.

Mà nghe được câu trả lời của cô ta, khuôn mặt tinh tế ôn nhu của Thẩm Nghi Chi dưới ánh đèn ban đêm hiện ra vài phần bất đắc dĩ.

Một vài phút sau, nàng mang theo một chút giọng điệu thất vọng: “Quên đi.”

“Nhưng cậu đối với vị minh tinh nhỏ kia thì khác.” Chu Đồng cười nói.

Như bất thình lình thấy được hi vọng, thần sắc của Thẩm Nghi Chi ngưng lại.

Nhìn thấy phản ứng của nàng như vậy, Chu Đồng xem như hiểu được đêm nay vì sao nàng lại khác thường như vậy.

“Cậu đối với em ấy quá đặc biệt, so với việc đối xử với người khác cũng không giống nhau.”

Hai ngày nay cô ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Thẩm Nghi Chi nên nhìn thấy rất rõ ràng, khi thấy Ninh Trĩ nàng sẽ cố ý đi chậm lại, cùng với cô dừng lại phía sau, khi Ninh Trĩ chưa diễn, còn cố ý nhắc nhở cô còn dính son môi.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của vị minh tinh nhỏ kia, khóe môi nàng sẽ lặng lẽ nâng lên, giống như vô cùng sung sướng.

Thẩm Nghi Chi không phản bác, xem như là chấp nhận, nàng đối với Ninh Trĩ quả thật không giống nhau.

Trong mắt Chu Đồng, Thẩm Nghi Chi là người ưu tú như vậy, nếu thật sự muốn đối đãi với người nào đó, người kia chỉ sợ rất khó để động tâm.

Cô ta không khỏi nhắc nhở: “Cậu cẩn thận một chút, ngộ nhỡ em ấy thích cậu thì làm sao đây?”

Lời này của cô ta khiến Thẩm Nghi Chi trong khoảnh khắc liền giật mình, nàng nhớ tới sáu năm trước vào lần gặp mặt cuối cùng với Ninh Trĩ.

Dưới ánh đèn đường ở tầng dưới nhà họ.

Đôi mắt sáng ngời của Ninh Trĩ đã tối đi, đen kịt trống rỗng mà nhìn nàng, cô thấp giọng: “Em không có tư cách nói chuyện thích với chị, cũng không xứng để chị thích em. Nhưng Thẩm Nghi Chi, em chưa bao giờ hy vọng xa vời là chị sẽ đáp lại em.”

Nàng chưa từng nghe Ninh Trĩ nói qua những lời tự khinh tự ti như vậy, nhưng ngày đó, cô giống như lúc bị cha mẹ vứt bỏ chính mình, sự thương hại của người khác cùng tôn nghiêm mà cô đã vất vả xây dựng lên trong khoảnh khắc đó đều đã vỡ vụn, như bị vứt bỏ đi.

“Yên tâm, em sẽ không quấy rầy chị nữa.” Cô cúi đầu, ngay cả liếc nhìn cũng không dám.

Sau đó, cô thật sự chưa từng xuất hiện trước mặt nàng nữa, chưa từng gọi điện thoại cho nàng, cũng chưa từng nhắn tin tới, thật sự biến mất, biến mất hoàn toàn.

...

Thẩm Nghi Chi có chút hoảng hốt, chờ phục hồi tinh thần lại mới thản nhiên nở nụ cười một chút: “Em ấy sẽ không, em ấy sẽ không thích tôi.”

Chu Đồng không ngờ nàng lại nói chắc chắn như vậy, chần chờ nói: “Ai lại chắc chắn vậy.”

“Ninh Trĩ...” Thẩm Nghi Chi nói ra cái tên này, nghĩ đến mấy tháng trước khi nàng từ chỗ cha mẹ biết được chuyện bà nội của Ninh Trĩ bị bệnh nặng.

Lúc ấy nàng không bận tâm quá nhiều, chỉ nghĩ nếu bà nội xảy ra chuyện thì chỉ sợ Ninh Trĩ sẽ không chống đỡ nổi.

Nàng lo lắng chạy đến bệnh viện, gặp ba của Ninh Trĩ ở bên ngoài phòng bệnh, mềm giọng nói với cô [Con có thời gian rảnh rỗi thì thường xuyên đến thăm ba, chúng ta đã không nói chuyện trong một thời gian dài rồi.]

Nàng biết Ninh Trĩ rất để ý đến chuyện của ba mẹ ai cũng không chịu nuôi cô, cũng biết trong một khoảng thời gian rất dài Ninh Trĩ đều đang trong trạng thái chờ đợi, bất kể là ba cũng được, mẹ cũng được, ai cũng được miễn là hãy đến thăm cô.

Nhưng ngày hôm đó, cô trào phúng nhìn người đàn ông đứng trước mắt, giọng điệu bình tĩnh nhưng sắc bén [Tôi không cần ba nữa.]

Lúc cô nói lời này, quay đầu lại, trong mắt còn mang theo sự châm chọc sắc bén, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng vào mắt nàng, giống như là muốn nói với nàng vậy.

Đó là qua sáu năm sau, lần thứ hai các nàng gặp mặt, lần đầu tiên là vào mùa thu năm ngoái, tại một đài truyền hình, các nàng cách một khoảng cách không tính là xa, khi Ninh Trĩ nhìn thấy nàng liền lập tức bỏ đi, không có một tia ý tứ muốn gặp lại nàng.

Chu Đồng truy vấn: “Ninh Trĩ thế nào?”

Từ nhỏ Ninh Trĩ đã bị người ta coi như gánh nặng mà quăng tới quăng lui, cô luôn coi trọng lòng tự trọng của mình, cô có một sự kiêu ngạo mà ngay cả cô cũng không ý thức được.

Cô sẽ không để cho những người khinh miệt cô lại một lần nữa coi thường cô.

Cũng sẽ muộn phiền mà quan tâm đến.

Thẩm Nghi Chi lúc thì không biết nên miêu tả như thế nào, nàng cũng không muốn phân tích Ninh Trĩ với những người khác, vì thế một lát sau mới nói: “Đều là chuyện của quá khứ.”

Chu Đồng từ trong những lời này của nàng nghe ra được rất nhiều gút mắc, lập tức cũng không tiện nói thêm cái gì. Cô ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Nghi Chi, cuối cùng thăm dò hỏi một câu: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu có thích em ấy không?”

Thẩm Nghi Chi không nghĩ tới cô ta lại hỏi ra vấn đề như vậy, thần sắc có chút ngưng trệ, một lát sau, nàng cười lắc đầu, nhìn Chu Đồng vài giây, lại lắc đầu: “Chờ phim quay xong, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Chờ đến khi phim được quay xong, Ninh Trĩ sẽ lại tìm nàng, đại khái chính là lúc đến đề nghị ly hôn với nàng đi.

***

Ninh Trĩ oán giận với 0929, oán giận một hồi lâu cũng không thấy nàng trả lời.

Bất quá Ninh Trĩ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Ngôn Cẩn nói không sai, lúc không vui quả thật chỉ cần một cái động để tâm sự một chút là được rồi.

Cô vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc kịch bản.

Bây giờ cô lại đọc kịch bản, nhưng cũng không phải như loại người ngoài nghề mà đọc theo cách như trước đó. Hiện tại cô học được rất nhiều kỹ xảo, đã có thể nhìn ra rất nhiều cách khác.

Cô vẫn cố gắng như cũ đến khuya, ghi chép lại một số vấn đề không nắm chắc được, dự định ngày mai đi hỏi đạo diễn.

Cô không cho phép mình kéo chân đoàn làm phim.

Chờ tắm rửa xong đi ra, cô duỗi thắt lưng ngã xuống giường, mới phát hiện 0929 đã trả lời cô.

Câu trả lời của nàng vẫn rất ngắn, vẫn chỉ có một câu.

[Vậy cô ấy thật sự rất đáng ghét.]

***Hết Chương 11***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.