Yêu Thương Ẩn Giấu

Chương 3: Chương 3




Lâm Thiệu bị đuổi đi, đương nhiên không phải là do Ninh Trĩ đuổi anh ta đi.

Ninh Trĩ đang tức giận, ước gì có thể cùng anh ta cãi nhau đến long trời lở đất, đều là do Thẩm Nghi Chi nói với Lâm Thiệu một câu không mà anh ta thể phản bác: “Anh về trước đi.”

Lâm Thiệu mới rời đi.

Lâm Thiệu vừa đi thì Ninh Trĩ cũng tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, cùng người ngoài như anh ta ầm ĩ làm cái gì. Anh ta nói cái gì cũng không thể quản lí được tâm ý của Thẩm Nghi Chi, dù sao trái tim của Thẩm Nghi Chi cũng cứng rắn như vậy, chỉ sợ lời nói của ai nàng cũng sẽ không nghe đi.

Nghĩ như vậy, ngọn lửa kia không những không được dập tắt, ngược lại càng cháy lớn hơn.

Cô đi qua ngồi xuống vị trí vừa rồi mà Lâm Thiệu ngồi, muốn chất vấn Thẩm Nghi Chi vài câu. Nhưng cho dù Ninh Trĩ mang tức giận như thế nào cũng không thể phát tiết với Thẩm Nghi Chi được.

Thẩm Nghi Chi đứng dậy, sau khi rời khỏi bàn, vừa ôn nhu vừa hỏi cô: “Muốn uống cái gì? Nước? Cà phê? Hay rượu?”

Nàng đi đến quầy bar, không nghe thấy tiếng Ninh Trĩ trả lời liền quay đầu lại nhìn cô.

Thẩm Nghi Chi thường xuyên được mọi người khen ngợi, khen ngợi diễn xuất của nàng, vai gì cũng có thể diễn được. Khen sắc đẹp của nàng, so sánh nàng với ánh trăng, so với tuyết trắng trên đỉnh núi, thậm chí còn có người so sánh nàng với ngôi sao rực rỡ cách đây mấy vạn năm ánh sáng, đều là những thứ tốt đẹp mà không thể có được.

Nhưng đây đều là chuyện của mấy năm trước, hai năm nay tác phẩm của nàng càng nhiều hơn, địa vị cũng cao hơn. Người trong giới khi nhắc tới nàng cũng thận trọng hơn rất nhiều, ngay cả khen ngợi cũng không dám tùy ý nói ra miệng.

Bất quá, bất luận là mấy năm trước hay là hai năm gần đây, Ninh Trĩ thấy rất nhiều người đánh giá dành lời khen ngợi cho Thẩm Nghi Chi, nhưng lại rất ít khi thấy có người khen ngợi ánh mắt của nàng.

Ánh mắt Thẩm Nghi Chi cho dù so với xuân thủy, cũng sợ không đủ ôn nhu bằng nàng.

Lúc bị nàng nhìn chăm chú sẽ làm cho người ta cảm thấy mình hóa thành một chiếc thuyền dẹt nho nhỏ, trong dòng sông xanh biếc được rắc đầy cánh hoa đào, bị từng vòng sóng gợn chậm rãi lan ra đẩy chậm rãi phiêu đãng.

Ninh Trĩ bỏ qua ánh mắt không nhìn Thẩm Nghi Chi nữa, nhưng vẫn nhịn không được để ý đến nàng.

Dư quang còn lại, cô nhìn thấy Thẩm Nghi Chi cúi đầu chọn lựa trong tủ rượu kia, cuối cùng thấy nàng chọn một chai rượu vang đỏ lấy ra, hỏi cô: “Trễ một chút có làm việc gì không? Uống một ít có thể làm hỏng việc hay không?”

Nàng hỏi nhưng cũng không thèm để ý đến cô có trả lời hay không, trực tiếp mở nắp chai rượu ra, phát ra một tiếng vang rầu rĩ, tiếp theo là tiếng rượu đổ vào trong ly.

Nói uống một chút thì chính là một chút, Thẩm Nghi Chi đi tới đưa cho Ninh Trĩ cái ly chỉ rót được một phần tư.

Ninh Trĩ không nhúc nhích mà giương mắt nhìn nàng, Thẩm Nghi Chi nâng ly rượu lên trước mắt cô.

Hai người đối đầu vài giây, Ninh Trĩ tiếp nhận ly rượu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Sau đó đem ly rượu đặt lên bàn, phát ra tiếng động nặng nề.

“Còn muốn.” Cô lạnh lùng nói.

Thẩm Nghi Chi đem rượu đến cho cô nhưng sau đó không rời đi, mà trực tiếp đứng bên cạnh cô. Nửa dựa vào bàn làm việc, nghe vậy liền bưng ly rượu lên, đem ly rượu còn chưa kịp uống của mình rót cho cô một nửa, hơn nữa còn nhắc nhở cô: “Uống xong lần này cũng không được thêm nữa.”

Ninh Trĩ không lên tiếng, vẫn uống cạn một hơi.

Tửu lượng của cô không tệ, không thể nói ngàn chén không say, nhưng uống bao nhiêu này khẳng định sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì.

Nhưng mà có lẽ là do đang giận dỗi, lại có lẽ là do tức giận bị đè nén trong lòng mà khi hòa trộn với độ cồn của rượu liền đặc biệt nồng đậm.

Cô đặt ly rượu lên bàn, giương mắt chất vấn nhìn Thẩm Nghi Chi.

Thẩm Nghi Chi dựa vào bàn làm việc, tay phải bưng ly rượu buông xuống trước người, tay trái thả lỏng vuốt ve cổ tay phải, đối diện với ánh mắt của cô, thần sắc dửng dưng: “Cậu tức giận rồi sao?”

Ninh Trĩ mang đầy bụng oán giận, lời tốt nhiều như vậy sao lại không nói, vì sao lại để một người ngoài tùy ý khoa tay múa chân với hôn nhân của các cô. Cô có thể đáp trả lại đầy đủ một tiếng đồng hồ.

Nhưng nhìn đến biểu tình nhàn nhạt của Thẩm Nghi Chi, lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở về, Ninh Trĩ lãnh đạm hỏi ngược lại: “Tôi giận cái gì?”

Nói xong, cỗ khí tức giận bị đè nén trước ngực càng dồn dập cực kì.

Cô và Thẩm Nghi Chi kết hôn hơn hai tháng trước, là nhận giấy chứng nhận, cũng đã gặp cha mẹ trong cuộc hôn nhân hàng thật giá thật này.

Lý do kết hôn là do yêu thích, yêu thích loại hôn nhân đến nửa điểm quan hệ cũng không có này.

Dù sao cũng đã đứng tên, cũng chỉ có bốn chữ, theo nhu cầu mỗi bên.

Cô cần một cuộc hôn nhân để người nhà an tâm, Thẩm Nghi Chi cần một cuộc hôn nhân để thoát khỏi phiền toái.

Như vậy xem ra, quả thật cũng không có gì phải tức giận.

Hôn nhân trao đổi lợi ích vốn cũng không có gì đáng để bảo vệ, người khác thích nói như thế nào thì tùy ý bọn họ là được.

Ninh Trĩ đột nhiên cảm thấy rất vô vị, cô hít sâu một hơi, không muốn nói chuyện này nữa, Thẩm Nghi Chi lại mở miệng: “Anh ấy không biết, anh ấy cho rằng là do tôi nhất thời xúc động nên mới cùng cậu đi lĩnh chứng.”

Nàng nói ngắn gọn, đầu óc Ninh Trĩ lại ngừng lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại.

Ý của Thẩm Nghi Chi là Lâm Thiệu không biết chuyện phía sau việc kết hôn của các cô, cho rằng Thẩm Nghi Chi là vì thích cô mà nhất thời xúc động đi lĩnh chứng. Hiện tại đã hơn hai tháng trôi qua, loại xúc động kia cũng nên biến mất, vì vậy anh ta mới tới khuyên Thẩm Nghi Chi nên lý trí một chút, không thể để mất bò rồi mới làm chuồng.

Trong mắt Ninh Trĩ lúc này tràn đầy vẻ trào phúng, cảm thấy Lâm Thiệu đã làm người đại diện cho Thẩm Nghi Chi thời gian lâu như vậy nhưng vẫn không hiểu nàng.

Thẩm Nghi Chi có thích ai cũng không thể thích cô.

Thẩm Nghi Chi giống như không nhìn thấy vẻ trào phúng trong mắt cô, bình tĩnh tiếp tục nói tiếp: “Nói cẩn thận là theo nhu cầu mỗi bên, không nợ nhau. Anh ấy nói như vậy thật sự là do cảm thấy không tốt. Cậu yên tâm, lần sau gặp mặt anh ấy sẽ khách sáo với cậu.”

Ninh Trĩ hừ nhẹ một tiếng, cỗ tức giận kia ngược lại theo lời Thẩm Nghi Chi trấn an mà tiêu tán hơn phân nửa.

Cô không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, Thẩm Nghi Chi giải thích rồi thì cô cũng sẽ không níu lấy không tha nữa.

Chỉ là cứ như vậy các nàng liền an tĩnh lại, sau đó là tiến vào trạng thái không có người mở miệng.

Ninh Trĩ không hiểu sao cảm thấy không khí có chút ngượng gạo, cô nhớ tới mục đích của hôm nay, liền đưa kịch bản trong tay cho Thẩm Nghi Chi: “Cậu xem đi.”

Thẩm Nghi Chi nhìn thấy bốn chữ “Trì Sinh Nhân Mộng” trên bìa, giương mắt nhẹ nhàng liếc Ninh Trĩ một cái, sau đó tay trái nhận lấy, đem rượu còn chưa chạm vào trong tay phải đặt lên bàn, mở kịch bản ra xem.

Ninh Trĩ quyết định đem kịch bản cho Thẩm Nghi Chi xem là muốn trực tiếp dùng chất lượng của bộ phim này để gây ấn tượng với Thẩm Nghi Chi. Để Thẩm Nghi Chi biết nếu bỏ lỡ bộ phim này sẽ rất đáng tiếc, nhưng lại quên mất tờ kịch bản này là tờ kịch bản cũ đã được cô dùng một tuần.

Phía trên có phần ghi chép của Ninh Trĩ, dùng các loại bút màu viết vẽ, còn đánh dấu sự hiểu biết của cô đối với nhân vật, viết ra suy đoán với cảm xúc của nhân vật.

Các nàng một người đứng, một người ngồi.

Ninh Trĩ nghiêng về phía Thẩm Nghi Chi, ngẩng đầu nhìn thấy những chữ viết rậm rạp trên kịch bản bị lật ra, lập tức cảm thấy không được tự nhiên, dùng loại giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi đã đáp ứng diễn Trì Sinh, cậu xem nhân vật còn lại xem.”

Thẩm Nghi Chi không nhìn nhiều, chỉ lật mấy trang liền đặt lại lên bàn.

“Là một bộ phim hay, cậu dùng nó làm điểm khởi đầu thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều, cũng có thể càng đi càng rộng.” Nàng đánh giá một cách khách quan.

Nàng chỉ nói rằng cô sẽ có được lợi ích gì khi đóng bộ phim này, nhưng không đề cập đến bản thân trong đó.

Ninh Trĩ có chút nóng nảy, cô đưa tay chỉ lên ba chữ Nguyễn Nhân Mộng trên trang kịch bản: “Nhân vật này, cậu không suy nghĩ một chút sao? Tôi cảm thấy rất phù hợp với cậu, đạo diễn Mai cũng nói như vậy.”

Thẩm Nghi Chi có chút ngoài ý muốn, tựa hồ là không nghĩ tới cô sẽ đến nói chuyện này với mình. Nàng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, gật gật đầu: “Quả thật rất thích hợp, đạo diễn Mai đã tìm tôi từ sáng sớm, tôi cũng đã từ chối rồi.”

Giống như lời đạo diễn Mai nói.

Ninh Trĩ nhíu chặt lông mày, hỏi: “Tại sao? Đạo diễn Mai nói là do cậu không thích đề tài này, hôn nhân đồng giới cũng đã được hợp pháp, cậu còn phân biệt đối xử...”

Thẩm Nghi Chi ngắt lời cô, có chút mất bình tĩnh cười cười: “Nói bậy cái gì đó, đương nhiên không phải là vì nguyên nhân này.”

“Vậy thì vì cái gì?” Ninh Trĩ tiếp tục truy vấn: “Tôi đã nói chuyện với đạo diễn Mai rồi, sau khi bộ phim này quay xong sẽ đưa tới Cannes. Cậu còn chưa từng đoạt được nữ chính xuất sắc nhất Cannes a. Chỉ thiếu một chỗ này, bỏ lỡ không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Cô nói xong, lại cong ngón tay nhẹ nhàng nhíu nhíu kịch bản: “Bộ phim này có hy vọng rất lớn, ngay cả người ngoài cuộc như tôi chỉ lật lật mấy trang cũng cảm thấy rất hay, chứng tỏ khi chiếu khẳng định sẽ chạm đến lòng người.”

“Đây là lời lẻ xuyên tạc gì a.” Ý cười của Thẩm Nghi Chi càng sâu.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Nàng vươn ngón trỏ ra ấn vào kịch bản, chậm rãi xoay vòng sau đó trầm tư một lát, nói: “Tôi không nhận bộ phim này là bởi vì vào lúc trước khi đạo diễn Mai nói với tôi, tỏ vẻ muốn đáp ứng được mức độ xác nhất giữa nhân vật và diễn viên. Trong kịch bản viết Trì Sinh mười bảy tuổi thì chị ấy sẽ tìm một diễn viên mười bảy tuổi vào vai, mà tôi không diễn cảnh tình cảm với trẻ vị thành niên.”

Rất nhiều diễn viên có địa vị đều mang những điều kiêng kị riêng của mình trong diễn xuất. Thẩm Nghi Chi có nguyên tắc riêng của mình cũng không có gì lạ.

Ninh Trĩ trầm mặc một chút, mới nói: “Bây giờ đã chọn tôi, tôi hai mươi tuổi, đã trưởng thành, cậu có thể suy nghĩ lại.”

Cô nói xong ánh mắt liền trầm xuống, có chút không kiên nhẫn: “Đạo diễn Mai còn nói chọn tôi là bởi vì ngoại hình phù hợp, tuổi tác tuy không phù hợp, nhưng sau đó chị ấy vẫn cảm thấy có thể cho qua.”

Chẳng lẽ là muốn khi cô sinh ra liền cảm giác được định mệnh của cuộc đời này không phải chỉ do cô muốn là được, để đến lúc bắt đầu quay phim, khi diễn sẽ càng ra sức nhiều hơn?

Sự thất vọng của cô được viết rõ trên khuôn mặt của mình, chỉ cần nhìn là thấu.

Thẩm Nghi Chi nói: “Mai đạo xem xét lựa chọn diễn viên đảm nhận nhân vật Trì Sinh cũng mất gần một năm. Các trường cao đẳng nghệ thuật lớn đều đã xem qua, một người cũng nhìn không trúng. Trước đó còn bay tới Hàn Quốc, kết quả là do sự khác biệt văn hóa quá rõ ràng, diễn xuất của diễn viên trẻ Hàn Quốc rất tốt, nhưng hết lần này tới lần khác luôn mang theo vài phần diễn xuất lỗi thời, sau đó lại mang thất vọng mà trở về, chị ấy sẽ không phải chỉ cần hợp tướng là được. Cậu phải suy nghĩ, sau khi nhìn thấy cậu, mặc dù tuổi tác không phù hợp nhưng chị ấy vẫn chọn cậu, chứng tỏ rằng cậu thực sự phù hợp với vai này. Thích hợp đến nỗi chị ấy có thể sẵn sàng nhượng bộ về vấn đề tuổi tác.”

Nàng nhẹ nhàng chậm rãi nói một phen, nói tới Ninh Trĩ vô thức giãn mặt mày ra.

Tâm tình của cô thả lỏng hơn rất nhiều, âm thanh cũng không còn căng thẳng nhưng vẫn muốn Thẩm Nghi Chi trả lời một câu chuẩn xác: “Cậu đi nói chuyện với đạo diễn Mai đi, chị ấy khẳng định nguyện ý đem nhân vật này giao cho cậu. Cậu cũng đã đọc kịch bản rồi, cũng biết bộ phim này sẽ tốt như thế nào, nếu bỏ lỡ sẽ cảm thấy hối tiếc mà, đúng chứ?”

Cô có một sự cố chấp đó là không đạt được mục đích thì nhất định không bỏ qua. Giống như việc Thẩm Nghi Chi không trả lời, cô sẽ tiếp tục khuyên bảo như vậy.

Thẩm Nghi Chi cũng không biết là do cô quấn lấy hay là do thật sự đã suy nghĩ lại quyết định, cuối cùng gật đầu: “Được, vậy tôi liên lạc với chị ấy sau.”

Ninh Trĩ đặt được ý nguyện, tâm tình càng thêm xán lạn. Cô nhìn đồng hồ, vào đây đã gần nửa tiếng, cũng sắp trễ giờ lịch trình, không tiện ở lại lâu hơn nữa.

Đưa tay lấy kịch bản trở lại, cô cười khá hài lòng: “Vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt của cậu.”

Cô nói xong liền muốn đứng dậy, không có nửa điểm ý tứ muốn ở lại.

Đi tới cửa, Thẩm Nghi Chi gọi cô một tiếng: “Ninh Ninh.”

Ninh Trĩ quay đầu lại, trên mặt mang theo một chút nghi hoặc.

Thẩm Nghi Chi vẫn tựa vào bàn như trước, nàng nhìn Ninh Trĩ, qua vài giây mới chậm rãi nói: “Bộ phim này đối với sự phát triển của cậu mà nói là một bộ phim rất quan trọng. Có bao nhiêu điểm mấu chốt hẳn là cũng có rất nhiều người đã nói với cậu. Nhưng cậu chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, chưa từng học qua kỹ xảo gì, muốn diễn tốt thì phải thử nghiệm với phương pháp biểu diễn, phải dung nhập vào nhân vật, coi mình thực sự là Trì Sinh. Đối với diễn viên mà nói, gánh nặng tình cảm là vô cùng lớn, cậu phải có chuẩn bị tâm lý trước.”

Trong mắt Ninh Trĩ hiện lên vẻ ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Cậu lo lắng sợ tôi nhập vai quá sâu sao?”

Thẩm Nghi Chi gật đầu.

Ninh Trĩ thần sắc khẽ động, nhưng rất nhanh cô nghĩ tới cái gì đó, liền cười như không cười nói: “Hay là cậu lo sau khi nhận vai này, tôi nhập vai quá sâu sẽ thích cậu sao?”

Thẩm Nghi Chi không nói gì.

Ninh Trĩ hừ nhẹ một tiếng, thần sắc càng thêm thoải mái, giống như là vừa nói mớ. Lại cảm thấy vô lý, cô nhìn Thẩm Nghi Chi chỉ cách cô vài bước chân, tùy ý nói: “Cậu yên tâm, sẽ không, tôi tuyệt đối sẽ không thích cậu. Bản chất cuộc hôn nhân của chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi.”

Giọng điệu của cô tuy nhẹ nhưng lại nói rất chắc chắn. Thẩm Nghi Chi chăm chú nhìn cô một lát, phán đoán là cô đang nói thật hay đang nói dối. Ninh Trĩ để mặc cho nàng đánh giá, lạnh lùng đối diện với nàng.

Cuối cùng, Thẩm Nghi Chi thản nhiên cười một chút: “Ừ, vậy là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.