Giây phút đầu tiên Nhiếp Trọng Chi tỉnh lại, xung quanh chỉ một màu trắng
toát. Hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại thì ra mình đang ở trong bệnh
viện.
Bên tai mơ hồ vang lên tiếng kêu sợ hãi của hai người phụ nữ, đoạn trí nhớ
mất đi dần dần hiện lên trước mắt hắn: hắn nhìn trong bụi cỏ có một tia
sáng ánh lên, hắn cúi người xuống nhặt… Kết quả phía sau lưng truyền đến một cơn đau nhói… Hắn bị bọn người kia đấm đá liên hồi…rồi sau đó hôn
mê bất tỉnh…
Nhưng trước một giây cuối cùng bị mất đi ý thức, hắn nhớ rằng mình đã nhặt
được chiếc nhẫn! Giữ nó thật chặt vào lòng bàn tay mình!
Nắm chặt nó, giống như… Giống như đang nắm lấy hạnh phúc của mình!
Nhẫn đâu rồi? Nhẫn đi đâu rồi?
Lúc này là thứ gì mềm mại ấm áp đang nắm tay mình vậy? Nhiếp Trọng Chi cố
gắng chuyển động cái đầu nặng nề tựa như đang đeo cả ngàn cân, ngay sau
đó, hắn liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tưởng Chính Tuyền đang gần ngay trước mắt.
Cô sao lại ở nơi này? Hắn mở mắt thật lớn, không dám nháy mắt lấy một cái.
Hắn gọi cô: “Tuyền Tuyền?” Hắn nghe thấy thanh âm của mình phát ra khàn
khàn lại nhỏ như tiếng muỗi kêu. Hắn muốn ngẩng đầu lên, muốn dùng bàn
tay gạt đi sợi tóc đang phủ trên má của cô, nhưng thân thể lại yếu ớt
như sợi bông, hắn vừa muốn nâng tay lên liền bất lực rũ xuống.
Tưởng Chính Tuyền vốn đang ngủ mơ màng, lúc này động tĩnh của Nhiếp Trọng Chi tuy rằng rất nhỏ, nhưng cô vẫn cảm giác được. Tưởng Chính Tuyền vừa mở
mắt, liền chìm vào cảm xúc vui sướng mãnh liệt: “Anh đã tỉnh rồi sao?”
Nhiếp Trọng Chi vẫn có chút không thể tin được như trước, suy yếu hỏi:
“Em…Làm sao lại…Ở nơi này?” Tưởng Chính Tuyền: “Trong di động của anh
chỉ có số điện thoại của em, cho nên bệnh viện thông báo đến cho em
trước.” Tưởng Chính Tuyền vừa nói vừa bấm chuông gọi người tới.
Đúng vậy, trong di động của hắn chỉ lưu duy nhất một dãy số điện thoại của
cô. Không biết bao nhiêu đêm, hắn đã vô số lần bấm dãy số này, nhưng vừa bấm gọi lại xóa đi ngay lập tức. Cứ như thế một lần, hai lần rồi không
biết bao nhiêu lần.
Một người thêm một người biến thành hai người, giống như một bài toán số
học, lời giải cực kỳ đơn giản dễ dàng. Nhưng hai người một lần nữa trở
thành một người, ôm nhau mà ngủ đến vĩnh hằng liền biến thành đôi hạc
đỉnh hồng độc nhất thế gian, nghĩ tới khiến người ta trí mạng.
*Hạc: tượng trưng cho sự trường thọ, hạnh phúc, có đôi.
Mỗi lần nhớ tới cô, hắn sẽ lại lấy di động bấm lên từng số điện thoại của
cô, bấm phím gọi, lại hủy, lại gọi, lại hủy… Hắn dùng cách này để vượt
qua một ngày cô đơn một mình.
Rất nhanh, bác sĩ phụ trách và một đám y tá vội vã chạy lại đây: “Bệnh nhân phòng số sáu đã tỉnh, lập tức chạy đi thu xếp một chút, chuẩn bị kiểm
tra.”
“Anh cảm thấy thế nào? Có đau đầu không? Có thấy trong người không thoải mái ở chỗ nào…”
Giữa một tràng câu hỏi của bác sĩ ập xuống, Nhiếp Trọng Chi chỉ thấy Tưởng Chính Tuyền chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ phụ trách còn chưa làm kiểm tra xong, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên
bị đẩy ra, Nhiếp Trọng Chi ngẩng đầu thật mạnh, nhưng không phải là cô!
Là ba hắn ông Nhiếp Canh Lễ, gương mặt xưa nay lúc nào cũng nghiêm nghị
lúc này lại trần ngập vẻ vui sướng kích động không chút che giấu nào,
trong hốc mắt thậm chí còn loang loáng hơi nước: “Trọng Chi…Trọng Chi,
con tỉnh rồi sao? Cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi!”
Sau lưng ba hắn là bà Vạn Thục Bình, ngay cả Nhiếp Khải Chi cũng đến, nhưng lại không hề có cô.
Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi buông xuống, cảm thấy trong lòng trĩu nặng. Cô đi rồi! Tuyền Tuyền đi rồi!
Cô chẳng qua chỉ là tới thăm bệnh, đương nhiên là phải đi. Hắn vẫn sẽ chỉ lại có một mình mà thôi!
Cuối cùng bác sĩ phụ trách cùng ba hắn ông Nhiếp Canh Lễ và đoàn người đi ra ngoài, nói chuyện một hồi lâu. Lại có y tá đi vào kiểm tra nhiệt độ cơ
thể, đổi nước biển, cho hắn uống thuốc…
Nhiếp Trọng Chi mơ mơ màng màng lại ngủ say một lần nữa, đến khi tỉnh lại, dường như đã là lúc khuya muộn.
Cô không còn ở đây! Dường như việc ngủ hay tỉnh, đối với hắn mà nói cũng không khác biệt nhau là mấy.
Khóe mắt hắn bỗng nhiên đảo tới một thân ảnh vô cùng quen thuộc, hắn lấy hết sức chuyển động chầm chầm chiếc cổ cứng ngắc của mình, là cô.
Thật sự là Tuyền Tuyền, cô vậy mà lại vẫn còn ở đây!
Tưởng Chính Tuyền nhận thấy hắn vừa tỉnh, xoay người đối mặt với hắn, biểu
tình của cô thực thản nhiên: “Anh có khát không? Có muốn uống chút nước
không?”
Nhiếp Trọng Chi khó khăn gật nhẹ đầu. Tưởng Chính Tuyền lấy một ly nước ấm,
tự mình thử qua nhiệt độ vừa hay chưa, sau rồi mới thật cẩn thận đem ống hút đặt bên môi hắn. Nhiếp Trọng Chi uống vào từng ngụm, lấy hết sức
mình ra để hút. Tưởng Chính Tuyền cụp mắt xuống, che giấu đi tất cả
những cảm xúc trong lòng: “Anh uống chậm một chút…”
Nhiếp Trọng Chi lại uống thêm mấy ngụm nữa, rồi ra hiệu cho cô bảo không uống nữa. Tưởng Chính Tuyền lấy khăn tay nhẹ nhàng giúp hắn lau đi chút nước tràn ra ngoài khóe môi của hắn. Tựa như sợ làm hắn bị đau, mỗi một động tác của cô đều ôn nhu dịu dàng đến cực điểm.
Chỉ là, thái độ của cô rất lãnh đạm, so với loại cảm xúc mừng rỡ lần đầu
khi cô nhìn thấy hắn tỉnh lại hoàn toàn khác biệt, giống như hai người
khác nhau. Cho dù Nhiếp Trọng Chi đang bị thương nặng, hắn vẫn có thể
nhận ra được.
Nước dù nhiều tới đâu rồi cũng uống hết, cơn buồn ngủ mệt nhọc sau cuộc phẫu thuật lại ùn ùn kéo đến, Nhiếp Trọng Chi cố gắng giữ cho mình được
thanh tỉnh. Hắn không thể nhắm mắt, hắn sợ chỉ cần mình vừa nhắm mắt
lại, cô lại sẽ biến mất như những lần trước.
Rốt cục hắn vẫn không thể kiên trì được, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu, trong khoảnh khắc Nhiếp Trọng
Chi vừa mở mắt, còn chưa tỉnh hẳn, trong đầu hiện lên khuôn mặt của
Tưởng Chính Tuyền. Không được rồi, hắn ngủ một giấc lâu như vậy, cô nhất định đã đi rồi!
Nhiếp Trọng Chi mở bừng mắt, trong phòng bệnh quả nhiên không còn ai.
Đang chìm trong cơn thất vọng vạn phần, cáu giận chính mình hết sức, cánh
cửa toilet bỗng nhiên bị đẩy ra, trái tim hắn như đang ấp ủ ngàn nụ hoa
đang đợi nở tung thành đóa hoa tươi thắm, tầm mắt hắn sau một giây chạm
nhau liền che giấu tất cả cảm xúc mà nhanh chóng rời đi.
Cô còn ở đây! Cô còn ở đây!
Nhiếp Trọng Chi không hiểu được Tưởng Chính Tuyền, cô cư nhiên mỗi ngày đều
đến thăm hắn. Còn Diệp đại ca của cô đâu? Nhiếp Trọng Chi không dám hỏi, hắn chỉ cảm thấy mình như đang trộm hạnh phúc của người khác, trộm đi
hạnh phúc của Diệp Anh Chương!
Một mình nằm trong bệnh viện, có phải sẽ trở nên cực kỳ yếu đuối bất lực hay không, Nhiếp Trọng Chi không biết.
Nhưng chỉ cần cô ở đây, cho dù là cô đang đáng thương hắn, cho dù là cô đang
bố thí cho hắn, cho dù là cô đang lạnh nhạt vô cùng, cũng không để ý
nhiều tới hắn, Nhiếp Trọng Chi cũng hiểu được chính mình đang ở thiên
đường, một nơi ngập tràn ánh nắng mặt trời.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Tưởng Chính Tuyền chẳng quản ngại mưa gió vẫn
tới chăm sóc hắn đều đặn, mang cho hắn đủ món canh bổ dưỡng, mang đồ hầm đồ chưng, sau đó trông chừng hắn ăn đến hết.
Đáng thương thì cứ đáng thương đi, cho dù là đáng thương, cũng là đáng
thương có kỳ hạn. Nhiếp Trọng Chi lại nhịn không được mà nghĩ như vậy.
Hắn vô cùng nghe lời phối hợp, Tưởng Chính Tuyền cho hắn uống thuốc hắn
liền uống thuốc, cô bảo hắn làm trị liệu hắn liền làm trị liệu. Có lẽ là bởi vì như thế, bệnh tình của hắn bình phục rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày trước lúc xuất viện một ngày. Hôm đó thời tiết
không được tốt, âm âm u u, giống như muốn kéo mây kéo mưa tới.
Thần sắc Tưởng Chính Tuyền cũng kỳ quái giống như thời tiết, cô đứng cạnh
cửa sổ một hồi thật lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Em có chuyện muốn nói
với anh.”
Nhiếp Trọng Chi chờ cô nói tiếp, nhưng chỉ mấy phút sau thôi hắn lại tình
nguyện mình chưa bao giờ phải nghe điều đó. Lời cô nói rất chậm, từng
chữ từng chữ một: “Em muốn kết hôn với Diệp đại ca.”
Kết hôn! Cô muốn kết hôn. Cô thật sự muốn được kết hôn cùng Diệp Anh Chương.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng được thỏa lòng ý nguyện!
Hắn biết rõ cô sẽ cùng Diệp Anh Chương kết hôn, nhưng khi thời khắc này
thật sự tiến đến, Nhiếp Trọng Chi lại cảm thấy mình như hóa thành một
bức tượng đá. Cũng có thể hắn hy vọng mình sẽ được trở thành một bức
tượng đá, như vậy hắn sẽ không phải nghe không phải thấy nữa.
Nhưng mà hắn không có, hắn trơ mắt nhìn Tưởng Chính Tuyền lấy từ trong túi
xách ra một tấm thiệp hồng, hai tay trịnh trọng đưa cho hắn, mời hắn đến tham dự đúng giờ.
Thiệp cưới hồng phớt như cánh hoa anh đào, bên trên gắn một nụ hồng bằng ren
lụa… Mười ngón tay nhỏ nhắn thon dài của cô nâng lên trước mặt hắn, cô
mỉm cười xinh đẹp dịu dàng, trong mắt ánh lên màu hồng hồng trắng trắng
của hoa anh đào.
Tờ thiệp cưới mỏng manh lại nặng tựa ngàn cân, nặng nề áp chế hắn xuống
phía dưới, lại đè nặng xuống… Nhiếp Trọng Chi chỉ nghe thấy tiếng mình
cười nói: “Chúc mừng.” Hắn rõ ràng cảm thấy chính mình trả lời rất
nhanh, thanh âm rất nặng, nhưng khi truyền vào trong tai lại thấy xa xôi yếu ớt như ở tít chân trời.
Cô ở trước mặt hắn mỉm cười nhàn nhạt, vừa khách khí lại lễ phép như vậy:
“Nói tới đây mới nhớ, còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ. Bởi vì
trong khoảng thời gian này Diệp đại ca vẫn còn đang đi giao lưu ở nước
ngoài…”
Thì ra Diệp Anh Chương vẫn còn đang đi giao lưu ở nước ngoài, cho nên cô
mới có thời gian để chạy tới bệnh viện chăm sóc hắn, cũng chỉ có thế mà
thôi!
“Diệp đại ca phải đến trước hôn lễ một ngày mới trở về, cho nên anh ấy không
có cách nào đi thử lễ phục. Khuôn người của anh và anh ấy cũng không
khác nhau là mấy, em có thể nhờ anh giúp anh ấy đi thử đồ cưới được
không?”
Rốt cục thì đã biết, cái gì gọi là trên đầu chữ nhẫn có một chữ đao*, đao
kề trên tâm. Nhưng cho dù lúc này tim đau như cắt, Nhiếp Trọng Chi lại
vẫn nở nụ cười: “Đương nhiên là được. Khi nào thì đi? Em cứ gọi điện đến cho tôi. Em chăm sóc tôi lâu như vậy, tôi cũng chưa báo đáp em được lần nào…”
*chữ nhẫn ( 忍 ) có bộ đao ( 刀 )phía trên như biểu hiện của những nỗi thống
khổ sâu sắc như dao nhọn, chúng có thể khía vào trong tâm trí, trong con tim ta, làm cho ta đau đớn, tủi nhục và khó chịu.
Hắn cũng không biết ngay lúc đó chính mình đã làm thế nào mà có thể nói
xong lời này một cách trôi chảy không bị lúng túng. Sau này nhớ lại, vẫn cảm thấy được khoảnh khắc đó như bị khuyết đi.
Tưởng Chính Tuyền trầm ngâm một chút: “Thứ tư tuần này có thể chứ?” Nhiếp
Trọng Chi cố gắng mỉm cười, cố gắng trả lời cho ra một chữ “Được”.
Cô muốn kết hôn rồi, kết hôn rồi!
Năm ấy, ve sầu kêu như muốn đốt cháy cả ngày hè, điều hòa chạy làm vang lên tiếng vù vù, hắn đang chơi trò chơi. Tại thời điểm trọng yếu nhất sắp
giết được địch, một tiểu công chúa nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, từ khi đó
cũng chính là lúc cô đi vào thế giới của hắn…
Năm ấy, giữa quán bar huyên náo mê ảo, đôi mắt cô đẹp mê ly, cả người lười
biếng phất tay với hắn: “Nhiếp đại ca, nơi này.” Đó là lần đầu tiên hắn ý thức được tiểu công chúa đã trưởng thành, đuôi mắt chân mày đều hiện
lên vẻ phong tình quyến rũ lại thật thanh thuần, khiến người ta muốn
chiếm lấy làm của riêng mình…
____Greenhousenovels.com____
Năm ấy, cô quấn quít lấy hắn, đầu lưỡi sợ hãi mà tiến vào trong, hôn hắn
không hề có chút kỹ thuật… Từ đó về sau hắn như rơi vào ma chướng, không bao giờ tỉnh lại được nữa…
Ngày còn ở Ninh Thành, cô nói: “Tôi không đi, tôi ở lại nơi này cùng anh, được không?”
Cô lấy tay chọc vào vết đau của hắn, đáy mắt dòng lệ loang loáng: “Anh không biết đau, anh không biết đau có phải hay không?”
Thế nhưng hiện giờ, tiểu công chúa lại muốn kết hôn! Chỉ còn một tuần nữa là sẽ kết hôn.
Từ nay về sau, sẽ có một người nắm tay cô, ôm eo của cô, hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô!
Từng đám mây đen âm u ùn ùn kéo tới giăng kín cả bầu trời. Cách đó không xa
tiếng sấm rền vang lên, đì đẹt ầm ầm, mỗi một tiếng giáng xuống giống
như đang đánh vào tim hắn.
Ngày đó đi thử lễ phục, bầu trời quang đãng không một gợn mây, thời tiết thật trong lành.
Bác Từ lái xe, đưa Tưởng Chính Tuyền và Nhiếp Trọng Chi đến tiệm áo cưới của Thư Mạn.
Thư Mạn mặc một chiếc váy vải dệt bó sát người thấp cổ màu đen, đem dáng
người hoàn mỹ quyến rũ hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, bước từng bước từ bên
trong ra bên ngoài tiếp đón: “Nhiếp Trọng Chi, cuối cùng anh cũng xuất
hiện. Tôi còn tưởng rằng anh…” Thư Mạn cười khanh khách đưa tay lên cổ
cắt xoẹt một cái, làm động tác đi đời nhà ma. Chẳng qua ý cười thật lòng thật dạ của cô từ đáy mắt tràn ngập ra ngoài, một chút cũng không thấy
giả dối.
Nhiếp Trọng Chi: “Thư Mạn, đã lâu không gặp, dạo này cô thế nào?” Thư Mạn khẽ nhún vai: “Anh thấy tôi thế nào?” Nhiếp Trọng Chi ung dung mỉm cười:
“Không tệ chút nào, có điều tôi nghĩ mỗi ngày của vị tiên sinh nào kia
có lẽ không được dễ chịu cho lắm.”
Thư Mạn liếc xéo hắn một cái, tức giận nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh vẫn làm
người ta thấy ghét như thế. Trách không được người ta thường nói: Người
tốt đoản mệnh còn tai họa thì sống cả ngàn năm. Anh chính là mình chứng
điển hình cho câu nói đó.” Cô xoay người mỉm cười với Tưởng Chính Tuyền: “Tưởng tiểu thư, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Để tôi bảo
Tiểu Vi đưa mọi người vào trong thử đồ.”
Kỳ thật hắn mặc tuxedo màu trắng trông đẹp vô cùng. Anh tuấn khôi ngô,
phong lưu phóng khoáng… Không chừng nếu đem so với Diệp Anh Chương cũng
chẳng kém cạnh nửa phần, Nhiếp Trọng Chi đứng trước gương, ngốc nghếch
tự nói trong lòng như vậy.
*Tuxedo: Bộ quần áo lịch sự, sang trọng, bao gồm áo khoác đuôi tôm. Vạt áo là lụa hoặc satin.
Thế nhưng là vì cái gì, trong mắt cô lại vĩnh viễn không bao giờ có hắn?
Cánh cửa phòng thử đồ sau lưng lúc này chậm rãi mở ra, Tưởng Chính Tuyền một thân lụa trắng từ từ đi ra.
Hô hấp của Nhiếp Trọng Chi nhất thời như ngưng lại!
Tưởng Chính Tuyền mặc một bộ áo cưới cổ điển vô cùng thanh khiết, mái tóc dài xoăn nhẹ như tảo biển lúc này được buông xuống, khăn voan đội đầu tinh
xảo thanh tân thoát tục uyển chuyển rũ xuống…Thuần khiết như ánh trăng,
nở rộ như hoa sen, lẳng lặng đứng ở kia, tựa như một bức tranh tươi đẹp
mỹ miều.
Trong khoảnh khắc đó, Nhiếp Trọng Chi rất muốn nói với cô: “Tuyền Tuyền, đừng gả cho Diệp Anh Chương. Gả cho anh, được không?”
Chỉ thấy Tưởng Chính Tuyền nhấc tà váy, khoan thai đến gần, cánh môi khẽ
mỉm cười, khóe môi cong cong. Cô đưa tay lên giúp hắn chỉnh lại nơ trên
cổ, khăn voan khe khẽ cô lên mặt hắn, một chút tê dại, không khỏi làm
cho hắn nhớ tới nụ hôn của cô, đôi môi mềm mại của cô…
Trong lòng Nhiếp Trọng Chi lúc này ngập tràn chua sót đau đớn, vừa muốn mở
miệng, đã thấy cô mỉm cười ngẩng đầu lên: “Bộ lễ phục này không tệ chút
nào. Em nghĩ Diệp đại ca mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”
Một khắc kia, lúm đồng tiền ẩn hiện như hoa, so với mật còn ngọt hơn vài phần!
Như có một xô nước đá dội thẳng xuống đầu hắn, tất cả xúc động trong tích
tắc đó lập tức hóa mảnh tro tàn. Nhiếp Trọng Chi nghe thấy tiếng mình
nhẹ nhàng mà đáp: “Đúng vậy, cậu ta mặc vào nhất định là đẹp.”
Nhiếp Trọng Chi không nhớ mình đã làm thế nào để về nhà, cũng không biết mấy
ngày sao làm sao trôi qua được, ngây ngô ngốc nghếch lại ngốc nghếch
ngây ngô, đợi từng ngày trôi qua.
Buổi tối ngày hôm đó, dì giúp việc nhẹ nhàng gõ cửa đi vào phòng hắn: “Nhiếp tiên sinh, có vị Tưởng tiên sinh đến tìm cậu.”
Nhiếp Trọng Chi từ sô pha ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Chính Nam
một thân tây trang giày da chỉnh tề. Tưởng Chính Nam đứng tựa vào khung
cửa, lại cười nói: “Nhiếp, đêm nay mấy anh em làm một bữa tụ hội, nói là ai cũng không được vắng mặt. Đi thôi, mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Nhiếp Trọng Chi uể oải đến cực điểm, hắn không chút nào che dấu: “Tôi mệt lắm rồi, không đi được. Cậu giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với mấy anh em.”
Tưởng Chính Nam tiến lên: “Nhiếp, ngày mai chính là ngày Tuyền Tuyền kết hôn, tôi bận bịu nhiều chuyện lắm, sợ tiếp đón không chu toàn, cho nên đêm
nay tiếp đón các anh em chúng ta trước.”
Huyết sắc trong nháy mắt như rút sạch khỏi mặt Nhiếp Trọng Chi, hắn thì thào
lặp lại một câu: “Ngày mai?” Tưởng Chính Nam: “Đúng vậy.”
Ngày mai, ngày mai chính là ngày Tuyền Tuyền kết hôn.
Trốn không thoát, tránh không được! Hắn đã nhận lời cô sẽ đến tham dự. Hắn phải làm được.
Nhiếp Trọng Chi sau một hồi trầm mặc thật lâu, bèn nói: “Xin lỗi, Tưởng. Là
tôi đã làm lãng phí thời gian tốt đẹp của hai người họ nhiều năm như
vậy.”
“Nhiếp, nếu là anh em với nhau thì không nhắc lại chuyện đã qua nữa.” Tưởng
Chính Nam tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, rồi kéo hắn đi ra ngoài: “Đi
thôi, mấy người anh em chúng ta lâu như vậy chưa xôm tụ cùng nhau, đêm
nay dù thế nào cũng phải vui vẻ no say mới được.”
Xuống xe mới biết được địa điểm Tưởng Chính Nam tiếp đón bọn họ là một biệt
thự tư nhân màu trắng tinh cạnh bãi biển. Đám người Sở Tùy Phong, Chúc
Bình Anh, Lộ Dịch Chu, Đỗ Duy An đều đã ở đây, vừa thấy hắn, cả bọn đều
tiến lên, không nói gì mà ôm chầm lấy hắn.
Anh em với nhau nhiều năm, tất cả đều không cần nói cũng đã thấu hiểu!
Bên ngoài biệt thự là một bãi cát trắng tinh mềm mịn, thời khắc thuỷ triều
xuống, bãi cát dài trở nên mênh mông vô tận, tựa như một dải lụa trải
dài đến chân trời. Giờ phút này bởi vì màn đêm đã buông xuống, cho nên
không gian xung quanh tối như mực, không còn thấy gì được nữa.
Ngày mai, ngày mai, cô ấy sẽ cử hành hôn lễ ở tại nơi này!
Một buổi tối hôm đó, Tưởng Chính Nam cực kỳ cao hứng, liên tiếp khui nắp
rất nhiều chai rượu. Cả đám anh em ai cũng cao hứng phấn chấn, hắn cũng
uống không ít.
Kỳ thật uống nhiều rượu cũng tốt, đầu óc choáng váng mơ hồ, giống như đang bồng bềnh trong cõi mộng, làm người ta quên hết thảy phiền não ưu sầu.
Trong mộng, hắn nhìn thấy Tưởng Chính Nam đẩy cửa đi vào, trang phục đã chỉnh tề gọn gàng, trên người cũng là một bộ tuxedo, tinh thần sảng khoái:
“Nhiếp, động tác nhanh nhanh lên một chút, nghi thức hôn lễ còn hơn một
tiếng nữa là bắt đầu rồi.”
Chỉ một giờ đồng hồ nữa thôi, Tuyền Tuyền sẽ trở thành vợ người khác!
Tưởng Chính Nam đẩy mạnh hắn vào phòng tắm rửa mặt chải đầu. Hắn nhìn thấy
chính mình trong gương, đáy mắt là một mảnh ưu thương không cách nào che giấu được.
Trên bờ cát hắn cũng nhìn thấy Diệp Anh Chương, cậu ta đang mặc bộ lễ phục
mà hắn đã đi thử hôm trước, khí thế khí vũ hiên ngang đứng ở một bên
cùng mọi người mỉm cười hàn huyên. Diệp Anh Chương thậm chí còn tươi
cười lại đây bắt tay cùng hắn: “Nhiếp ca, chào anh.”
Bục hôn lễ màu trắng, bách hợp màu trắng, trên thân những chiếc ly thủy
tinh bóng loáng đựng rượu cũng thắt một dải lụa màu trắng, mọi thứ trang trí trong tiệc đều là một màu trắng tinh khôi…
Đây là hôn lễ trắng thuần của Tuyền Tuyền!
Chỉ mấy phút sau, hành khúc hôn lễ chậm rãi vang lên, mỗi một nốt nhạc như gõ vào trong tim hắn.
Diệp Anh Chương đang đứng dưới đài nghiêng người mỉm cười, Tưởng Chính Tuyền tựa như đóa sơn chi thuần khiết thanh tịnh được Tưởng Chính Nam đưa
lên, từng bước một đi đến bục hôn lễ, đuôi váy cưới trải dài thành một
đường uốn lượn, như cái đuôi của hạnh phúc, thật dài thật dài như vậy.
Đó là hạnh phúc mà Tuyền Tuyền muốn.
Tiểu công chúa ôm gấu bông, mặc một bộ váy nhiều tầng, chân để trần đi đến… giờ đã kết hôn!
Đột nhiên, Sở Tùy Phong và Lộ Dịch Chu bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn, một
trái một phải kéo hắn lên bục hôn lễ, sau đó lại cười vang lui xuống.
Đây là có chuyện gì?
Nhiếp Trọng Chi mờ mịt nhìn xung quanh, rồi sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt
trong suốt động lòng người của Tưởng Chính Tuyền, hắn không thể nào dời
đi được nữa.
Có người hỏi hắn: “Nhiếp Trọng Chi, con có nguyện ý lấy Tưởng Chính Tuyền
làm vợ, cả đời yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như yêu thương chính mình. Cho dù cô ấy đau ốm hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, vẫn luôn thủy chung với cô ấy, cho tới khi hai
người không còn trên cõi đời này hay không?”
Đây là mơ, hắn đang nằm mơ!
Hắn tha thiết trìu mến nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người trước mặt mình: “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý.”
Người nọ lại hỏi: “Tưởng Chính Tuyền, con có nguyện ý lấy Nhiếp Trọng Chi làm chồng, cả đời yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, chăm
sóc anh ấy, giống như yêu thương chính mình. Cho dù anh ấy đau ốm hay
khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, vẫn luôn thủy chung với anh ấy, cho tới khi hai người không còn trên cõi đời này hay không?”
Cả đời yêu thương hắn! Không phải là đáng thương hắn hay thương hại hắn!
Hắn nhìn thấy Tuyền Tuyền mỉm cười, nghe được cô nói: “Tôi cũng nguyện ý.”
Có người mang lên một chiếc khay, trên đó là một đôi nhẫn, chiếc nhẫn nữ
hắn vô cùng quen thuộc, chính là chiếc nhẫn có gắn trái tim mà hắn đã
đánh mất…
Chỉ thấy Tuyền Tuyền nhẹ nhàng đến gần, ghé vào tai hắn khẽ nói: “Nhiếp
Trọng Chi, đồ ngốc này, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta… Anh còn
không đeo nhẫn cho em…Anh đã thành ông chú rồi, nếu bây giờ không cưới
em, anh sẽ thành ông lão mất!” Thanh âm của cô nũng nịu như mang theo
chút giận hờn, lại mềm mại yếu ớt, uyển chuyển du dương.
Nếu có thể, Nhiếp Trọng Chi nguyện ý để mình chìm đắm trong giấc mộng đẹp này, cả đời cũng không cần tỉnh lại.
Không thể tưởng tượng được đang trong cơn tuyệt vọng cùng cực, hắn lại có được kết cục tuyệt vời như thế.
Tưởng Chính Tuyền cười mỉm nhìn hắn: “Anh đang ghen à?” Nhiếp Trọng Chi không nói lời nào. Tưởng Chính Tuyền xoay gương mặt tuấn tú của hắn lại,
không chịu buông tha cho hắn: “Nói mau!”
Thật lâu sau, hắn mới nói: “Đúng vậy, anh đang ghen, lúc nào anh cũng ghen.
Năm đó là ghen với Diệp Anh Chương, sau lại với cậu Ninh Hi kia, đến bây giờ vẫn còn đang ghen với bọn họ… Ai bảo trước kia em từng nói, Diệp
Anh Chương cái gì cũng tốt hơn anh…”
Trên khuôn mặt Tưởng Chính Tuyền như đang giận mà không phải giận, cười như không cười: “Vậy anh có tức giận hay không?”
Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng mà đáp: “Anh không giận.”
Ngón tay trắng noãn của Tưởng Chính Tuyền nhéo má hắn, lạnh nhạt ‘hừ’ một
tiếng: “Giận thì giận, ai sợ ai! Ai bảo người nào kia nói không cần em,
còn giả vờ hào phóng mà chúc phúc cho em với Diệp đại ca, em chính là cô gái có thù tất báo, ai làm cho em không vui, em cũng sẽ làm cho người
đó không thể sống một cách dễ chịu, hơn nữa…”
Cho nên cô mới len lén sắp đặt hôn lễ này, để cho hắn phải nếm thử tư vị khổ sở của cô ngày đó.
Tưởng Chính Tuyền nặng nề mà bổ sung thêm: “Hơn nữa, em còn làm cho người đó cả đời không dễ chịu.”
Hai chữ ‘cả đời’ giống như một mũi tên vô cùng chính xác bắn trúng ngay chỗ mềm mại nhất trong trái tim Nhiếp Trọng Chi, ngọt ngào tê dại, tựa như
chỗ rượu mới uống vừa rồi đã bắt đầu lên men.
Hai tay Nhiếp Trọng Chi dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô, lẳng lặng nhìn
cô tha thiết, từng chữ từng chữ nói: “Được, một lời đã định, cả đời này
của anh là giành cho em. Đã nói cả đời thì chính là cả đời, cho dù thiếu một năm, một tháng, một ngày, một giờ, một phút hay một giây cũng không được…”
Bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại ướt át chặn lên môi hắn, uyển chuyển dịu dàng dò xét tiến vào, đụng vào răng của hắn.
Tưởng Chính Tuyền dụ dỗ quyện lấy đầu lưỡi hắn, vừa hút lại vừa mút vào, thấy hắn hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, bỗng nhiên giận dỗi, nặng nề mà
đẩy hắn ra: “Nhiếp Trọng Chi, hôm nay là động phòng của chúng ta, rốt
cuộc anh muốn ầm ĩ thế nào?”
Tưởng Chính Tuyền xoay người muốn đi, Nhiếp Trọng Chi từ phía sau một phen ôm lấy cô, dùng hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng. Thật lâu sau, mới thấy
hắn cúi đầu nói: “Tuyền Tuyền, nói cho anh biết đây là thật phải không?
Đây là thật phải không? Anh sợ chỉ cần mình vừa động, giấc mộng này sẽ
biến mất.”
Hắn không dám tỉnh lại! Tình nguyện cả đời chìm đắm trong giấc mộng hoàng lương này.
*Hoàng lương mộng: giấc mơ đẹp về những gì mình muốn, tỉnh dậy sẽ bị vỡ mộng vì hoàn toàn không có thật.
Hắn luôn luôn sợ hãi cô sẽ rời đi. Trong lòng Tưởng Chính Tuyền nhất thời
mềm mại như bông, cô quay ngược lại ôm lấy hắn thật chặt: “Đồ ngốc, đây
không phải là mơ. Em đang ở đây, sẽ mãi ở nơi này cùng anh.”
Không xa không rời, cả đời bên nhau!
Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy em có yêu anh không?” Tưởng Chính Tuyền không trả lời, cô chỉ nhắm mắt hôn lên môi hắn…
Dù sao cô còn có thời gian cả đời này để trả lời hắn kia mà!
Rất nhiều năm sau, khi tỉnh lại, ánh nắng mặt trời xuyên qua những khe hở
của bức rèm mà tiến vào phòng, tiết trời tháng tư, ánh mặt trời sáng rực rỡ tươi đẹp, khiến người ta hân hoan vui mừng.
Tưởng Chính Tuyền thoải mái mà trở mình một cái, bên cạnh trống không. Cô
miễn cưỡng ngáp một cái thật dài, người trong thư phòng rõ ràng đã nghe
thấy động tĩnh bên này, dịu dàng lại đây, hôn một hồi mới hỏi: “Anh vừa
hầm nồi cháo cá được hai tiếng rồi, có muốn ăn không?”
Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng mà ‘uhm’ một tiếng, lại bị hắn hôn tiếp: “Em có yêu anh không?”
Hắn đến giờ vẫn còn chưa từ bỏ, cho dù bây giờ đã công thành danh toại một
lần nữa, nhưng mỗi ngày hắn vẫn không quên hỏi cô vấn đề này. Tưởng
Chính Tuyền lại ‘uhm’ một tiếng, Nhiếp Trọng Chi hỏi tiếp: “Có bao nhiêu yêu?”
Tưởng Chính Tuyền ôm lấy khuôn mặt hắn: “Rất yêu rất yêu.” Vấn đề này có lẽ cô phải dùng cả đời này để trả lời hắn.
Kỳ thật cả đời cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc là hết thôi.
Chỉ mong đời này an ổn, mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, lại lặp lại như thế…
Mãi cho tới khi hai người bảy mươi tuổi, đầu bạc răng long.
Sau khi hai người kết hôn không lâu, chuyện của ông Tưởng cũng có chuyển
biến tốt. Mấy tháng sau, cuối cùng thuận lợi được minh oan. Nhiếp Trọng
Chi liền cùng Tưởng Chính Tuyền đi hưởng tuần trăng mật, khi đi là hai
người nhưng khi về đã thành ba. Bởi vì sau khi khám bác sĩ, kết quả là
trong bụng mang theo một quả “Cầu” trở về.
Mỗi ngày cuối tháng, theo thường lệ là ngày đôi vợ chồng trẻ về nhà họ
Nhiếp ăn cơm. Ông Nhiếp đón lấy chén trà trong tay Tuyền Tuyền, vừa nghe được tin tốt Nhiếp Trọng Chi báo cáo, vẻ mặt xưa nay chưa từng lộ dù
chỉ một tia vui buồn hay tức giận cũng trở lên kích động, không ngừng
nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Vạn Thục Bình nhìn liếc qua bụng Tưởng Chính Tuyền một cái, cười dài nói:
“Đây đúng là chuyện vui lớn của nhà họ Nhiếp. Ông cũng lo sớm mà về hưu, học ông thông gia ngậm kẹo đùa cháu, càng thanh nhàn càng nhiều phúc
đó”.
Bà ta đang có ý nhắc đến tình trạng thất thế hiện nay của nhà họ Tưởng.
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền và Nhiếp Trọng Chi đều hiểu rõ.
Ông Nhiếp Canh Lễ quét mắt liếc nhìn bà Vạn Thục Bình một cái, vẻ mặt thản nhiên.
Nhiếp Trọng Chi nắm tay Tưởng Chính Tuyền mỉm cười nói: “Dì nói đúng, bố vợ
con hiện tại đúng là vô cùng nhàn hạ, sáng sớm chiều hôm cùng mẹ vợ con
tản bộ tập thể dục, buổi sáng thì dẫn cháu nội đi nhà trẻ, chiều lại đón về, khi nào rảnh lại xem kinh kịch, nghe người ta xướng côn khúc, cũng
có thể nói bận không một lúc nào là rảnh rỗi cả. Ngoài ra thỉnh thoảng
còn đi du lịch, nói là khi còn trẻ chưa tận hưởng tuần trăng mật nên bây giờ tiện khi gân cốt còn khỏe mạnh cố gắng bù đắp lại. Kỳ nghỉ đông này ngày mai hai vị còn định đưa hai đứa nhóc đi Tô Châu, chính là muốn đi
nghe vở kịch “Du viên kinh mộng”, còn bảo là để thế hệ sau tiếp nối
truyền thống quốc gia. Con thấy hiện tại bố vợ con so với trước kia thể
trạng không chừng còn tốt hơn vài phần.”
Nhiếp Canh Lễ nhấp một ngụm trà nóng, khóe miệng lộ ý cười: “Đây chính là di
truyền, năm đó khi dì Bạch còn sống, à chính là bà nội Tuyền Tuyền đó,
dì ấy rất thích nghe côn khúc. Hồi đó mỗi khi ghé qua nhà bên đó cũng
thấy tiếng hát i i a a, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ chút chút.”
Vạn Thục Bình thấy Nhiếp Canh Lễ lên tiếng, liền im lặng ngồi một bên xem diễn biến.
Tưởng Chính Tuyền nghe thấy ông nhắc đến bà nội mình liền cười tươi nói: “Đúng vậy bà nội con rất thích nghe côn khúc.”
Ánh mắt ông Nhiếp Canh Lễ quét ngang qua thắt lưng Tuyền Tuyền, sâu trong
đáy mắt hiện lên ý cười: “Nhắc đến cặp song sinh kia, lần trước ba cũng
đã gặp một lần, mặt mũi cũng khôi ngô đáng yêu lắm.”
Nhắc đến cặp bảo bối của anh trai cô, Tưởng Chính Tuyền đầy kiêu hãnh cười
nói: “Vâng ạ, Tuấn Văn, Tuấn Hữu thật sự rất đáng yêu, hiện tại ba mẹ
con yêu quý lắm, chỉ hận không có bốn cánh tay mà cùng lúc ôm hai đứa
chúng nó thôi.”
Vạn Thục Bình cười nhạt nói: “Cũng đúng nha, nếu đổi lại là ta, đang không
mà lại có tới hai đứa cháu nội, ta cũng mừng phải biết.”
Nhiếp Canh Lễ nhướng mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Ông quay đầu hỏi:
“Tuyền Tuyền, ba mẹ con khi nào thì đi Tô Châu trở về?”
Tưởng Chính Tuyền mỉm cười trả lời: “Dạ chắc là cuối tuần sau sẽ về đến nhà ạ.”
Ông Nhiếp Canh Lễ trầm tư một hồi sau đó quay đầu nói với bà Vạn Thục Bình: “Ngày mai bà đi thăm Dịch Hoành Sinh phu nhân, cả Lương phu nhân nữa,
nhờ họ ra mặt giúp chúng ta cầu hôn với bên nhà họ Tưởng đi.”
Nhiếp Canh Lễ khi nói những lời này trên mặt đầy vẻ ý cười từ ái, nhìn Tưởng
Chính Tuyền nói: “Tuyền Tuyền, con đừng cho là ba cổ hủ, có câu ‘cấp
bậc, lễ nghĩa không thể bỏ’. Chuyện hai con tổ chức hôn lễ là phần của
tuổi trẻ các con, thế hệ già chúng ta cứ theo tục lệ mà làm. Mở tiệc đãi khách là chuyện không thể cho qua được. Nhân đây tết âm lịch sắp đến,
hai nhà chúng ta phải gấp rút chuẩn bị đi thôi.”
Tầm mắt ông dừng ở Nhiếp Trọng Chi, thấp giọng nói: “Trọng Chi là con lớn
của ta, những năm gần đây ta đã thiếu nó rất nhiều, cho nên lúc này ta
nhất định phải bù đắp, tổ chức cho hai con một lễ cưới vang danh, khiến
cho cả thành phố Lạc Hải này đều biết ta yêu thương coi trọng nó mới
được.”
Đây là lần đầu tiên ông Nhiếp Canh Lễ nói ra mình thua thiệt Nhiếp Trọng
Chi. Vạn Thục Bình nghe thấy cố gắng áp chế chính mình nhưng sắc mặt
cũng không khỏi có biến vài phần.
Tưởng Chính Tuyền cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình có chút run rẩy,
phản ứng của cô là gắt gao nắm thật chặt tay hắn. Xem ra ba chồng không
phải là không thương Nhiếp Trọng Chi, chẳng qua là thế hệ đi trước có
thói quen không bày tỏ ra mặt tình cảm của bản thân nên trước giờ đều bị cho là lãnh đạm.
Hiện giờ ba chồng chính miệng nói ra, nhất định trong lòng Nhiếp Trọng Chi vô cùng cảm động. Đây là chuyện vô cùng tốt.
Tương lai nhất định là con đường đầy ánh mặt trời đang chờ cô và hắn bước
tiếp. Có lẽ sẽ còn nhiều nhấp nhô khúc chiết nhưng cô và hắn đã từng
trải qua nhiều như vậy, cô tin tưởng hai người nhất định sẽ tràn đầy
hạnh phúc.
Ông Nhiếp Canh Lễ dường như nhớ tới chuyện gì đó, quay sang nói với bà Vạn
Thục Bình: “Ở khu phía đông đường Hoàn Hồ có một căn nhà của ta phải
không?” Quay đầu lại, thần sắc ôn hòa nói với hai vợ chồng Nhiếp Trọng
Chi: “Căn nhà đó ngày trước là của hồi môn của bà nội con. Trước tới giờ khu nhà nằm trên đường Hoàn Hồ đều để cho thuê, căn nhà này, năm đó
được một vị kiến trúc sư người Anh thiết kế xây dựng đấy.”
Khu đường Hoàn Hồ bây giờ tấc đất tấc vàng, căn nhà kia lại là biệt thự cổ
từ thời dân quốc, quả thật dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Vạn Thục
Bình âm thầm giấu đông giấu tây, trong lòng đã sớm có dự định giữ lại
cho con trai mình sau này. Bây giờ ông Nhiếp Canh Lễ lại nói ra như vậy, bà ta quả thực như muốn cắn răng cắn lợi, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười
thản nhiên như trước, giả bộ cực kỳ khó xử nói: “Chà, nhắc đến căn nhà
đó, dạo trước cách đây không lâu có một tập đoàn ẩm thực đến thương thảo với tôi, nói muốn thuê để làm hội sở cấp cao, đã tới giai đoạn ký hợp
đồng rồi. Ông nói xem nếu làm ăn thất tín với người ta…Không được hay
cho lắm…”
Bụng dạ hẹp hòi gian giảo của Vạn Thục Bình lẽ nào ông Nhiếp Canh Lễ không
biết, ông “Hừ” lạnh một tiếng, không vội vàng nói: “Nhà ta hiện nay
thiếu ăn hay là thiếu uống sao? Người ngoài nghe được đúng là chuyện
cười cho thiên hạ. Những bất động sản khác trong tay bà muốn bán thế nào thì bán, muốn cho ai thuê thì thuê nhưng căn hộ này tôi nhất định phải
tặng cho Tuyền Tuyền con dâu tôi. Nếu bà cho người ta thuê rồi thì mau
chóng tìm cách thu hồi lại cho tôi ngay.”
Sắc mặt Vạn Thục Bình thoáng chốc biến sắc rõ rệt, mọi người nhất thời đều
im lặng. Sau vẫn là Nhiếp Trọng Chi mở lời lên tiếng giảng hòa: “Thôi
không cần đâu ba, bây giờ chỗ ở của con và Tuyền Tuyền rất tốt, nhất
thời chưa muốn chuyển đi đâu cả.”
Nhiếp Canh Lễ nói: “Chuyện này phải nghe lời ta. Hơn nữa căn nhà này là ta
tặng cho Tuyền Tuyền chứ không phải cho con.” Xoay người giục Vạn Thục
Bình: “Bà mau lên lầu lấy chùm chìa khóa của căn hộ đưa cho tôi. Hôm nay tôi phải giao chìa khóa cho hai đứa, để Trọng Chi dẫn Tuyền Tuyền đến
đó xem nhà xem cửa.” lại nhìn Tuyền Tuyền nói: “Hai con muốn trang hoàng như thế nào thì cứ làm theo ý mình, còn về chi phí cứ đưa về đây là
được.”
Nhiếp Trọng Chi vội nói: “Ba, thực sự không cần đâu.” Nhiếp Canh Lễ thấy Vạn
Thục Bình không nhúc nhích, vợ chồng vớin hau mấy chục năm, trong lòng
bà ta như thế nào ông lại chẳng thuộc như bảng cửu chương, liền giận tái mặt: “Còn không đi mau.”
Vạn Thục Bình thấy bộ dạng của ông lúc này, trong lòng biết Nhiếp Canh Lễ
đã hạ quyết tâm thì có chín trâu mười hổ cũng không kéo lại được, cũng
không dám thực sự chọc giận ông, đành phải lên lầu.
Mới kết hôn không lâu, ba chồng liền đã gieo mầm tai họa “mẹ chồng nàng dâu”.
Nhưng dù có không có mầm tai họa này cô biết bà Vạn Thục Bình cũng chẳng thể
thật lòng yêu thương gì chính mình. Nghĩ như vậy, cô liền cực kỳ hào
phóng mà tiếp nhận món quà này của ông Nhiếp, đứng dậy nhận lấy chìa
khóa trong tay Vạn Thục Bình nói: “Con cám ơn dì, cám ơn ba.”
Ông Nhiếp Canh Lễ “Ai” một tiếng thở dài vẻ mặt vui mừng nhưng tựa như trong lòng vô vàn phiền muộn.
Sau khi ăn xong, Nhiếp Trọng Chi và Tưởng Chính Tuyền dắt tay nhau chào ra về.
Ông Nhiếp Canh Lễ nhìn bóng xe hai người khuất khỏi đại viện, theo thói
quen lên lầu đi vào thư phòng của mình. Đây là thời gian riêng tư của
ông Nhiếp Canh Lễ, bà Vạn Thục Bình cũng không dám quấy rầy. Hàng ngày
ông đều ngồi ở ban công thư phòng nhìn về phía xa ngắm cảnh đẹp hồ Nhật
Nguyệt, khi vui vẻ có hứng còn hát lên vài câu hát.
Nhưng hôm nay lại khác, ông mở giá sách cũ ra. Lấy ra một quyển “Lịch sử
Trung Quốc tổng quát” dày cộm đã cũ. Lại lấy kính lão ra, ngồi xuống bàn làm việc bằng gỗ lim, thật cẩn thận mở cuốn “Lịch sử Trung Quốc tổng
quát” ra, thế nhưng cuốn sách lịch sử dày này lại bị khét rỗng ruột bên
trong, chỉ có một ít ảnh chụp đã cũ.
Trên cùng để một tấm ảnh đen trắng đã phai màu. Trong ảnh là một cô gái có
khuôn mặt thanh tú mặc đồng phục màu xanh hòa bình, hai bím tóc tết lại
buông trước ngực, yêu kiều lộ ra một nụ cười kiều diễm nhìn về phía ống
kính máy ảnh. Còn có một bức ảnh chụp chung hai người, khi đó cô gái này mặc áo sơ mi màu trắng, khoác một chiếc áo len màu đỏ, chàng thanh niên có khuôn mặt rất giống Nhiếp Trọng Chi, mặc áo sơ mi màu trắng bên
ngoài mặc một chiếc áo len gi-lê màu đen, nhìn có vẻ như là người yêu
của nhau. Hai người thân mật đứng sát vào nhau, sau lưng là vườn hoa nở
rộ như chiếc thảm gấm trồng cạnh bụi hoa hải đường.
Nhiếp Canh Lễ cực kỳ cẩn thận lấy bức ảnh ra, chăm chú nhìn một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Bích vi. . . . . . Bích vi. . . . . .”
Nếu ngày đó ông không cả tin lời nói dối cha bị bệnh nặng phải nhập viện,
nếu ngày đó ông không rời trường học về nhà, ông và Bích Vi nhất định sẽ không phải đi đến tình cảnh bây giờ.
Ý nghĩ của Nhiếp Canh Lễ càng bay càng xa, bay về hơn ba mươi năm trước. . . . . .
Sau khi nhập học đại học không lâu Nhiếp Canh Lễ liền nghe được tin khóa
bọn họ lần này có một cô sinh viên diện mạo so với Trương Du trong “Lư
Sơn luyến” còn xinh đẹp hơn vài phần.
Một buổi tối nọ, Nhiếp Canh Lễ đang ôn tập dưới ánh đèn mờ ảo liền nghe
thấy tiếng nói cười của đám Hồ Vệ Quốc từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Hồ
Vệ Quốc ồn ã nói: “Nhiếp Canh Lễ, tiểu tử nhà cậu không theo chúng tôi
đi đến xem thi ngâm thơ, cuộc thi hôm nay đúng là mệt quá, cậu có biến
bọn tôi gặp ai ở đó không?” Nhiếp Canh Lễ không buồn ngẩng đầu, thản
nhiên nói: “Ai tôi cũng không có hứng thú, ngày mai phải thi ba môn, tôi còn bận ôn tập.”
Buổi tối trước ngày tới trường nhập học, Nhiếp lão gia đã ân cần dạy bảo:
“Đến trường làm việc gì cũng đừng khiến ta phải mất mặt. Bất kỳ trường
hợp nào cũng không được lôi tên của ta ra làm lá chắn.” Nhiếp Canh Lễ
cũng cố chấp hồi đáp: “Ba cứ yên tâm, không có ba con cũng có thể sống
rất tốt.”
Thấy tình hình hai cha con chỉ cần nói thêm vài lời sẽ “chĩa giáo vào nhau”, Nhiếp phu nhân liền vội hòa giải: “Mệt với cha con nhà ông quá, mỗi lần ngồi nói chuyện với nhau là không khác gì đi đánh trận. Được rồi, được
rồi, mỗi người hãy ít đi một câu cho tôi.” Bà Nhiếp vội sai con trai:
“Canh Lễ, mau đi thu dọn hành lý đi con.”
Bà Nhiếp thấy Nhiếp Canh Lễ đi ra ngoài, quay đầu nhìn ông Nhiếp đang
thong thả bước đi khuyên nhủ: “Ông thật là, cũng đã ở tuổi này rồi mà
tính tình cũng chẳng khác đi là mấy, ông còn tưởng mình là tướng quân
cầm binh đánh giặc lúc xưa nữa sao? Canh Nguyên đi bộ đội coi như là kế
thừa chí hướng của ông rồi. Canh Lễ dựa vào chính bản thân mình thi đỗ
vào đại học, chuyện này đáng tự hào biết mấy. Ông không động viên con
thì thôi, mỗi lần gặp lại dạy dỗ một hồi. Bọn trẻ bây giờ đều đã lớn, có ý thức có lòng tự trọng, ông phải sửa cách dạy dỗ đi thôi, không thể cứ động tý là đe dọa hay dạy dỗ nghiêm khắc quá được.”
Nhiếp lão gia chân tình nói: “Cũng không phải là tôi lo nó tới trường học
hành không ra gì sao? Ông bà ta có câu không đòn roi không ra con hiếu
thuận. Nếu con cái mà thua kém người ta thì người sầu lo chẳng phải là
tôi với bà hay sao?” Bà Nhiếp bưng chén trà đưa cho ông, sẵng giọng:
“Chẳng lẽ tôi không hiểu được ý tứ của ông chắc, cái chính là Canh
Nguyên và Canh Lễ bây giờ đều đã lớn rồi, chẳng lẽ ông chưa từng nghe
hai chữ “khuyến khích” bao giờ sao?”
Ông Nhiếp trừng mắt: “Dùng cái gì mà dụ dỗ với chả khuyến khích, tôi là cha chúng nó, sinh chúng nó ra, cho chúng nó ăn học. Nếu không học giỏi,
đánh chết cũng không oan.” Dứt lời, liền “ừng ực” uống hết mất ngụm trà, bà Nhiếp bật cười: “Bao nhiêu năm vẫn không biết thưởng thức trà, đúng
là uổng trà ngon. Thôi được rồi, sáng mai con nó đi ông cố gắng nói dễ
nghe một chút, nó đi là đi liền một học kỳ đừng làm cho lòng nó không
thoải mái, thôi tôi đi dọn hành lý cùng con nó đây.”
Ngày hôm sau, như thường ngày Nhiếp Canh Lễ đi vào nhà ăn, vừa vào tới nơi,
ông bà Nhiếp đã ngồi chỉnh tề ở đó. Người hầu bưng bữa sáng còn nóng hổi lên, Nhiếp Canh Lễ nói: “Mời cha mẹ ăn cơm.” Cúi đầu, bánh bao ba miếng thành hai liền giải quyết xong.
Nhiếp Canh Lễ hạ đũa, xách hành lý định bước đi, trước khi đi chào: “Ba, mẹ,
con đi đây.” Bà Nhiếp cũng đứng dậy theo, tha thiết dặn dò: “Một mình ở
bên ngoài nhớ phải chăm sóc chính mình, ăn đúng giờ, mặc thêm quần áo
vào, cẩn thận cảm lạnh.”
Nhiếp Canh Lễ đáp: “Mẹ, con biết rồi. Con lớn thế này rồi sẽ không để mình bị đó bị lạnh đâu, mẹ cứ yên tâm đi.”
Ông Nhiếp tuy rằng tuổi đã cao nhưng tác phong quân đội thời trẻ vẫn không
thay đổi, đứng ở cửa lớn, bóng dáng cao lớn uy phong, nói với con trai:
“Lại đây.”
Nhiếp Canh Lễ vai đeo ba lô, tay xách hành lý đến gần ông: “Cha, con tới trường đây.”
Ông Nhiếp nhìn hắn thật lâu, sau một lúc lâu, vươn tay vuốt lại vạt áo cho
hắn, vỗ vỗ bả vai con trai, sau đó xua tay: “Đi đi thôi.”
Ở ngã rẽ, Nhiếp Canh Lễ quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy hình ảnh mẹ hắn
ôm cánh tay ba đứng ở cửa một mực yên lặng nhìn chăm chú vào hắn. Nhiếp
Canh Lễ nhìn hai người mỉm cười, giơ tay khẽ tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi vào đại học, Nhiếp Canh Lễ vùi đầu vào chuyện học, một lòng quyết tâm giành được kết quả tốt nhất.
Người ít lời nhất phòng Trương Chí Anh là người Miền Nam lúc này cũng ra lời
nói: “Canh Lễ, đó là tiểu Trương Du đại danh đỉnh đỉnh nổi tiếng của
trường ta. Cậu biết không tiểu Trương Du đó nha.” Nhiếp Canh Lễ quay đầu nói: “Đi, đi, đi, cho dù là Trương Du thật đến đây, tôi cũng không cảm
thấy hứng thú, càng đừng nói cái gì là tiểu Trương Du.”
Tất nhiên Nhiếp Canh Lễ không thể nói cho bọn họ biết hắn đã gặp Trương Du
ngoài đời thật, thực sự phong cách phương Tây thanh lịch lại xinh đẹp so với trong phim ảnh còn diễm lệ hơn vài phần. Hơn nữa ngày đó cô ấy còn
cười vui vẻ bắt tay hắn thân thiết nói: “Nhiếp Canh Lễ tiên sinh, xin
chào.”
Hồ Vệ Quốc cười: “Đúng rồi nha, Nhiếp Canh Lễ có hứng thú với sách vở hơn, trong sách chẳng phải đều có Lâu đài vàng, cũng có mỹ nữ như ngọc sao?”
Những người khác cũng không có nói gì với Nhiếp Canh Lễ nữa, đều xúm lại bàn
luận về tiểu Trương Du, nói rằng tuy xinh đẹp nhưng chưa từng có ý tứ gì với nam sinh cùng lớp, đối với những người theo đuổi mình chỉ một mực
không nói không cười, lạnh lùng như băng.
Đừng nhìn nhóm người này vẻ bên ngoài đều hào hoa phong nhã, lịch sự lễ
phép, nhưng khi trở lại phòng, nói chuyện nữ sinh xinh đẹp tên nào tên
đó mắt đều xanh rờn sáng quắc như lang như báo.
Nhiếp Canh Lễ vẫn vùi đầu ôn tập, đối với cái gì tiểu Trương Du trong lời nói của bọn họ hắn không có chút hứng thú. Nhưng vài ngày sau, khi thật sự
gặp mặt ở căn tin trường học hắn không khỏi có chút kinh diễm.
Hôm đó như thường lệ Nhiếp Canh Lễ sau khi lấy đồ ăn xong, một mình bưng
khay thức ăn tìm góc vắng người ngồi xuống, đang ăn, không hiểu sao căn
tin vốn ồn ào tự dưng lại im lặng như tờ, Nhiếp Canh Lễ cảm thấy khó
chịu liền ngẩng đầu, thế mới biết ánh mắt mọi người đều bị mấy nữ sinh
xinh đẹp ở cửa hấp dẫn, cho nên lặng ngắt như tờ.
Liếc mắt một cái nhìn lại, trong đó có một cô gái tóc tết hai bên, bộ dáng
vô cùng đáng yêu xinh đẹp. Làn da trắng hồng, ánh mắt to sáng ngời long
lanh, một bộ đồng phục màu xanh cực kỳ bình thường khi mặc trên người cô cũng trở lên rất đẹp mắt.
Nhiếp Canh Lễ nhìn cô gái kia không chớp mắt, trong lúc nhất thời quên cả cơm nước. Sau lưng đột nhiên có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, Nhiếp Canh Lễ
giật mình thìa xúc cơm liền rơi cạch xuống bàn.
Hồ Vệ Quốc cười hì hì ngồi xuống: “Nhìn mà rớt cả mắt hả? Mở to mắt mà
nhìn đi, cô ấy chính là tiểu Trương Du nổi tiếng của trường ta đó.”
Nhiếp Canh Lễ cụp mắt nói: “Cái gì mà rớt mắt với chả không, tôi là bị
cậu dọa giật mình thôi. Đột nhiên vỗ vai người ta như thế ai mà chả kinh hồn. Người dọa người mà chết đó, biết không hả?”
Hồ Vệ Quốc cũng không buồn cãi cọ với hắn: “Được rồi, cậu nói không là
không thôi, bây giờ tất cả nam sinh trong trường hầu như đều bị cô ấy
hớp hồn rồi, thêm cậu hay bớt đi một mình cậu cũng chả chết ai. Cậu
không thích cô ấy là tốt nhất tôi lại đỡ đi một địch thủ.”
Ánh mắt Nhiếp Canh Lễ đột nhiên dừng trên người hắn ta: “Cậu thích cô ta?”
Hồ Vệ Quốc chế nhạo: “Cậu hỏi thừa à? Mấy anh em trong phòng chúng ta ai lại không thích cô ấy?” Nhiếp Canh Lễ im lặng không lên tiếng tiếp tục
ăn cơm. Chẳng qua cơm trong miệng lúc này cũng trở lên vô vị.
Nhiếp Canh Lễ ăn cơm xong, không như cũ vội vàng chạy đi rửa khay mà là ngồi
tại chỗ lấy quyển sách tiếng Anh ra. Thỉnh thoảng ngẩng đầu hắn có thể
nhìn thấy bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn màu xanh kia.
Thì ra cô ấy chính là tiểu Trương Du. Quả là đám người Hồ Vệ Quốc nói không sai, cô ấy thực sự còn xinh đẹp hơn Trương Du thật vài phần. Không luận về khí chất lẫn tướng mạo cô còn phiêu dật thanh lệ hơn.
Từ ngày đó trở đi, hình ảnh màu xanh đó liền in vào đáy lòng hắn. Khi ngủ bóng dáng đó lại trộm chạy vào trong giấc mơ của hắn.
Lần nữa gặp mặt, là một buổi tối, tình huống có chút bất ngờ.
Tối hôm đó đã sắp đến giờ tắt đèn, bỗng nhiên thầy chủ nhiệm khoa – giáo sư Từ liền đi vào ký túc xá của bọn họ: “Nhiếp Canh Lễ mau mặc áo khoác
vào theo thầy đến bệnh viện.”
Nhiếp Canh Lễ thấy thầy giáo có vẻ vội vã liền vội mặc áo khoác vào: “Thầy
Từ, có chuyện gì thế ạ?” Thầy Từ vừa bước nhanh vừa nói: “Bệnh viện có
người cần tiếp máu, nhưng nhóm máu của người này là nhóm máu hiếm, cả
trường chỉ có em và một nữ sinh nữa là có nhóm máu phù hợp.”
Ba bước thành hai đã ra tới cửa ký túc xá, thầy Từ nhảy lên xe, vỗ vỗ phía sau ý bảo Nhiếp Canh Lễ ngồi lên: “Mau, tôi chở em tới bệnh viện. Cứu
người như cứu hoả, một khắc cũng không được chậm trễ.”
Từ giáo sư chạy xe rất nhanh. Đêm tháng mười hai gió lạnh gào thét phả vào người, Nhiếp Canh Lễ có cảm giác như đang bị đao cắt qua người.
Một hồi lâu sau mới chạy tới bệnh viện, có mấy người đang chờ ở bên ngoài
phòng cấp cứu, thầy Hoàng ở trường vội vã chạy ra đón: “Hai người mau
lên, bác sĩ vừa báo cho tôi biết ngay bây giờ phải truyền máu, học trò
Lý Bích Vi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Lý Bích Vi tên này nghe có chút quen quen. Bất quá Nhiếp Canh Lễ không có
thời gian nghĩ nhiều, liền theo hai vị giáo sư tới phòng lấy máu.
Phòng lấy máu đã có một nữ sinh ngồi sẵn ở đó đang cúi đầu sắn tay áo, lộ ra
một bên cánh tay, trắng noãn mềm mại, nữ sinh kia nghe thấy tiếng động
của bọn họ liền nhẹ nhàng mà quay đầu lại.
Khuôn mặt so với ánh trăng còn sáng ngời hơn, ánh mắt đen láy tựa như ánh sao chiếu thẳng vào đáy mắt Nhiếp Canh Lễ, Nhiếp Canh Lễ chỉ cảm thấy “bộp” một tiếng, tựa như có thứ gì đó trong lồng ngực rụng xuống. Lý Bích Vi
thế nhưng lại chính là tiểu Trương Du mà đám Hồ Vệ Quốc luôn miệng nhắc
đến.
Bác sĩ mặc áo choàng trắng bưng khay đi đến: “Có thể lấy máu rồi, hai người ai lấy trước đây?” Nhiếp Canh Lễ vội giật mình nói: “Bác sĩ lấy của tôi đi, tôi là nam sinh, thân thể khỏe mạnh hơn.”
Ánh mắt trong veo sáng ngời của Lý Bích Vi đảo lại đây. Nhiếp Canh Lễ phải
cố gắng lắm mới bình tĩnh được, nhưng trong lòng vui mừng tựa suối nguồn tuôn ra. Trong lòng hắn gào thét: “Cô ấy vừa mới nhìn mình, đang nhìn
mình đó.”
Đáy lòng Nhiếp Canh Lễ dâng lên cảm giác khó tả, hắn thiết nghĩ hắn có thể
vì ánh mắt này mà sinh tồn cũng có thể vì nó mà tìm đến cái chết.
Khi có thể về trường thì trời đã rạng sáng. Bởi vì hai vị giáo sư phải về
khu tập thể giáo viên cho nên ở ngã ba gần trường học giao cho hai người một chiếc xe đạp, dặn dò Nhiếp Canh Lễ: “Em Nhiếp Canh Lễ, em nhất định phải đưa Lý Bích Vi về ký túc xá an toàn đó.”
Tất nhiên Nhiếp Canh Lễ vui vẻ đồng ý: “Thầy Từ yên tâm, em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Trên đường về Lý Bích Vi ngồi ở sau lưng hắn, trên người cô có hương thơm
thoang thoảng ngạt ngào theo gió thổi đến khiến hắn hoảng hốt, tựa như
là một giấc chiêm bao ngọt ngào.
Đường nhỏ đang sửa chữa, đá lớn nhỏ lô nhô, tâm tình Nhiếp Canh Lễ vốn phiêu
dật cho nên không để ý, vô tình vấp phải tảng đá bên đường hai người ngã lăn xuống dưới. Nhiếp Canh Lễ che chở cho cô, đầu gối đập vào hòn đá
lớn, vô cùng đau đớn.
Nhiếp Canh Lễ bất chấp đầu gối bị thương, nâng cô dậy trước: “Bạn học Lý Bích Vi, bạn có sao không? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều tại tôi không cẩn thận.” Lý Bích Vi ngượng ngùng lắc đầu: “Tôi không sao, còn bạn thế
nào?”
Nhiếp Canh Lễ cũng lắc đầu, xin lỗi vạn phần: “Tôi cũng không có việc gì.
Thật sự rất xin lỗi, hại bạn ngã đau như thế.” Lý Bích Vi mỉm cười:
“Chuyện này không thể trách bạn được. Đoạn đường này đang tu sửa, hơn
nữa ngay cả đèn đường cũng không có, mới có thể hại bạn bị ngã. Bạn đỡ
xe chúng ta đi bộ trở về đi.”
Chuyện tốt đẹp vậy Nhiếp Canh Lễ quả là muốn còn không được. Từ nơi này đi bộ
về ký túc xá nữ phỏng chừng cũng phải mất hơn hai mươi phút, vừa rồi khi đi hắn thực sự cố tình đi rất chậm chính là muốn cho hai người có thời
gian ở chung dài hơn một chút, nhiều hơn một chút.
Nhiếp Canh Lễ lên tiếng, lảo đảo nâng xe dậy khiến cho Lý Bích Vi chú ý hỏi:
“Bạn không sao chứ? Có phải đầu gối bị thương rồi không?” Nhiếp Canh Lễ: “Không sao cả, không sao cả.”
Hiển nhiên Lý Bích Vi để ý đến chân hắn cho nên cố gắng đi rất chậm. Nhiếp
Canh Lễ cùng cô bàn luận về lịch sử, thơ ca, rồi thi cử ngày xưa, nguồn
gốc nhà họ Mộ Dung, truyện của Quỳnh Dao, cả Đặng Lệ Quân. Lời lẽ khi
nói của hai người khá tương đồng, rất là cùng chí hướng, Nhiếp Canh Lễ
có cảm giác hận khi đã gặp cô quá muộn.
Đêm đông rét lạnh, một đoạn đường ngắn ngủn hai người cư nhiên đi đến hơn
nửa giờ mới hết. Khi về đến cửa lớn trường học, Lý Bích Vi nhẹ nhàng mà
hỏi hắn: “Bạn có biết hát bài ‘Câu chuyện thành phố nhỏ’ của Đặng Lệ
Quân không?”
Khi đó ca khúc của Đặng Lệ Quân thịnh hành cả nước. Nhiếp Canh Lễ ngại ngùng trả lời: “Tôi chỉ biết vài câu.”
Lý Bích Vi ngóng nhìn hắn mỉm cười, nụ cười kia so với pháo hoa đêm giao
thừa còn chói mắt hơn vài phần. Cô nhỏ giọng, cực nhẹ ngâm nga: “Chuyện
kể rằng thành nhỏ khi xưa tràn ngập vui vẻ hân hoan ….. Mời bạn gần xa
cùng nhau đến thăm thành phố nhỏ chúng tôi ……”
Giọng hát của cô trong veo, mềm mại mà duy mỹ, ngọt ngào giống như Đặng Lệ
Quân. Hơi thở ấm áp tựa như mật ngọt đêm đông làm cho người ta như trở
về thành phố nhỏ trong bài hát.
Ánh trăng đêm đó dịu dàng trong veo như chậu nước bằng men sứ, mang theo
ánh sáng mát lạnh, còn có những ánh sao lấp lánh khắp bầu trời tựa như
những hạt kim cương đính đầy trên màn nhung màu đen tuyền.
Hiện giờ nhớ lại, những giai điệu bài hát kia tựa như vang vọng trong không
gian. Nhiếp Canh Lễ chậm rãi ngâm nga: “Chuyện kể rằng thành nhỏ khi xưa tràn ngập vui vẻ hân hoan, mời bạn gần xa cùng nhau đến thăm thành phố
nhỏ của chúng tôi ……”
Bây giờ tuổi đã cao, chỗ đầu gối năm đó bị đập xuống đường mỗi khi trái gió trở trời liền âm ỉ đau nhức. Tuy rằng đau nhức nhưng Nhiếp Canh Lễ thực sự thích cảm giác đau đớn này, giống như bất chợt nhắc nhở ông, ông
cũng đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Cảm giác đau đớn này là của Bích Vi mang đến cho ông. Mỗi lần tê rần, ông
liền cảm thấy được giống như Bích Vi đang ở bên cạnh mình, vĩnh viễn
vĩnh viễn bầu bạn bên ông.
Nhiếp Canh Lễ vuốt ve đầu gối, cúi đầu nói: “Bích Vi, hôm nay Trọng Chi đến nói cho anh biết, con dâu của chúng ta có thai rồi.”
“Bích Vi, hiện giờ chúng ta có cháu nội rồi . . . . . .”
“Bích Vi, đó là cháu nội của em và anh …. Em có vui không?”