Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 12: Chương 12




Hạ Vũ Thiên phẫn nộ, vươn cánh tay rắn chắc, cơ bắp, tát mạnh vào mặt Thư Hoài.

Mọi chuyện diễn ra, có không ít người đến coi, một người đàn ông âm trầm và ôn nhu, một cô gái yếu đuối cùng thuần khiết, một người cô gái lạnh lùng đến phát hỏa, trên mặt còn hằn năm dấu tay, không cần phải nói, đại đa số người không hiểu chuyện bắt đầu xôn xao bàn luận, đưa ra vấn đề tự cho là đúng

" Chắc cô gái lạnh lùng như satan kia là bạn gái của người đàn ông kia rồi, đến đây bắt quả tang"

" Bậy, cô thì biết gì, nhất định là cô gái kia ghen tỵ tình cảm thắm thiết của hai người họ, đến đây phá rối, sau đó người đàn ông kia nhịn không được đánh cô ta".

" xì, có gì hay chứ, toàn là những kẻ vì tình yêu mà đi đánh ghen, cuối cùng người bị đánh là mình"

" ôi, cô gái kia thật đáng thương"

" Người phụ nữ kia cũng thật không có xấu hổ, đi phá hoại tình cảm người khác".

... ...

Lời bàn tán xôn xao suy đoán ngày một tăng, hầu hết ý xấu đều là Thư Hoài gánh lấy, đương nhiên về phần đồng cảm, đều là dành cho cặp tình nhân tình nồng thắm thiết kia. Mọi người bị sắc đẹp thiên thần thánh thiện của Lương Nhan mê hoặc, nội tâm phát ra hơ thở yếu đuối cần người che chở,

ai dám khẳng định cô ta là tiểu tam, hay là kẻ xấu. Người đàn ông kia cũng chỉ bảo vệ có một mình cô ta. Cho nên, Thư Hoài, dù có gương mặt tươi đẹp, thuần mĩ, có phần chững chạc lạnh lùng, cũng khiến

không ít người đã buông lời xấu, ví Thư Hoài trở thành kẻ xấu xa trong miệng bọn họ.

Hàn Vũ Yên vốn quay lại đi tìm Thư Hoài, thấy đám đông một cục ở quầy quần áo, nhàn nhạt không mấy quan tâm, nhưng lại nhìn thấy nữ nhân viên với đống quần áo trên tay kia, đang chật vật vì đám đông, nếu cô nhân viên đó ở đây, thì hẳn Thư Hoài cũng ở đây nhỉ ?

Bước chân không tự chủ đi đến, sắc mặt luôn lạnh nhạt, tiến đến hỏi nữ nhân viên đang luống cuống : " Chuyện gì đang xảy ra vậy "

Đường Vân Tuyệt theo sau Hàn Ngữ Yên khí thế hùng mãnh, lạnh lẽo, thâm trầm đén đáng sợ, có không ít người bị khí thế này dọa sợ, có ý định đến xem cuối cùng cũng nuốt xuống, tìm hướng khác mà đi.

- " A, cô đến rồi, thật tốt quá, thư kí Thư ..cô ấy.... bên kia... " - Nhân viên mừng rỡ vì được gặp lại Hàn Ngữ Yên, như gặp được một vị thần cứu thế, muốn nhảy dựng lên. Nhưng cuối cùng lại lắp bắp không dám nói. Sợ bị cô ấy khiển trách, dù gì chỉ là đi tính tiền, mà để xảy ra chuyện không hay giữa khách hàng với khách hàng.

Trường hợp này cô ta đã từng gặp qua rồi, nhưng nhiều lắm gia thế cũng không mấy lớn, có thể xử lí và giải quyết được.

Chỉ là hôm nay, tình huống này quá tiêu cực rồi, việc này nhất định sẽ có một phần cô phải gánh lấy.

Bất quá cô ta tin cô gái Hàn Ngữ Yên sẽ giải quyết được chuyện này,

nhất định là như vậy.

Nghe lời nói không thành câu của nữ nhân viên, sắc mặt lạnh nhạt càng trở nên lạnh hơn. Quay người hô : " Tránh ra".

Giọng nói lạnh như nước lã, những người xung quanh lật đật nhường đường cho cô đi tới, khí huyết cô gái này không nhỏ.

" Tổng... tổng giám đốc" - Thư Hoài Kinh ngạc khi thấy Hàn Ngữ Yên ở đây, lẽ ra cô ấy phải ở công ty rồi chứ, thế nào lạ xuất hiện nơi này.

Thư Hoài không biết, hôm nay Hàn Ngữ Yên rất rảnh, không những gọi điện hủy các cuộc họp để đi dạo trong thương mại, còn kéo theo một người đàn ông như ở dưới đại dương lên.

Còn nếu muốn hỏi tại sao Hàn Ngữ Yên không gọi trực tiếp hỏi Thư Hoài đang ở đâu, thì có hai câu trả lời.

Thứ nhất, cô đang rảnh.

Thứ hai, cô cố ý đi như vậy để xem người đàn ông kia có đủ kiên nhẫn để bám lấy cô hay không.

" Nếu tôi không đến đây, cô định để mình thảm như vậy sao?"

" Thế nào, chuyện gì xảy ra"

Hàn Ngữ Yên đưa tay nắm cằm Thư Hoài xoay xoay khuôn mặt, mày đen thanh tú nhíu lại nhìn năm dấu tay đỏ hồng trên mặt.

Từ đầy đén cuối căn bản chưa có nhìn hai người kia.

Thư Hoài bị khí thế lạnh nhạt của Hàn Ngữ Yên làm cho giật mình. Lập tức lấy lại sự điềm tĩnh trầm lắng như mỗi ngày. Thuật lại toàn bộ mọi chuyện.

Những người xung quanh bắt đầu mới giật mình xấu hổ, thì ra bọn họ nghĩ sai, căn bản đây không phải là cuộc tình tay ba, mà là đi cướp đồ trắng trợn.

Đưa mắt nhìn hai khuôn mặt kia.

Cuối cùng một âm thanh lớn, sắc nhọn vang lên.

" Chát "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.