Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 24: Chương 24




Không nói thì thôi, nói đến Âu Tư Bạch lại thắc mắc, lão thầy giám thị một hai đòi đi đến phòng y tế cùng anh biến đau mất rồi. Anh cũng không để ý đến sự có mặt của thầy ta cho nên suy nghĩ vừa thoáng qua đã dập tắt.

Phía bên kia, thầy giám thị mà Âu Tư Bạch nói đến đang lọ mọ tìm giấy tờ, thực ra là ông đã đi được nữa đường rồi, nhưng mà càng đi ông càng bức xúc không chịu nỗi... cái nhà trường tệ hại này thế nào lại toàn xảy ra những việc hết sức quá đáng như vậy. Vì vậy đi được một nữa, ông đã quay lại tìm bằng chứng không ít giáo viên đã ăn cơm hối lộ. Thầm nghĩ, nếu chuyện này giải quyết không xong, ông cũng sẽ tự động xin chuyển nơi làm việc.

...

Biệt thự Hàn Gia

" Tiểu thư, cô đã về " người giúp việc bận bịu công việc nghe tiếng bước chân, ngước mặt đã thấy Hàn Ngữ Yên một thân đồng phục nam, có điều khác biệt giữa quần áo cô và những bạn học khác là áo của cô là áo tay dài được xắn lên gọn gàng. Bà cũng không hiểu tại sao tiểu thư nhất quyết không chịu mặc đúng đồng phục của mình, cũng vì điều này mà Hàn Ngữ Yên bị ghi vào sổ đen vi phạm nội quy của nhà trường. Bất quá sau này cô là chủ của một tập đoàn, làm gì có ai dám phạt cô chứ, nó chỉ có hiệu lực đối với ai làm công, làm việc dưới trướng của người khác, không có công ty nào xem trọng một kẻ có tác phong không đúng đắn, chỉn chu cả.

Hàn Ngữ Yên gật đầu, trong lòng nỗi lên luồng xúc động mãnh liệt, cô được sống rồi, thật sự được sống rồi, vì sao bây giờ cô mới có thể cảm nhận được vị sống, nó quá tốt đẹp, từ thời gian này cô sẽ trân quý từng giây từng phút trên thế giới này.

Chân đi dép bước nhẹ nhàng lên bậc thang, bước chân từng bước đến gần phòng Hàn Phong, thất thần nhìn lên cánh cửa, kí ức đau đớn lại truyền đến. Kiếp trước cô từng nói cố gắng để chăm sóc ông, nhưng cuối cùng thành ra cô là người gián tiếp gây ra cái chết của ông.

Hốc mắt đỏ ửng, từng tầng sương nổi lên, nhưng rất nhanh sau đó bị cô lau đi, cô cần phải mạnh mẽ.

Bàn tay nắm nắm cửa ấn nhẹ, cánh cửa hé mở, nhìn qua khe là một căn phòng rộng lớn mà nhạt nhẽo, giống như phòng cô vậy, mọi thứ trưng bày đều rất đơn giản, nhưng lại vô cùng sang trọng, một người trung niên, ở trong một căn phòng như vậy nhìn không ra là có bao nhiêu cô quạnh khi bóng tối bao trùm.

Hàn Ngữ Yên cau mày, đầu lại truyền đến đau đớn, việc nhíu mày của cô có lẽ đã động đến vết thương rồi. Một hình ảnh chợt thoáng qua trong đầu, cô có nên tha thứ cho bà ta không, nhưng bà ta đã từng phá hoại hạnh phúc của cha mẹ cô, có nên không? Ngày hỏa thiêu cũng chỉ có bà ta đến, rốt cục tâm tư của bà ta là như thế nào?...

Thôi đi, thật nhức đầu, cô vừa mới tiếp nhận một cuộc sống mới, không thể để những điều không cần thiết vào đầu, việc tới đâu hay tới đó.

Kí ức của kiếp trước sẽ là thứ để giúp cô tránh đường của kiếp trước, cho nên cô sẽ không đi con đương cũ nữa.

Xoay người khép cửa lại, Hàn Ngữ Yên trở về phòn mình, mọi thứ vẫn như trước kia, có điều là vẫn có vài thứ mà kiếp trước cô vứt đi vì chúng quá cũ, bây giơ gặp lại trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.

Sờ một lượt đồ vật qua căn phòng, đem mình ngã xuống giường, a! Thật êm, thật thoải mái, vậy mà trước kia cô đều phớt lờ cái cảm giác dễ chịu này. Hít thật sâu, sau đó thở thật dài rồi chìm vào giấc ngủ.

Gương mặt cô như một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng mà tinh khiết say giấc, rung động lòng người khiến không ai nỡ phá hỏng giấc ngủ bình yên của cô.

...

" Đúng vậy, toàn bộ thông tin của cô ấy, tôi đều muốn có " - Một người đàn ông giọng nói trầm thấp, nghiêm túc vang lên, góc cạnh khuôn mặt như điêu khắc, không gian bao trùm bóng tối lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn mờ nhạt từ phía ngoài phóng vào, thế nhưng tuyệt nhiên trên mặt người đàn ông tràn đầy nhu tình, ngồi trên chiếc ghế lớn, lưng dựa vào vành ghế, nhắm hờ đôi mắt, ngón tay bắt đầu xoay xoay chiếc điện thoại... Hàn Ngữ Yên, cô gái đó thật giống... nhưng cho dù giống tôi cũng sẽ không yêu em...?!

Vì mở cửa sổ nên Hàn Ngữ Yên bị cái lạnh đêm tối làm cho rùng minh mà tỉnh dậy, tìm tòi một hồi mới bật được công tắc, đứng lên xỏ dép vào chân, sau đó vươn vai, cảm thấy thân thể có vẻ thoải mái một chút, vết thương trên đầu cũng không còn đau nhức nữa, xoay mình nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường, thấy đã vừa kịp thời gian Hàn Phong trở về, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tắm rữa, sau đó liền xuống lầu ngồi ở sofa chờ ông về.

" Tiểu thư, ông chủ vừa gọi điện nói rằng cô dùng bữa trước đi, ông ấy còn có công việc phải giải quyết cho xong"

" Cái gì " - Hàn Ngữ Yên tức giận đứng dậy, lại tham công tiếc việc, sao cô lại quên mất, ông là một kẻ cuồng công việc chứ, cái tính cuồng này cũng lây sang cho cô, kiếp trước ngoài cuồng học, cuồng việc thật sự là lây từ ông đi.

" Đi, dì lấy đồ ăn bỏ vào hộp, cháu sẽ mang đến công ty "

Cô không thể để ông nhịn đói mà làm việc được, cái bệnh đau bao tử hành hạ suốt mà vẫn không biết chừa. Đến khi nào cô mới có thể yên tâm đây.

" Nhưng..."

Tiểu thư còn rất nhỏ, ta ngoài một mình liệu có sao không, tài xế đã hết giờ làm việc rồi, đi một mình thật sự quá nguy hiểm, kẻ xấu thì đầy ắp ra đó. Người giúp việc nghe Hàn Ngữ Yên muốn đến công ty thì không khỏi lo lắng bồn chồn.

Dường như nhìn ra sự lo lắng của bà ấy, Hàn Ngữ Yên nở ra một nụ cười tỏa sáng, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bà giúp việc, lần đầu tiên dịu dàng, không nghiêm khắc với người làm :

" Dì yên tâm, không có việc gì, mau, mau, chuẩn bị giúp cháu đi. "

Người giúp việc bị hành động của cô làm cho ngẩn ngơ, có chút kinh sợ, tiểu... tiểu thư... vừa mới dịu dàng với bà... thật sao... ôi, thiên sứ, cô không khác gì một thiên sứ xinh đẹp. Như bị chết não, nghe theo lời nói của cô, đi chuẩn bị cơm.

Hàn Ngữ Yên không nghĩ đến hành động nhỏ nhoi của mình lại có sức công phá lớn như vậy, khó hiểu đứng tại chỗ, là trước đây cô quá lạnh nhạt vô hình sao ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.