Yêu Thương Muộn Màng: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Trùng Sinh

Chương 6: Chương 6




-" Tôi nghĩ, ở phương diện truyền thông, chúng tôi có thể giúp Tập đoàn của phía Đường tổng đây quảng bá về công viên giải trí hàng đầu này, song song với việc đầu tư vốn, cung cấp nguyên liệu, hay thiết kế công trình,..v..v... tôi nghĩ truyền thông cũng không kém quan trọng." - người đàn ông ngồi nói đưa ra ý kiến của mình, đương nhiên bằng đầu óc thông minh của toàn bộ người trong phòng thì có ai không biết mục đích của ông ta là gì.

Tập đoàn Sentrer đưa ra cuộc họp này cũng đã có quyết định chỉ chọn 4 tập đoàn có khả năng đầu tư hợp tác, hoàn thành công trình lớn này, tất nhiên trong 48 tập đoàn có quyền lực nhất ở đây đều muốn trở thành một trong bốn thành viên hợp tác chính của Sentrer. Phải nói lợi nhuận sau khi hoàn thành thành công dự án là không thể đếm nỗi, cho nên người ngu cũng muốn có miếng mồi lớn này.

Những người khác thấy người đàn ông phát biểu cũng nhao nhao bàn luận đưa ra ý kiến, tất cả đều muốn thu hết nguồn lợi cho mình, cũng không có để ý đến sắc mặt ngày càng thâm trầm của người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa, bọn người này thấy tiền lớn đều không biết tốt xấu trở thành kẻ tham lam, hạ thấp danh phẩm của mình. Tập đoàn Sentrer tại sao không chọn ra bốn tập đoàn lớn nhất mà hợp tác mà phải mở cuộc họp này? Ai cũng tò mò muốn biết, tuy thắc mắc nhưng chính họ cũng mở cờ trong bụng, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, phải thể hiện thật tốt.

Đương nhiên cũng không ai biết, thật ra Tập đoàn Sentrer đã chọn được bốn tập đoàn hợp tác trước khi họ đến đây rồi, mở cuộc họp này cũng là muốn có thêm vốn đầu tư, đỡ tốn công sức đi rút vốn ở ngân hàng, một miếng mồi béo thì mèo nào lại không ăn.

Tuy nhiên không thể vơ hết nắm đũa, có một con mèo được huấn luyện chỉ ăn đồ chay, ăn mỡ thì không thể được.

Hàn Ngữ Yên mắt nhàn nhạt quan sát thu mọi sự việc vào mắt mình, aizz, lúc cô nghe thư kí kia đưa ra dự án của tập đoàn Sentrer đã thấy không có cơ hội gì cho cô rồi, hợp tác song phương gì chứ, hợp tác làm ăn gì chứ, rõ ràng tập đoàn của cô không liên quan một chút nào đến dự án này, giữa một tập doàn nước hoa thì có quan hệ với dự án công trình thiết kế xây dựng sao?? Chán ghét, vì vậy cho nên cô mới có thể lạnh nhạt ngồi im xem đoàn người này diễn, bằng không với trí óc thông minh của cô, cô đã giành lấy hợp tác chính rồi.

-" Tôi sẽ đầu tư cho dự án này, tổng giám đốc Sentrer sẽ không vứt bỏ tập đoàn của tôi chứ, mặc dù tập đoàn của tôi không liên quan gì đến dự án này, nhưng tôi vẫn có thể hợp tác về phương diện vốn đầu tư". Hàn Ngữ Yên thành công thu hút mọi ánh mắt về mình, giọng nói êm ái, dịu nhẹ, uy nghiêm, lại mát lạnh khiến không khỏi mọi ánh nhìn dừng trên người cô. Kể cả người kia.

Hừ, cô mới không ngu ngốc ngồi chơi, cũng không rãnh để bỏ phí thời gian vàng của mình, đã không dành được vị trí chính trong bốn tập đoàn kia thì dành vị trí phụ đi, dự án lớn như vậy, đầu tư cũng không tệ.

Người đàn ông được nhắc đến chuyển mắt nhìn cô, sắc lạnh bức người, như nhìn thấu con người của cô, môi mỏng bạc lạnh khẽ mở nói: -" về phương diện vốn đầu tư của chúng tôi..." dừng một chút sau đó nói thêm: - " không thiếu"

Hàn Ngữ Yên trừng mắt định nói gì đó lại vui vẻ nghe được câu sau của anh ta.

-" Nhưng nếu tập đoàn của cô muốn hợp tác đầu tư cũng tốt"- giọng nói lạnh lùng lại vang lên, nhiệt độ cũng hạ xuống cũng lợi hại hơn, những người ở đây mới tỉnh ra, bọn họ vừa làm gì vậy, thật không còn thể thống gì cả, rõ ràng vương thần còn ở đây họ lại bàn luận nhốn nháo như ở chợ buôn vậy.

-" Được, hợp tác thành công"- Hàn Ngữ Yên mĩm cười nhẹ, thanh thoát, trên gương mặt của cô đôi chút dịu dàng, say lòng người.

Đường Vân Tuyệt nhìn thấy trong lòng trở nên cau có khó chịu, cảm giác hình như tim đập lệch đi một nhịp.

Khốn kiếp, anh làm sao vậy, cảm mạo sao, chắc vậy rồi, nhìn nhìn gương mặt Hàn Ngữ Yên lại nhìn sắc mặt của toàn bộ những người đàn ông ở đây. Âm trầm nói:

-" Hợp tác đã thành, tài liệu thư kí của tôi sẽ chuyễn đến sau, cô có thể đi rồi"

Hàn Ngữ Yên vốn đang cười nhẹ nghe vậy tức giận lại không thể phát tác, đuổi người, rõ ràng là đuổi người, anh ta đường đường là tổng giám đốc lớn lại có thể cư xử khinh người quá đáng như vậy, tức chết cô rồi...a. Tuy vậy cô cũng chỉ có thể nhẹ gịong thanh nhã đứng dậy hơi cúi đầu:

- " Được, vậy tôi xin phép, mọi người cứ tiếp tục". Sau đó tay cầm tài liệu chuẩn bị không công này đi ra, tức giận cho nên hơi mạnh tay đóng cánh cửa.

" Rầm "

Những người trong phòng bị cứng người kinh sợ, họ vốn bất ngờ khi Đường Vân Tuyệt ra lệnh như vậy, đây là lần đầu họ thấy cảnh này, không khỏi sợ sệt, thư kí bên cạnh Đường Vân Tuyệt cũng há hốc miệng chưa hết kinh ngạc, lần đâu tiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy tổng giám đốc đuổi người. Thật kì lạ.

Toàn bộ đều đang kinh ngạc bị tiếng cửa làm giật mình, không biết mắt Đường Vân Tuyệt lóe lên một cái nhìn về cửa chính.

Hàn Ngữ Yên bên ngoài cũng bị cửa đóng mạnh tay mà giật mình, chết thật, cô mạnh tay quá.

--- ------ -------

-" Đồ ngốc, mắt bị cún ăn rồi sao, đi lại để bị té như vậy, có đau không" - một cậu bé, dịu dàng nhẹ giọng nói, không nghe ra cảm xúc gì.

-" Anh là ai " - một cô bé 6 tuổi khuôn mặt như thiên thần nhỏ, đáng yêu, vừa bị té đã bị trêu chọc xen lẫn lo lắng, trên gương mặt ửng hồng, như một cô gái nhỏ thẹn thùng, ánh mắt nhìn về phía cậu nhóc lạ lẫm chưa từng nhìn qua bao giờ. Thật xinh đẹp a, cô chưa từng thấy ai xinh đẹp như anh trai này, các bạn của cô cũng không bằng một góc anh nha. Nghĩ nghĩ mặt cô càng đỏ lợi hại hơn.

- " Nhóc con, anh là người nhà Hạ Vũ, té xong mặt đỏ như vậy, đau lắm à, có cần đưa đi bệnh viện không" - Cậu bé chỉ là đi sau cô bé như người đi đường thôi, không ngờ cô bé đi trước mình chân trước chân sau chạy đến vấp té. Cậu không thể không giúp cô nhíc này.

-" Em..em không sao, em là Tiểu Yên, cha mẹ đều gọi em như vậy" - Được một anh trai đẹp trai, dịu dàng lo lắng, tim cô bé bỗng đập thình thịch, mẹ cô nói, nếu tim đập mạnh trước người con trai chính là thich, như vậy cô thích anh trai này sao??

-" ừm... Tiểu Yên...Yên, tên rất đẹp..."

' tin...tin...tin'

Tiếng còi xe vang lên, một chiếc xe hàng hiệu chầm chậm lăn bánh hướng về phía cậu bé.

Cậu bé quay đầu nhìn, sau đó quay lại đưa tay xoa đầu cô nhóc, nhẹ nhàng nói - " Anh về đây, nhóc con, đi đường cẩn thận nhé, đây, cho em, tạm biệt "- Dúi vào tay cô nhóc cây bút yêu thích của mình, xoay người chạy về hướng chiếc xe.

Cô nhóc vẫn ngơ ngác nhìn về phía cậu bé chạy đi, nhìn bóng dáng nhỏ chui vào xe, sau đó lăn bánh đi xa mất hút, cô bé mới cúi đầu nắm chặt cây bút trong tay.

- " cốc, cốc, cốc"- tiếng gõ cửa thánh thót vang lên, khiến Hàn Ngữ Yên giật mình tỉnh dậy, thở dài đứng dậy vừa đi vừa nói: -" vào đi "

Rót ly nước cho mình, lại giấc mơ đó, lại là cậu nhóc đó, cô mơ giấc mơ này cả ngàn lần rồi, cũng đã hỏi thăm đi tìm cậu bé đó, chính là không có tung tích gì, vì vậy cô cứ yêu đơn phương cgo tới bây giờ, cậu bé đó không biết lớn lên sẽ như thế nào, anh nhất định sẽ không biết có một người yêu anh lâu như vậy, mặc dù không biết mặt hiện tại ra sao, nhưng cô chắc chắn chỉ cần gặp lướt qua cô sẽ cảm nhận được đó là anh.

Nhưng khẳng định bây giờ đã có người anh yêu rồi, với tính cách của anh ngày đó nếu không thay đổi thì cô gái đó nhất định rất hạnh phúc. Càng nghĩ, tim cô càng co rút, không thở nỗi. Tâm tâm niệm niệm nhớ nhung, lại không biết mặt người mình yêu, hỏi làm sao cô không đau.

- " Tổng giám đốc, tổng giám đốc, cô không sao chứ" - Thư Hoài từ phía ngoài bước vào nhìn sắc mặt ngày càng kém của Hàn Ngữ Yên thì lo lắng hỏi.

- Hả, khô..ng.. không sao" - Chìm trong hồi ức, giật mình, quên mất là có người bước vào.

- "Thật không sao chứ, sắc mặt ngài kém quá"

-" Tôi không sao, hơi mệt một chút thôi, có chuyện gì sao" - Hàn Ngữ Yên không muốn tiếp tục dong dài nữa.

- " A, tôi muốn thông báo, hôm nay là ngày hạn cuối quyết định việc hợp tác với tập đoàn Vũ Kình, nếu ngài đồng ý thì 6h chúng ta đến nhà hàng Tư Lan". - Thư Hoài thấy Hàn Ngữ Yên không muốn tiếp tục chủ đề kia, liền đem ý định lúc vào đây nói, nhàn nhạt đứng một bên chờ quyết định của Hàn Ngữ Yên, thầm nghĩ về sau phải bắt các thư kí tăng ca giải quyết công việc mới được, nhìn tổng giám đốc mệt mỏi như vậy, thật đáng thương, nếu cô ấy phát bệnh thì thật nguy hiểm a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.