Yêu Thượng Nam Nô

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

” Vì cái gì?!” Hắn không muốn đi đâu, tưởng tượng đến vừa rồi thiếu chút nữa bị tên kia hạ gục trên mặt đất, hắn liền cảm thấy cả người sợ hãi.

” Xem hắn bị Huyền Thiên bắt đi như thế nào a!” Tâm tình Lôi Tư thật khoái trá nói.

” Di, đúng nha, tại sao ta lại không nghĩ tới chứ? Ha ha ha, kia còn chờ gì nữa, hiện tại đi liền a.”

Hai người cứ như kẻ trộm cười không ngừng.

Chưa từng tới phòng Tu Tư, nguyên lai người này thoạt nhìn xinh đẹp như thế nhưng phòng lại sạch sẽ, hơn nữa đơn giản như vậy. Đương nhiên, nếu không tính đến gian phòng thí nghiệm kia.

Trầm Kì Vân trong ngoài đi thăm một lượt, không quản có chủ nhân trong phòng, người đang đổ mồ hôi lạnh chú ý hắn cùng Lôi Tư.” Tu Tư ca ca, phòng của ngươi hảo sạch sẽ nha, nhưng tại sao phòng thí nghiệm lại loạn như vậy chứ? Quả thực giống phòng của tên ăn mày mà.” Nói là phòng ăn mày coi như là dễ nghe, hắn cảm thấy hắn nói chuyện vẫn còn rất nhân từ.

” Ngươi không có việc gì tại sao lại tới nơi này của ta mà ngoạn a?” Tu Tư lúc này thầm nghĩ khóc. Hai người này không có việc gì chạy đến nơi này của gã làm chi không biết?! Rất kỳ quái đi! Không phải là hai người này muốn liên thủ chỉnh gã đó chứ?

Chỉ một tên trong đó liền đủ khó chơi, giờ lại cố tình đến cả hai!

” Nhớ ngươi thôi! Trung Quốc có câu nói là “một ngày không gặp, như cách ba thu”. Ba thu nha, hiểu được là ý gì không? Chính là ba năm, ba năm đó. Chúng ta tuy rằng không phải một ngày không gặp, nhưng tính tính, cũng có ba giờ không gặp, tốt xấu gì cũng coi như một năm không thấy đi, a, ha ha ha.” Tưởng tượng đến cảnh Huyền Thiên lập tức sẽ tới đây, Trầm Kì Vân liền cao hứng vô cùng.

Không phải chứ, rõ ràng vừa rồi thiếu chút nữa đem hắn áp đảo a, vì cái gì lúc này nhìn hắn lại vui vẻ như vậy, này cũng quá quỷ dị đi?! Tu Tư nghiêm trọng đề phòng nhìn chằm chằm Trầm Kì Vân.

” Đường đệ a, tính ra ta đã vài ngày không có nhìn thấy ngươi, ta càng nhớ ngươi, tính tính, chúng ta có đến mười mấy năm không gặp a!” Vẻ mặt Lôi Tư như kẻ trộm cười cười nhìn chăm chú vào Tu Tư. Đúng, tươi cười kia trong mắt Tu Tư xem ra, quả thật là vẻ mặt của kẻ trộm cười! Có tất yếu cười thành như vậy không? Không đúng không đúng, nhất định có chỗ nào xảy ra vấn đề, bằng không tại sao hai người này lại chạy đến nơi này của gã mà nói nhăng nói cụi như vậy chứ?

” Tu Tư ca ca, kỳ thật ta rất luyến tiếc ngươi, trên thuyền này, ngươi để lại cho ta thật nhiều ấn tượng sâu sắc nha, hiện tại ngươi phải rời khỏi, ta thật sự là rất không đành lòng a!” Trầm Kì Vân vừa nói còn vừa làm bộ dùng góc áo lau lau nước mắt.

Gã phải rời khỏi, gã có nói gã muốn rời khỏi sao? Người này là nghe ai nói?

” Đúng vậy a, đường đệ, ngươi đến hai năm nay, cơ hồ chỉ có một nửa thời gian ở nhà, một nửa thời gian khác, đều là ở bên trong Xích Diễm môn. Ngươi không biết lúc ngươi không ở nhà, ta nghĩ đến ngươi rất nhiều a!” Lôi Tư chà xát hai tay, nhìn qua tựa hồ cười đến càng *** tiện.

Vẻ mặt hai người đều nở nụ cười – *** đãng nhìn gã, làm cho gã không tự chủ lui về sau từng bước. Hai người thật đáng sợ.

Đáng tiếc, gã lui một bước, hai người bọn họ liền tiến một bước. Gã lại lui một bước, sẽ thấy bọn họ tiến thêm một bước. Thối lui đến cuối cùng, lưng Tu Tư đã chạm đến vách tường, không thể lui thêm được nữa.

” Ha ha ha.”

” Ha ha…cáp…ha ha.”

Khi hai người nhìn thấy Tu Tư không thể lui được nữa, thế là cùng đồng thanh xả ra một tràng cười càng thêm *** tiện.

Tràng cười kia làm hại trái tim Tu Tư hung hăng nhảy một chập, ” Các ngươi…… các ngươi muốn thế nào?”

” Hắn như vậy giống như một tiểu bạch thỏ chấn kinh nga, Lôi Tư ngươi nói có phải hay không a?” Trầm Kì Vân lấy vẻ mặt nghiên cứu nhìn chăm chú vào Tu Tư.

” Ta cũng hiểu được, lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này của hắn đấy!” Lôi Tư một bàn tay ôm lấy ngực, tay kia thì vuốt vuốt cằm, thật nghiêm túc nói.

” Ta không phải chuột bạch dùng làm thực nghiệm, đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta!” Tu Tư nhịn không được gầm rú lên, tựa hồ như vậy có thể che giấu sợ hãi trong lòng gã.

” Yên tâm, yên tâm, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn ngươi nữa.” Lôi Tư thật ” hảo tâm” an ủi Tu Tư.

Thế nhưng loại ” an ủi” này làm cho Tu Tư càng cảm thấy quỷ dị, rất nhanh…… sẽ không…… rời đi? Một đạo linh quang hiện lên, Tu Tư rốt cuộc hiểu được ý của hai người kia.

” Mẹ ngươi, cư nhiên ám toán ta!” Chưa bao giờ mắng thô tục, Tu Tư phá lệ mắng lên, vừa mắng vừa đứng dậy, muốn chạy ra ngoài. Chỉ cần cướp được điện thoại vệ tinh, làm cho người của gã lập tức tới cứu gã, vậy là gã có thể thoát mệt nhọc.

Đáng tiếc chính là, Lôi Tư cùng Trầm Kì Vân lại không phải là đối thủ dễ dàng đối phó? Hai người bọn họ nhìn thấy Tu Tư có ý đồ muốn chạy trốn, vội vàng một người bắt lấy tay, một người bắt lấy chân, muốn đem Tu Tư chế trụ. Bởi vì hai người đều là dùng hết toàn thân khí lực, chỉ chốc lát sau, Tu Tư đã bị bọn họ áp đảo trên mặt đất.

” Hô, mệt mỏi quá, người này khí lực ghê gớm thật.” Trầm Kì Vân không khỏi oán giận nói.

” Ngươi nha, là ngươi khí lực quá nhỏ mới đúng.” Lôi Tư cười nói. Quả thật, Tu Tư bị Lôi Tư ngăn chặn nửa người trên, hoàn toàn không thể nhúc nhích, mà hai cái đùi kia bị Trầm Kì Vân ngăn chặn lại vẫn còn hoạt động không thôi.

” A!” Lời Lôi Tư mới nói xong, Trầm Kì Vân đã bị Tu Tư một cái mãnh liệt giãy giụa, thảm hại hơn chính là, Tu Tư một giãy liền lập tức đạp hắn một cước.

” Uy, phải cẩn thận một chút chứ, ta chưa có đạp qua ngươi nha.” Trầm Kì Vân xoa xoa cái bụng chính mình bị đạp trúng, nói.

” Ngươi có sao hay không?” Lôi Tư thấy thế, sốt ruột hỏi han.

” Không có việc gì, không có việc gì.” Trầm Kì Vân nhìn thấy Lôi Tư sốt ruột, không khỏi lập tức vui vẻ lên, người này là đang lo lắng cho ta a.

” Xứng đáng bị đạp, ta ước gì đem hai người các ngươi đạp bay đến hải lý luôn!” Tu Tư một bên không ngừng loạn múa hai chân, một bên không ngừng oán hận mắng.

” Uống uống uống uống.”

” Uống uống uống uống.”

Sau khi nghe Tu Tư nói những lời này, Lôi Tư cùng Trầm Kì Vân đồng thời cười gian, Tu Tư biết là có chuyện không ổn. Quả nhiên, ngay sau đó, Lôi Tư liền lên tiếng, ” Tiểu Vân Vân, nhanh đi tìm một sợi dây thừng đến!”

” Được thôi, chủ nhân.” Trầm Kì Vân thật sung sướng hồi đáp, trong thanh âm che giấu không được vui vẻ.

” Không cần a!” Tu Tư thê thảm hét rầm lên.

Đáng tiếc, không ai đem tiếng kêu chân chính của Tu Tư nghe lọt vào lỗ tai. Trầm Kì Vân đi ra ngoài không bao lâu, đã trở lại, cầm trong tay một sợi dây thừng thô ráp, ” Lôi Tư thân ái, ta tìm mãi, mới tìm được một sợi nhỏ như vậy thôi.”

” Hơi nhỏ một chút, bất quá, chấp nhận dùng đi!” Lôi Tư thở dài một hơi nói.

” Hai tên ngu ngốc các ngươi, dây thừng thô như vậy lại còn nói là nhỏ?! Muốn làm cho một thân da thịt mịn màng của ta tổn thương a?!” Tu Tư sợ hãi nhìn sợi dây thừng kia.

” Đến thôi, em trai Tu Tư thân ái.” Một bàn tay Lôi Tư tiếp tục bắt chéo hai tay Tu Tư ở sau lưng, một bên khoá ngồi vào trên lưng Tu Tư, một bên tiếp nhận dây thừng trong tay Trầm Kì Vân, bắt đầu trói lại.

” Đúng rồi, đến thôi, Tu Tư ca ca thân ái.” Trầm Kì Vân đem dây thừng đưa cho Lôi Tư, ngồi xỗm trước mặt Tu Tư, tiếp tục đùa với gã, còn không quên hôn gió một cái.

” Các ngươi nhớ kỹ cho ta!” Tu Tư nghiến răng nghiến lợi nói.

” Oa, Lôi Tư, Tu Tư ca ca thật là lợi hại nha, rõ ràng hàm răng gắt gao cắn chặt như vậy, cư nhiên còn có thể nói được! Tu Tư ca ca, ngươi làm như thế nào a?” Trầm Kì Vân cố ý làm ra vẻ mặt sùng bái.

” Các ngươi nhớ kỹ cho ta!” Tu Tư lúc này sửa thành rống, hơn nữa rống đến đất rung núi chuyển.

” Nhớ rõ nhớ rõ, tuyệt đối nhớ rõ, nhớ rõ ngươi bị chúng ta chỉnh thế nào, ha ha ha.” Lôi Tư cười đến lợi hại.

” Di? Thanh âm gì a?” Trầm Kì Vân bỗng nhiên nghe được phương xa truyền đến một trận thanh âm kỳ quái.

” Là phi cơ trực thăng, Huyền Thiên tới rồi.” Lôi Tư hồi đáp.

” Da, da, vạn tuế!” Trầm Kì Vân vội vàng liền xông ra ngoài.

Quả nhiên xa xa đang có một phi cơ trực thăng hướng du thuyền này bay tới, bởi vì thanh âm động cơ quá lớn, mỗi lần tới gần một chút, sẽ có một loại cảm giác đinh tai nhức óc. Hảo, hảo lớn nha, đây là lần đầu tiên nhìn thấy phi cơ trực thăng tư nhân gần như vậy, Trầm Kì Vân thập phần hưng phấn.

Không bao lâu, phi cơ trực thăng kia cũng đã rất gần, xoay một vòng tựa hồ đang tìm nơi đáp, cuối cùng, nó bay đến một khối boong tàu tối rộng lớn.

Trầm Kì Vân không khỏi chạy ra khoang thuyền, cùng Lôi Tư chào hỏi: ” Ta đi đem cái người tên Huyền Thiên kia đưa đến a! Ngươi…… ha ha ha ha!” Trầm Kì Vân nhìn thấy miệng Tu Tư đang bị Lôi Tư nhét vào một cái quần lót, không khỏi cười to liên tục, ” Làm sao có quần lót đó?”

” Trong ngăn tủ người này.” Lôi Tư trả lời, ” Mau đi đi, mau đi đi, cũng đừng làm cho Tiểu Tu Tư đáng yêu của chúng ta chờ đến nóng nảy a.”

” Tuân lệnh.” Trầm Kì Vân giậm chân giơ tay chào theo nghi thức quân đội rồi bỏ chạy đi ra ngoài.

Khi đi đến trên boong tàu, đã có người bước xuống đứng chờ. Bất quá, bởi vì người kia đứng đưa lưng về phía mặt trời, Trầm Kì Vân nhất thời thấy không rõ lắm bộ dáng của hắn. Chỉ cảm thấy người này thân đặc biệt cao lớn, uy mãnh, hơn nữa có một loại khí thế cường giả.

Người nọ nhìn thấy Trầm Kì Vân đi tới, không một lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi: ” Hắn ở nơi nào?”

” Đi theo ta là được.” Cái loại khí thế áp bách này làm cho bát quái thiên phú của Trầm Kì Vân toàn bộ không cánh mà bay.

Sau khi người kia từ trong chiếu xạ đi tới, Trầm Kì Vân mới phát hiện, người này cư nhiên so với Tu Tư còn suất chúng hơn.

Rõ ràng dáng người tốt như vậy, khuôn mặt cũng anh tuấn như vậy, loại tổ hợp này thật đẹp một cách kỳ dị. Trầm Kì Vân không khỏi nhìn ngây người, dễ nhìn như thế, Tu Tư còn kén cá chọn canh, thật sự là thiên vật sưu cao thuế nặng, hắn không khỏi có điểm thay người dễ nhìn này tiếc hận.

Bất quá, cùng Tu Tư không đồng dạng là, Tu Tư là loại hình bộ dạng rất được, mà người này là loại hình tuấn suất đến chết người, một bên âm nhu một chút, một bên dương cương một chút.

Trong lòng Trầm Kì Vân không ngừng đối nam nhân tên Huyền Thiên này đánh giá, nhìn thấy nam nhân kia có gương mặt hoàn hoàn toàn phương đông, nhịn không được hỏi ra khỏi miệng: ” Ngươi là người nước nào a?” Hắn là dùng tiếng Trung hỏi.

Huyền Thiên nhìn nhìn hắn, không nói gì.

Oa, cực giỏi a! Vì sao hắn không gặp được một nam nhân lãnh khốc như vậy?! Chờ…… chờ một chút, hắn yêu chính là Lôi Tư, làm sao có thể vì người này bộ dạng vừa tuấn suất lại vừa lãnh khốc liền động tâm chứ. Tuy rằng nghĩ như vậy, Trầm Kì Vân vẫn là nhịn không được đem ánh mắt hướng trên người Huyền Thiên quét tới quét lui.

Cũng không biết có phải bởi vì cùng mỹ nhân một chỗ hay không, thời gian liền qua đặc biệt mau. Trầm Kì Vân cảm thấy rõ ràng không có đi bao lâu, vì cái gì nhanh như vậy đã tới, hắn buồn nản dẫn Huyền Thiên vào khoang thuyền.

” Ngươi rốt cục đến đây a.” Trên mặt Lôi Tư lộ ra nụ cười khách khí.

Huyền Thiên cũng không trả lời Lôi Tư, mà là cau mày nhìn nơi mà thân thể y cùng Tu Tư tiếp xúc.

Lôi Tư chạy nhanh đứng lên, giơ lên hai tay, ” Ta chỉ là giúp ngươi đem hắn trói lại mà thôi.”

Huyền Thiên lúc này mới thôi mặt nhăn mày nhíu, ” Cám ơn.” Nói xong, bước lên phía trước, một tay bế lấy Tu Tư đứng lên.

Tu Tư bị bức trở lại bên cạnh Huyền Thiên, lại bị đối phương ôm, nước mắt không chịu thua kém dũng mãnh tuôn trào. Bất quá, không cần hiểu lầm, gã cũng không phải là cảm động đến rơi lệ, mà là ở trong lòng than thở, như thế nào lại bị bắt được!

Nhìn chăm chú vào Tu Tư trong ngực, ánh mắt Huyền Thiên lúc này trở nên phi thường ôn nhu, quả thật có thể nói là nhu tình như nước, ” Hoan nghênh trở về trong lòng ta.” Rất nhẹ, hắn thì thầm vào bên tai Tu Tư.

Ai thèm trở lại trong lòng ngươi, Tu Tư oán hận nghĩ, đôi con người đều là lửa giận. Huyền Thiên nhìn thấy Tu Tư bộ dáng này, nhẹ nhàng nở nụ cười, ” Ngươi vẫn là bộ dáng đáng yêu này.” Vừa nói vừa bắt đầu ôm gã đi ra ngoài.

” Tu Tư, cúi chào!” Lôi Tư không quên đối Tu Tư nói tạm biệt.

” Đúng vậy a, Tu Tư ca ca, tiếp theo không biết khi nào thì mới gặp lại, ta sẽ rất nhớ ngươi.” Trầm Kì Vân tràn đầy ác ý nói.

Nhớ kỹ cho ta! Tu Tư nghiến răng, hung hăng ở trong lòng mắng.

Thấy Huyền Thiên rốt cuộc đem đứa con của ma vương, Tu Tư, ôm đi, trong lòng Lôi Tư không khỏi một trận thoải mái, vậy là sau này sẽ không có người đến cùng y tranh Tiểu Vân Vân nữa.

” Ai, Tu Tư đáng thương a.” Trầm Kì Vân vẫn còn đang đắm chìm trong hưng phấn.

” Hiện tại không được nghĩ đến hắn, bắt đầu từ giờ phút này, ngươi phải khắc khắc đều muốn ta mới được.” Trong lời nói của Lôi Tư có một cỗ toan vị.

” Hảo, ta chỉ nghĩ đến ngươi.” Trầm Kì Vân tiến sát vào trong ngực Lôi Tư, mềm mại nói.

” Đây là khế bán mình của ngươi, ta vừa nãy đã nghĩ đưa cho ngươi.” Lôi Tư một tay ôm lấy Trầm Kì Vân, một tay từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy.

” Đây là thật sao?” Trầm Kì Vân tiếp nhận tờ giấy kia, tinh tế giơ lên nhìn, ” Ngươi đem tờ giấy này cho ta, điều này có nghĩa là, từ nay về sau ta chính là người tự do, đúng không?”

Lôi Tư sủng nịch nhìn Trầm Kì Vân, gật gật đầu.

“Có nghĩa là, ta muốn đi nơi nào liền đi nơi đó?”

Lôi Tư lại gật gật đầu.

” Có nghĩa là, ta có thể quăng ngươi đi, tìm một nam nhân khác?”

Nghe câu này, Lôi Tư không khỏi tóc tai dựng ngược, một tay liền đoạt lấy tờ giấy trong tay Trầm Kì Vân nhét ngược vào trong quần.

” Kỳ thật, ngươi có khế bán mình của ta hay không, với ta mà nói cũng không phải tối trọng yếu, quan trọng là …, hai chúng ta là thật tâm yêu nhau, đúng không?” Lần đầu tiên, Trầm Kì Vân lấy bộ dáng hoàn toàn đứng đắn nói chuyện với Lôi Tư, kia trong mắt bao hàm, là thâm tình làm cho người ta không thể bỏ qua.

Lôi Tư không khỏi thật sâu cảm động, tiểu nô lệ của y nói những lời này có nghĩa là, cho dù bất luận thế nào hắn cũng sẽ không rời khỏi y. Giống như đối đãi với một vật phẩm cực kỳ trân quý, Lôi Tư nâng lên mặt Trầm Kì Vân, thật sâu hôn xuống…… chờ…… chờ một chút, hiện tại hẳn là thời khắc cảm động đi? Vừa mới đối Trầm Kì Vân in lại nụ hôn, ngay cả nụ hôn sâu còn chưa kịp làm, vật nhỏ này cư nhiên bắt tay thân nhập vào trong quần y.

” Chúng ta không phải trước hết gắt gao ôm chặt đối phương, làm cho đối phương cảm thụ cảm động lẫn nhau sao?” Lôi Tư không biết nên khóc hay nên cười.

” Đó là phim bộ lúc tám giờ mới có, chúng ta vẫn là đốt cháy giai đoạn, trực tiếp làm chính sự đi.” Nói xong, Trầm Kì Vân bắt đầu chậm rãi mát xa nơi đó của Lôi Tư.

Lôi Tư không khỏi rên rỉ một tiếng…… Tối nay, là lời thề ân ái, là thân thể thề trung thành lẫn nhau.

* * * *

Nhìn thấy Tu Tư trong ngực oán hận trừng mắt nhìn hắn, Huyền Thiên cười cười, thân thủ lấy quần lót trong miệng gã ra, ” Ngươi cư nhiên còn mang theo một cái quần lót của ta? Thật sự là người không thành thật a, rõ ràng là thích ta mà!”

” Ai thích ngươi chứ, bất quá là bởi vì vào thời điểm kia bị ngươi lấy mất cái quần lót duy nhất, không thể không mặc của ngươi chạy mà thôi. Lúc sau tới đây không kịp dọn sạch hành lý chính mình, mới có thể……” Nói đến đây, ngay cả Tu Tư cũng hiểu những lời này thật không có sức thuyết phục, không khỏi càng nói càng nhỏ giọng.

” Mặc kệ ngươi yêu hay không yêu ta, ta yêu ngươi.” Huyền Thiên cúi đầu, hôn lên đôi môi khao khát vài tháng.

” Ô…… buông tay a, biến thái, tay ngươi đang sờ gì vậy?” Đại khái là theo Trầm Kì Vân ở chung khá lâu, làm cho Tu Tư bất tri bất giác cũng bắt đầu thích mắng người khác là biến thái.

” Đang sờ vào nơi ta thích sờ nhất.” Hơi thở Huyền Thiên bắt đầu biến thô.

” Đừng sờ loạn! Ngươi……” Tu Tư đã sắp nói không nên lời, *** ở trên mặt hình thành một mảng đỏ ửng xinh đẹp.

Ngươi là của ta, ngươi là của ta, bất luận ngươi chạy trốn tới nơi đâu, ta sẽ bắt ngươi quay về trong ngực ta. Nhìn Tu Tư động tình, Huyền Thiên không khỏi lại cúi đầu hôn môi gã.

 

 

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.