Ở chung cùng cô, Hoắc Duyên phát hiện chính mình càng thưởng thức cô, thích cô.
Đối với nữ nhân, nói thực ra hắn đã sớm chán ghét.
Bởi vì gia thế giàu có, vẻ ngoài lại anh tuấn, cho nên từ khi hơn mười tuổi hắn đã phải chịu bị những người khác phái hoan nghênh, đối với nữ nhân, lại dễ dàng có được như trở bàn tay.
Nhưng mà, cũng bởi vậy khiến
hắn trước hai mươi lăm tuổi mất đi lòng hiếu kỳ và sự tin tưởng đối với
nữ nhân, hiểu rõ bọn họ có bao nhiêu thay đổi, có thể dễ dàng bị tiền
tài hoặc lời ngon tiếng ngọt mua chuộc mà thay lòng đổi dạ.
Nếu như
nữ nhân đều nào cũng giống nhau, hắn sẽ không lãng phí thời gian trên
người họ, toàn tâm vào công việc, đến hai năm trước, vào năm hắn ba mươi tuổi, đáp ứng hy vọng và yêu cầu của cha mẹ, trong những nữ nhân được
mai mối, chọn ra một vị để đính hôn.
Nữ nhân trúng tuyển tên là An
Tuyết Lỵ, có bối cảnh xuất thân tốt, có bằng cấp và giáo dục, tính tình
cũng rất tốt, được cha mẹ hắn rất yêu thích, mặc dù khiến hắn có cảm
giác giả tạo.
Lúc kết giao với cô ta, vì bọn họ chỉ gặp có hai, ba
lượt một tháng thôi nên hắn thấy tính tình rất tốt, nên mới chọn, kết
quả sau khi đính hôn mới mới phát hiện ra, tất cả chỉ là giả vờ.
Hắn
có cảm giác lên nhầm thuyền giặc nhưng nếu đã đính hôn, hắn đành chấp
nhận, dù sao hắn đã sớm không có chút hy vọng với nữ nhân.
Nhưng ai
ngờ vị hôn thê kia vì công việc của hắn bận rộn mà quan hệ bất chính sau lưng hắn, còn mang thai nên chạy tới van hắn tha thứ, hy vọng có thể
giải trừ hôn ước.
Thực sự là lúc tưởng như cùng đường lại tìm được đường ra.
Thực ra lúc ấy hắn rất muốn đốt pháo chúc mừng nhưng lại ngại là hai người
đang diễn trò nên đành phải tỏ vẻ giận không nói được gì rồi đồng ý,
cũng muốn cô ta tự nói cho hai bên cha mẹ lý do giải trừ hôn ước, sau đó giận dữ xoay người rời đi.
Sau đó, liền phát sinh tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia trong đêm.
“Ba mẹ anh nhất định đều cho rằng tai nạn xe cộ kia có liên quan tới chuyện anh bị vị hôn thê phản bội phải không?”
Cô vốn là muốn biết tại sao Hoắc lão gia vì sao phải nói dối bức cha cô gả con cho con hắn, không ngờ hắn lại nói cho cô bí mật này.
Trong tin
tức, cô có đọc được chuyện hắn giải trừ hôn ước, chẳng qua báo chí nói
nguyên nhân là do tai nạn xe cộ gây nên thương thế nghiêm trọng, không
muốn liên lụy chuyện cả đời của đối phương mới giải trừ hôn ước, không
ngờ sự thật lại là như vậy.
Khó trách gia tộc nhà gái sau khi tai nạn xe cộ xảy ra nửa năm liền có nguy cơ phá sản, mà tập đoàn Hoắc thị lại
lấy danh nghĩa trợ giúp, thôn tính toàn bộ.
“Tôi đã nói cho họ nghe nhưng họ không tin.” Hoắc Duyên nhẹ giọng thở dài.
“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tin tưởng. Huống hồ, dù tin hay không, cô ấy
đã phản bội anh, phản bội hôn ước trước đó của hai người, tôi cũng không đồng tình với cô ấy.” Quan Tử Ngâm lắc đầu nói.
Hoắc Duyên sâu xa khó hiểu nhìn cô.
“Sao, cảm thấy tôi thật khó hiểu sao?” Cô khiêu khích nói: “Muốn đồng tình
cũng phải nhìn đối tượng, tôi chán ghét người không chung thủy, nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau.”
“Tôi đã sớm thay đổi, hiện tại rất chung tình.” Hắn nhìn cô, thâm ý nói.
Cô quay đầu xem thường: “Rốt cuộc anh có nói cho tôi biết lão gia đại nhân vì sao phải nói dối, nguyền rủa con trai mình không?”
“Ông ấy không nguyền rủa tôi.”
“Đương nhiên, chỉ nói anh tàn phế, hủy dung, tính tình đại biến mà thôi.” Cô mỉm cười giả dối với hắn.
“Biểu cảm của em thật nhiều.” Hoắc Duyên nhịn không được bật cười, lắc đầu
nói, hắn phát hiện chính mình thật ra càng lúc càng thích cô, thậm chí
đã bắt đầu tưởng tượng kết hôn cùng cô, xem cô cả đời chính bộ dáng gì.
Nhất định sẽ không nhàm chán, hơn nữa thực vui vẻ.
“Anh rốt cuộc có nói không?” Cô trừng hắn một cái, có chút không kiên nhẫn.
“Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là ông ấy lo lắng ta không vượt qua
nổi chuyện An Tuyết Lỵ, từ nay về sau không muốn kết hôn. Còn vì sao
phải nói dối là vì hắn muốn xem có bao nhiêu người vì tiền mà đáp ứng
cuộc hôn nhân này mà thôi. Em hẳn là biết Hoắc gia có bao nhiêu tài sản
đi?” Hắn nhìn nàng nói.
“Bao nhiêu người? Ý là không chỉ có mình tôi được đề cử?” Quan Tử Ngâm mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi.
Hắn gật đầu.
“Mấy?”
“Theo tôi được biết là có mười, nhưng…….” Hắn còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười to của cô ngắt lời.
“Ha ha……… Thật sự rất thần kỳ!” Cô không khống chế được cười ha ha nói:
“Tôi cho là tôi một lần có bốn vị hôn phu cũng đã thực khoa trương,
không ngờ anh càng khoa trương, có đến mười vị hôn thê, ha ha……….. Thật
sự là rất buồn cười! Ha ha……..”
Hoắc Duyên nhíu mày: “Bốn vị hôn phu?”
“Đúng rồi, hôn phu chỉ phúc vi hôn từ nhỏ, tôi thế nhưng có bốn nha.” Cô vui vẻ giơ tay lên.
Hoắc Duyên một chút cũng cười không được, hắn chưa từng nghĩ tới cô thế
nhưng sẽ có hôn phu, càng không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ vì
chuyện này mà cảm thấy không thoải mái.
“Bốn tên kia là ai, đang ở đâu?” Hắn mở miệng hỏi.
“Bọn họ nha, ở Đài Loan, mỗi người đều nho nhã lễ độ, tao nhã, đều là nhân
trung long phượng, quan trọng nhất là, họ nhất mực yêu thương lão bà, vô cùng sủng ái.” Quan Tử Ngâm nói xong, nhịn không được lộ ra vẻ mặt hâm
mộ.
“Lão bà?” Hoắc Duyên chú ý tới hai chữ này, với hắn nam nhân mà cô ca ngợi chẳng là cái gì hết.
“Phải nha, lão bà.” Quan Tử Ngâm thở dài.
“Ý em là bọn hắn đều đã kết hôn?” Hắn muốn xác định một chút.
“Nói ra anh hẳn là rất buồn cười đi. Họ muốn thoát khỏi hôn ước với tôi,
liền dùng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cái gì phẫn xấu nha, giả kết
hôn nha, bị người bắt kẻ thông dâm trên giường, chiêu nào cũng sử dụng,
còn có một kẻ mặt dầy mời tôi tới làm mẹ nuôi cho con hắn, thật là đủ
khoa trương.”
Cô vừa nghĩ đã thấy buồn cười: “Nhưng cũng không biết
kiếp trước bọn họ làm bao nhiêu việc tốt, giúp bọn họ gặp được tình cảm
chân thành ở kiếp này. Tôi nha, chỉ có thể nói là vô duyên với bọn họ,
thật sự là đáng tiếc.”
“Tái ông mất ngựa, biết là họa hay phúc.”
“Phải nha!” Cô đột nhiên trừng hắn: “Sau khi đánh mất bốn vị hôn phu vĩ đại,
về nhà lại bị thông báo phải gả cho một nam nhân tàn phế, hủy dung tính
tình lại đại biến, thật đúng là ‘Tái ông mất ngựa, biết là họa hay phúc’ Côchâm chọc.
“Nhưng thực ra ta không có tàn phế, hủy dung hoặc tính tình đại biến, không phải sao?” Hắn khẽ nhíu mày.
“Chính xác.” Cô gật đầu nói: “Chẳng qua không liên quan đến tôi.”
“Có ý gì?” Hắn không hiểu ý tứ của câu nói phía sau.
“Anh có mười tân nương tử được đề cử, thiếu tôi hẳn là không sao đi. Hơn
nữa, quan trọng nhất là, anh cũng không có tàn phế, cũng không có hủy
dung, tính tình có đại biến hay không thì tôi không biết, nhưng tôi cảm
thấy hiện tại ngươi rất tốt nên chín nữ nhân còn lại kia chắc chắn tất
cả đều nguyện ý gả cho anh, chỉ cần vương tử chọn ai là được rồi.”
“Vừa rồi hình như tôi chưa nói hết.”
Hoắc Duyên có chút đăm chiêu nhìn cô, đột nhiên mở miệng nói.
“Nói gì?” Cô nhìn hắn.
“Theo tôi được biết, mới đầu, thực sự có mười tân nương được đề cử, nhưng sau khi chọn lựa, tôi phải thành thật nói với em, đạt tiêu chuẩn cũng chỉ
còn lại một người.”
“Một người?” Quan Tử Ngâm trố mắt nhìn hắn: “Tôi?”
Hoắc Duyên mỉm cười gật đầu.
“Sao có thể như thế được?” Cô không tin kêu to.
Hắn đồng tình nhìn cô.
“Không thể nào!” Nàng lắc đầu.
“Muốn thấy chứng cớ không?” Hắn nói.
“Chứng cớ gì?”
Hắn đứng dậy, đến chỗ điện thoại nhấc ống nghe rồi ấn nút: “Kiều Di, phiền chị lại đây một chút.”
“Anh gọi Kiều Di tới làm gì?” Quan Tử Ngâm nhịn không được hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết.” Hắn nói với cô.
Chỉ chốc lát sau, Kiều Di đã đẩy cửa bước vào.
“Thiếu gia!” Cô cung kính gọi.
“Nghe nói cô ấy là do chị đón vào?” Hoắc Duyên nhìn quản gia nói, ngữ khí hắn bình thản, thoạt nhìn cũng thực tùy ý, nhưng khí thế cũng rất khiếp
người.
Kiều Di không tự chủ cứng người lại.
“Phải!” Cô trả lời.
“Nghe nói chị nhầm cô ấy là người giúp việc mới tới? Từ lúc nào mà người giúp việc phải tự đến đây mà không phải do công ty đưa tới?”
Kiều Di sắc mặt trở nên hơi hơi trắng: “Thiếu gia……….”
“Từ đầu chị đã biết thân phận của cô ấy đúng không?” Hắn hỏi Kiều Di.
“Đúng!” Kiều Di cúi đầu, nhìn sàn nhà thấp giọng thừa nhận.
Quan Tử Ngâm ngồi ở sô pha khó tin trợn to hai mắt.
“Tôi sớm đã đoán ra, chị làm quản gia nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể nhận nhầm người. Là do lão gia sao?”
Kiều Di gật gật đầu.
“Cũng là ông ấy bảo chị sai bảo cô ấy như người giúp việc?”
Kiều Di lại gật gật đầu.
“Vì sao? Ông ấy muốn dùng cách này để quan sát hay chứng minh điều gì hả?” Hắn hơi ngạc nhiên hỏi.
“Lão gia muốn biết khi cô ấy bị người làm sai bảo sẽ có phản ứng như thế nào?”
“Kết quả?”
“Kết quả là tôi thật ngốc nghếch nghe sai bảo, chạy đông chạy tây, làm đến muốn kêu cứu mạng.” Quan Tử Ngâm tự giễu nói.
“Thực xin lỗi!” Kiều Di vội vàng cúi đầu giải thích với cô.
“Đây cũng không phải lỗi của Kiều Di, chị chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi, không cần phải giải thích với tôi.” Quan Tử Ngâm lắc đầu nói: “Tôi còn
muốn cảm ơn chị đã giúp tôi hiểu bản thân vô dụng như thế nào, làm một
chút việc như vậy đã kêu khổ, tôi nên tự kiểm điểm mình thật nhiều mới
được!”
“Không, tiểu thư, cô rất tốt, là vị tiểu thư tốt nhất mà tôi
từng gặp, vừa không vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng sẽ không giả vờ nhu nhược, hoặc lộ ra bộ dáng mình tài trí hơn người, khiến người khác cảm
thấy xa cách. Hy vọng cô có thể kết hôn cùng thiếu gia, gả cho thiếu
gia.”
Chờ một chút, những lời này là từ đâu mà suy ra vậy?
Quan Tử Ngâm há hốc mồm.
“Tốt lắm, chị có thể đi ra ngoài.” Hoắc Duyên phân phó.
Kiều Di gật gật đầu, xoay người rời đi.
“Hiện tại em tin rồi chứ?Em là người duy nhất được đề cử.”
“Rốt cuộc ba anh có tật xấu gì?” Quan Tử Ngâm nhịn không được nhíu mày: “Còn có, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ của ý nghĩ của chính mình. Tùy ý ông ấy quyết định chung thân đại sự của anh sao?”
“Nếu đối tượng là em, tôi thật ra không có ý kiến.” Hắn có chút đăm chiêu nhìn cô.
“Em không có ý kiến, tôi có!”
“Cho nên, chúng ta phải tiếp tục lời nói mà trước bữa tối chưa nói xong, phải không?”
Cô trừng mắt nhìn hắn, cảm giác trong đầu một mảnh rối loạn, căn bản là không thể thảo luận hay nói gì với hắn.
“Tôi cảm thấy mệt, chân lại đau, mai thảo luận tiếp được chứ?” Cô thương lượng nói.
Hoắc Duyên đột nhiên rủa thầm một tiếng: “Thực xin lỗi, tôi đã quên chân của em bị thương. Rất đau sao? Cần tôi gọi bác sĩ tới cho em thuốc giảm đau không?” Hắn đi đến bên người nàng, mặt rất nghiêm túc, quan tâm hỏi.
“Không đau đến nỗi cần thuốc giảm đau đâu, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, được chứ?”
“Đương nhiên, tôi đưa em về phòng.” Hắn nói xong liền xoay người ôm lấy cô từ sô pha, dọa cô nhảy dựng lên.
“Tôi có thể tự đi.”
“Chân em bị thương, đi sao được. Bác sĩ đã nói không được dùng chân nhiều,
nhớ không? Nếu không vết thương sẽ lâu khỏi, về sau còn có thể lưu lại
di chứng.”
“Chân kia của tôi không bị thương, có thể dùng để nhảy.”
“Ếch mới nhảy, em là ếch sao?”
Cô tức giận đánh hắn một quyền.
“Anh mới là ếch…….. Không, là con cóc!” Cô trừng mắt oán hận nói.
Hắn cười ha ha rất vui vẻ.
Sáng sớm tỉnh dậy, Quan Tử Ngâm đã quen với cách trang trí hoa lệ và mùi hoa thơm mát trong không khí.
Phòng của cô được trang trí hoa lệ nhưng cũng rất ấm áp và thoải mái.
Trong phòng ngủ to như vậy ngoại trừ phòng tắm ở ngoài còn lại đều đầy đủ.
Trong phòng, kê một chiếc sô pha hình vòng cung đỏ thẫm dưới cửa sổ thoáng
mát, bên tường bên kia lắp một TV lớn 24 inchs và mấy bức tranh, tuy
phong cách bất đồng, nhưng cũng rất đẹp.
Mới chớp mắt mà cô đã ở đây một tuần rồi.
Chân cô bị thương nên không tiện hoạt động, hơn nữa không có sự cho phép của đại thiếu gia, bất luận kẻ nào cũng không dám đưa côrời đi, không còn
lựa chọn nào khác, cô đành phải ở lại.
Thật ra ở nơi này cũng không có gì không tốt.
Trên thực tế phải là vô cùng tốt, trà dâng tận miệng, cơm tới há mồm, muốn
thứ gì chỉ cần mở miệng, lập tức có người mang tới, dù trong này không
có cũng sẽ có người từ quý phủ mang tới, bất luận đồ vật kia là gì.
Tóm lại, Hoắc gia tài lực hùng hậu như thế nào, cô chính mắt được diện kiến rồi.
Đại thiếu gia thực chán ghét……..
Được rồi, kỳ thật cũng không có chán ghét như vậy, ít nhất hắn còn vì cô, mà đem sủng vật chíp bông hắn yêu nhất đưa đến nơi khác, chỉ sợ lại dọa
tới cô.
Nhưng thời điểm hắn bá đạo thật sự rất đáng ghét.
Bá đạo không cho cô rời đi, bá đạo ôm cô đi lại, còn có bá đạo…….
Hôn cô!
Lần đầu tiên hắn hôn là buổi sáng sau hôm cô bị thương, hai người mặt chạm
mặt, hắn liền rất tự nhiên cúi đầu hôn xuống môi cô, rồi chúc buổi sáng
tốt lành.
Mọi thứ quá đột nhiên, cho nên hắn căn bản không kịp phản
ứng, đợi đến lúc hoàn hồn, bộ dáng bình thản ung dung của hắn làm cho cô cảm thấy chính mình không nên chuyện bé xé ra to liền quên đi.
Lần
thứ hai hắn hôn cô là lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, cô đã quên lúc
ấy đang nói cái gì, chỉ nhớ rõ chính mình không biết nói gì đó, đùa hắn
cười ha ha, tiếp theo hắn lại đột nhiên cúi người hôn cô một cái, cuối
cùng, còn nói với cô một câu ‘Em thật đáng yêu’ làm cho cô hoàn toàn
không thể nói gì.
Rốt cục, khi hắn hôn cô lần thứ ba, cô đẩy hắn ra,
không ngờ ngược lại còn kích thích hắn nổi lên ngoạn tính, bắt đầu lấy
hôn trộm làm vui, mỗi ngày đều phải hôn trộm cô vài lần, khiến cho cô dở khóc dở cười.
Nam nhân có đôi khi thật sự ngây thơ.
Lúc mới đầu
cũng chỉ là hôn môi vui đùa, đương nhiên tất cả đều lướt qua mà thôi,
nhưng đêm qua khi hắn chúc cô ngủ ngon, lại đột nhiên cho cô một cái hôn môi hàng thật giá thật, làm cho cô hiện tại nhớ tới đều mặt đỏ tim đập, cả người nóng lên.
Thật sự là hao tổn tâm trí, sự việc sao lại biến thành như thế này?
Quan Tử Ngâm không tự chủ được khẽ thở dài.
Cô đến đây là vì muốn thuyết phục Hoắc Duyên đồng ý cùng cô phản đối việc
can thiệp quyền tự do hôn nhân, kết quả sao lại biến thành cái dạng này?
Kết giao cùng Hoắc Duyên………
Quan hệ của hai người bọn họ hiện tại hẳn là xem như kết giao đi? Hoặc là
như cô nghĩ, hắn coi tất cả là vui đùa, bởi vì những ngày này hắn chơi
đùa thực vui vẻ.
Không tự chủ được, cô lại khẽ thở dài.
Cô xốc chăn lên, bước xuống giường.
Chân cô hồi phục rất nhanh, đã có thể chậm rãi đi lại mà không đau, chỉ cần
không đi quá lâu là được, bác sĩ Phí Nam hôm qua đã khám lại cho cô, nói khoảng nửa tháng nữa là có thể phục hồi như cũ.
Sau khi rửa mặt chải đầu, cô ra khỏi phòng, Kiều Di vừa thấy cô đến liền thân thiết bước lại muốn đỡ cô, lại bị cô lắc đầu cự tuyệt.
“Chị đừng giống như tên kia, tôi có thể tự đi, Kiều Di.” Cô nói.
“Thiếu gia rất quan tâm tới tiểu thư.”
“Hắn thực bá đạo.” Cô lầu bầu oán giận, kỳ thật trong lòng rất ngọt ngào.
“Chỉ có ở lúc thiếu gia thực sự quan tâm một người, mới có thể như vậy.
Trước đây tôi chưa từng thấy hắn quan tâm tới ai như vậy.”
“Cái gì quan tâm, căn bản là quản đông quản tây, rất giống bà quản gia.” Cô tiếp tục mạnh miệng nói.
Kiều Di nhịn không được cười ra tiếng.
“Hôm nay tiểu thư muốn ăn gì?”
Hai người cùng nhau đi về phía nhà ăn.
“Gì cũng được, thật ra tôi không kén ăn. Mấy hôm trước đòi hỏi là vì muốn
tìm phiền toái cho tên kia thôi. Thực xin lỗi, đã làm phiền mọi người.”
Quan Tử Ngâm nói, đồng thời giải thích.
“Tôi biết.” Kiều Di một chút
cũng không để ở trong lòng “Nhìn hai người như vậy rất thú vị. Mọi người đều được mở rộng tầm mắt, bởi vì không ngờ thiếu gia cũng có một mặt
bình dị gần gũi như vậy.”
“Có thể thấy được tên kia bình thường không khiến người khác thích.” Cô cau cau mũi, làm mặt quỷ.
“Chủ nhân và người làm đương nhiên sẽ có khoảng cách. Lão gia cũng không khó hầu hạ, cũng thực khẳng khái, mọi người đều thấy được làm việc ở đây
thực sự là rất may mắn.” Kiều Di công bằng nói.
“Là thế ao? Vì một bữa sáng mà chuẩn bị một lượng lớn thức ăn, cái này cũng gọi là không khó hầu hạ?” Cô cố ý nói.
“Bữa sáng cũng không chỉ chuẩn bị cho mình thiếu gia, mà là cho tất cả mọi người ở đây.” Kiều Di giải thích.
“Toàn bộ?” Quan Tử Ngâm có chút ngẩn người.
Kiều Di mỉm cười gật gật đầu.
“Tôi chẳng phải vừa nói, lão gia và thiếu gia không khó hầu hạ còn thực
khẳng khái sao? Kỳ thật ngoại trừ lúc có khách tới còn lại thiếu gia đều ăn giống chúng tôi, không nhất định phải là sơn hào hải vị.”
“Thật chứ?”
Kiều Di lại gật gật đầu, hai người cùng nhau đi vào phòng bếp thơm nức mùi thức ăn.
Vừa đi vừa nghe ngóng, Quan Tử Ngâm có phản ứng đầu tiên là tìm kiếm một
người luôn chờ cô tới ăn sáng, Hoắc Duyên. Nhưng bất ngờ là không thấy
hắn.
“Hôm nay Thiếu gia có việc ra ngoài, sáng sớm đã ra ngoài.” Chú ý tới hành động nàng tìm người, Kiều Di mở miệng giải thích.
“Ra ngoài?” Nàng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Kiều Di.
Kiều Di gật đầu, khóe miệng đột nhiên giương lên.
“Sao vậy?” Quan Tử Ngâm hỏi.
“Thiếu gia muốn tôi chuyển lời tới tiểu thư, hắn nói trước đêm nay nhất định sẽ trở về nên mong tiểu thư đừng nhớ hắn.”
Quan Tử Ngâm há to miệng, khó tin lời mình vừa nghe.
“Nhớ hắn? Hắn mơ sao, ai muốn nhớ hắn.” Cô lớn tiếng cãi lại, nhưng mặt lại từ từ đỏ lên.
“Tôi sẽ giúp tiểu thư bê bữa sáng lại đây.” Kiều Di không vạch trần cô, cười cười, xoay người rời đi.
Quan Tử Ngâm thở mạnh, tức giận, cảm giác này……
Ai, nói là giận, không bằng nói là cô đơn.
Sao hắn có thể không nói tiếng nào đã ra ngoài, cô đã ở đây đã một tuần
rồi, tuy rằng cảnh quan rất mê người, ở rất thoải mái nhưng có thể đi ra ngoài thì rất tốt nha, hắn không thể đưa cô đi cùng sao?
Trước đêm sẽ về? Nhưng bây giờ mới có chín giờ sáng, đến đêm thì còn phải đợi bao lâu a?
Chán ghét, không lẽ cô đã bắt đầu nhớ hắn sao?
Hừ, không có đâu, cô chỉ là đã quen có hắn nói chuyện phiếm, đột nhiên
không có nên không quen thôi. Huống hồ cô cũng không phải một mình nha,
còn có Kiều Di và mọi người ở đây còn gì, muốn tìm người nói chuyện
phiếm đâu phải khó.
Cô lầm bầm một mình, chờ xem.
Không có hắn ở cạnh, quản đông quản tây, hôm nay cô nhất định có thể tự do khoái trá,
Mau nghĩ ăn sáng xong cô nên làm gì đây?
Xem phim, đọc sách, làm Spa?
Không, khó được một người không có người quản thúc, cô nên tìm một người đưa
nàng đi xung quanh chơi, nếu không chẳng phải uổng phí sao, cô còn chưa
đi chơi ở đảo này đâu.
Thật tốt quá, lát nữa nói với Kiều Di, cô muốn đi khắp đảo chơi!