Mở mắt ra đã là bảy
giờ rưỡi, Lương Hòa vò vò mái tóc rối bù rồi đi vào nhà vệ sinh chải
đầu. Cô gái trong gương dường như chẳng có chút sức sống nào, đôi mắt
nhanh nhẹn thường thấy lúc này đang đờ đẩn, quầng thâm dưới bọng mắt tố
cáo đêm qua cô ngủ không hề ngon giấc.
Lương Hòa mắc phải cái tật lạ giường. Sau khi kết hôn, cô không sống ở căn hộ chung cư nhỏ của
mình nữa, mà chuyển đến căn hộ mới của hai vợ chồng. Căn hộ đó là do nhà họ Cố, cũng chính là ba mẹ chồng cô mua cho hai người. Trước khi cưới,
cô và Cố Hoài Ninh chưa một lần đến đó, lần đầu tiên bước chân vào nhà
chính là đêm tân hôn, Anh và cô cùng nhau bước vào, cho cô chọn đại một
phòng, còn anh chẳng nói tiếng nào, cứ thế bước vào theo cô.
Khi
Lương Hòa tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai, nhìn quanh nhà cũng không
thấy bóng dáng của Cố Hoài Ninh đâu nữa, xem ra anh không ở nhà rồi. Cô
đứng lặng trong phòng ngủ một lúc, rồi tự lấy cho mình một cốc sữa nóng. Uống xong cô quyết định vào giường ngủ tiếp.
Sau khi rửa sạch
cốc sữa và đặt lại vị trí cũ, Lương Hòa đứng trước cửa phòng ngủ vặn
mình, rồi ngáp một cái. Đang định vào phòng ngủ thêm một giấc nữa thì cô nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch. Cửa mở, Cố Hoài Ninh bước vào nhà.
Vừa mở miệng ngáp được nửa cái đã bị chặn lại, cô đứng đờ người ra đó,
nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Ninh.
So với Lương Hòa, Cố Hoài Ninh
điềm đạm hơn nhiều. Anh nhìn cô một cái, rồi nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, bữa sáng trong tay vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Anh đi mua đồ ăn sáng ư? Lương Hòa ngẩn ra tự hỏi.
Trong lúc cô vẫn còn đang ngẩn ngơ đứng đờ một chỗ, Cố Hoài Ninh đã bày bữa
sáng lên bàn. Lương Hòa lắc lắc đầu, lật đật đi theo anh vào phòng ăn.
Động tác của Cố Hoài Ninh rất nhanh gọn, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp của một người lính nghiệp vụ như anh.
Lương Hòa chưa tiếp xúc nhiều với bộ đội, hơn nữa, cô cũng không hiểu rõ về
cuộc sống của họ, nhưng cô nghĩ, một người lính phải có tính cách quyết
đoán. Trong cuộc hôn nhân của họ, Cố Hoài Ninh cũng luôn tỏ ra là người
như vậy.
Cố Hoài Ninh vẫn chưa quen với việc hành động chậm rãi
để chờ ai đó, vì thế anh nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng. Ngước lên thấy Lương Hòa vẫn đang lề mề húp từng ngụm cháo, anh ngừng một lúc rồi nói: “Anh vẫn còn một tuần nghỉ phép nữa, em có muốn đi đâu không?”.
“Sao cơ?”, Lương Hòa ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Hoài Ninh di di ngón tay trên bàn, mặt tỉnh bơ: “Coi như là tuần trăng mật đi!”.
Cố Hoài Ninh là đoàn trưởng của đoàn Tăng thiết giáp sư đoàn T quân khu B, thường ngày đa phần đều ở trại huấn luyện và khu diễn tập. Trước khi
cưới, có đến hai năm liền anh chẳng hề nghỉ phép, lần này vì đám cưới,
anh đặc cách nghỉ thêm hẳn một tuần.
Lương Hòa bần thần, cô vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại phòng khách reo vang. Cố Hoài Ninh nói “Em cứ nghĩ trước đi!” rồi quay ra nghe điện thoại.
Nhìn bóng anh rời đi, Lương Hòa buông thìa xuống, bắt đầu nghĩ xem nên đi đâu.
Cô làm phóng viên cho một tạp chí, đặc thù công việc phải đi phỏng vấn
nhiều nên cô đã đi không ít nơi, thỉnh thoảng sau khi hoàn thành công
việc cũng tranh thủ trốn đi chơi vài ngày.
Cuộc điện thoại vừa
rồi là của chủ nhiệm phòng Chính trị Châu Bình. Anh ta nói lại sắp đến
năm học mới, trường đại học ở địa phương có liên kết với đơn vị của họ
tham gia Giáo dục Quốc phòng.
Cố Hoài Ninh làm đoàn trưởng đã
được hơn một năm, rất có kinh nghiệm xử lý chuyện đó. Anh đề nghị Châu
Bình chọn trong doanh trại ra một tiểu đoàn đi thực hiện nhiệm vụ này,
dù sao thì phía trường cũng sẽ sắp xếp đón tiếp chu đáo.
Châu
Bình phàn nàn trong điện thoại: “Việc này bình thường cũng chẳng gì phức tạp, chỉ có điều những tân sinh viên năm nay đều phải chuyển đến học
tại khu trường mới. Người phụ trách ở đó nói điều kiện cơ sở vật chất
của trường mới chưa đáp ứng được, nên phải đưa các em đến doanh trại
huấn luyện một tháng, để họ có thời gian sắp xếp xử lý. Hơn nữa, năm
nay chẳng phải là tròn năm năm quan hệ hợp tác giữa ta và trường họ hay
sao? Phía trường định nhân cơ hội này tổ chức hội thảo, mời chúng ta đến dự lễ khai mạc”.
Lúc mới đầu Cố Hoài Ninh một mực từ chối, nhưng Châu Bình lại khuyên: “Tình nghĩa quân dân, cùng nhau dựng nước mà.
Trong thời bình cũng chỉ có thể làm những việc thế này thôi, xây dựng
mối quan hệ tốt đẹp với địa phương cũng là để đẩy mạnh lực lượng. Tôi
thấy cậu vẫn nên tham gia”.
Cái cớ Châu Bình đưa ra quá hợp lý, Cố Hoài Ninh đành phải nhận lời.
Dập máy xong, anh bước chậm rãi trở về phòng ăn. Ngồi đối diện Lương Hòa,
trông anh có vẻ ngập ngừng: “Đơn vị có việc đột xuất, e là chúng ta phải về sớm hai, ba ngày”.
Nhanh thế ư? Lương Hòa lặng đi, nhưng sau đó, cô lại nghĩ, mình không cần đau đầu nghĩ xem đi đâu nữa rồi.
Lương Hòa hỏi: “Vậy bao giờ anh phải đi?”
Cố Hoài Ninh nhìn cô thăm dò, thấy thái độ của cô có vẻ bình thản, anh mới yên tâm. Trong điện thoại, Châu Bình nói lễ khai mạc hội thao diễn ra
vào thứ Hai tuần sau, mà hôm nay đã là thứ Năm rồi.
Cố Hoài Ninh nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai”.
“Vâng”, Lương Hòa gật gật đầu, rồi cúi xuống tiếp tục ăn cháo. Cháo nguội rồi,
ăn vào hơi khó chịu, cô buông thìa, dọn bát đĩa vào bếp.
Cố Hoài Ninh theo sau, chờ cô xong việc mới nói: “Nếu em thấy tiện thì chúng ta về nhà một chuyến nhé!”.
Hả? Lương Hòa hơi bất ngờ quay người lại.
Cố Hoài Ninh thản nhiên nói: “Sắp đi rồi, về nhà xem thế nào!”.
Về nhà họ Cố ư? Việc này nói với anh hình như không phải vấn đề gì to tát, nhưng Lương Hòa cứ nghĩ đến gia đình anh là lại thấy đau cả đầu.
Cố Hoài Ninh đương nhiên hiểu rõ trong lòng Lương Hòa lo lắng điều gì, bèn an ủi: “Em không phải lo về cha mẹ anh”.
“Được rồi”, Lương Hòa lau tay, lên tiếng đồng ý.
Mặc dù cô không tự tin lắm vào bản thân, nhưng các cụ nói rất đúng, ghét của nào trời trao của đấy.
Vào làm dâu nhà họ Cố thực ra là quyết định chỉ mới hai tuần trước của cô.
Họ gặp nhau ở bệnh viện, tìm hiểu được một thời gian. Hai bên thấy đối
phương cũng ổn liền quyết định kết hôn luôn. Thời gian họ tìm hiểu nhau còn chẳng dài, nói chi đến việc tìm hiểu về gia đình đối phương nữa.
Mặc dù trước khi cưới Lương Hòa cũng đã gặp cha mẹ anh vài lần, nhưng
cũng không thể hiểu được hết về họ. Giờ phải gặp mặt, cô vẫn rất căng
thẳng hồi hộp.
Khi xe ô tô dừng trước cổng nhà họ Cố, Lương Hòa
đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tay vỗ bồm bộp vào trán. Thôi chết, sao
cô có thể đến thăm cha mẹ chồng mà hai tay trống không, chẳng mang theo
quà gì thế này!
Sau một hồi ủ rũ, Lương Hòa quay sang hỏi Cố Hoài Ninh: “Chúng ta cứ thế mà vào sao? Có cần phải mua chút đồ không?”.
Cố Hoài Ninh cũng không lường trước được chuyện này, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không cần đâu!”.
“Nhưng…”
“Cha mẹ không để ý đâu!”
Trời ơi là trời! Lương Hòa nhăn nhăn nhó nhó.
Về gia cảnh của Cố Hoài Ninh, Lương Hòa cũng biết được đôi chút. Cha của
anh là Cố Trường Chí, cũng là quân nhân, trên vai ông đã được gắn quân
hàm tướng quân. Còn mẹ của Cố Hoài Ninh, bà Lý Uyển lại chỉ là vợ hai
của ông. Thế nên, nhà họ Cố có đến ba người con trai, con cả là Cố Hoài
Thanh, bí thư tỉnh ủy của tỉnh nào đó ở phía Nam, không hay ở nhà. Con
trai thứ Cố Hoài Việt chính là con trai đầu của bà Lý Uyển, cũng làm
việc trong quân đội giống như em trai Cố Hoài Ninh.
Gia đình
Lương Hòa đơn giản hơn nhiều. Ba mẹ mất sớm, ngay cả bà ngoại, ngươi ở
bên cô lâu nhất cũng đã qua đời mấy tháng nay. Có thể nói giờ cô chỉ có
một mình. Gia cảnh hai nhà khác biệt như vậy, Lương Hòa lại càng căng
thẳng khi gặp phải gặp cha mẹ chồng.
Tuy rằng mọi việc đã được
chuẩn bị chu đáo, nhưng khi bước chân vào nhà họ Cố, Lương Hòa không
khỏi có cảm giác bất ngờ. Trước mặt cô là rất nhiều vị tiền bối nhà họ
Cố đang ngồi trong phòng khách. Cô cố gắng bình tĩnh, kiềm chế lắm mới
không để đôi chân chạy vọt ra khỏi cửa. Cố Hoài Ninh cũng đã quen với
trường hợp này rồi, anh chỉ huých nhẹ vai, đẩy cô vào nhà, lễ phép chào
hỏi. Mọi người cùng gật đầu, khẽ cười, nụ cười thể hiện sự vui vẻ, hòa
nhã.
Mẹ của anh, phu nhân Lý Uyển từ trong bếp bước ra chào đón
niềm nở: “Hai đứa đến rồi hả? Cơm vẫn chưa xong. Hoài Ninh đưa Lương Hòa vào phòng khách nghỉ ngơi đi, không phải làm gì đâu!”.
Cố Hoài
Ninh thoáng nhìn ánh mắt của mẹ, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy
Lương Hòa đáp lời: “Con không mệt, để con vào bếp giúp mẹ!”.
Phu
nhân Lý Uyển nhìn theo bóng dáng Lương Hòa vào bếp, quay đầu nói với con trai: “Con vào phòng khách nói chuyện với các chú đi”.
Cố Hoài
Ninh vốn chỉ gọi điện cho Cố phu nhân nói là sẽ về nhà, không ngờ mấy
ông chú bận trăm công nghìn việc của anh cũng đều biết hết. Liệu có phải muốn kiểm duyệt vợ của anh không? Mẹ thật là…
Anh nói: “Mẹ à, Lương Hòa nhỏ hơn con những bảy tuổi, mẹ đừng làm khó cô ấy”.
Bà liếc xéo anh một cái: “Biết rồi, biết rồi, là bảo bối của con, là vợ của con”.
Cố Hoài Ninh không nói gì, con mắt dõi theo bóng người đang bận rộn trong bếp.
Trong bếp giờ là một mớ hỗ độn. Lương Hòa ba chân bốn cẳng giúp chị Trương
làm bếp, còn chị Trương chỉ biết chán ngán nhìn cô càng giúp càng làm
mọi thứ rối tung lên. Thấy Lương Hòa đang định cầm dao chặt xương, chị
Trương vội vàng ngăn lại: “Ấy, em đừng làm nữa, cẩn thận đứt tay đấy, để chị làm cho!”.
Lương Hòa tâm trí rối bời, ngần ngại đưa dao cho
chị. Chị Trương có vẻ chán nản, đành giao cho cô xử lý con cá vừa được
đem vào.
Cố Hoài Ninh đúng lúc vào bếp đã nhìn thấy một cảnh hết
sức tức cười. Lương Hòa đang xắn tay áo chiến đấu với con cá. Rõ ràng là cô sợ máu, thế mà còn nhắm mắt nhắm mũi ra tay, bộ dáng ấy thật khiến
Cố Hoài Ninh phải phì cười. Suy nghĩ một hồi, anh bước tới, giằng lấy
con dao cô đang cầm trên tay.
“Không biết nấu cơm hả?”, anh cất tiếng hỏi.
Lương Hòa cúi đầu, miệng lí nhí trả lời.
Chuyện này coi như anh đã sự liệu trước, Cố Hoài Ninh xử lý xong con cá liền
đưa cho chị Trương, rồi rửa tay sạch sẽ. Điều này khiến Lương Hòa có
chút bất ngờ, từ khi bắt đầu chung sống đến nay, cô không hề nghĩ rằng
anh lại biết nấu ăn.
Kỹ thuật nấu nướng của chị Trương quả thật
rất cao siêu, mùi vị khiến cho người ta mê mẩn, thức ăn như tan trong
miệng. Đáng tiếc, bao nhiêu món ngon bày trước mặt, thế mà Lương Hòa cứ
phải vừa bẽn lẽn ăn vừa trả lời hàng đống câu hỏi của trưởng bối nhà họ
Cố.
“Hoài Ninh, sau khi kết hôn, vợ cháu không về đơn vị với cháu sao?”, người hỏi là chú hai của Cố Hoài Ninh, Cố Trường Minh. Chú cũng
công tác cùng quân khu với Hoài Ninh. Cố Trường Minh đảm nhận chức vụ
chính ủy, mà Cố Hoài Ninh lại là đoàn trưởng đoàn Tăng thiết giáp 302,
sư đoàn T, là sư đoàn trực thuộc quân khu do chú phụ trách.
Cố
Hoài Ninh nhìn Lương Hòa một cái rồi nói: “Cô ấy còn có công việc của
mình”, hàm ý trong câu nói ấy đương nhiên là cô không thể về đơn vị cùng anh được.
“Ồ, thế Hòa làm việc ở đâu?”, Cố Trường Minh nhìn Lương Hòa hỏi.
“Cháu làm việc cho một tạp chí trong thành phố”, Lương Hòa trả lời rất thành thật.
“Cái thằng tiểu tử này lại bỏ rơi vợ mới cưới ở thành phố C để quay về doanh trại ư? Ai da, Lương Hòa này, chú nói cháu biết, cháu đành lòng để bị
đối xử như thế sao?”, chú út Cố Trường An cười cười, chọc tức hai vợ
chồng.
Lương Hòa chợt đỏ bừng mặt, Cố Hoài Ninh liếc xéo chú út,
dùng ánh mắt hình viên đạn bắn cái nhìn nảy lửa về phía hai ông chú đồng thời cũng là cấp trên của mình. Hai ông chú cười cười, đành cho qua
chuyện này.
Lương Hòa coi như qua được một ải, nhưng trái tim vẫn đập liên hồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Hoài Ninh, bắt gặp ánh mắt thờ ơ ẩn giấu nụ cười nhẹ nhàng ấm áp của anh, tinh thần cô cũng dần tốt lên.
Lần này đến đây, Lương Hòa không thấy cha của Cố Hoài Ninh, Cố Trường Chí ở nhà. Hỏi ra mới biết, Cố lão gia đang đi thị sát công việc, là việc lớn trong quân, cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Bà Lý Uyển gọi
Lương Hòa lên tầng hai, đưa cho cô xem một chiếc hộp gấm. Lương Hòa ngần ngại đỡ lấy, mở ra xem, thì ra là hai miếng ngọc rất đẹp. Bà nắm tay cô nói: “Trước khi đi, cha bảo mẹ đưa vật này cho con, con có thích
không?”.
Lương Hòa hướng miếng ngọc về phía ánh đèn, vuốt ve, những đường vân lấp lánh khi được hàng ngàn tia sáng chiếu rọi.
“Con rất thích ạ!”, cô nói.
“Vậy thì tốt rồi!”
Lương Hòa ngẩng lên, nhìn phu nhân Lý Uyển, nở nụ cười dịu dàng tươi tắn.
Hôm sau phải lên máy bay về doanh trại nên Cố Hoài Ninh đưa Lương Hòa về
nhà mới của hai vợ chồng, hành lý của anh đặt ở đó. Về đến nhà, việc đầu tiên Lương Hòa làm chính là tháo giày, chạy ngay vào phòng tắm, bộ dạng hoảng hốt cứ như thể sợ anh sẽ tranh cướp phòng tắm với cô vậy. Cố Hoài Ninh giật mình đứng ở cửa một lúc, gương mặt vốn lúc nào cũng lạnh nhạt dường như đang khẽ nở một nụ cười.
Bạn thân của Lương Hòa, Hạ An Mẫn đã từng hỏi cô một câu: “Nếu như có một ngày cậu mở mắt tỉnh dậy,
nhìn thấy bên cạnh mình là một người đàn ông, cậu sẽ có cảm giác thế
nào?”. Không cần đợi câu trả lời từ Lương Hòa, Hạ An Mẫn đã lớn tiếng
trả lời thay: “Con người cậu chẳng phải rất đơn giản hay sao? Những
người không thích kết hôn như cậu, nếu có đàn ông ngủ cùng thì chắc chỉ
có thể là tình một đêm!”.
Lúc đó, phản ứng của Lương Hòa là đánh
cho Hạ An Mẫn một trận. Bây giờ, giả thiết ấy đã trở thành hiện thực,
Lương Hòa đương nhiên có cảm giác bối rối, nguyên nhân có thể là do chưa thích nghi được. Cô tự đánh vào đầu mấy cái rồi xuống giường đi nấu bữa sáng.
Sáng hôm sau, Cố Hoài Ninh sẽ lên máy bay trở về thành phố B. Thời gian hơi gấp gáp, lại còn phải dậy sớm đánh răng rửa mặt rồi
chuẩn bị hành lý, nếu còn bắt anh đi mua bữa sáng, Lương Hòa cảm thấy
thật bất tiện. Vì thế, tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã đặt đồng hồ
báo thức, đúng sáu rưỡi đã tỉnh giấc. Việc ngủ nướng cô không thạo cho
lắm, nhưng có thể lấy bữa sáng làm vật thí nghiệm để rèn luyện tay nghề.
Món ăn mà Lương Hòa có thể nấu tương đối quen tay là bữa sáng kiểu Tây, hai miếng bánh mỳ nướng kẹp trứng rán thêm một cốc sữa nóng, xem ra chẳng
mất chút công sức nào.
Nhưng vấn đề là Cố Hoài Ninh thích ăn cái gì chứ? Trong doanh trại liệu có bữa sáng kiểu Tây không nhỉ?
Lương Hòa sau một giây suy nghĩ đã dẹp luôn ý tưởng đó, nhanh tay nhanh chân
đi vo gạo nấu cháo, rồi lấy dưa muối trong tủ lạnh ra, sau đó còn xuống
nhà mua quẩy và bánh bao. Chuẩn bị xong hết mọi thứ cũng đã gần bảy giờ, cô nhìn một bàn đầy thức ăn, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hoài Ninh
đúng bảy giờ tỉnh giấc, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cầm khăn lau mặt
bước ra ngoài. Khi vào bếp, thấy một bàn đầy thức ăn, lúc đó anh quả
thực lặng người đi một lúc. Lương Hòa đang bưng cháo vừa múc từ nồi ra,
hai tay hai bát, cháo nóng khiến bờ vai cô run run.
Cố Hoài Ninh vội chạy tới: “Để anh, để anh!”.
Lương Hòa giật bắn cả mình, trợn tròn mắt nhìn anh. Trên người anh chỉ mặc
một chiếc áo may ô màu trắng, quần bộ đội đã cũ mèm, khi rửa mặt hình
như cũng gội đầu luôn, tóc vẫn còn ươn ướt. Thấy anh bước tới, cô lắp ba lắp bắp: “Anh… anh tỉnh rồi à?”, nói xong cô cũng muốn đào ngay cái lỗ
để chui xuống.
Lắp bắp cái gì thế hả Lương Hòa?!
Cố Hoài Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Em chuẩn bị bữa sáng sao?”
“Vâng, không biết có hợp khẩu vị của anh không!”
Cố Hoài Ninh nhún vai, nhìn một lượt khắp bàn ăn. Bánh bao và quẩy có vẻ
như là mới mua về, dưa trông cũng khá tươi ngon, không khỏi khiến người
ta chảy nước miếng, nhưng anh nhớ mang máng, chỗ dưa này để trong tủ
lạnh từ hôm cưới, chắc chỉ có bát cháo trước mặt là của cô vợ thân yêu
tự làm thôi.
“Cũng được đấy!”, người nào đó kết luận rằng, vấn đề quan trọng là ở tinh thần.
Lương Hòa cười ngại ngùng, rồi ngồi xuống cùng anh ăn sáng.
Cố Hoài Ninh bay chuyến chín giờ. Ăn sáng xong, nhân viên cảnh vệ của Cố
Trường Chí đến đón anh ra sân bay. Viên cảnh vệ này tên Phùng Đam, một
anh chàng vừa tròn hai mươi tuổi. Tuổi tác cũng chẳng kém Lương Hòa là
mấy, nhìn thấy cô lại cứ một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, khiến cho Lương Hòa đỏ cả mặt, bèn đứng sang một bên để cậu ta vào nhà.
Cố Hoài Ninh đang đứng trước gương thắt cà vạt, đeo cầu vai. Lương Hòa đã
quen nhìn anh mặc quân phục, nhưng chưa từng thấy anh đeo cầu vai. Cầu
vai có hai vạch hai sao, cũng chẳng rõ là cấp bậc nào nữa.
“Anh
về doanh trại trước, có vấn đề gì thì gọi điện báo cho anh, nếu không
gọi được anh thì gọi thẳng cho Phùng Đam”, Cố Hoài Ninh dặn dò Lương Hòa xong, quay ra nói với Phùng Đam: “Phùng Đam, lúc tôi không ở nhà, phiền cậu chăm sóc cho chị dâu cậu chu đáo một chút!”.
“Vâng, thưa thủ trưởng, em chắn chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Phùng Đam cười ha hả,
hành lễ theo động tác trong quân đội. Cố Hoài Ninh cốc đầu cậu ta một
cái, rồi quay sang nhìn Lương Hòa. Cô đang lặng lẽ đứng ở cửa, giữ mãi
tư thế mở cửa mà chẳng biết trong đầu đang nghĩ cái gì. Thấy anh đi tới, cô nói: “Em đi tiễn anh!”.
“Không cần đâu!”, anh đội mũ vành to trên đầu, chỉnh lại quân trang: “Anh tự đi là được rồi!”.
Lương Hòa chăm chú nhìn anh đi mấy bước, rồi nói với theo: “Vậy để em tiễn anh xuống dưới”.
Phùng Đam đặt hành lý vào cốp xe, sau khi mở cửa xe cho Cố Hoài Ninh thì tự
giác bước vào xe ngồi trước. Cố Hoài Ninh giữ cửa xe, điềm đạm bước đến
trước mặt Lương Hòa, một tay giữ đầu cô, tay kia vén mấy sợi tóc mái
trên trán cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn: “Anh đi đây, đến nơi sẽ gọi
điện cho em”.
Nụ hôn khiến Lương Hòa bất ngờ. Cô ngẩng đầu lên
nhìn sâu vào đôi mắt của anh, thoáng chốc lại chuyển hướng nhìn sang chỗ khác, nhỏ nhẹ dặn dò: “Anh đi đường cẩn thận!”.
Lương Hòa đứng
yên tại chỗ, chiếc xe Jeep khuất xa khỏi cánh cổng chung cư một lúc lâu
sau, cô vẫn cứ đứng nguyên chỗ cũ. Cho đến khi cảm thấy hơi lạnh của
sương sớm phảng phất đâu đây, cô mới chợt rùng mình quay trở lại vào
nhà.
Vào đến nhà, cô thả mình xuống giường, sáng nay dậy sớm quá, bây giờ ngủ thêm một giấc nữa cũng đâu phải là không được. Chỉ có điều, cô phát hiện mình rất khó ngủ. Lương Hòa nhìn vào tấm ảnh cưới treo
trên giường. Trong ảnh, cô cười thật dịu dàng, còn anh thì vẫn dáng vẻ
điềm đạm bình tĩnh mà cô đã quen mắt lắm rồi. Trước khi chìm vào giấc
ngủ, cô nhìn quanh ngôi nhà trống trải, chợt nghĩ, thực ra họ chỉ mới
kết hôn có bốn ngày thôi mà!