CHƯƠNG 48 PN1: A TỀ
1.
A Tề ngồi một mình trong góc phòng của quán bar, trước mặt là một ly rượu đế cao tinh xảo, trong ly được rót đầy chất lỏng màu xanh lam, dưới ánh đèn đầy màu sắc trên trần nhà lộ ra một vầng sáng nhàn nhạt…
Những viên đá trong suốt lấp lánh trong ly rượu, tựa như những mảnh thủy tinh chìm giữa biển sâu, khiến người ta không khỏi cảm thấy khoan khoái…
Ly rượu này là sản phẩm mới của quán bar Crazy, do một bartender mới tới điều chế ra, trước hết được đưa tới cho A Tề nếm thử.
A Tề cẩm lấy ly rượu khẽ nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo từ cổ họng chậm rãi trượt xuống dạ dày, trong khoang miệng tràn ngập mùi vị ngọt ngào khiến người phải mê muội.
Không hổ là bartender ưu tú nhất từ Pháp trở về, rượu chế ra tựa hồ có một loại ma lực nào đó hấp dẫn khiến người uống say mê.
A Tề đứng dậy đi tới trước quầy bar, đem ly rượu màu xanh kia nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Anh chàng bartender trẻ tuổi đi tới, cười hỏi: “Anh Tề, thế nào?”
A Tề gật đầu, thản nhiên nói: “Ngày mai bắt đầu tiêu thụ đi.”
Chàng trai khó nén được thần sắc vui mừng trong mắt, gật đầu nói: “Em sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ là rượu này còn chưa có tên, không bằng anh Tề đặt tên cho nó đi?”
A Tề trầm mặc trong chốc lát, khẽ cười nói: “Vậy thì gọi nó là… Lam Sắc Mê Tình.”
Lam Sắc Mê Tình…
Tựa hồ có một mảnh vụn nào đó trong trí nhớ đột nhiên thoảng qua trước mắt —
Tấm ga giường màu trắng, hai thân thể triền miên, nụ hôn nóng bỏng như muốn đốt cháy người, bên tai là giọng nói ôn nhu trầm thấp…
“Anh cho em… Uống cái gì…”
“Đừng sợ, chỉ là chút rượu trợ hứng thôi… Cách điều chế rượu này là anh mang từ Pháp về đó nha, chính là “Lam Sắc Mê Tình”… Thế nào? Thích không?”
“Không… Ô…”
Cậu trúc trắc dưới tác dụng của cồn mà hoảng loạn không biết làm sao, bởi vì phản ứng của thân thể mà xấu hổ đỏ mặt, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy ga giường, mặc cho người kia muốn làm gì thì làm…
Rất đau, thế nhưng…
Rất hạnh phúc.
Được cánh tay mạnh mẽ của hắn dịu dàng ôm, được đôi môi ấm áp của hắn cẩn thận hôn…
Rất hạnh phúc.
Bởi vì khi đó, cậu đang điên cuồng yêu người đó, thậm chí nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy…
A Tề cười cười, xoay người đi vào trong thang máy. Keng một tiếng, cửa thang máy đóng lại, tấm gương treo xung quanh phản chiếu hình dáng của cậu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Tính ra thì, đó đã là chuyện của một năm trước rồi, thế nhưng tới bây giờ cậu vẫn ghi nhớ rất rõ ràng… Tựa như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Đêm hôm đó, người nọ đối với cậu rất ôn nhu, cậu trúc trắc hoàn toàn không biết làm thế nào để đối phó với những kỹ xảo trêu đùa của hắn, rất nhanh đã toàn thân vô lực mà ngã xuống giường, ngón tay run run nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lưng của người nọ. Giống như là một loại sùng bái mà cẩn cẩn thận thận ôm.
Cậu nhớ kỹ đêm hôm đó, cậu còn mang theo nụ cười đi vào giấc mộng. Cậu cho rằng, được ngủ ở trong lòng người kia, chính là chuyện hạnh phúc nhất trong đời mình.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại, bên giường không một bóng người…
Chiếc hộp bí mật ở dưới giường đã bị cạy khóa, tư liệu cơ mật được cất ở trong đó đều đã không cánh mà bay mất rồi.
Trên bàn chỉ để lại một tờ giấy, nét chữ mạnh mẽ tiêu sái khiến người xem phải giật mình —
“A Tề, tôi cầm tư liệu đi rồi, cảm ơn em đã giúp tôi nha. Em chắc sẽ không cho rằng tôi thật sự yêu em đấy chứ?”
Nhiệt độ từ máy điều hòa trong phòng rất thấp, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân đều rét run lên.
Lợi dụng?
Cái từ sắc bén này giống như một mũi dao xoẹt qua đầu cậu.
Thì ra chỉ là… Lợi dụng…
Nếu như không phải bởi vì cậu là người mà Diệp Kính Huy tín nhiệm nhất, nếu như không phải bởi vì trước khi Diệp Kính Huy ra nước ngoài giao tài liệu cơ mật cho cậu… Người kia, có lẽ sẽ chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần.
A Tề một mình ngồi trong căn phòng trống vắng, kinh ngạc nhìn vào tấm gương trên vách tường, trong gương hiện ra gương mặt tái nhợt của cậu, sắc mặt khó coi cực kỳ, toàn thân đều phủ đầy dấu hôn ái muội bởi vì trận kích tình phóng túng mãnh liệt tối hôm qua, hôm nay xem ra, mọi chuyện lại trở thành một vở hài kịch đáng buồn nhất rồi.
Cậu lặng lẽ ngồi trong phòng mình, từ hừng đông cho đến khi bầu trời tối đen như mực, trong đầu vẫn luôn hiện lên từng chuyện từng chuyện từ khi cậu gặp người nọ đến nay.
Người kia đối với cậu rất tốt, rất dịu dàng, sẽ mỉm cười xoa đầu cậu, sẽ đắp chăn cho cậu mỗi khi cậu ngủ quên, sẽ hôn lên trán cậu vào mỗi buổi sáng sớm, sẽ cùng cậu xem phim điện ảnh, đi công tác ở bên ngoài còn gọi điện về báo bình an cho cậu trước nhất. Dù cho tối hôm qua khi làm tình, cũng ôn nhu cẩn thận lo lắng tới cảm thụ của cậu, dè dặt tựa như đối xử với báu vật của mình vậy, khiến cậu cảm nhận được niềm vui sướng tuyệt diệu nhất…
— Em sẽ không cho rằng tôi thật sự yêu em đấy chứ?
Những dòng chữ này lại hiện lên ở trước mắt cậu, giống như là đang mỉa mai châm chọc vậy.
Đúng vậy, chỉ có cậu mới ngu ngốc như thế, mới có thể đần độn để cho cái tên ngụy quân tử này giả vờ ôn nhu mê hoặc, mới có thể chỉ vì một câu dỗ ngon dỗ ngọt của hắn là tim đập thình thịch tới nỗi hít thở không thông.
Siết chặt tay lại, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, trái tim như bị cái gì bóp lại, đau đớn đến chết lặng.
Cố ý tiếp cận cậu, chỉ vì muốn lấy được phần tài liệu kia.
Người đàn ông ôn nhu đó, cư nhiên lại là kẻ thù không đội trời chung của Diệp Kính Huy —
Quan Thiên Trạch.
Khóe miệng A Tề giương lên một nụ cười rất khó coi, vò tờ giấy Quan Thiên Trạch để lại thành một cục rồi quăng vào thúc rác. Ngây ngốc đứng lên, hai chân vẫn còn run rẩy. Mạnh mẽ chống đỡ một hơi thở để vực dậy, thu dọn giường chiếu mất trật tự trong phòng mình, đổi một tấm ga giường mới.
Sau đó chờ Diệp Kính Huy trở về, xử lý cậu…
Cậu không biết Diệp Kính Huy sẽ dùng phương pháp gì để xứ lý cậu, cậu còn nhớ rất rõ, chú Chung đã từng nói qua, người phản bội ông chủ, cho tới giờ không ai có kết cục tốt cả.
Diệp Kính Huy là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng là người mà cậu thân nhất, kính trọng nhất.
Mà hiện giờ, cậu lại trở thành kẻ phản bội người ta mất rồi.
2.
Năm ấy cậu mười bốn tuổi, trời mưa rất to, cậu không có nhà để về mà co ro ở một góc run rẩy vì lạnh. Chú Chung khi đó lái xe từ sân bay đón Diệp Kính Huy về, trên đường gặp đèn đỏ nên dừng xe lại, Diệp Kính Huy quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Kính Huy, cậu đã cảm thấy người này rất đẹp, cái loại khí chất đặc biệt ấy khiến người ta khó mà quên được. Cậu nhịn không được nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Huy. Diệp Kính Huy đối diện với ánh mắt của cậu, cũng không có tức giận, mở cửa xe, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng.
Cậu rất sợ nước bùn khắp người mình sẽ làm dơ bộ âu phục sang trọng đẹp đẽ của người nọ, khẩn trương tới nỗi không biết nên để hai tay ở đâu. Thế nhưng người kia cũng không thèm để ý chút nào, trực tiếp ôm cậu vào trong xe.
Diệp Kính Huy mang cậu trở về nhà, tự tay giúp cậu tắm giặt sạch sẽ, còn cho cậu mặc một bộ quần áo mới.
Thế nhưng cậu vẫn rất sợ. Trước đây cậu luôn bị đám côn đồ đánh thành thói quen rồi, vì vậy rất sợ tiếp xúc với người lạ, cậu co người ở trên giường, dùng chăn gắt gao bọc cả người mình lại.
Diệp Kính Huy cười ghẹo cậu: “Nếu như không có nhà để về, lớn lên cũng không xấu, vậy sau này theo anh đi.”
Cậu không dám nói lời nào, đề phòng mà nhìn Diệp Kính Huy.
“Được rồi, nhóc tên là gì?” Diệp Kính Huy tiếp tục hỏi, thấy cậu vẫn trầm mặc như trước, vì vậy cười tủm tỉm nói, “Anh kiếm được nhóc vào một ngày mùa thu, vậy thôi gọi nhóc là Tề Thu đi, âm cũng na ná nhau, dễ nhớ.” Dứt lời liền xoa xoa đầu cậu, hỏi: “Thích không?”
A Tề gục đầu xuống, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Kỳ thực trước đó, cậu vẫn không có tên…
Cậu bình thường hay bị đám côn đồ ở trên đường đánh cho mặt mũi bầm dập, mấy tên đó hay gọi cậu là tạp chủng.
Sau này được Diệp Kính Huy nhặt về, lấy tên là Tề Thu.
Người trong quán ai cũng gọi cậu là A Tề. Từ đó về sau, cái tên A Tề này vẫn luôn theo cậu.
Diệp Kính Huy là ân nhân cứu mạng của cậu, là người mà cậu tôn kính nhất. Lúc nhỏ rất nhiều lần khóc cả đêm không ngủ được, Diệp Kính Huy luôn luôn dịu dàng hết lần này tới lần khác vỗ về vai cậu, nói cậu đừng sợ. Lúc vừa đi làm ở quán bar hay bị người ta đùa giỡn, thậm chí còn có người trả giá cao ngất ngưởng để mua đêm đầu tiên của cậu, Diệp Kính Huy chỉ cười nói, đây là em trai tôi, không phải loại trai bao để các người đùa giỡn đâu.
Một khắc khi ấy, cậu thật sự rất cảm động, cậu biết anh chủ* đã có một em trai là Diệp Kính Văn rồi, người tuấn mỹ ưu tú như vậy mới là em trai của anh chủ được, một thằng nhóc con ngay cả cái tên cũng không có như cậu thì sao có thể làm “em trai” của người ta được chứ?
(*) Đáng lẽ là ông chủ quán, nhưng Mây thấy hai người thân thiết như vậy, gọi là anh chủ cũng hay :”>
Thế nhưng trong lòng vẫn rất vui. Cậu đi theo Diệp Kính Huy nhiều năm như vậy, Diệp Kính Huy cũng không xem nhẹ cậu, lúc nào cũng che chở cậu, cậu biết anh chủ đối với cậu rất tốt, cho nên trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, cho dù sau này anh chủ có bảo cậu đi chết, cậu cũng sẽ không có một câu oán hận.
Chỉ là không ngờ, đến cuối cùng… Cậu lại là người đi phản bội Diệp Kính Huy.
Làm mất tư liệu quan trọng nhất mà Diệp Kính Huy bảo cậu phải giữ gìn cẩn thận, cậu thật không biết, nên lấy cái gì đền bây giờ.
Nhưng mà lại không ngờ, Diệp Kính Huy sau khi trở về không xử trí cậu, ngay cả đánh cậu một cái cũng không có.
Chỉ là đuổi cậu đi…
Giống như cậu chỉ là một nhân vật thấp bé, mặc cho ngày nào đó chết ở đầu đường, cũng sẽ không có người nhớ tới. Để cậu đi, cậu vẫn có thể tiếp tục sống.
Chỉ là, cậu không nỡ rời khỏi cái quán bar này.
Bởi vì, cậu đã xem đây là nhà rồi…
3.
Cậu tới một thành phố khác, dùng tiền mấy năm nay kiếm được mua một chiếc taxi đã qua sử đụng, thành thành thật thật làm một tài xế lái taxi để kiếm sống.
Cậu gặp được Trần Nhiên ở trước cửa một trường học, hắn mặc một bộ đồng phục thể thao, nụ cười trên mặt xán lạn rực rỡ, trên làn da màu mật ong rắn chắc khỏe mạnh lấm tấm một lớp mồ hôi, sinh viên dồi dào tinh thần như vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất anh tuấn đẹp trai.
Hắn bước vào trong xe của A Tề nói, “Số 84 đường Trung Hoa, cảm ơn.”
Thanh âm của hắn cực kỳ êm tai, mỗi khi cười lên liền để lộ hàm răng trắng đều, nhìn qua trông rất đơn thuần đáng yêu.
Gian nhà A Tề thuê lại ở ngay số 83 đường Trung Hoa, vừa vặn ngay sát bên chỗ Trần Nhiên ở, vì vậy nhịn không được quay đầu lại nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng ở cạnh đó.”
Trần Nhiên liền cười rộ lên, nói: “A, thật có duyên đó, anh lái xe đưa tôi về đi, tôi mời anh một bữa!”
Hai người rất nhanh đã thân với nhau. Tính tình của Trần Nhiên nhiệt tình, cả ngày chạy qua nhà A Tề giúp cái này giúp cái kia, mỗi lần thấy nụ cười ấm áp của hắn, A Tề đều cảm thấy tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.
Cậu đòi hỏi chẳng có gì nhiều, chỉ cần có người đối xử tốt với cậu, cậu đã cảm kích đến nỗi muốn dùng cả mười phần mà đáp lại rồi.
Không lâu sau, Trần Nhiên thổ lộ với cậu, cậu còn nhớ rõ lúc một sinh viên to đầu như hắn khi nói “Tôi thích anh” thì đỏ mặt lên, dáng vẻ ngốc ngốc đần đần khiến đáy lòng cậu dần trở nên mềm mại.
Lại qua vài ngày, Diệp Kính Huy cùng Tư Minh tới thành phố này du lịch, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Kính Huy bị Quan Thiên Trạch tính kế bỏ thuốc, Trần Nhiên bị Quan Thiên Trạch bắt cóc.
A Tề gấp đến độ xoay mòng mòng, thật vất vả mới nhận được điện thoại của Quan Thiên Trạch, theo chỉ dẫn của hắn tới một biệt thự ở ngoại ô tìm Trần Nhiên.
— Trần Nhiên có xảy ra chuyện gì không? Hắn chỉ là một sinh viên đơn thuần, không thể bị cậu làm liên lụy được. Cái tên biến thái Quan Thiên Trạch ấy không biết sẽ hành hạ Trần Nhiên như thế nào…
Dọc theo đường đi, tràn ngập trong đầu A Tề đều là hình ảnh chàng trai anh tuấn nhiệt tình có tên là Trần Nhiên đó.
Sau khi chạy tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô kia, cậu bỏ cả tôn nghiêm mà quỳ xuống trước mặt Quan Thiên Trạch.
“Van cầu anh tha cho cậu ấy đi… Muốn tôi làm cái gì cũng được, Trần Nhiên vô tội mà, cầu anh…”
Nói còn chưa xong, chợt nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Anh, cái tên A Tề này quả nhiên là như anh nói, thật dễ lừa a.”
A Tề khiếp sợ quay đầu lại, thấy Trần Nhiên đang cầm máy ghi hình quay phim, nụ cười trên mặt vẫn xán lạn chói mắt như trước, chỉ là trong ánh mắt của hắn không còn sự dịu dàng ôn nhu của ngày xưa nữa, mà là… Sự khinh thường chẳng đáng một xu.
“Bất quá chỉ là một thằng trai bao mà thôi, thật cho rằng tôi thích anh sao? Nhớ tới trước đây ăn nằm một giường với anh, tôi thiệt thấy mắc ói mà. Cũng đành chịu thôi, muốn giữ anh lại chỉ có thể dùng biện pháp này, thật rất có tác dụng a.”
“A Tề, nói thật đi, anh làm tình với bao nhiêu người rồi?”
“Anh à, anh còn nói anh ta nổi nhất trong quán hả, kỹ thuật thật sự là tệ muốn chết.”
Trần Nhiên dùng chân đạp lên mặt cậu, thế nhưng A Tề không thấy đau nữa, có lẽ là bởi vì… Đã đau đến chết lặng rồi.
Lần thứ hai, vẫn là lợi dụng.
Trần Nhiên là em họ của Quan Thiên Trạch, bọn họ đã biết Diệp Kính Huy và Tư Minh sẽ tới đây du lịch từ trước, vừa lúc tra được cậu cũng làm tài xế ở đây, cho nên mới có ý định tiếp cận cậu.
Quan Thiên Trạch rất rõ ràng, chỉ cần nhu tình dịu dàng thì luôn có thể đối phó với một A Tề luôn thiếu tình thương, cho nên mới dùng phương pháp trước đây thêm một lần nữa.
Hiệu quả ngay tức thì.
A Tề quả nhiên như dự tính của Quan Thiên Trạch, ngốc nghếch, lại dễ lừa.
Dù sao thì Quan Thiên Trạch cũng là người đầu tiên cậu yêu, cũng là… Người hiểu rõ cậu nhất.
Những ngày bị giảm lỏng trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô đó, A Tề cả đời này cũng không dám nhớ lại nữa. Thế nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tựa như một cơn ác mộng cứ quấn lấy tâm trí cậu, không bỏ đi được. Rất nhiều lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, trước mặt là gương mặt vặn vẹo của Trần Nhiên, còn có nụ cười âm hiểm của Quan Thiên Trạch, hai tên đó trong một tháng đã dùng hết tất cả biện pháp hành hạ cậu, đem hết tất cả oán hận đối với Diệp Kính Huy phát tiết trên người A Tề.
Phía sau lưng bị kim tiêm đâm bao nhiêu lỗ, cậu đều có thể đếm được.
Trần Nhiên ngoài miệng tuy rằng nói là buồn nôn, thế nhưng đêm nào cũng đè cậu ra để tiết dục, phía sau lại không được rửa ráy, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là lại chảy ra những thứ nhớp nháp màu trắng kinh tởm.
Rất nhiều lần bị hành hạ đến cực độ, cậu thậm chí còn nghĩ…
Nếu như năm đó Diệp Kính Huy không cứu cậu, cứ để cậu chết đói như thế, có phải rất tốt rồi hay không?
Hiện tại bị giam lỏng, muốn sống không được, muốn chết không xong, trên cái thế giới này, còn có ai nhớ tới sự hiện hữu của cậu chứ. Lại càng chẳng có ai đến giải thoát cho cậu cả.
Về sau, cậu nghe được một ít bí mật từ cuộc điện thoại của Quan Thiên Trạch và Trần Nhiên. Mà bọn hắn cũng chưa bao giờ đề phòng cậu, dù sao thì trong mắt bọn hắn, cậu, A Tề, bất quá chỉ là một nhân vật cực kỳ bé nhỏ tầm thường mà thôi, giam lỏng ở đây căn bản không thể chạy đi được, đừng nói gì tới mật báo cho người khác.
Vậy mà không ngờ, A Tề lại có thể chạy thoát được.
Giả điên giả dại, từng bước từng bước đi ra khỏi căn biệt thự ghê tởm đó.
Cậu không nhớ rõ cậu nhịn đói bao lâu rồi, tiền trộm được cũng chỉ đủ mua một tấm vé xe, thấy quầy bánh bao ở bên đường cũng chỉ có thể nuốt nước miếng mà chịu đựng cơn đói. Sợ bọn Quan Thiên Trạch đuổi theo, hoang mang rối loạn mua một vé xe cấp tốc chạy tới thành phố B.
Khí trời mùa đông lạnh tới thấu xương, cậu chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc, lạnh run ở trong mưa, thế nhưng cậu phải ở đây chờ Diệp Kính Huy đi ngang qua, cậu có rất nhiều tin tức trọng yếu muốn nói với Diệp Kính Huy…
Cũng không biết đã chờ đợi bao lâu, tay chân đều đã đông cứng hết, mới nhìn thấy được chiếc xe quen thuộc kia.
Giống như quay lại năm mười bốn tuổi ấy, Diệp Kính Huy phát hiện ra cậu, bước xuống, ôm cậu vào trong xe.
4.
Như đã nói, việc này đã qua một năm rồi.
Lần thứ hai bị Diệp Kính Huy ôm về nhà, A Tề vốn cho rằng mình sẽ chết, cậu thậm chí còn mong rằng mình cứ thế chết đi cho rồi. Đói bụng rất nhiều ngày, lại ăn mặc phong phanh như vậy mà đội mưa cả ngày đông, chống đỡ một hơi cuối cùng để nhìn thấy Diệp Kính Huy, đem âm mưu của bọn Quan Thiên Trạch nói ra hết. Vậy thì… Còn sống để làm gì?
Không nghĩ tới, Diệp Kính Huy đưa cậu còn đang hấp hối tới bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, mạnh mẽ kéo cậu từ địa ngục trở về.
Bị bỏ đói nhiều ngày dẫn đến dinh dưỡng không đầy đủ, thiếu máu, bị thương ngoài da do bị ngược đãi, vết thương lại bị nhiễm trùng…
Cậu giống như một chiếc máy móc đã bị hỏng, khắp nơi toàn thân đều là mầm bệnh…
Ở trong bệnh viện hơn một tháng, bồi cái này bổ cái kia, cũng không biết uống hết bao nhiêu thuốc, những vết thương to nhỏ trên người mới dần dần khép lại.
Thế nhưng vết thương ở trong lòng này, vĩnh viễn cũng không khép lại được nữa.
— Em cho rằng tôi thật sự yêu em sao?
— Bất quá chỉ là một thằng trai bao mà thôi, thật sự cho là tôi yêu anh à?
— Nhớ tới trước đây ăn nằm một giường với anh, tôi thật thấy mắc ói…
Những lời chói tai này văng vẳng bên tai, giống như kim châm nho nhỏ cắm vào trong đầu vậy, những đau đớn bén nhọn ấy khiến cho cậu không thể nào quên được.
Cậu thậm chí còn muốn tự sát, bởi vì cậu đã không tìm được lý do nào để sống nữa.
Chỉ là cậu quá ngốc, tự sát thôi mà tay chân cũng vụng về, bị người ta phát hiện nên kịp thời cấp cứu, còn bị Diệp Kính Huy đưa đi khám bác sĩ tâm lý.
Ngày hôm nay một năm sau, cậu rốt cuộc cũng có thể mỉm cười giống như trước.
Cậu quay trở lại bar Crazy một lần nữa, trở thành người quản lý ở đây, những lúc Diệp Kính Huy không có mặt, tất cả đều do cậu định đoạt. Mọi người trong quán không gọi cậu là A Tề nữa, mà đều tôn kính gọi cậu là “anh Tề”.
Cậu mỗi ngày đều rất nhàn rỗi, ở trong quán cũng không cần làm việc gì nhiều, chỉ là điều động nhân viên, hoặc là nếm thử rượu mới do bartender pha chế, sau đó căn cứ theo nguyên liệu pha chế mà đưa ra giá tiêu thụ.
Giống như ngày hôm nay uống ly “Lam Sắc Mê Tình” kia.
A Tề quay vào tấm gương trong thang máy điều chỉnh biểu tình của mình một chút, làm cho mình trông có vẻ thật bình tĩnh.
Chuyện đã qua, thỉnh thoảng sẽ lơ đãng mà nhớ lại, tựa như một cơn ác mộng dằn vặt thần kinh cậu. Thế nhưng những thứ này, cậu sẽ không để cho kẻ khác phát hiện.
Cậu sợ anh chủ biết sẽ lo lắng, sợ phải đối mặt với những bác sĩ tâm lý giống như có thể nhìn thấu nội tâm của cậu kia.
A Tề quay vào gương mỉm cười, đưa tay ấn vào nút số 3. Rất nhanh, thang máy đã đi ngược lên, keng một tiếng dừng ở lầu ba.
Phòng số 1 ở lầu ba chính là phòng chuyên dụng của anh chủ Diệp Kính Huy, lúc này, cửa phòng đang mở.
A Tề chậm rãi đi tới, gõ gõ cửa, nghe được một thanh âm lười biếng —
“A Tề, vào đi.”
Trong phòng vẫn được trang trí theo ý thích của Diệp Kính Huy, trên vách tường trắng tinh bày đủ loại roi dài ngắn, chính là những thứ mấy năm nay hắn sưu tầm được. Trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, Diệp Kính Huy đang lười biếng nằm đó, áo ngủ buông lỏng xuống, xương quai xanh như ẩn như hiện, hắn cũng chẳng để ý chút nào.
Đối diện giường là một TV màn hình lớn, đang phát tin tức tòa án xét xử.
Màn hình chiếu tới gương mặt của bị cáo, A Tề thoáng chốc cứng cờ —
Quan Thiên Trạch.
Diệp Kính Huy cười cười, nói: “Hắn cũng xem như là bị trừng phạt đúng tội, không phải sao?”
A Tề giật mình, cúi đầu, “Vâng…”
Diệp Kính Huy ngồi dậy, xoa xoa đầu A Tề, cười nói: “Đừng nhớ tới hắn nữa, hắn không đáng.”
A Tề cúi đầu thấp hơn nữa, nhẹ giọng nói: “…Em biết.”
“Hôm nào để anh giới thiệu cho cậu một vài đối tượng, thử làm quen xem thế nào, chịu không?” Thanh âm của Diệp Kính Huy rất ôn nhu, thậm chí còn mang theo giọng điệu như đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
A Tề biết anh chủ thật sự quan tâm cậu.
Thế nhưng, cái loại độc dược mang tên tình yêu này, cậu không bao giờ… Muốn nếm thử nữa.
Hai lần, cậu đã rất mệt mỏi rồi, cả người đầy thương tích, cậu không dám thử lần thứ ba đâu.
Chỉ là bởi vì rất khát vọng ấm áp, rất ao ước được người khác quan tâm, cho nên… Có ai đối tốt với cậu một chút, cậu đều cảm động đến nỗi không biết làm thế nào.
Tính cách như vậy, rất dễ bị lợi dụng.
A Tề ngẩng đầu lên, cười cười nói: “Không cần đâu, anh chủ. Anh để em lại trông nom công việc trong quán là em đã thỏa mãn rồi.”
“Nhưng mà…”
“Thật sự không cần đâu. Em hiện tại rất tốt a.”
Diệp Kính Huy nhìn chằm chằm A Tề một lúc lâu, mới khẽ thở dài nói: “Tùy cậu vậy. Anh không miễn cưỡng cậu nữa.”
A Tề gật đầu nói: “Vâng.”
Từ trong phòng đi ra, không biết tại sao lại cảm thấy có chút choáng váng.
Quan Thiên Trạch và Trần Nhiên không có kết cục tốt, kết quả này cậu đã dự liệu được sau khi trở lại quán bar rồi. Diệp Kính Huy cũng không bị tổn thất gì, với thủ đoạn của hắn và Tư Minh, những kẻ đã làm tổn thương người của họ, sẽ không ai có thể trốn thoát được.
Nhưng mà vậy thì sao chứ? Cho dù là Quan Thiên Trạch và Trần Nhiên đều chết hết, tất cả đều qua đi, thế nhưng có một sự thật không bao giờ cải biến được.
Cậu, Tề Thu, dưới đáy lòng đã bị một mũi dao sắc bén cắt thành nhiều vết thương lắm rồi.
Cả đời này, cậu chỉ có thể ẩn núp trong quán bar, dưới ánh đèn màu rực rỡ mờ ảo mà nở nụ cười.
Cậu thậm chí còn sợ ra ngoài ánh mặt trời, sợ những người đó sẽ dùng ánh mắt châm biếm nhìn cậu, sau đó khinh miệt nói —
A Tề, chính là một thằng rất đần, rất ngốc.
***
Suy nghĩ của tác giả:
Phiên ngoại tiếp theo sẽ viết về Giang Tử Đông.
Tất cả mọi người đều biết, tôi đem A Tề đáng thương bán cho Giang Tử Đông rồi, Đông ca phải chiếu cố em nó cho tốt đó ><
Giang Tử Đông: Ghép bậy uyên ương là bởi vì cô lười thôi!
Má Điệp: Anh có ý kiến sao? A Tề trông xinh như thế, tính cách lại dịu dàng ôn nhu, nếu như anh có được cậu ấy, sau này cậu ấy sẽ tựa như một chú cún con dịu ngoan đi theo bên người anh, một lòng một dạ, không tốt sao? Trình Duyệt có gì tốt chứ, anh theo đuổi anh ấy lâu như vậy, anh ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh nữa là.
Trình Duyệt: Ặc… Tôi chỉ xem Đông ca là anh em thôi, tôi cũng hy vọng anh ấy có thể tìm được hạnh phúc.
Diệp Kính Hy: Tôi thấy A Tề rất tốt, cứ làm vậy đi.
Giang Tử Đông: Khụ khụ, tôi không có ý kiến.
A Tề: Tôi…
Má Điệp: Cậu có ý kiến gì?
A Tề: Tôi chỉ muốn cả đời ở bên cạnh anh chủ thôi…
Tư Minh: A Tề cậu đừng hy vọng nữa, nhiệm vụ ở bên cạnh Diệp Kính Huy đã giao cho tôi rồi.
Diệp Kính Huy: Anh cút đi, tôi rõ ràng thích A Tề hơn.
Tư Minh: Thật không?
A Tề: Tôi, tôi… Tôi đi là được…
Giang Tử Đông: Ngoan~ tới đây, tôi sẽ không để bọn họ ăn hiếp em.
—