CHƯƠNG 20 – NGHỈ HÈ
Rất nhanh đã tới kỳ nghỉ hè, Trình Duyệt đương nhiên phải về nhà, vì vậy sau khi thi xong anh lại lo tới chuyện đặt vé và thu dọn hành lý.
Vốn muốn ở đây thêm khoảng mười ngày nữa, thế nhưng mẹ anh đột nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng mấy ngày nghỉ này bà phải đi công tác, Trình Nhạc lại không ai trông nom nên bảo Trình Duyệt về sớm một chút, thằng nhóc Trình Nhạc kia ở trong điện thoại kêu lên liên tục, nói là rất nhớ anh hai.
Thế là Trình Duyệt vội vội vàng vàng đi ra trạm xe lửa mua vé ngay, bởi vì vào mấy mùa nghỉ hè như thế này, vé xe bán rất đắt hàng, ghế ngồi sớm nhất anh mua được xuất phát vào năm ngày sau. Anh nhớ rõ năm ngày sau Diệp Kính Hy vẫn còn chưa thi xong hết, có thể là không kịp chào tạm biệt người ta rồi, bất quá trong nhà có chuyện đương nhiên phải được ưu tiên trước, không thể vì muốn ở bên cạnh Diệp Kính Hy mà bỏ rơi Trình Nhạc không ai trông nom được.
Mua vé xong liền trở về, Trình Duyệt thấy Diệp Kính Hy đang ở trong phòng ôn bài thi, vì vậy gõ cửa nói: “Em vừa mới mua vé rồi, chiều ngày 24 sẽ đi. Vốn không tính đi vội như vậy đâu, bất quá mẹ em đi công tác, Trình Nhạc cần người chăm sóc. Thằng nhóc kia hôm qua còn gọi điện giục em mau quay về nữa chứ, cho nên em muốn về sớm, sẵn nói cho anh biết một tiếng luôn.”
Diệp Kính Hy ngẩng đầu lên, hơi nhíu nhíu mày: “Ngày 24, anh có một môn thi ngày đó.”
Trình Duyệt cười cười: “Không sao, anh chuyên tâm ôn thi đi, không cần tiễn em. Em cũng không phải lần đầu tiên đi xe lửa mà.” Trình Duyệt ngồi xuống bên cạnh Diệp Kính Hy, thuận miệng hỏi, “Anh thì sao? Hình như là cuối tháng thi xong hết rồi phải không, anh tính khi nào thì về nhà?”
Diệp Kính Hy trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau mới cúi đầu nói: “Anh không muốn về.”
Trình Duyệt có chút kinh ngạc, “Nghỉ đông vừa rồi anh không về, nghỉ hè cũng không về sao?” Thấy Diệp Kính Hy hơi nhíu mày, Trình Duyệt nhẹ nhàng cầm tay đối phương, ôn nhu hỏi: “Sao thế?”
Diệp Kính Hy nhún nhún vai: “Không có gì, không muốn trở về mà thôi. Cha mẹ anh hiện tại bận rộn làm ăn không có ở nhà, hai thằng em cũng đi học ở nơi khác, anh trở lại cũng không có ai, mà cũng chẳng có việc gì.”
Rất nhiều học sinh đều mong tới kỳ nghỉ để được trở về nhà, thế nhưng Diệp Kính Hy lại hoàn toàn không quan tâm đến mấy kỳ nghỉ này, càng không có vui sướng nào để đi nghỉ. Trình Duyệt biết, đó đều là do hoàn cảnh sinh trưởng quá mức ác nghiệt của Diệp Kính Hy mà tạo nên.
Nhìn vẻ mặt chẳng có gì là quan trọng của đối phương, Trình Duyệt không khỏi đau lòng mà nắm chặt lấy tay Diệp Kính Hy.
“Vậy anh tính nghỉ hè làm cái gì? Một mình ở chỗ này sao?”
“Ừ, anh đang tính tới thư viện mượn sách về xem.”
Nhìn cái dáng vẻ thản nhiên ấy của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt lại càng thêm đau lòng. Nếu như mình đi, vậy người này nhất định sẽ rất cô đơn a. Hơn nữa, nếu mình đi rồi, mỗi ngày ba bữa cơm phải ra ngoài mua, cũng không biết cơm nước ngoài nhà hàng có hợp khẩu vị không nữa.
Trình Duyệt cúi đầu suy nghĩ một chút, nếu mẹ đã đi công tác, vậy trong nhà chỉ có Trình Nhạc, nếu thế, dẫn người ta về nhà hẳn là không sao. Lần trước khi cha gặp chuyện không may, mẹ cũng đã gặp qua Diệp Kính Hy rồi, biết mình và người nọ là bạn bè tốt, còn khen Diệp Kính Hy lễ phép nữa, vậy thì cho dù mẹ có trở về, chắc là cũng sẽ không trách mình vì đã dắt bạn về nhà chơi đâu.
Hạ một quyết định, Trình Duyệt cầm tay Diệp Kính Hy chặt hơn chút nữa, cười nói: “Nếu không như vầy đi, sau khi anh thi xong hết rồi thì tới nhà em cũng được, em dẫn anh đi chơi, chỗ em ở tuy rằng không có nhiều danh lam thắng cảnh cho lắm, thế nhưng vẫn có chút phong cảnh đáng giá để tham quan a.”
Diệp Kính Hy ôn nhu nhìn chăm chú vào hai mắt Trình Duyệt, nhẹ giọng hỏi: “Nghỉ đông đã tới nhà em rồi, nghỉ hè lại tới nữa, người nhà em sẽ không để ý chứ?”
Trình Duyệt cười lắc đầu: “Không đâu, mẹ em ngày nghỉ đi công tác không có ở nhà, em nói với mẹ một tiếng bà nhất định sẽ đáp ứng mà. Trình Nhạc thì anh cũng biết rồi, hơn nữa hôm qua nó gọi cho em còn nói, mời cả cái anh họ Diệp gì đó tới chơi cùng nữa mà.” Tùy tiện kiếm một cái cớ đem tội danh đổ lên đầu thằng nhỏ vô tội, trong mắt Trình Duyệt rõ ràng là vui sướng a, “Quyết định vậy đi nha. Anh thi xong rồi thì mua vé mau mau, mua chuyến số T201 ấy, tới trạm cuối cùng thì xuống. Địa chỉ nhà em anh còn nhớ không?”
Diệp Kính Hy nở nụ cười: “Đó là đương nhiên. Lúc đó anh cố ý tra ra, lưu vào trong di động luôn mà.”
Nhìn người kia cười hài lòng như vậy, Trình Duyệt nhịn không được mà trợn mắt một cái.
Người này thật là xấu mà, âm thầm tra ra địa chỉ, còn tìm cớ đuổi tới nhà đối phương, dùng từng giọt từng giọt cảm động mà đem toàn bộ tâm can người ta bắt làm tù binh, sau đó lại làm cái bộ mặt như chẳng hề có việc gì, chỉ chờ đối phương chậm rãi lọt vào bẫy của mình mà thôi.
Thật sự đáng hận.
Chính mình bị người ta ăn sạch sành sanh, lại hoàn toàn không có cách nào khác phản kháng, thậm chí còn không muốn phản kháng nữa là.
Thấy Trình Duyệt vẫn cứ trừng mắt nhìn mình, Diệp Kính Hy không khỏi nhếch lên khóe miệng, vươn tay kéo một cái, đem Trình Duyệt còn đang hờn hờn dỗi dỗi ôm vào trong lòng, cúi người hôn.
“A… Ưm… Anh ngày mai… Còn phải… Thi mà… A…”
Trình Duyệt bị hôn đến không thở nổi, lời nói cũng bị cách quãng, hai tay túm chặt lấy áo sơ mi trước ngực Diệp Kính Hy.
Diệp Kính Hy dán lên môi anh, khẽ cười nói: “Làm nhiều lần như vậy rồi, sao vẫn còn khẩn trương như thế?”
Sắc mặt Trình Duyệt đỏ lên, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Nhìn hai hàng lông mi đang run rẩy của anh, Diệp Kính Hy cười cười, lần thứ hai cúi người hôn xuống, cái hôn này cực kỳ dịu dàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cánh môi, sau đó nhân cơ hội mà mở khớp hàm đối phương, tham nhập vào khoang miệng, dần dần đi sâu vào.
“Ưm…”
Trình Duyệt hé miệng mặc cho Diệp Kính Hy hôn, hai tay chậm rãi buông ra, sau đó nhẹ nhàng vòng qua cổ người nọ, bắt đầu trúc trắc học cách đáp lại.
Hiển nhiên, Diệp Kính Hy rất thích được anh đáp lại, nụ hôn càng trở nên nồng nàn.
***
Năm ngày sau, Trình Duyệt đúng giờ tới trạm xe lửa, thời gian khởi hành ngay đúng giờ Diệp Kính Hy đang thi, vì vậy Trình Duyệt không dám gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn để tạm biệt Diệp Kính Hy mà thôi.
Nghỉ hè ai ai cũng về nhà, rất nhiều người không mua được vé ngồi nên phải mua vé đứng, trong toa hành khách đầy ấp người, nhìn qua chỉ toàn thấy đầu người chật ních, rất là kinh khủng, Trình Duyệt thậm chí còn ngờ ngợ không biết xe lửa có bị dồn ép tới bành trướng ra hay không.
Ngữ khí của phát thanh viên trên tàu cũng rất dịu dàng, đoàn tàu của chúng ta bị quá tải nghiêm trọng, hy vọng mọi người đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau, người nào có ghế thì nhường nhịn một chút. Lời vừa nói xong, người trong đoàn tàu quả thật bắt đầu giúp đỡ nhau thật. Chỗ ngồi hai người thì nhét thành ba người, chỗ ngồi ba người thì dồn thành bốn năm người.
Chỗ ngồi của Trình Duyệt vừa vặn ngay lối đi nhỏ, đứng bên cạnh có một nữ sinh mang ba lô thật to sau lưng, bị người chen tới chen lui, vẻ mặt thống khổ vô cùng. Trình Duyệt liền ngồi nhích vào phía trong một chút, hướng cô gái cười cười: “Bạn vào ngồi đi.”
Nói xong còn giúp người ta nhét cái ba lô to đùng kia xuống dưới ghế.
Nữ sinh kia cảm kích nói: “Cảm ơn bạn nha.” Ngồi bên cạnh Trình Duyệt, đôi mắt to đen láy lại quan sát Trình Duyệt một vòng, đột nhiên hỏi, “Bạn cũng là sinh viên khoa đại* sao?” Chỉ chỉ huy hiệu của trường trên ba lô của Trình Duyệt.
(*) Khoa đại (UST) ở đây là chỉ trường đại học khoa học kỹ thuật công nghệ í (University of Science and Technology). Hầu như là vùng nào cũng có một trường như thế này ????
Trình Duyệt mỉm cười: “Ừm. Mình học năm ba, bạn thì sao?”
Nụ cười của cô nữ sinh nọ lại càng xán lạn hơn, “Chào sư huynh, em cũng là sinh viên khoa đại, năm nay mới vào năm nhất thôi, học hệ Trung văn (khoa tiếng Trung). Không ngờ ở trên xe lửa lại gặp bạn cùng trường, thật trùng hợp.”
Trình Duyệt cười theo: “Đúng a.”
Ngồi ở trên xe lửa thật sự rất nhàm chán, ngoài cửa sổ cũng chẳng có phong cảnh gì để nhìn, Trình Duyệt liền mở di động ra tùy tiện chơi xếp gạch. Nhân viên trên tàu đẩy một chiếc xe nhỏ đi ngang qua, dòng người hai bên thay phiên nhau than thở, một lát sau, người nhân viên nọ lại đẩy xe về, mọi người lại kêu ca, đi theo phía sau còn có một đoàn người, là vì muốn nhân cơ hội người đi trước mở đường để đi theo xếp hàng đi toilet.
Trình Duyệt nhìn đám người đi phía sau nhân viên tàu kia, trong lòng có chút hoảng sợ. Người đi toilet xếp hàng dài như vậy, nếu như chờ lâu quá nhịn không nổi thì thế nào.
Hai tiếng sau, màn hình di động của Trình Duyệt đột nhiên phát sát, nhìn điện thoại báo tên Diệp Kính Hy, Trình Duyệt không khỏi hé môi cười, vội vàng bấm nút nhận cuộc gọi.
“Anh vừa mới thi xong. Em thế nào rồi? Đi đường có thuận lợi không?”
Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai khiến Trình Duyệt thấy ấm cả lòng.
Trình Duyệt nở nụ cười, thanh âm cũng trở nên dịu dàng hơn, “Em đều tốt. Anh thì sao? Thi được không?”
“Cũng được, đề bài đưa ra anh đã ôn qua rồi.”
“Vậy thì tốt a. Ngày mai còn có một môn nữa, phải cố gắng ôn tập đấy.”
“Ừm. Em lên tàu có mang theo đồ ăn không? Dạ dày em không tốt, đừng ăn mì gói quá cay, cũng đừng ăn lung tung gì hết, đói bụng thì tới nhà hàng kêu vài món gì đó thanh đạm một chút mà ăn.”
Trình Duyệt kỳ thực không có mua mì gói, cũng không dự định đi nhà hàng, trước khi lên tàu anh đã ăn cơm rồi, đêm nay không định ăn gì nữa. Thế nhưng nghe thấy những lời quan tâm này của Diệp Kính Hy, trong lòng Trình Duyệt lại càng thêm ấm áp, vội vàng nhẹ giọng nói: “Ừm, em sẽ chú ý.” Nói xong lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Đúng rồi, thịt kho lần trước em làm vẫn chưa ăn hết, để ở trong tủ lạnh ấy, anh nhớ hâm nóng lại rồi ăn, đừng lãng phí nhé.”
Diệp Kính Hy khẽ cười: “Anh đang định tối nay giải quyết nó đây.”
Thật đúng là ăn ý mà.
Trình Duyệt hài lòng nói: “Còn nữa, em trước khi đi có mua chút trái cây anh thích ăn, để trong tủ lạnh hết rồi.”
“Đã thấy.” Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, đột nhiên cười nhẹ trêu anh, “Làm nhiều đồ ăn ngon như vậy để trong tủ lạnh, còn mua thêm trái cây, mấy thứ này anh ăn dần cũng được vài ngày, em có đúng hay không… Không nỡ rời xa anh a?”
Trình Duyệt đỏ mặt lên, “Lỡ mua thức ăn nhiều hơn một chút thôi mà.”
“Vậy à?” Diệp Kính Hy khẽ giương cao âm cuối, hiển nhiên là không tin, dừng một chút lại hỏi, “Chỗ ngồi của em ở toa hành khách có phải có rất nhiều người không?”
“Ừm, nhìn đâu cũng toàn là người với người.”
“Vậy cẩn thận an toàn một chút, điện thoại với ví phải cất kỹ. Còn khi nào ngủ thì nhớ mặc áo khoác vào, trên tàu mở máy lạnh, buổi tối sẽ lạnh lắm.” Diệp Kính Hy thấp giọng nói, ngữ khí cực kỳ ôn nhu.
“Ừm, em biết rồi.”
“Anh đi ăn cơm đây, tối nay sẽ gọi cho em.”
“Ok anh, bye bye.”
…
Kết thúc đoạn đối thoại ngắn gọn, khóe miệng Trình Duyệt cứ giương lên, hai mắt loan loan, nhìn là biết ngay trong lòng anh vui sướng như thế nào.
Cô em gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh nói chuyện điện thoại xong rồi, rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi: “Anh vừa nói chuyện điện thoại với người yêu à?”
Rõ… Rõ ràng như vậy sao?
Trình Duyệt ho nhẹ một tiếng: “…Ừm.”
“Ha ha, vừa nhìn đã thấy rất ngọt ngào rồi. Cái gì mà thịt kho a, tủ lạnh a. Hai người ở chung với nhau sao?”
“A… Cứ cho là vậy đi.” Trình Duyệt xấu hổ sờ sờ mũi.
“Nghe thật là hạnh phúc nha.” Tiểu sư muội cảm thán một chút, sau đó lại moi từ trong ba lô ra một bọc đồ ăn, nào là khoai tây chiên, bánh bích quy, táo, bánh cốm, chocolate, cánh gà v..v…đủ loại đồ ăn, khiến cho người ta không khỏi thèm thuồng.
“Anh ăn táo không, đã rửa rồi.”
“Không đâu.”
“Đừng khách sáo, em mang nhiều quá ăn cũng không hết, khí trời như vầy mà để trên xe thì hỏng mất.”
Trình Duyệt nhìn nhỏ vẻ mặt thành khẩn, táo cũng đã đưa tới bên miệng rồi, thật sự không thể cự tuyệt, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Cô nhóc này tính cách rộng rãi không sợ người lạ, lại bởi vì Trình Duyệt đã nhường chỗ cho nhỏ mà thập phần cảm kích, cho nên huyên thuyên không ngừng. Mà như vậy cũng tốt, có một cô nhóc hoạt bát ngồi ở bên cạnh, tám đủ chuyện trên trời dưới đất, nào là chuyện tình phong lưu của mấy vị minh tinh nào đó, một hồi lại kể tới các loại thủ đoạn cua gái không thể tưởng tượng nổi của mấy thằng con trai ở trong ban, một đám người bên cạnh bị mấy câu chuyện hứng thú của nhỏ làm cho cười đến đau cả bụng, Trình Duyệt nghe nhỏ nói nhảm một hồi, thấy thời gian trôi qua cũng mau hơn.
Buối tối khoảng mười giờ, Trình Duyệt buồn chán liền gửi tin nhắn cho Diệp Kính Hy, muốn chọc người ta một chút, xem xem phản ứng của Diệp Kính Hy như thế nào.
“Em vừa mới ăn hai trái táo, bụng lại bắt đầu đau rồi…”
Gửi tin nhắn xong, một lúc lâu vẫn chưa thấy hồi âm, Trình Duyệt nghĩ thầm có lẽ người nọ đang tắm. Vừa lúc thấy cô nhân viên đẩy xe đi tới, vì vậy Trình Duyệt và cô nhóc bên cạnh cùng nhau đi theo để xếp hàng đi vệ sinh.
Người đứng xếp hàng rất nhiều, đợi gần nửa tiếng mới tới lượt Trình Duyệt, đi toilet xong trở về chỗ ngồi mới phát hiện di động của mình đã có hơn mười cuộc gọi nhỡ, hầu như là cách một phút gọi một lần. Trình Duyệt vội vàng mở hộp tin nhắn ra, toàn là tin nhắn được gởi đến từ người kia.
“Sao không nghe điện thoại?”
“Đau bụng có nghiêm trọng không?”
“Lâu như vậy không hồi âm, có phải em xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Trình Duyệt, anh rất lo lắng cho em. Đọc được tin nhắn thì mau gọi lại cho anh.”
Nhìn một loạt tin nhắn kia, viền mắt Trình Duyệt trở nên chua xót, nếu như có thể, anh thật sự rất muốn ôm chặt lấy Diệp Kính Hy ngay bây giờ, nói cho người ta biết, mình hoàn toàn không có việc gì cả, chỉ là vì quá buồn chán mới nhắn tin chọc người ta mà thôi.
Trình Duyệt liền bấm gọi vào điện thoại của đối phương.
Thanh âm bên tai rất trầm, nghe cũng rất cấp tốc, có thể thấy được Diệp Kính Hy lo lắng sốt ruột đến cỡ nào —
“Trình Duyệt em sao rồi? Có đỡ hơn chưa?”
“Vâng…” Bởi vì chột dạ nên thanh âm của Trình Duyệt cứ lí nhí trong cổ họng.
“Lúc lên tàu có mang thuốc theo không? Nếu không được thì nói với tiếp viên mua ít thuốc uống, nếu như uống thuốc vẫn không thấy khỏe, cơn đau còn tăng thêm thì em phải xuống ga gần nhất rồi đi bệnh viện ngay. Lần trước lúc em nằm viện anh có hỏi qua bác sĩ chuyên môn rồi, đau bụng như em có thể là do viêm dạ dày cấp tính, hoặc là do viêm tuyến tụy cái gì đó, nếu như không đi bệnh viện ngay thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó.”
“Em nhất định phải chú ý kỹ, cảm thấy không khỏe thì mau đi tìm nhân viên tàu, nếu như trên tàu có bác sĩ thì bảo họ khám sơ giúp em, khi nào đến trạm tiếp theo thì đi xuống, gọi 120* trước để họ sớm tới trạm xe lửa đón em, rõ chưa?”
(*) 120 là số gọi cứu thương ở TQ.
Diệp Kính Hy nói một hơi căn dặn rất nhiều điều, nghe thấy rất sốt ruột, thế nhưng thanh âm vẫn cứ luôn dịu dàng, ấm áp mà quét qua lòng Trình Duyệt.
Viền mắt Trình Duyệt dần dần ướt át lên.
Diệp Kính Hy nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, lúc này vẫn còn xe buýt đường dài, có gì anh sẽ tới tìm em. Anh nói rồi, mặc kệ là xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ cùng em gánh chịu.”
Trình Duyệt gắt gao siết lấy điện loại, khung cảnh trước mắt gần như nhạt nhòa.
“Trình Duyệt?” Thanh âm của Diệp Kính Hy rất nhẹ, “Sao không nói gì thế?”
“Còn đau lắm à? Vậy đừng nói gì hết, uống chút nước ấm vào rồi uống thuốc. Chờ anh tới tìm em, được không?”
Nghe thanh âm ôn nhu của Diệp Kính Hy trấn an mình, cánh mũi Trình Duyệt bắt đầu thấy cay cay.
Biết rõ ràng là người ta để ý tới mình biết bao nhiêu, nhàn rỗi buồn chán còn lấy chuyện này ra đùa giỡn, thật sự là ngốc chết đi được.
Trầm mặc một lúc lâu, Trình Duyệt đột nhiên nhẹ giọng nói: “Diệp Kính Hy, em yêu anh.”
Thanh âm của Trình Duyệt gần như là nghẹn ngào, đầu ngón tay cầm điện thoại thậm chí còn run lên, cố nén lại xúc động muốn rơi lệ, Trình Duyệt lại nhẹ nhàng nói với Diệp Kính Hy: “Em yêu anh.”
Diệp Kính Hy giật mình, nghi hoặc hỏi: “Em… Làm sao vậy?”
Trình Duyệt căn bản không có dũng khí nói với người ta là chính mình vừa nãy chỉ nói giỡn mà thôi, vì thế không thể làm gì khác hơn là tìm một cái cớ nói cho qua chuyện.
“Em không sao, thật đó, vừa nãy mới uống thuốc rồi, hiện tại cũng khá hơn nhiều. Vừa rồi không nghe máy là vì em phải xếp hàng đi vệ sinh, xin lỗi. Anh đừng lo lắng, em thật sự không có việc gì đâu.”
Diệp Kính Hy trầm mặc chỉ trong chốc lát mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tâm tình đã được thả lỏng nên thanh âm cũng mang theo ý cười, “Không có việc gì là tốt rồi, còn xin lỗi làm chi a? Như vậy đi, nghỉ hè lần này anh cùng em tới bệnh viện kiểm tra cho tốt, mua ít thuốc điều trị, chữa hẳn bệnh cũ của em luôn.”
“…Ừm.”
“Được rồi, vừa nãy em còn nói gì đó? Anh nghe không rõ.”
Sắc mặt Trình Duyệt hơi đỏ lên, nhưng vẫn nhẹ giọng nói cho đối phương biết: “Em yêu anh.”
Diệp Kính Hy tựa hồ rất thỏa mãn với đáp án này, thấp giọng cười nói: “À… Lúc này nghe rõ rồi, lập lại lần nữa được không, anh thu vào làm nhạc chuông.”
“Em… À mà em ngủ đây. Đột nhiên thấy mệt quá. Bye bye anh.”
Nghĩ đến hình dạng đỏ mặt của Trình Duyệt ở đầu dây bên kia, tâm tình của Diệp Kính Hy càng thêm vui vẻ, cười nói: “Ừm, ngủ ngon. Nghỉ ngơi cho tốt vào, về tới nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Biết rồi.”
Trình Duyệt vội vàng cúp điện thoại.
Đêm hôm đó Trình Duyệt hầu như không chợp mắt được.
Cô nhóc bên cạnh ôm ba lô trước ngực, đem cằm gác lên đó ngủ cực kỳ ngon lành. Chen chúc trong toa xe lửa này, trước mắt lại có nhiều người xa lạ như vậy, nằm có, ngồi có, đứng có, còn có người nằm sấp, dưới hoàn cảnh như thế, ai nấy cũng đều rất mệt mỏi, tựa hồ chỉ cần nhắm mắt lại thôi là có thể đi vào mộng đẹp.
Thế nhưng Trình Duyệt vẫn mãi không ngủ được.
Anh nhìn những đốm đèn nho nhỏ ngoài cửa sổ của toa tàu, hai mắt đã ươn ướt, mà cảnh vật trước mắt cũng trở nên mông lung. Trong đầu lần lượt lặp lại những lời vừa nãy của Diệp Kính Hy, từng câu từng chữ người nọ nói, tựa như búa tạ hung hăng nện vào trong lòng Trình Duyệt vậy. Trong những lời nói đơn giản ấy, bao hàm biết bao là thâm tình, Trình Duyệt có thể rõ ràng cảm nhận được.
Cũng vì vậy mà Trình Duyệt lại càng thêm sợ.
Bởi vì anh biết, cái người tên là Diệp Kính Hy kia, đang chậm rãi khắc từng vết từng vết lên trái tim anh, càng ngày càng sâu, sâu đến nơi mềm mại nhất tận đáy lòng. Trình Duyệt thậm chí còn nghĩ rằng, anh yêu người này như vậy, phần tình cảm ấy có lẽ cả đời này cũng không thể buông xuống được. Bởi vì anh đã hiểu, cái loại cảm giác này, còn có tên là ‘khắc cốt ghi tâm’.
—