CHƯƠNG 30 – NGOÀI Ý MUỐN.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì?”
Trình Duyệt ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Cho tôi một tách cà phê, đừng thêm đường. Cảm ơn.”
“Vâng, xin chờ một chút ạ.”
Sau khi rời khỏi nhà hàng của bọn Giang Tử Đông, Trình Duyệt tới quán cà phê ở gần đó để điều chỉnh tâm tình, không nghĩ tới vừa ngồi ngẩn người một lúc, cư nhiên đã hết cả buổi chiều. Trình Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, trên song cửa phản chiếu gương mặt của mình, bởi vì hồi ức vừa rồi mà trông có vẻ tái nhợt. Bất quá cũng không sao, mình ngồi trong góc này, sẽ không khiến người khác chú ý.
Cà phê rất nhanh đã được mang ra, Trình Duyệt mỉm cười tiếp nhận, một bên nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy, một bên nhìn cái bóng của mình in trên cửa sổ. Sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, chỉ là viền mắt vẫn còn có chút đau nhức.
Trải qua khoảng thời gian lâu như vậy rồi, mỗi khi nhớ tới người kia, nơi mềm mại nhất trong tim vẫn như bị một lưỡi dao cắt phải, cực kỳ đau đớn.
Có thể tất cả mọi người đều nghĩ anh rất cố chấp, thậm chí còn rất ngu xuẩn.
Mang theo hy vọng xa vời mà đợi chờ lâu như vậy, về sau thậm chí còn quên luôn cả dự tính ban đầu, chỉ là theo thói quen, vào đêm khuya không người tĩnh mịch, một mình hồi tưởng lại quãng thời gian đã qua.
Đời người có bao nhiêu lần mười năm? Còn phải đợi tới khi nào chứ?
Kỳ thực trong lòng Trình Duyệt so với ai khác đều rõ ràng, đoạn tình cảm này từ lúc mình bình tĩnh nói ra hai chữ chia tay đã kết thúc rồi.
Thế nhưng mà anh vẫn không bỏ xuống được.
Cái loại khắc cốt ghi tâm này, đã sớm hòa vào trong máu, nhập vào trong tủy. Nếu như cứ kiên quyết rũ bỏ, vậy thì toàn bộ tâm của mình chỉ còn là một khoảng không trống rỗng mà thôi.
Trong mười năm này, người đến trường cũng đã tốt nghiệp, người đi làm cũng đã kết hôn, người kết hôn thì cũng đã có con cái, bạn bè đều đã thành gia lập nghiệp, an an ổn ổn, vui vẻ hạnh phúc hết cả rồi.
Chỉ còn có anh là vẫn luôn độc thân.
Trong mười năm này, từ một thiếu niên hai mươi tuổi chưa hiểu sự đời, anh hôm nay đã trở thành một người đàn ông ngoài ba mươi thành thục chín chắn. Có công việc mình thích, còn có dư tiền để mua một căn hộ, trở thành đối tượng kết hôn lý tưởng nhất trong mắt những người phụ nữ độc thân. Đáng tiếc, nhà có bài trí ấm áp như thế nào đi nữa, cũng còn kém hơn cả gian nhà cũ ở cùng với Diệp Kính Hy năm ấy.
Trình Duyệt cũng không biết, chính mình còn đang chờ cái gì.
Anh muốn quên, muốn bắt đầu một đoạn tình cảm khác một lần nữa, có lẽ giống như năm đó nói với Diệp Kính Hy, tìm một người phụ nữ mình thích mà kết hôn rồi sinh con, sống một cuộc sống yên ổn.
Thế nhưng, Diệp Kính Hy đã dễ dàng chiếm lấy trái tim anh rồi, cắm rễ thật sâu vào trong đấy, nhổ không được, xóa không xong, cho đến chết cũng chỉ có thể cùng thể xác thối rữa dưới đáy lòng mà thôi.
Trong lòng ngập tràn hình bóng của người kia, hoàn toàn không có cách nào cùng người khác một chỗ được nữa.
Cho nên, ngoại trừ chậm rãi biến nó thành thói quen, còn có thể làm gì bây giờ?
Rồi cũng tới một ngày nào đó, lâu dần, sẽ quen thôi.
Mà mấy năm nay anh thậm chí còn nghĩ, độc thân kỳ thực cũng không tồi.
Trình Duyệt khẽ cười cười, quay sang cửa sổ điều chỉnh tốt biểu tình của mình lần nữa, uống sạch tách cà phê vừa kêu, đứng dậy đi ra khỏi quán.
Ánh mặt trời rất gay gắt.
Ở phương nam này nóng như lò lửa, mới đi trên đường được hai bước đã đổ mồ hôi đầm đìa rồi, ai nấy cũng đều vội vã như muốn trốn đi cái nắng khắc nghiệt này vậy, đủ loại ô đầy màu sắc che mất tầm nhìn, cây bên đường bị phơi nắng tới thoi thóp, hoa tươi cũng không còn chút sức sống nào, trong không khí tràn ngập mùi vị gay mũi, là do khói bụi từ những chiếc xe công cộng đang qua lại trên đường.
Mùa hè tươi đẹp năm nào, từ lâu đã không còn tồn tại nữa rồi.
Trên đường này bởi vì có khá nhiều nhà hàng nổi danh, thế nên người đi đường đặc biệt đông, Trình Duyệt chen chúc trong đống người cảm thấy rất khó chịu, cau mày bước nhanh thoát khỏi lối đi bộ, quẹo vào một con đường nhỏ ít người ở cạnh đấy.
Đèn giao thông vừa lúc nhảy sang màu đỏ, Trình Duyệt giật mình, vừa định dừng bước lại, thân thể ngay lập tức đã cảm giác được một cỗ xung lực cực lớn bổ nhào tới —
“Kéttttt!!”
Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên, theo sau đó là tiếng phanh xe chói tai gay gắt.
Trình Duyệt chỉ cảm thấy một trận choáng váng, khung cảnh trước mặt đều bị đảo lộn, đầu óc hỗn loạn, thân thể không thể khống chế được mà ngã xuống đất.
Bên tai mơ mơ hồ hồ như có người đang gọi anh.
“Này, anh không sao chứ? Anh gì ơi, tỉnh tỉnh a. Tỉnh tỉnh!”
Hình như là giọng nói của một người đàn ông, ngữ khí cực kỳ lo lắng.
Trình Duyệt muốn nhìn một chút xem người kia là ai, thế nhưng mí mắt nặng nề không mở ra được.
“Chết tiệt, nhiều máu vầy nè.” Tiếng chửi rủa vang lên, sau đó liền dìu Trình Duyệt vào trong xe, khởi động xe rồi chạy như bay về phía bệnh viện.
Trình Duyệt dọc theo đường đi vẫn mê man, lúc sau thậm chí còn mất đi tri giác.
Lúc khôi phục lại được ý thức thì người đã ở trong bệnh viện rồi, máy lạnh trong bệnh viện phả vào người khiến Trình Duyệt tỉnh táo hơn một chút.
Trình Duyệt hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này mới phát hiện cả người mình đang tựa vào trong lòng người nọ, bờ vai cũng bị hắn vững vàng ôm lấy.
Từ bên cạnh nhìn qua, đường nét dưới cằm của người đàn ông này rất đẹp, tóc có hơi dài, cả khuôn mặt nhìn thoáng qua có một loại khí chất rất đặc biệt, mỗi khi hai mắt hơi nheo lại liền lộ ra dáng vẻ biếng nhác.
Hắn cười cười nhìn Trình Duyệt nói: “Anh tỉnh rồi à? Xin lỗi, tôi vừa nãy không cẩn thận đụng phải anh. Mà đúng hơn là do anh đi mà không chịu nhìn đèn đỏ, cho nên mới cùng với xe của tôi tiến hành một cuộc tiếp xúc thân mật. Rốt cuộc là ai sai còn chưa biết được, chỉ là hiện giờ anh đang bị thương, vì thế tôi sẽ bồi thường cho anh tiền viện phí.”
Ngoài miệng thì nói xin lỗi vậy đó, ngữ khí lại chẳng có chút nào thấy áy náy cả. Giải thích xong xuôi, hắn liền đỡ Trình Duyệt tới phòng khám bệnh, ngồi trên băng ghế ngoài hành lang để chờ tới lượt mình.
Trình Duyệt rất không quen cùng người lạ tiếp xúc thân mật như vậy, trầm mặt nhẹ nhàng ngọ nguậy một cái.
Người nọ liền nghiêng đầu sang nói: “Anh tốt nhất là đừng có nhúc nhích nữa.”
Trình Duyệt bình tĩnh đẩy tay hắn ra, nhàn nhạt nói: “Không cần khám bác sĩ. Huyết áp của tôi thấp, lại thiếu máu, có thể vừa rồi phơi nắng lâu quá nên mới hôn mê như vậy thôi, cậu căn bản không có đụng vào tôi.” Tính đứng lên đi lại bị hắn kéo trở về —
“Đừng nhúc nhích.” Dùng ánh mắt uy hiếp đối phương, “Anh nếu xảy ra chuyện gì thì tôi còn phải chịu trách nhiệm với pháp luật nữa. Tiền thuốc men tôi lo rồi, anh cứ ngồi đây chờ bác sĩ kêu vào kiểm tra đi.”
— Thật sự bị đụng sao? Thế nhưng trên người đâu có thấy đau gì đâu ta.
“Không sao, không nghiêm trọng đâu mà.” Trình Duyệt cười cười sờ sờ ót, cảm giác được có gì đó dính dính ở trên tóc, nghi hoặc rút tay ra nhìn, cư nhiên thấy cả lòng bàn tay mình đều dính đầy máu.
Nhìn cái tên lái xe gây chuyện lại mang vẻ mặt vô tội kia, sắc mặt Trình Duyệt không khỏi có chút trắng bệch.
“Đụng vào đầu sao? Sao cậu không giúp tôi cầm máu một chút, để nó chảy nãy giờ vậy hả?” Trình Duyệt bình tĩnh hỏi.
Hèn chi phía sau áo cứ thấy ướt ướt, còn tưởng đâu là mồ hôi, té ra là… Máu?
Người nhọ nhếch môi cười đến vô tội: “Tôi không biết cầm máu a, cho nên mới lập tức đưa anh tới bệnh viện xử lý nè. Yên tâm đi, không chảy máu nhiều tới nỗi chết đâu. Chảy có tí xíu à.”
Trình Duyệt nhìn hắn một cái, không nói nữa.
Miễn cho chưa kịp mất máu chết mà bị hắn làm cho tức chết, chính mình cứ tốt nhất là ngậm miệng cho rồi.
“Mời số 3217 tới phòng số bảy.”
“Đi, tới lượt chúng ta rồi kìa.”
Người nọ nói xong liền đỡ Trình Duyệt tới phòng số bảy. Trình Duyệt bị hắn lôi xềnh xệch đi như vậy, chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt như tối dần.
Bác sĩ trong phòng đang đứng dặn dò bệnh nhân cái gì đó.
Cậu bác sĩ này thoạt nhìn cũng không tồi, vóc người cao ráo, sáng sủa đẹp trai, mỗi khi khóe miệng hơi cong lên, nụ cười tràn đầy tự tin ấy như càng tôn thêm vẻ mặt rạng rỡ của cậu, một thân blouse trắng sạch sẽ chỉnh tề, mặc ở trên người trông cực kỳ vừa vặn.
Nụ cười của cậu bác sĩ nọ khi vừa quay đầu lại nhìn thấy hai người, bỗng nhiên cứng đờ.
“Anh?” Cậu chỉ nói đúng một từ, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại, tựa hồ rất chán ghét nhìn thấy người trước mặt mình đây.
Anh chàng bên cạnh Trình Duyệt lại cười đến xán lạn: “Ai nha, trùng hợp vậy ta, hôm nay lại được chú xuất môn khám bệnh a? Chú mặc blouse trắng trông rất giống…”
“Lại đụng người hả?” Bác sĩ lạnh mặt cắt đứt lời hắn.
Đối phương chẳng hề để ý mà nhún nhún vai: “Không hẳn là lỗi của anh, là do anh ấy không chịu nhìn đèn đỏ.” Nói xong lại cười cười nói, “Tới đây tới đây, chú trước tiên khám cho ảnh một chút, đầu ảnh còn đang chảy máu á.”
“……” Bác sĩ hướng hắn đảo mắt một cái khinh bỉ, lúc quay sang Trình Duyệt lại khẽ cười cười, nói: “Anh tới đây ngồi đi.”
Trình Duyệt bất mãn tới ngồi xuống, bác sĩ liền cầm bông gòn nhẹ nhàng đè xuống chỗ đang chảy máu, thuần thục xử lý vết máu sau đầu.
“Có thể có chút đau nhức, anh nhịn một lát nhé.”
“Ừm.”
Lau khô vết máu, khử trùng, sau đó dán băng cầm máu.
Động tác vừa thông thạo lại dịu dàng, tựa hồ đều na ná trùng hợp với một phần nào đó trong trí nhớ của anh.
Chẳng biết tại sao, Trình Duyệt lại đột nhiên nhớ tới cảnh Diệp Kính Hy xử lý vết thương cho anh năm đó. Nhìn kỹ lại, cậu bác sĩ trước mặt này đây, mặt mày hình như cũng có chút giống giống với Diệp Kính Hy.
— Mình rõ thật là điên rồi a, hai ngày nay cứ nghĩ tới mấy cái chuyện này mãi là thế nào.
“Được rồi.” Bác sĩ ngừng động tác, cúi đầu chuẩn bị viết bệnh án, “Anh tên là…”
“Trình Duyệt. Trình trong lộ trình, Duyệt trong duyệt nhĩ (vui tai).”
Tay người nọ đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, như là có điều suy nghĩ mà đánh giá Trình Duyệt.
“Anh tên là… Trình Duyệt?”
Trình Duyệt nghi hoặc nhìn cậu: “Đúng rồi. Sao thế?”
“Không có gì.” Cậu cúi đầu viết tên Trình Duyệt xuống bệnh án, lại tiếp tục hỏi, “Anh còn nhớ rõ tình huống lúc đó không?”
“Không nhớ rõ. Lúc nghe được tiếng phanh xe thì cảm thấy đầu óc choáng váng. Lúc tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi.”
“Bây giờ còn khó chịu ở đâu không?”
“Không có.”
Bác sĩ gật đầu, hí hoáy viết gì đó xuống bệnh án, sau đó hướng về cái tên gây ra tai họa đang đứng bên cạnh Trình Duyệt, lạnh lùng nói: “Anh nói em nghe tình huống lúc đó coi, làm sao mà đụng vào người ta vậy hả?”
“À, ngay ngã tư Trung Hoa ấy, lúc đó đèn xanh còn lại khoảng hai giây à, anh đang tính tăng tốc chạy trước, ảnh thì quẹo từ bên kia đường sang, cho nên mới đụng nhau a. Chờ anh đây kịp phản ứng thì ảnh đã nằm trên mặt đất, đầu chảy máu rồi, hình như là do va vào vỉa hè, anh thấy thế liền vội vàng đưa ảnh tới bệnh viện.”
“Chỗ nào bị va vào vỉa hè?”
“Ngay sau ót đó, lúc đó ảnh hôn mê mất tiêu rồi, đến bệnh viện mới tỉnh.” Thấy vẻ mặt của bác sĩ nghiêm túc, ngữ khí của người nọ cũng không khỏi đứng đắn hơn, “Sao vậy, không nghiêm trọng thế chứ? Không phải chỉ bị trầy da chảy máu thôi sao? Không lẽ vầy cũng chết người?”
Bác sĩ trầm mặc một chút, xoay người viết lên trên bệnh án vài chữ, sau đó kết luận một câu: “Da đầu chảy máu tôi cũng đã cầm lại cho anh, dựa theo tình huống lúc đó, anh hôn mê một thời gian ngắn rồi tỉnh lại, có thể là do bị hoảng sợ quá độ, hoặc cũng có thể là vì xuất huyết dưới da nên mới bất tỉnh ngắn hạn như vậy. Bây giờ tôi phải cần làm một vài kiểm tra để xác nhận xem có phải anh bị xuất huyết trong đầu không, để bảo đảm an toàn cho anh, được không?”
Nghe cậu giải thích rõ ràng như vậy, Trình Duyệt cũng cảm thấy yên lòng, gật đầu nói: “Được, kết quả kiểm tra bao lâu thì có?”
“Tôi sẽ cho anh đơn khám gấp, bình thường thì chỉ cần nửa tiếng là có kết quả rồi.” Nói xong lại nhìn đồng hồ trên tường một chút, “Anh có việc à?”
“Năm giờ tôi phải tới khu phía nam của đại học T đón em trai tôi rồi.”
“À, vậy cũng kịp mà, từ đây tới khu nam đại học T, đi xe buýt số 36 chỉ cách có ba trạm.”
Trình Duyệt cười rộ lên: “Bác sĩ cậu là người địa phương à? Quen tuyến đường như thế.”
“Cũng không phải.” Bác sĩ viết đơn xong rồi ký tên đầy đủ, đưa qua cho Trình Duyệt, cười cười nói, “Đại học T là trường cũ của tôi.”
Lời nói của Giang Tử Đông đột nhiên vang lên bên tai —
“Cả nhà bọn họ đều đã trở về rồi, chuyện náo động như vậy làm sao cậu lại không biết chứ?”
Trình Duyệt bỗng nhiên cúi đầu, nhìn vào tờ giấy xét nghiệm kia, ở chỗ ký tên của bác sĩ được viết ba chữ rất tiêu sái —
Diệp Kính Văn.
“Cậu là Diệp Kính Văn?” Trình Duyệt dưới sự kinh ngạc không khỏi hỏi ra miệng.
Có lẽ là do phản ứng của anh quá mức kỳ quái, hai người ở trong phòng đều đồng thời ngẩng đầu lên, cùng nhau nhìn về phía anh.
“Sao thế?” Diệp Kính Văn hỏi.
“À, không có gì.” Trình Duyệt lập tức điều chỉnh lại tâm tình của mình, làm như không có việc gì mà cười cười, thuận miệng bịa ra một lý do, “Mấy ngày nay hay thấy trên TV có phỏng vấn anh Diệp gì đó, cảm thấy tên của hai người giống giống nhau ấy mà.”
“Đó chính là anh trai tôi đấy.” Diệp Kính Văn nhếch miệng khẽ cười cười, “Diệp Kính Hy phải không?”
“Đúng rồi, là anh ấy.” Trình Duyệt cười nói, “Thì ra hai người thật sự là anh em a.”
Người bên cạnh cũng đứng lên cười theo: “Ai nha, không nghĩ tới lão đại lại nổi tiếng như vậy, còn được lên TV nữa ta. Đúng rồi Kính Văn, trong khoảng thời gian này anh đây không ở trong nước, ổng có gặp phiền phức gì không thế? Nghe nói gần đây bị ký giả theo đuôi không tha, sáng sớm hôm nay ra mua báo về đọc còn thấy tin tức về ổng nữa, cái ánh mắt lạnh băng băng trên ảnh bìa thật sự là hù chết người ta mà.”
“Em cũng không rõ lắm, ảnh chưa bao giờ nói với em về chuyện làm ăn cả. Anh muốn biết tình hình của ảnh gần đây như thế nào thì coi báo còn tốt hơn là hỏi em a.” Ngữ khí của Diệp Kính Văn có chút lãnh đạm.
“Cũng đúng, chú hiện tại chỉ biết tới bệnh nhân của chú thôi, chẳng thèm quan tâm tới anh em của chú gì cả.” Hơi dừng lại, duỗi duỗi thắt lưng, “Ai~ quên đi, dù sao thì thủ đoạn của lão đại cũng lợi hại như vậy, nhất định có thể đối phó được, không cần chúng ta phải phí thời gian làm gì.” Nói xong lại quay sang Trình Duyệt nói, “Đi thôi anh Trình, tôi dẫn anh đi kiểm tra.”
Trình Duyệt đứng lên, khách khí cười: “Không cần đâu, tự tôi đi cũng được rồi.”
“Được rồi mà, dù sao cũng là tôi đụng anh, tôi phải xác định anh không có chuyện gì thì mới yên tâm được.”
Trình Duyệt có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Đi thôi.”
Trên đường đi có người bầu bạn, Trình Duyệt tới phòng chụp x-quang để kiểm tra đầu của mình, mà người nọ cũng rất cam tâm tình nguyện trả hết tiền viện phí cho anh.
Hai người ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang chờ kết quả.
Trình Duyệt cảm thấy hắn cứ một mực quan sát mình, cái loại ánh mắt sâu xa này khiến anh có chút không được tự nhiên, rốt cuộc nhịn không được xoay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Người nọ cười cười: “Anh làm nghề gì thế?”
“Giáo viên.”
“Biết ngay mà.” Nói xong liền rút ra một tấm thẻ từ trong ví, “Anh chắc rất ít tới mấy nơi như quán bar lắm nhỉ.”
“Ừ, từ lúc đi dạy tới nay cũng chưa hề ghé qua.”
“Anh cứ cả ngày ru rú ở trong trường, cuộc sống không thấy khô khan sao? Đây, thẻ này cho anh, lúc nào rảnh thì ghé chơi. Tuổi còn trẻ thì phải hưởng thụ nhiều nhiều một chút a.”
Trình Duyệt thấy tấm thẻ kẹp giữa hai ngón tay hắn có màu vàng vàng, trên mặt là một chữ tiếng Anh được thiết kế khá đẹp mắt, “Crazy”. Ở góc thẻ còn có một chữ VIP, tựa hồ rất có giá trị.
“Không cần đâu, tôi hiếm khi tới quán bar lắm.” Trình Duyệt khách khí nói.
“Không sao, có thời gian thì cứ tới, nghe nhạc một chút, thư giãn thư giãn ấy mà.” Nói xong liền quay đầu nhìn Trình Duyệt, khóe miệng cong lên, “Tôi là ông chủ của quán này, anh cứ xem như tôi đang chào mời khách hàng là được rồi.”
Trình Duyệt cười cười, tiếp nhận tấm thẻ VIP trong tay đối phương: “Cảm ơn.”
“Ừm, giới thiệu với anh một chút, tôi họ Diệp, tên là Diệp Kính Huy. Bác sĩ vừa rồi khám bệnh cho anh là em trai Diệp Kính Văn của tôi. Sau này nếu anh thấy khó chịu ở đâu thì có thể tới tìm nó, chi phí ra sao tôi đều phụ trách.”
Trình Duyệt ừ một tiếng, cả nửa ngày cũng không nói lời nào.
Diệp Kính Huy lúc này mới phát hiện anh có gì đó không đúng.
“Sao vậy?”
Trình Duyệt quay đầu, bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất trùng hợp, ngày hôm nay đều gặp cả hai anh em nhà cậu.”
“Nha~ Đúng là trùng hợp, tôi cũng không ngờ hôm nay Kính Văn lại đi khám bệnh.”
Trình Duyệt đứng lên, tiếp nhận bản báo cáo kiểm tra, nhàn nhạt nói: “Tôi đem kết quả tới đưa cho bác sĩ xem đây, cậu Diệp, cậu về trước đi.”
“Để tôi đưa anh đi.”
“Không cần.”
“Không sao mà, dù sao bây giờ tôi cũng đang nhàn rỗi…”
“Thực sự, không cần.” Trình Duyệt cắt lời hắn, đứng dậy quay đầu lại cười nói, “Cảm ơn ý tốt của cậu.”
Nụ cười ôn hòa như vậy, lại mang theo sự xa cách cố chấp, mà ý tứ cự tuyệt trong đó cũng đã rõ rõ ràng ràng.
Diệp Kính Huy rất biết cách quan sát sắc mặt người khác, vì vậy cũng cười cười nói: “Vậy được rồi, anh đi cẩn thận.”
Trình Duyệt gật đầu, xoay người đi về phía phòng khám bệnh.
Diệp Kính Huy ngồi tại chỗ nhìn anh rời đi, cảm thấy bóng lưng đang cố gắng đứng thẳng ấy có vẻ gì đó rất yếu ớt.
Ngón tay cầm bản báo cáo cũng gắt gao nắm lại, tựa hồ như đang tận lực kiềm nén cái gì đó.
Sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay siết chặt, bóng lưng hao gầy, đàn ông mà liều mạng nhẫn nại như vậy, trông lại có chút thương cảm…
Diệp Kính Huy cười cười, đứng dậy đi về phía bãi đỗ xe, một bên mở điện thoại di động, mò trong danh bạ ra ba chữ Diệp Kính Hy, đầu ngón tay ở trên màn hình vuốt ve vài cái, sau đó vươn ra ấn vào nút gọi.
***
Suy nghĩ của tác giả: Vở kịch nhỏ nhàm chán~~
Má Điệp: Diệp nhị tên đầu heo cậu, mỗi lần lái xe ra ngoài là đụng người, bà mai của cậu bệnh còn chưa khỏi hả?
Diệp nhị: Cho tôi xin đi, là do cái anh Trình Duyệt đầu heo đó chủ động đụng tôi mới đúng chứ? Lần này thật không liên quan tới tôi nha.
Diệp đại: Cậu nói ai đầu heo? Có biết lễ phép hay không hả?
Đại Trình: Được rồi đừng nháo nữa, quả thật là do tôi có hơi mơ màng một chút… Không phát hiện đèn đỏ.
Tiểu Trình: Anh sợ cái gì chứ, có em làm chỗ dựa cho anh nè. Hắn đụng người còn không biết phải trái gì cả. Đụng bể đầu anh luôn, chí ít phải nợ máu trả bằng máu chứ.
Đại Trình: Em câm miệng đi, không phải chuyện của em.
Tiểu Trình: Hừ, anh của em chỉ có đối với em là dữ dằn, vừa thấy Diệp đại ca một cái là lại ngoan y chang như cừu con vậy.
Diệp đại: E hèm… Anh thích… Cừu con.
Diệp nhị: Đây không phải chứng minh anh là sói xám sao?
Diệp đại: Cậu làm như cậu tốt hơn tôi chắc? Cậu hình như là cái thằng sắc (háo sắc á) nhất trong ba anh em chúng ta còn gì.
Diệp nhị: Em sắc á? Anh giỡn hoài, một người đàng hoàng đứng đắn như em sao có thể sắc được?
Tiểu Diệp: *đỡ trán*… Thật không muốn thừa nhận đôi song sinh này là anh trai mình chút nào. Tôi nghĩ năm đó mẹ mang thai chắc chắn là uống nhầm thuốc gì rồi, đầu óc bọn họ mới độc thành xấu xa như vậy, làm sao mà chẳng có được chút cơ trí lãnh tĩnh nào như tôi vậy chứ.
Má Điệp: …Mặt mũi đâu? Mặt mũi của ba anh em các anh để đâu rồi hả??
Phát điên đi tìm mặt mũi, vì sao đám người này không biết thế nào là xấu hổ vậy chứ ==