CHƯƠNG 43 – BỮA ĂN
Đã hẹn cuối tuần cùng nhau ăn tối, vì thế Trình Duyệt mới sáng sớm đã chạy tới siêu thị gần nhà mua đồ ăn. Những món Diệp Kính Hy thích ăn Trình Duyệt vẫn nhớ kỹ, mua cái này mua cái kia, bất tri bất giác đã chất đầy cả xe hàng. Đẩy xe đi dạo một vòng siêu thị, quả thật hấp dẫn không ít ánh mắt hiếu kỳ của người xung quanh.
Mấy người hàng xóm ở gần đấy nhận ra Trình Duyệt, cười hỏi: “Thầy Trình không phải ở một mình à, sao mà mua nhiều đồ ăn thế này?”
Trình Duyệt có chút xấu hổ nói: “Ngày hôm nay có khách tới nhà ấy mà.”
“À…” Trên mặt đối phương liền lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, Trình Duyệt cũng không giải thích nữa, chỉ cúi đầu đi tới quầy tính tiền, khuôn mặt có hơi nóng lên.
Vốn là Diệp Kính Hy buổi tối mới tới, không cần phải mua thức ăn sớm như vậy.
Thế nhưng, bữa ăn đã được hẹn trước khiến Trình Duyệt không khỏi rất khẩn trương. Loại tâm tình này giống như là lần đầu tiên hẹn hò với mối tình đầu của mình vậy, có chút thấp thỏm, lại có chút chờ mong.
Năm đó khi hai người ở cùng một chỗ, chưa từng có một cuộc hẹn hò chính thức nào cả, qua nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm mới có một cuộc hẹn sau khi gặp lại, cho nên mới muốn chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Buổi chiều khoảng ba giờ, Diệp Kính Hy đã lái xe tới nơi ở của Trình Duyệt. Khu nhà nhỏ Trình Duyệt ở theo kiểu kiến trúc cũ của nhiều năm về trước, chung cư chỉ cao có bảy tầng, không có thang máy. Diệp Kính Hy theo địa chỉ tra được tìm đến căn hộ số ba, sau đó bấm mục chuông cửa có sẵn ở dưới lầu.
Nghe được tiếng chuông cửa, Trình Duyệt lau lau tay từ trong bếp đi ra, nói vào trong bộ đàm: “Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?”
Còn tưởng là người đưa báo, không nghĩ tới bên tai liền truyền đến thanh âm quen thuộc kia, còn mang theo tiếu ý.
“Ừm, xin chào. Anh là Diệp Kính Hy đây. Có thể mở cửa được không?”
“Ặc… Là anh à…” Trình Duyệt có chút xấu hổ mà ấn nút mở cổng, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên xuống lầu đón anh không, do dự một chút, lại nghĩ hành động xuống đón người này quả thật rất ngốc nghếch, vì thế bỏ luôn ý niệm trong đầu, thuận tiện mở cửa phòng mình ra, đứng chờ trước cửa.
Diệp Kính Hy rất nhanh đã lên tới, thấy Trình Duyệt mặc tạp dề chờ mình ở cửa, hình dạng người đàn ông nội trợ kia trông rất thoải mái. Diệp Kính Hy hơi giương lên khóe môi, nói: “Em đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối rồi à?”
Trình Duyệt xấu hổ nhìn đi chỗ khác, “Có chút canh cần phải hầm trước, cho nên mới sớm chuẩn bị…” Dừng một chút, lại nói, “Không nghĩ tới anh sớm như vậy đã đến rồi.”
“À, buổi chiều không có việc gì làm cho nên tới thăm em sớm một chút.” Biểu tình trên mặt Diệp Kính Hy rất bình thản, làm như chuyện ba giờ chiều tới ăn cơm là chuyện đương nhiên vậy đó.
Bị cái loại ánh mắt ôn nhu của anh chăm chú nhìn vào, Trình Duyệt chỉ cảm thấy tim đập mau hơn, đối diện thế này chắc không chống đỡ được mất, vì vậy vội vàng cười nói: “Anh vào nhà ngồi đi.”
“Ừm.”
Diệp Kính Hy đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Chỗ ở của Trình Duyệt được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, giống y như trong tưởng tượng của Diệp Kính Hy vậy. Tường là một màu vàng nhạt ấm áp, sàn nhà bằng gỗ được lau sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trong phòng khách nho nhỏ còn có một bộ sô pha mềm mại màu trắng, đặt phía trước là một bàn trà đơn giản, ở trên tủ TV còn có một chậu cá nhỏ, nuôi vài chú cá vàng xinh đẹp.
Gian nhà này chỉ có hơn sáu mươi mét vuông, hai phòng một sảnh rất đơn giản, lại được Trình Duyệt sửa sang lại trông cực kỳ thoải mái mà ấm áp. Bất luận là những chậu hoa trồng ngoài ban công, còn có chậu cá cảnh nho nhỏ trong phòng khách, đều khiến người ta có một cảm giác ấm áp như là “gia đình” vậy.
Diệp Kính Hy ngồi vào ghế sô pha ở giữa nhà, Trình Duyệt liền mở TV lên nói: “Anh xem TV một lát đi, em trông nồi canh chút đã.”
“Ừ.”
Nhìn thân ảnh bận rộn của Trình Duyệt trong phòng bếp, người mặc tạp dề, cúi đầu chăm chú xắt rau, từ một bên nhìn qua trông đặc biệt dịu dàng. Diệp Kính Hy nhìn Trình Duyệt như vậy, đáy lòng cũng trở nên mềm mại hơn.
Đây chính là người mà anh yêu, người mà anh muốn chung sống trọn đời.
Mấy năm nay, những lúc cô đơn vắng vẻ anh luôn luôn nhớ tới khoảng thời gian ở cùng Trình Duyệt năm đó, chuỗi ngày hạnh phúc ấm áp ấy vẫn chôn ở sâu trong ký ức anh. Có đôi khi cũng muốn, nếu như không gặp phải đối phương, chính anh cũng sẽ không thống khổ như vậy. Thế nhưng cũng cảm thấy may mắn, bởi vì trong cuộc sống đã được cha anh an bài thật tốt này, Trình Duyệt là nơi ấm áp duy nhất dành cho anh.
Diệp Kính Hy mỉm cười đi tới phòng bếp, giống như trước mà từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Trình Duyệt, đem cằm đặt lên vai đối phương.
Thân thể của Trình Duyệt rõ ràng cứng nhắc một chút.
Động tác ôm ấm áp như vậy, khiến những ký ức đã được khắc sâu trong lòng Trình Duyệt lại bắt đầu dâng lên.
Rất nhiều năm trước, mỗi khi tan học về nhà làm cơm tối, anh đều ôm mình từ phía sau như thế này, sau đó dùng thanh âm trầm thấp nói, Anh thích em, Trình Duyệt.
Quãng thời gian ấy thật sự rất hạnh phúc, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, sau khi ăn xong anh sẽ ôm mình ngồi trên ghế sô pha xem TV, tựa ở trong lòng Diệp Kính Hy có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ mà bình ổn của anh, cái loại cảm giác này đẹp đến nỗi khiến cho người ta luyến tiếc buông ra, lại càng không nỡ quên đi nó.
Cứ ngỡ xa nhau nhiều năm như vậy rồi, cảm giác này đã sớm bị quên lãng. Lại không nghĩ rằng, hôm nay chỉ với một động tác đơn giản ấy, thứ ấm áp quen thuộc này đều khiến cho tất cả ký ức chôn sâu dưới đáy lòng Trình Duyệt đều bừng lên. Nhìn hơi nước bốc lên từ nồi canh gà trước mặt, hồi tưởng lại những chuyện cũ hạnh phúc đã qua cùng với mười năm giày vò khổ cực này, viền mắt Trình Duyệt bỗng dưng lại có chút chua xót.
Trình Duyệt nhẹ nhàng ngọ nguậy một cái, muốn bỏ nguyên liệu ở trên thớt vào trong nồi trước đã, lại bị Diệp Kính Hy ôm càng chặt hơn.
“Trình Duyệt…”
“Vâng?”
“Anh yêu em.”
Thanh âm đầy từ tính vang lên bên tai khiến tim Trình Duyệt thình thịch đập nhanh hơn, lại càng bị lời tỏ tình đột ngột của anh làm cho đỏ mặt.
Trình Duyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm…”
Diệp Kính Hy cười hỏi: “Ừm là có ý gì?”
Trình Duyệt ngay cả lỗ tai đều đỏ cả lên, “Anh buông em ra trước đã, canh sắp tràn ra rồi.”
Diệp Kính Hy buông Trình Duyệt ra, tiện tay tắt bếp, lôi đối phương đi ra phòng khách, vừa đi vừa nói: “Thời gian còn sớm, cơm nước chuẩn bị sau, chúng ta tâm sự một lát đã.”
Trình Duyệt bị anh kéo đến ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn như vậy, cảm thấy thật không được tự nhiên, vì vậy đứng lên nói: “Anh uống trà hay cà phê? Em đi pha cho anh một ly.”
Diệp Kính Hy biết Trình Duyệt đang trốn mình, có chút bất đắc dĩ kéo tay Trình Duyệt lại, nói: “Không cần.”
Trình Duyệt cúi đầu, “Vậy anh muốn nói cái gì a?”
Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, bình tĩnh nói: “Nguyên nhân năm đó em chia tay với anh, anh cũng đã biết rồi. Hoá ra là có người ở sau lưng tính kế. Trình Duyệt, mấy năm nay… Thật vất vả cho em.”
“Không nghĩ tới em sẽ chờ anh lâu như vậy… Anh thật là đáng chết, hẳn là nên sớm tới tìm em một chút.”
Diệp Kính Hy mạnh mẽ ôm lấy Trình Duyệt, vùi đầu vào hõm vai đối phương, nói: “Anh xin lỗi.”
Trình Duyệt chỉ nhẹ nhàng ôm ngược lại anh, cánh mũi như lên men từng trận, không nói nên lời.
Mấy năm qua quả thật rất vất vả, ba mẹ đều qua đời, một mình Trình Duyệt nuôi lớn em trai.
Sinh viên vừa mới tốt nghiệp xong tiền lương rất thấp, còn phải gánh vác học phí của em trai vừa mới vào trung học, khi ba mẹ mất, tiền đi vay mua nhà vẫn chưa trả hết, toàn bộ gánh nặng cuộc sống thoáng chốc đều đặt lên người Trình Duyệt.
Trình Duyệt rơi vào đường cùng đành phải đem nhà cho thuê, tiền thuê mỗi tháng ngoại trừ bao gồm cả nợ tiền nhà cần trả, còn có thể tiết kiệm được một phần phí điện nước, em trai có thể trọ ở trong trường, một mình Trình Duyệt đương nhiên dễ ứng phó hơn, có thể tùy tiện thuê một gian nhà ở gần đó, miễn sao điều kiện không quá tệ, tiện nghi là được.
Vốn có người muốn mua đàn dương cầm trong nhà với giá cao, thế nhưng Trình Duyệt vẫn kiên quyết không bán, cây đàn dương cầm đó là của cha để lại cho anh, nhìn nó, sẽ nhớ tới rất nhiều hồi ức ấm áp. Bao gồm cả thời thơ ấu đơn thuần vui vẻ, còn có đoạn thời gian khi thuê nhà ở chung với Diệp Kính Hy, nghe người nọ đàn khúc A Comme Amour ấy.
Mấy năm đầu, tâm tình quả thật sa sút tới cực điểm, ngày ngày đều liều mạng làm việc, chỉ có công việc mới có thể khiến anh không có thời gian nhớ tới Diệp Kính Hy nữa, Trình Duyệt thậm chí còn biến thành kẻ nghiện công việc trong mắt các đồng nghiệp khác.
Buổi tối thì phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ ngon được, không thì sẽ gặp phải ác mộng, mơ thấy ánh mắt chân thật của người kia khi nói anh yêu em, còn có ngày chia tay hôm đó, khi người kia hôn môi mình không cẩn thận mà để rơi nước mắt. Cái loại mùi vị đắng chát của nước mắt đó như vẫn còn lưu lại ở bên môi.
Những ngày tháng gian nan ấy kéo dài hết mấy năm đầu, mãi cho đến khi Trình Nhạc vào cao trung mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. May mà còn có Giang Tử Đông, nhờ hắn trợ giúp mà Trình Duyệt mới tìm được một công việc ở đại học vừa thanh nhàn mà thu nhập cũng không kém như thế này, tiền nhà cũng đã trả xong, Trình Nhạc cũng bởi vì thành tích đứng đầu mà thi đỗ vào Hoa đại, chỗ ở ban đầu bị quy hoạch lại, căn nhà mà ba mẹ mua bị hủy đi, đổi lấy được một ít tiền trợ cấp, Trình Duyệt liền ra ngoại thành mua một gian nhà nhỏ, cuộc sống lúc này mới chậm rãi trở nên thuận lợi hơn.
Chỉ là thói quen tiết kiệm dưỡng thành theo năm tháng vẫn được giữ lại. Tiền lương mỗi tháng trừ sinh hoạt phí của mình và em trai ra, số còn lại đều được gửi tiết kiệm, số lần cùng đồng nghiệp đi ra ngoài chơi rất ít, quần áo đắt tiền cũng hiếm khi mua. Cũng bởi vì vậy mà có rất nhiều đồng nghiệp nói, cuộc sống của Trình Duyệt giống như tính cách của anh vậy, yên lặng mà đơn điệu, không có chút nào kích tình như các cậu thanh niên bây giờ cả.
Kỳ thực, anh liều mạng gom góp nhiều tiền như vậy, đều là để chuẩn bị cho cậu em trai mình, bởi vì Trình Nhạc chính là nơi gửi gắm duy nhất trong lòng anh.
Anh mới té ngã một lần trong chuyện tình cảm thôi đã không đứng dậy nổi rồi, cuộc đời này rốt cuộc cũng đã bị hủy đi phân nữa. Thế nhưng em trai Trình Nhạc còn trẻ tuổi như vậy, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, anh hy vọng thằng em mình có thể sống tốt hơn anh, tốt hơn gấp trăm vạn lần. Mặc kệ là trong chuyện học hành, sự nghiệp, hay tình yêu, tất cả đều có thể thuận buồm xuôi gió, như vậy, nhìn nụ cười xán lạn như ánh dương quang trên mặt Trình Nhạc, chính anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.
Duyệt và Nhạc, một đời vui vẻ sung sướng, chính là nguyện vọng mà ba mẹ đặt tên cho hai anh em, cũng không thấy quá uổng phí.
Diệp Kính Hy đương nhiên biết những việc này, anh đã tra xét một cách rõ ràng tất cả mọi chuyện của Trình Duyệt mấy năm nay.
Cũng vì biết rất rõ ràng, cho nên lại càng thấy đau lòng yêu thương.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do anh liên lụy tới Trình Duyệt. Ba anh trên thương trường đắc tội không ít người, đối phương vì muốn trả thù mà làm suy sụp cả Diệp gia, để cứu Diệp gia, mẹ mới tìm tới Trình Duyệt, hy vọng Trình Duyệt có thể từ bỏ đoạn tình cảm của hai người trong lúc đó, cũng bởi vì thế mà khiến Trình Duyệt đau khổ nhiều năm như vậy.
Tất cả mọi chuyện loạn thất bát tao này, cuối cùng lại liên lụy tới một Trình Duyệt vô tội.
Mà tình yêu sâu nặng của Diệp Kính Hy đối với Trình Duyệt, lại biến thành thanh kiếm sắc bén làm tổn thương cả hai.
Không nghĩ tới Trình Duyệt lại nguyện ý vì mình mà làm một đứa ngốc, đau khổ chờ đợi nhiều năm như vậy, một người yêu mình đến thế, cả đời này, cũng sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.
Nghĩ tới đây, Diệp Kính Hy càng ôm chặt tay hơn, thấp giọng ghé vào tai đối phương nói: “Trình Duyệt, tụi mình kết hôn đi.”
Trình Duyệt bị lời cầu hôn của anh dọa cho nhảy dựng cả lên, khiếp sợ không nói ra lời, còn cho là mình bị ù tai rồi, cả một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Diệp Kính Hy buông Trình Duyệt ra, dịu dàng nhìn chăm chú vào Trình Duyệt, lặp lại lần nữa: “Đồng ý đi, kết hôn với anh, được không?”
Trình Duyệt rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cả gương mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, quay mặt ra chỗ khác, đầu lưỡi cũng muốn thắt lại.
“Anh nói… Nói bậy cái gì vậy? Kết hôn…”
Bị phản ứng của Trình Duyệt chọc cho nở nụ cười, Diệp Kính Hy trầm mặc chỉ trong chốc lát, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Hứa hẹn năm đó với em anh chưa từng quên. Chúng ta đã nói rồi, sau này sự nghiệp ổn định sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn, anh còn nói sẽ tới thành phố của em mở một công ty, những lời này, em còn nhớ rõ không?”
Nhớ tới lời hứa hẹn ngọt ngào sau cái lần đầu tiên của hai người vào đêm thất tịch hôm đó, gương mặt Trình Duyệt lại càng đỏ hơn, anh đương nhiên là chưa quên, chỉ là hiện giờ đột nhiên nhắc tới, nhất thời khó mà tiếp thu được.
“Năm đó em đã nhận lấy nhẫn của anh rồi. Sao nào, muốn đổi ý à?”
Thấy Trình Duyệt vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào, Diệp Kính Hy khẽ cười cười, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn kia, kéo tay Trình Duyệt lại, đặt vào lòng bàn tay đối phương.
Kiểu dáng rất đơn giản, trên mặt có khắc dòng chữ tiếng Anh ‘love you forever’, tuy rằng đã qua rất nhiều năm rồi, thế nhưng chiếc nhẫn kia vẫn giống như vừa mới mua, dưới ánh đèn tỏa ra một tia sáng nhàn nhạt, hiển nhiên là bởi vì mấy năm nay đều được giữ gìn rất kỹ.
Nhìn chiếc nhẫn đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay mình kia, viền mắt Trình Duyệt đột nhiên ướt át, khung cảnh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Năm đó khi mình trả lại nhẫn cho Diệp Kính Hy, trong mắt anh như có cái gì đấy vừa tan vỡ mà vẻ mặt thống khổ tới tột cùng, còn có nụ hôn cuối cùng đầy tuyệt vọng đó, cùng với câu nói chân thành của anh, “Anh yêu em, không phải là vì tuổi trẻ nhất thời rung động.”
Đoạn thời gian này như một thước phim điện ảnh trắng đen đang lướt qua trước mắt Trình Duyệt, hình ảnh giờ đã không còn rõ ràng nữa, thế nhưng dòng chữ ‘love you forever’ lại trở nên rõ nét hơn.
Khi còn trẻ, đưa ra lời hứa hẹn love you forever nhưng vẫn chưa thực hiện được, lại còn dằn vặt hai người nhiều năm như vậy.
Ngày hôm nay, anh còn trả lại chiếc nhẫn này, cư nhiên một lần nữa quay về trong tay mình.
Diệp Kính Hy cầm tay Trình Duyệt, nhẹ giọng nói: “Lấy lại nó, được không?”
Nhìn ánh mắt chân thành của anh, Trình Duyệt rốt cuộc cũng xấu hổ gật đầu, “Vâng…”
Diệp Kính Hy cười cười, bá đạo nói, “Đáp ứng rồi không cho đổi ý đâu đó.”
“Ừm…” Trình Duyệt mắc cỡ cúi đầu xuống, lại bị anh dùng ngón tay nâng cằm lên, tiếp theo đó, đôi môi đã bị người kia dịu dàng hôn lấy.
Trình Duyệt không phản kháng, ngoan ngoãn thừa nhận nụ hôn của anh. Đầu lưỡi Diệp Kính Hy linh hoạt mở khớp hàm rồi tham nhập vào khoang miệng Trình Duyệt, ôn nhu đảo qua những nơi mẫn cảm ở trong ấy, như là tuyên cáo quyền sở hữu của mình vậy, mỗi một tấc cũng không buông tha.
Nụ hôn lâu dài khiến nhịp tim của Trình Duyệt mất cả tốc độ, chỉ lo liều mạng điều chỉnh hô hấp.
Điện thoại di động của Diệp Kính Hy đột nhiên vang lên, anh lại chẳng có chút ý định nào dừng lại cả, Trình Duyệt muốn đẩy anh, lại càng bị ôm chặt hơn.
“Ưm… Đủ, đủ rồi… Ưm…”
Chuông điện thoại reo lên liên tục, Diệp Kính Hy vẫn không thèm để ý, tiếp tục hôn Trình Duyệt. Cả khoang miệng Trình Duyệt đều bị anh hôn đến tê dại, cố sức đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “…Nghe kìa.”
Diệp Kính Hy tựa hồ đối với việc nói chuyện điện thoại không có chút hứng thú nào cả, nhìn Trình Duyệt một cái, tiện tay ấn nút nghe máy, hỏi: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, Diệp Kính Hy hơi nhíu nhíu mày, “À… Nếu hắn đã đến, vậy cậu chú ý nhiều một chút, có tình huống gì thì nói cho tôi.”
Thấy Diệp Kính Hy cúp điện thoại, Trình Duyệt hiếu kỳ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Diệp Kính Hy nhàn nhạt nói: “Trong nhà có chút chuyện vướng tay vướng chân, yên tâm đi, có người giúp anh xử lý rồi.” Ngừng lại một chút, lại hôn lên tai Trình Duyệt, ghé sát vào nhẹ giọng nói, “Cả ngày hôm nay chỉ dành cho em mà thôi.”
Trình Duyệt bị lời nói đầy ái muội của anh làm cho xấu hổ chết đi được, mắc cỡ quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn Trình Duyệt đỏ mặt thẹn thùng, Diệp Kính Hy cười cười, không đùa giỡn người ta nữa, đứng dậy kéo tay Trình Duyệt nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau chuẩn bị cơm tối.”
***
Suy nghĩ của tác giả:
Chuyện chung thân đại sự của Diệp Trình rốt cuộc đã định rồi, ai~~ Chanh Chanh à, anh thật dễ theo đuổi mà, vừa được người ta cầu hôn đã đáp ứng rồi.
Còn Đại Diệp anh thật là xấu nha, chiếc nhẫn bạc kia thật sự là đồ tốt >< so với nhẫn hột xoàn còn chói lóa hơn~~
—
Sorry mọi người , mấy hôm nay Mây lo cá độ bóng bánh Euro nên bỏ bê công việc :”>~ hí hí~