CHƯƠNG 46 – TANG LỄ
Sáng sớm hôm sau, Diệp Kính Huy đúng giờ lái xe tới đón Diệp Khiêm. Lúc mang Diệp Khiêm tới khu vui chơi giải trí, Tiêu Dật và Tang Du quả nhiên đã chờ ở đó.
Diệp Khiêm thấy Tiêu Dật, liền ngoan ngoãn hướng hắn chào hỏi: “Con chào chú Tiêu.”
Tiêu Dật mỉm cười gật đầu: “Tiểu Khiêm ngày hôm nay ra ngoài chơi à?”
“Dạ, chú ba dẫn con đi.”
“Thật là trùng hợp nha, bọn chú cũng tới đây chơi nè.” Tiêu Dật sờ sờ đầu Diệp Khiêm, sau đó nháy mắt với người phụ nữ cạnh mình.
Diệp Khiêm đi theo bọn họ chơi trò chơi, hiếu kỳ mà nhìn người phụ nữ xa lạ bên cạnh Tiêu Dật, vóc người cô cao gầy, chiếc đầm màu đen bó sát người càng làm tôn thêm khí chất đoan trang tao nhã của cô, trên mặt phủ một lớp trang điểm nhàn nhạt, trông rất đẹp. Thấy Diệp Khiêm nhìn mình, cô liền nhẹ giọng nói: “Con là Diệp Khiêm à?”
Diệp Khiêm gật đầu.
Cô hơi nở nụ cười, không nói nữa.
Diệp Khiêm tuổi còn nhỏ, không nhìn ra được nụ cười của cô có ý gì, lực chú ý rất nhanh đã bị đủ loại trò chơi hấp dẫn, chạy tới trước chơi cầu trượt.
Diệp Kính Huy nhìn Diệp Khiêm đáng yêu hoạt bát cách đó không xa, quay đầu nhìn Tang Du còn đang kinh ngạc đứng đó, nhẹ giọng nói: “Tiểu Diệp Khiêm sống ở Diệp gia rất khá, cô có thể yên tâm. Chúng tôi đều rất thương thằng bé.”
Tang Du nghiêng đầu nhìn Diệp Kính Huy, khẽ cười cười nói: “Tôi chưa bao giờ lo lắng chuyện này. Tôi biết, ba nó sẽ chăm lo thật tốt cho nó.” Nói xong lại quay đầu nhìn Tiểu Diệp Khiêm đang bò lên cầu trượt, gương mặt lạnh lùng cũng hiện lên một tia dịu dàng, “Nó rất thông minh, cũng rất ngoan đúng không?”
Diệp Kính Huy gật đầu, “Đương nhiên, anh hai dạy dỗ nó rất tốt.”
Tang Du trầm mặc xuống, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Khiêm ở phía xa. Một lúc lâu sau, mới khẽ thở dài, nói với Tiêu Dật: “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Dật nhẹ giọng nói: “Em không dự định nhận thằng bé, anh có thể hiểu được, thế nhưng khó khăn lắm mới gặp nó một lần, vậy ở lại chơi với nó đi, thời gian hôm nay còn rất nhiều mà.” Dứt lời lại chuyển sang hướng Diệp Kính Huy, “Có thể chứ?”
Diệp Kính Huy đảo mắt nhìn Tiêu Dật, “Được rồi, hai tiếng thôi đấy.”
Tang Du mỉm cười nói: “Cảm ơn.” Sau đó chậm rãi đi về phía Diệp Khiêm, dưới ánh mắt hiếu kỳ của Diệp Khiêm nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu bé, nói: “Diệp Khiêm, cô dẫn con đi chơi nhé, được không?”
Ánh mắt của cô rất sáng, lúc này lại mang theo một tầng hơi nước ướt át.
Vừa nghe nói có người chơi cùng mình, Diệp Khiêm liền vui vẻ hẳn lên, kéo kéo tay cô nói: “Cô ơi, mình qua bên kia đi tàu hỏa được không, chú ba không chịu đi với con.”
“Ừ…”
Diệp Khiêm không rõ vì sao người phụ nữ này tốt với nó như vậy, cả một buổi chiều đều cùng chơi với nó, còn mua quà cho nó nữa. Đến chạng vạng rốt cuộc cũng chơi mệt rồi, Diệp Khiêm muốn cùng đi ăn, lại bị cô khéo léo từ chối.
Lúc ở trước cửa khu vui chơi, cô ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Khiêm, nói: “Tiểu Khiêm này, mai mốt phải nghe lời ba của con đấy nhé.”
“Dạ.” Diệp Khiêm dùng sức gật đầu, “Cô sau này rảnh rỗi thì tới nhà con chơi nha.”
Tang Du buông Diệp Khiêm ra, nhẹ giọng nói: “Sau này… Nếu có cơ hội.”
Sau đó đứng dậy, xoa xoa đầu Diệp Khiêm, mỉm cười nói, “Tạm biệt, Diệp Khiêm.”
Thấy Diệp Khiêm gật đầu, lại nhẹ nhàng lặp lại: “Tạm biệt…”
Nụ cười kia rất ôn nhu, dưới ánh tịch dương lại càng thêm nổi bật đẹp mắt. Mãi cho đến rất nhiều năm sau, Diệp Khiêm vẫn không quên được nụ cười của người phụ nữ đó.
Tạm biệt, nhưng cũng không bao giờ… Có thể gặp lại nữa.
Tang Du và Tiêu Dật cùng nhau rời đi, mãi đến khi bọn họ đã biến mất ở cuối đường, Diệp Khiêm mới hiếu kỳ hỏi: “Chú ba, cô Tang đó là ai thế ạ?”
“Là bạn của chú.”
“Bạn? Là đồng nghiệp của chú Tiêu sao?” Diệp Khiêm rất tò mò mà tiếp tục hỏi, lại bị Diệp Kính Huy cắt đứt, “Tiểu Khiêm đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm, được không?”
“Vâng…” Biết chú không chịu nói, Diệp Khiêm cũng hiểu chuyện không hỏi nữa.
Diệp Kính Huy mang theo Diệp Khiêm tới bãi đỗ xe, không khỏi xoay người lại nhìn về phía Tiêu Dật và Tang Du vừa rời đi, nhẹ nhàng nhíu mi lại, để lộ một chút lo lắng của hắn.
Đêm hôm đó, Diệp Kính Huy nhận được điện thoại của Diệp Kính Văn ở bệnh viện gọi tới, nói là Tang Du đang cấp cứu, sắp không xong, lúc này không thể gạt anh hai được nữa, không bằng nói cho anh ấy biết đi thôi, để anh ấy có thể tự quyết định.
Diệp Kính Huy gác máy, gắt gao nhíu mày.
Loại lo lắng kỳ quái chiều nay quả nhiên đã ứng nghiệm. Thấy lúc cô ấy rời đi vẫn còn khỏe, trông rất có tinh thần, không nghĩ tới bây giờ đã phải vào phòng cấp cứu, xem ra, cô ấy quả thật đã phải chống đỡ thân thể để tới gặp Diệp Khiêm lần cuối cùng rồi.
Lo lắng một lúc lâu, Diệp Kính Huy mới gửi một tin nhắn cho anh hai nhà mình. Rất nhanh đã nhận được hồi âm, chỉ có sáu chữ đơn giản —
“Anh tới bệnh viện ngay đây”.
Diệp Kính Huy không nghĩ tới anh hai sẽ đi, lo lo lắng lắng mãi rốt cuộc cũng lái xe chạy theo.
Khu cấp cứu vào buổi tối chỉ có vài người, hành lang ngoài phòng cấp cứu đặc biệt trống vắng, đèn huỳnh quang phát ra thứ ánh sáng chói mắt, vách tường trắng thuần lại càng làm tăng thêm vài phần lạnh lẽo vắng lặng, ở chỗ này, nhiệt độ so với bên ngoài dường như cũng thấp hơn vài phần.
Lúc Diệp Kính Huy chạy tới vừa vặn thấy anh hai nhà mình đang đứng dựa lưng vào tường, người đàn ông một thân âu phục màu đen đứng một mình trong hành lang vào đêm khuya, cúi đầu nhíu mi, trông có vẻ cô đơn hiu quạnh.
Nghe được tiếng bước chân, Diệp Kính Hy quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy sau khi nhìn thấy người tới cũng thu lại một chút băng lãnh của mình, chỉ thản nhiên nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Diệp Kính Huy nhún nhún vai: “Dù sao cũng bị Kính Văn gọi điện đánh thức, cho nên tới xem tình hình luôn.”
Diệp Kính Hy gật đầu, ngồi xuống băng ghế trên hành lang. Diệp Kính Huy cũng tới ngồi cạnh anh, trầm mặc một lát mới hỏi: “Tình hình Tang Du thế nào rồi?”
Diệp Kính Hy bình tĩnh nói: “Theo Kính Văn nói thì rất không khả quan.”
Diệp Kính Huy trầm mặc một chút, nhướng nhướng mày, “Không nghĩ tới anh lại đến, em nghĩ anh rất hận Tang Du chứ. Dù sao cô ta lừa anh nhiều năm như vậy, còn gián tiếp khiến anh và Trình Duyệt phải chia ly.”
“Chuyện quá khứ anh không muốn truy cứu nữa. Như vậy quá mệt mỏi, không phải sao?” Diệp Kính Hy hơi nhắm mắt, nhàn nhạt nói.
Đêm hôm đó anh em Diệp gia và người nhà của Tiêu gia đều cùng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu cả một đêm. Đèn ở phòng giải phẫu vẫn còn sáng, bác sĩ y tá đều rất bận rộn, thế nhưng Tang Du cuối cùng cũng không tỉnh lại nữa, bệnh tình kéo dài sáu năm, đã đến mức không còn cách nào cứu chữa được nữa rồi.
Buổi sáng sáu giờ, các bác sĩ rốt cuộc cũng tuyên bố tin tức Tang Du qua đời, nhìn bọn họ đẩy thân thể trên giường bệnh bị vải trắng che đi, Tiêu Dật cầm tay em gái lần cuối, cố nén nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Biểu tình trên mặt Diệp Kính Hy cũng rất trầm trọng, vén lớp vải trắng kia lên, nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của người con gái ấy lần cuối, sau đó chậm rãi buông xuống, thấp giọng nói: “Thượng lộ bình an.”
Còn nhớ rõ dáng dấp năm ấy cô tiến vào Diệp gia, Tang Du khi đó là giáo viên dạy nhảy của Diệp Kính Văn, là một người con gái vừa trẻ lại vừa đẹp, nhảy cũng rất giỏi, còn rất có tài năng thương nghiệp, người trong Diệp gia ai cũng rất thích cô, nhất là Kính Văn, bởi vì tất cả vũ đạo cậu học được đều do Tang Du dạy, đối với Tang Du càng thêm vài phần thân thiết. Duy chỉ có Diệp Kính Hy là đối với cô rất lãnh đạm, khi đó vừa mới cùng Trình Duyệt chia tay, trong lòng Diệp Kính Hy đối với cô có rất nhiều mâu thuẫn, hai người sau khi kết hôn cũng rất ít nói chuyện, nói là vợ chồng nhưng chẳng khác gì người dưng.
Thật lòng mà nói, Tang Du là một người phụ nữ rất ưu tú. Mà ngay cả Diệp Kính Hy cũng phải thừa nhận, cô rất đẹp, thông minh, lãnh tĩnh, lại cơ trí, nếu như không phải vì trả thù mà bước vào Diệp gia, người đàn ông kết hôn với cô nhất định sẽ được cô giúp đỡ rất nhiều. Đáng tiếc, cả cuộc đời cô tính tính toán toán, kế hoạch trả thù thất bại, còn phải trả giá cả sinh mạng mình. Cuối cùng cũng chỉ có thể giả làm một người qua đường vào ngày cuối cùng của cuộc đời mình mà đi gặp con trai lần cuối, sau đó yên lặng rời bỏ thế gian.
Ngày thứ hai sau khi Tang Du qua đời, có một luật sư tới tập đoàn Long Hoa tìm Diệp Kính Hy, nói là muốn tuyên bố di chúc của Tang Du.
Diệp Kính Hy trầm mặc nghe ông đọc xong di chúc, lúc này mới biết, Tang Du mấy năm trước làm ăn kiếm được không ít tiền, lúc ở trong bệnh viện đã viết di chúc, chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Diệp Khiêm.
Diệp Kính Hy rất rõ ràng, đây là vì Tang Du cảm thấy áy náy với Diệp Khiêm mà muốn bồi thường cho nó. Đáng tiếc, rất nhiều thứ không thể dùng tiền là có thể bù đắp được, nhất là tình cảm.
Lễ tang của Tang Du được cử hành vào ba ngày sau đó. Bởi vì không muốn chạm mặt với người nhà của cô nên Diệp Kính Hy chờ tới khi chạng vạng mới lái xe chạy tới nghĩa trang một mình.
Dưới làn mưa nhỏ tí tách rơi xuống, Diệp Kính Hy quên mang theo dù, không thể làm gì khác hơn là đội mưa tới trước mộ phần của Tang Du.
Người tảo mộ lúc này không nhiều lắm, nghĩa trang lớn như vậy chỉ có một người đàn ông lẳng lặng đứng trong mưa, như là một bức tranh phong cảnh trắng đen vậy, tràn đầy cảm giác trống trải cùng tịch liêu.
Diệp Kính Hy trầm mặc nhìn ảnh chụp của cô gái trên bia mộ, nhìn một lúc lâu. Mưa dần dần lớn hơn, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên không rõ nữa. Người trên bia mộ đã rời khỏi thế gian này rồi, tính toán, trả thù, căm hận nhiều năm như vậy… Mang theo biết bao nhiêu tình tự phức tạp mà đi đến một thế giới khác.
Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Di sản em lưu lại, tôi sẽ chờ sau khi Diệp Khiêm được mười tám tuổi mới giao cho nó, nó có nhận những bồi thường này hay không, sẽ do chính nó quyết định.” Nhẹ nhàng đặt một bó hồng trắng mà cô thích nhất xuống trước mộ cô, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ chăm sóc Diệp Khiêm thật tốt, xin em yên tâm.”
Sau khi ra khỏi nghĩa trang, tâm tình của Diệp Kính Hy cực kỳ trầm trọng. Không lâu trước vừa mới tiễn người cha mà anh vừa thương vừa hận ra đi, bây giờ Tang Du lại tạ thế, những người gây ra bi kịch cho anh cứ thế mà từng người từng người rời đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng chỉ còn là một khoảng không trống rỗng, cảm thấy tất cả những hy sinh của anh bỗng dưng trở nên buồn cười đến cỡ nào. Lãng phí thời gian nhiều năm như vậy, thật may, Trình Duyệt còn ở bên người.
Thật may… Trình Duyệt vẫn còn sống.
Nếu không, Diệp Kính Hy cũng không biết nên làm thế nào để chống đỡ tiếp được nữa.
Lái xe đi trên đường cao tốc, bất tri bất giác lại chạy tới chỗ Trình Duyệt. Lúc này, anh thật sự rất muốn gặp Trình Duyệt. Chỉ có cái người dịu dàng ôn nhu ấy mới có thể khiến anh cảm nhận được một tia ấm áp mà thôi.
Hôm nay là thứ tư, Trình Duyệt dạy học ở trường, đương nhiên là ở trong ký túc xá phía Đông của trường rồi. Buổi tối chín giờ, buồn chán liền đi ra ngoài ban công lấy quần áo, bỗng nhiên thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía dưới lầu, Trình Duyệt còn cho rằng mình hoa mắt, kinh ngạc mở cửa sổ ló đầu ra, cư nhiên thật là xe của Diệp Kính Hy.
— Đã trễ thế này, anh còn tới đây làm gì?
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Trình Duyệt, Diệp Kính Hy cũng mở cửa xe ra bước xuống.
Mưa cứ thế lớn dần, Trình Duyệt vội vàng cầm dù chạy xuống lầu, vừa lấy dù che cho anh vừa nói: “Sao anh lại tới đây? Đã trễ thế này còn đến làm gì? Lại không mang theo dù nữa, anh nhìn anh xem, ướt sũng như vầy rồi.” Trong giọng nói có chút trách cứ, nhưng lại lộ ra biết bao lo lắng cùng quan tâm khó mà che giấu được.
Diệp Kính Hy trầm mặc không nói lời nào, ánh mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trình Duyệt.
Trình Duyệt có chút đau lòng mà vuốt vuốt làn tóc mất trật tự của anh, nước mưa theo động tác này cứ từng giọt từng giọt nhỏ xuống, quần áo của anh đều bị xối ướt cả, dán vào trên người. Một trận gió thổi qua thôi cũng khiến Trình Duyệt cảm thấy lạnh, huống chi là Diệp Kính Hy toàn thân ướt nhẹp như thế này chứ.
Trình Duyệt nhíu nhíu mày, nói: “Mau lên lầu đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hai người cùng nhau lên lầu, vừa mở cửa phòng xong là Trình Duyệt vội vàng chạy vào toilet lấy một chiếc khăn sạch sẽ đưa cho anh, “Mau lau khô tóc đi, anh như thế này rất dễ bị cảm đấy.”
Thể chất Diệp Kính Hy từ trước tới nay rất tốt, nhiều năm qua rất ít khi bị cảm mạo. Tuy là như vậy, nhìn anh ướt sũng như chuột lột thế này vẫn khiến Trình Duyệt đau lòng không thôi.
Diệp Kính Hy không nhận lấy khăn mặt, đột nhiên gắt gao ôm lấy Trình Duyệt, độ mạnh của cánh tay giống như muốn nhồi hai người lại làm một vậy, thậm chí ngay cả tiếng tim đập của đối phương cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Trình Duyệt bị anh ôm vào lòng, tràn ngập khoang mũi đều là mùi vị nước mưa trên người anh, cả người anh đều dính đầy nước mưa rét lạnh, thân thể Trình Duyệt lại cực kỳ ấm áp, hai luồng nóng lạnh tiếp xúc với nhau khiến toàn thân hai người không khỏi run lên.
Diệp Kính Hy giống như là rất lưu luyến độ ấm trên người Trình Duyệt, hai tay ôm càng chặt hơn, thân thể hai người dán chặt đến nỗi hầu như không có khe hở, cái ôm chặt chẽ như thế này khiến tim Trình Duyệt không khỏi đập nhanh hơn.
Đỏ mặt muốn đẩy anh ra, lại nghe anh nói ở bên tai: “Đừng nhúc nhích… Để anh an tĩnh ôm em một lúc đi…”
Thanh âm của anh trầm thấp mà từ tính, như là một loại độc dược khiến Trình Duyệt bất giác ngoan ngoãn không dám động đậy nữa, mặc cho anh ôm để sưởi ấm.
Lỗ tai mẫn cảm cảm giác được những giọt nước mưa băng lãnh trên tóc anh nhỏ xuống, có vài giọt còn trượt vào trong cổ áo Trình Duyệt, giọt mưa băng lãnh theo làn da ấm áp trượt xuống trước ngực, khiến Trình Duyệt nhẹ nhàng run rẩy.
Diệp Kính Hy hôm nay thật sự là khác thường, lúc vừa thấy anh ở dưới lầu, dáng vẻ sũng nước của anh trông có chút sa sút, ánh mắt thâm thúy lộ ra thần sắc thống khổ khó mà che giấu được… Đã xảy ra chuyện gì sao? Tâm tình trông có vẻ không tốt.
Trình Duyệt không khỏi đau lòng ôm ngược lại anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã bị mưa xối ướt, dịu dàng hỏi: “Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Có tâm sự thì có thể nói với em mà…”
Ngữ khí của Trình Duyệt quá mức ôn nhu, khiến Diệp Kính Hy có cảm giác thoải mái giống như mỗi khi mệt mỏi về nhà lại được người yêu an ủi vậy. Tựa như được uống một ly trà nóng trong đêm mưa băng lãnh, cái loại ấm áp này xông thẳng vào đáy lòng, làm cho người ta cực kỳ dễ chịu.
Diệp Kính Hy trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Hôm nay là tang lễ của Tang Du.”
Thân thể Trình Duyệt đột nhiên cứng ngắc, giãy dụa muốn đẩy Diệp Kính Hy ra, lại bị Diệp Kính Hy ôm chặt hơn, “Em nghe anh nói hết đã, được không? Tin tưởng anh, Trình Duyệt…”
Trình Duyệt an tĩnh lại, gật đầu, “Ừm… Anh nói đi…”
Diệp Kính Hy hít sâu một hơi, rồi mới lên tiếng: “Lần này cô ấy trở về chỉ để khám bệnh, thuận tiện gặp mặt Diệp Khiêm lần cuối… Không ngờ mấy hôm trước vì bệnh tình chuyển nặng mà qua đời. Em cũng biết, anh và cô ấy đã ly hôn rồi, vốn không cần phải đến xem cô ấy, thế nhưng Tang Du dù sao cũng là mẹ của Diệp Khiêm, cho nên, anh hôm nay mới tới tiễn cô ấy đi một đoạn đường.”
“Chuyện quá khứ đã hoàn toàn chấm dứt rồi, anh với em giờ đây đã có thể bắt đầu lại từ đầu… Những chuyện cũ này, em đừng chú ý nữa.”
Trình Duyệt rốt cuộc cũng hiểu vì sao tâm tình của Diệp Kính Hy ngày hôm nay không được tốt.
Diệp Kính Hy đi gặp Tang Du, Trình Duyệt có thể hiểu được. Dù sao người kia cũng đã từng là vợ anh, còn là mẹ ruột của Diệp Khiêm, cho dù hai người không có cảm tình gì, cho dù đã ly hôn, theo tình theo lý mà nói, anh đi tiễn cô ấy cũng là chuyện nên làm mà thôi. Nếu như Diệp Kính Hy đối với tin Tang Du qua đời mà mặc kệ, vậy thì cũng quá là máu lạnh rồi. Ngược lại, anh có thể bỏ đi hận ý mà đến viếng mộ Tang Du, đây mới hợp với tính cách trọng tình trọng nghĩa của anh.
Nếu anh đã nói rõ không có cảm tình gì với Tang Du nữa, Trình Duyệt đương nhiên sẽ không chú ý, cũng sẽ không đi ghen tuông với một người đã qua đời làm gì.
Cũng may Trình Duyệt là người dịu dàng chu đáo như thế, Diệp Kính Hy không cần phải giải thích nhiều, Trình Duyệt đã có thể lý giải được, trái lại còn an ủi Diệp Kính Hy —
“Em không để ý đâu. Anh đi thăm mộ cô ấy là việc nên làm thôi, sau này chờ Diệp Khiêm lớn lên, anh nói cho nó biết rõ chân tướng, xong cũng nên dẫn nó tới mộ cô ấy nhìn một chút.” Trình Duyệt ôm lấy Diệp Kính Hy, dịu dàng nói, “Anh cũng đừng quá đau buồn… Còn có em ở bên anh mà… Em với anh sẽ cùng nhau chăm sóc Diệp Khiêm thật tốt…”
Nói xong mới cảm thấy lời của mình trắng trợn quá, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà cúi đầu xuống, vùi đầu trước ngực anh.
Vừa nghe xong câu nói ấy thì lo lắng trong lòng Diệp Kính Hy thoáng chốc đã tan biến hết, khóe miệng cũng hơi giương lên, nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Duyệt, hạ giọng nói: “Em thật sự nguyện ý ở bên cạnh anh sao?”
Trình Duyệt gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ưm… Không phải đã bảo kết hôn rồi sao…”
Ai~~ Mình làm sao vậy chứ, da mặt hôm nay sao lại dày như vậy, càng nói càng lộ liễu mà. Trình Duyệt có chút ảo não mà nghĩ. Có lẽ là do mình quá nhẹ dạ đi, thấy anh không mang dù, cô đơn lạc mịch đứng dưới mưa, rồi lại nhìn thấy đau buồn trong mắt anh, Trình Duyệt không khỏi muốn ôm lấy anh thật chặt, muốn cho anh biết, cái người tên là Trình Duyệt này, vẫn chưa từng rời xa.
Nghe được những lời này của Trình Duyệt, nụ cười trên mặt Diệp Kính Hy dần dần lan rộng ra, biểu tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa.
Mạnh mẽ trở lại. Ôm người yêu dịu dàng hết lòng hết dạ vì mình ở trong lòng, Diệp Kính Hy đột nhiên nghĩ, kỳ thực, anh lúc này đã hạnh phúc lắm rồi, cũng đã thỏa mãn mà bảo vệ thứ quý trọng nhất của cả đời anh.
“Cuối tuần này, anh đưa Diệp Khiêm tới gặp em nhé, được không?” Ngữ khí của Diệp Kính Hy trở nên ôn nhu hơn.
Trình Duyệt có chút xấu hổ mà gật đầu, sau đó quay mặt đi chỗ khác: “Được thôi, tùy anh à.”
Diệp Kính Hy cười, vuốt ve gương mặt đã đỏ lên của Trình Duyệt, nói: “Đừng lo lắng, Diệp Khiêm rất ngoan.”
Bị động tác ái muội của anh khiến cho càng thêm thẹn thùng, Trình Duyệt gạt tay anh ra, nghiêm mặt nói: “Anh mau đi tắm đi, mắc mưa rồi thì đừng có càn quấy như vậy chứ! Em không muốn cõng anh tới bệnh viện đâu.”
Vừa nói vừa đẩy Diệp Kính Hy vào phòng tắm, Diệp Kính Hy làm bộ như không nghe thấy gì, cầm khăn mặt bước vào phòng tắm, nhân cơ hội kéo luôn Trình Duyệt không có chút phòng bị vào chung, ép người ta cùng tắm với mình. Trình Duyệt trong phòng tắm nhỏ hẹp hoàn toàn bị khống chế, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cùng tắm dưới vòi sen với ai kia…
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng thêm xối xả, gió đêm ào ào thổi như gió biển. Trong căn phòng nho nhỏ ấm áp nọ vẫn còn sáng đèn, lộ ra một tia ấm áp khiến người ta đặc biệt thoải mái trong đêm mưa.