Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6 – THUÊ NHÀ

Một buổi chiều mùa hè đẹp trời, gió mát vi vu thổi khiến cho cành lá xào xạc lay động, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim non hót líu lo.

Trong một con hẻm nhỏ rất ít người đặt chân tới, dưới nền đất được lót một lớp gạch màu xanh, mấy ngày nay mưa liên miên không dứt, giữa những khe gạch đã bắt đầu mọc rêu xanh rồi.

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân, đánh tan bầu không khí yên lặng vốn có.

Đang đi tới là hai người, một người bước đi rất ổn, dẫm lên nền gạch, phát ra tiếng cốp cốp theo quy luật. Bước đi của người còn lại thì hơi mất trật tự, có lẽ là sợ trong lúc vô tình sẽ đạp phải những mảng rêu xanh mọc giữa các lớp gạch đó.

“Tôi có nói chuyện với bà chủ nhà rồi, hôm nay đi xem qua nhà trước đã. Nếu như thấy hợp, cậu có thể thuê nó luôn.” Như là sợ đánh vỡ bầu không khí yên lặng này, thanh âm của Trình Duyệt rất nhỏ nhẹ.

Trong một góc tường cách đó không xa, có một con ốc sên bị trở mình đang gian nan giãy dụa, Trình Duyệt ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lật nó lại, con ốc sên nọ rốt cuộc cũng trở mình được, vội vàng xiêu xiêu vẹo vẹo bò về phía trước.

Trình Duyệt mỉm cười, đứng dậy nói tiếp: “Chỗ mình ở thì phải chọn cho thật kỹ mới được, nếu không thì sau này sẽ phiền phức lắm. Cậu nếu không thích ở đây, chúng ta có thể đi tìm chỗ khác, phòng cho thuê ở gần trường học cũng nhiều lắm.”

“Ừ.” Diệp Kính Hy thấp giọng đáp.

“Thủ tục đều ổn thỏa hết rồi sao?”

“Cũng gần xong rồi.”

“Vậy là vẫn còn thiếu gì à?” Trình Duyệt quay đầu nhìn Diệp Kính Hy.

Diệp Kính Hy nhẹ nhàng cau mày nói: “Chỗ lo liệu hậu cần tôi đã đi tìm hai lần rồi, vậy mà người quản lý việc này không có ở đó.”

Trình Duyệt quay đầu lại khẽ cười nói: “Ha ha, hiệu suất làm việc của trường cần phải được nâng cao a. Bất quá, học sinh trọ ở ngoài như cậu có rất ít, hơn nữa lại không phải là trọ ở nhà người thân, đều tự thuê nhà ở, cho nên trường xét duyệt phải nghiêm ngặt hơn một chút.”

“Tôi hy vọng cuối tuần là có thể dọn ra được.”

“Ừm. Chắc là có thể.”

“Nhà anh nói có phải ở phía trước không?”

“Ừ. Tới rồi.”

Két một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra.

Đập vào mắt chính là một mảnh sân cực kỳ thanh tao mà yên ắng.

Căn nhà này không có lấy một chút gì gọi là hiện đại, nơi nơi đều toát lên phong cách cổ xưa. Vách tường được xây bằng gạch nung đỏ, không quét vôi nhưng được chỉnh lý rất sạch sẽ. Giữa những mái ngói ở đầu tường là lớp cỏ tươi, những nhánh cỏ nhỏ xanh mượt dường như là vừa mới dài ra thêm một ít, nhìn rất tươi mới, trên thân còn vương chút bọt nước trong suốt lấp lánh.

Bên trái sân là một vườn hoa nho nhỏ, nhiều nhất là hoa hồng, hai màu trắng đỏ đan xen nhau nở rộ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa vừa nhìn thôi đã thấy cực kỳ xinh xắn. Trong không khí tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, thấm sâu vào lòng người.

Ở giữa sân còn có một cây liễu rất lớn, cành liễu rủ xuống che bớt nắng hè oi ả, mỗi khi gió nổi lên, cành cây sẽ chập chờn theo gió, ánh dương quang rọi trên mặt đất liền bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ có hình dạng khác nhau, lấp lánh rực rỡ.

— Chỉ vừa mới nhìn lần đầu, cả hai người họ đều thích căn nhà này rồi.

Chủ nhà là một bà lão hiền lành, cười tít cả mắt, mời bọn họ vào phòng khách.

“Vào đây, mau vào đi, các cháu nhìn căn nhà này thấy có hài lòng không?”

“Rất tốt ạ.” Thanh âm của Trình Duyệt mang theo ý cười, “Đúng rồi, bà ơi, chủ nhân của căn nhà này, nếu cháu nhớ không lầm thì hình như đâu phải là bà đúng không ạ?”

“Ừ, là anh trai bà, con gái của ông ấy vài ngày trước đã đi nước ngoài rồi, ổng cũng di dân luôn, nhà tạm thời giao cho bà trông coi, vốn có ý định bán đi, thế nhưng vẫn chưa tìm được người mua.” Bà lão ngừng lại một chút, cảm thán nói, “Ai, cái nhà này a, cái gì cũng tốt cả, chỉ là ở nơi hẻo lánh quá. Với lại, thanh niên bây giờ toàn thích ở nhà cao tầng.” Bà lão chống gậy, vừa đi vừa nói, “Bà đi xem cái chốt nước một chút, các cháu cứ chậm rãi xem qua nhé.”

“Vâng ạ, chúng cháu bàn bạc một chút.”

Chờ bà lão đi rồi, Trình Duyệt mới quay đầu hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”

“Không tồi.”

“Vậy thuê nó ha?”

Thấy Diệp Kính Hy gật đầu, Trình Duyệt mới hướng về phía bà lão nói: “Bà ơi, chúng cháu quyết định thuê căn nhà này ạ.”

“A, vậy thì quá tốt rồi, có người thuê nó, bà già ta đây cũng đỡ phải cả ngày nhớ thương. Thế các cháu tính thuê bao lâu?”

“A… Cậu muốn thuê bao lâu?” Trình Duyệt nhẹ giọng hỏi bên tai Diệp Kính Hy.

Diệp Kính Hy ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, thanh âm trầm thấp mà bình thản —

“Bốn năm.”

Gió nhẹ vi vu thổi, khiến lá cây sàn sạt rung động, trong căn phòng là một mảnh yên tĩnh, hơn nửa ngày cũng không có tiếng động nào.

Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới nhịn không được mà nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cậu có cần phải thoáng cái đã thuê lâu như vậy không?”

“Tôi thích giải quyết vấn đề một lần luôn, không muốn dây dưa dài dòng.” Diệp Kính Hy thấp giọng nói.

“Phong cách làm việc của cậu luôn như vậy sao?”

“Ừm.”

“Cậu tính suốt bốn năm học đại học đều ở chỗ này?”

“Đúng vậy, tôi rất thích căn nhà này.” Nói xong lại hướng về phía bà chủ nhà, “Bà ơi, tiền thuê nhà là thanh toán một lần hay tới tháng thanh toán, tùy bà quyết định. Cháu muốn thuê căn nhà này bốn năm, có được không ạ?”

“A, có thể chứ, đương nhiên là được, hiếm có người thích nhà của bà như thế, vậy bà cho cháu thuê đó. Tiền thuê nhà mỗi năm giao một lần đi, còn phí điện nước và vấn đề khác các cháu tự thanh toán.”

Diệp Kính Hy gật đầu: “Cái này không thành vấn đề.”

“Vậy đi, chúng ta sửa hợp đồng lại chi tiết một chút rồi ký tên.”

“Vâng.”

Diệp Kính Hy xem lại hợp đồng, xoẹt xoẹt hai cái, ký tên ngay ngắn ở góc dưới.

Bà lão đột nhiên nói: “Đúng rồi, có hai gian phòng bị cháu gái ta dùng để chất mấy đồ dùng linh tinh rồi, nhà này hiện tại chỉ có một phòng dùng được, hai cháu ở…”

Trình Duyệt cười cắt lời bà: “Cháu ngụ ở ký túc xá, nhà này chỉ có một mình cậu ấy ở thôi, một gian phòng cũng không sao đâu ạ.”

“À.” Bà lão hiểu rõ cười, “Bà còn tưởng hai cháu là anh em, cùng đi thuê nhà chứ.”

“Không phải đâu ạ, cháu là đàn anh cùng trường với cậu ấy, giúp cậu ấy giới thiệu mà thôi.” Trình Duyệt kiên trì giải thích.

“Ha ha, thì ra là vậy, đàn anh như cháu thật là nhiệt tình a. Lại đây, bà dẫn hai đứa đi xem vòng quanh một chút.”

Hai người đi theo sau bà lão, tới một phòng đọc sách ở kế bên.

Căn phòng được bố trí giản đơn mà thanh nhã, giữa phòng là một cặp ghế dựa được làm bằng gỗ cây đàn, giá sách chiếm hơn phân nửa vách tường, trên giá là một ít sách vở được xếp đặt ngay ngắn, ở gần cửa sổ còn có một cây đàn dương cầm màu đen hơi cũ kỹ.

Nước sơn phủ bên ngoài cây đàn nọ cũng không được đẹp lắm, thêm vào đấy, do đã qua nhiều năm, nước sơn bên ngoài thậm chí còn bị tróc ra.

Diệp Kính Hy bước qua đó, nhẹ nhàng ấn lên phím đàn, âm sắc thế nhưng lại rất thuần khiết.

“Cây đàn dương cầm này là của cha bà lưu lại, ông anh bà không hiểu âm nhạc, thế nên tới giờ chưa có chạm qua nó, nhưng mà đứa cháu gái của bà, những lúc rảnh rỗi thường tới đây đàn lung tung một hồi.” Lão bà lại bắt đầu huyên thuyên, nói về chuyện nhà mình, “Cháu gái bà giờ đi xa quá, mấy thứ này không mang theo được. Lúc dọn nhà thấy mấy thứ này cũng luyến tiếc, muốn vứt cũng không vứt được, cuối cùng chồng của nó chịu không nổi nữa, lấy phòng của nó làm nhà kho, đem hết mấy đồ không dùng tới nhét vào trong hết, sau đó dán giấy niêm phong lại.”

“Bài trí trong phòng đọc sách lại không hề động tới, đàn dương cầm này các cháu có thể dùng, mua từ vài thập niên trước rồi, cũng không có gì đáng giá. Sách trên kệ muốn đọc cũng được, đều là các tác phẩm nổi tiếng mà cháu gái bà sưu tầm được đó.”

“Cũng sắp năm giờ rồi, bà phải về đây. Đây là chìa khóa, nhà này về sau giao cho các cháu, cần giúp gì thì cứ gọi cho bà ha.”

“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bà.” Trình Duyệt tiếp nhận chìa khóa, mỉm cười tiễn bà lão đi. Thấy Diệp Kính Hy đang ở trước giá sách tùy tiện xem vài cuốn, Trình Duyệt cũng không muốn quấy rầy, liền đem chìa khóa nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Bà lão đi rồi, trong phòng đột nhiên không có ai nói chuyện.

Mỗi lần lật sách sẽ phát ra những âm hưởng nhỏ vụn, ngày càng rõ ràng, mà tiếng chim hót ngoài cửa sổ cũng trở nên thanh thúy hơn.

Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới buông sách, ngồi ở trước đàn dương cầm, nhẹ nhàng ấn xuống một nốt nhạc.

Thấp giọng hỏi: “Anh có biết đánh đàn không?”

Trình Duyệt không trả lời, ngược lại cười hỏi: “Cậu thì sao?”

“Cha từng ép thằng em tôi học đàn dương cầm, đáng tiếc tính cách nó rất phản nghịch, căn bản không có quyết tâm, mỗi lần nó đánh đàn đều là tạp âm cả, khiến không ít thầy cô phải tức giận bỏ đi. Về sau tôi thật sự nhịn không nổi nữa, tự mình học lấy.”

“Học được bao lâu rồi?”

“Một năm.”

“Vậy đàn tôi nghe một chút được không?”

“Được thôi.”

Diệp Kính Hy ngồi ở trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên phím đàn.

Cây đàn này đã lâu rồi không có ai đàn qua, một lớp bụi mỏng theo động tác của Diệp Kính Hy khẽ tung lên, phất phơ giữa không trung.

Diệp Kính Hy hơi khép mắt lại, sau đó, đầu ngón tay ấn trên phím đàn.

Giai điệu của bản nhạc đơn giản mà trầm thấp, vì tiết tấu chậm rãi nên mỗi một nốt nhạc đều trở nên cực kỳ rõ ràng, như là văng vẳng bên tai, lẳng lặng nói ra điều gì đó.

Vào một buổi chiều mùa hè tĩnh lặng, trong căn phòng thoang thoảng mùi vị cổ xưa, giai điệu quen thuộc cứ thế quanh quẩn khắp nơi, lặp đi lặp lại.

Như đang cùng người nọ sóng vai, đi dưới bầu trời cuối thu rơi đầy lá rụng.

Như đang cùng người nọ uống buổi trà chiều, nghe người nọ chậm rãi kể những câu chuyện cũ đã có từ xa xưa.

Một thế giới không có bất luận kẻ nào quấy rối, yên lặng mà bình thản như thế.

Trình Duyệt thậm chí còn có một ý niệm đáng sợ trong đầu, anh đột nhiên nghĩ, nếu như có thể, chỉ muốn bản nhạc này vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Thế nhưng, buổi diễn cuối cùng cũng phải kết thúc thôi, chỉ là không có ai nói gì.

Hai người đều từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận dư vị vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh này.

Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới thấp giọng đánh vỡ trầm mặc: “Lâu lắm rồi không chơi đàn, vừa rồi hình như có đánh sai một đoạn.”

Trình Duyệt cười cười nói: “Không sao. Người biết cảm thụ âm nhạc là phải dùng tâm của mình, sẽ không để tâm tới mấy nốt nhạc sai sót kia đâu.”

“A?” Diệp Kính Hy xoay đầu lại, “Anh cũng biết âm luật sao?”

Trình Duyệt gật đầu: “Cha tôi từng là thầy dạy nhạc cho bậc trung học, từ nhỏ đã dạy tôi chơi đàn rồi. Bản nhạc cậu vừa đàn là bài “A Comme Amour”, một tác phẩm nổi danh của Richard Clayderman, tôi cũng rất thích nó. Đoạn cuối cùng, cậu thật sự đàn sai ba nốt.” Hơi ngừng một lát, đi tới bên cạnh Diệp Kính Hy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phím đàn, sau đó mỉm cười nói, “Nhưng mà tôi nghĩ, cậu đàn hay tuyệt.”

Không những là đàn hay.

Trình Duyệt thậm chí còn nghĩ, dáng vẻ Diệp Kính Hy lúc đánh đàn, còn rất là mê người.

Có lẽ là bởi vì, chỉ những lúc đánh đàn, Diệp Kính Hy mới có thể buông xuống trách nhiệm nặng nề đang gánh trên vai, hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Diệp Kính Hy trong một khắc vừa nãy, mới chính là hình dạng thuần túy nhất, chân thật nhất.

Cũng bởi vì vậy, mà đàn rất say sưa, rất nhập tâm, rất chuyên chú, còn rất thâm tình.

Diệp Kính Hy trong một khắc vừa nãy, khiến cho Trình Duyệt rung động tới cực điểm. Anh tựa hồ cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người nào đánh đàn có thể khiến cho người ta say mê đến vậy, khiến cho người ta căn bản không thể dời mắt ra được.

— Diệp Kính Hy này, kỳ thật trong lòng rất mềm mại tinh tế mà cảm tình chắc hẳn cũng rất sâu sắc. Chẳng qua, thân là anh hai, hoàn cảnh gia đình lại đặc biệt, chịu nhiều áp lực từ cha mẹ anh em, khiến Diệp Kính Hy học cách ngụy trang quá sớm, ẩn dấu đi chính mình.

Đính đoong.

Tiếng chuông trên tường đột nhiên vang lên kéo Trình Duyệt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Thấy Diệp Kính Hy đang ngưng mắt nhìn mình ngẩn người, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi: “Xin lỗi, tối nay tôi còn có tiết học, phải đi trước đây.”

“Ừ, mau đi thôi.” Thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý, giống như có loại sức mạnh nào đó đầu độc nhân tâm, chờ tới khi đối phương sắp đi tới cửa rồi, mới nhẹ giọng nói một câu, “Lần sau, anh đàn cho tôi nghe, được không?”

Trình Duyệt dừng bước lại, do dự một chút, cuối cùng quay đầu, khẽ cười nói: “Được. Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đàn cho cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.