Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 50: Chương 50: Hạnh Phúc Của Nhân Vật Phụ




CHƯƠNG 50 PN3 : HẠNH PHÚC CỦA NHÂN VẬT PHỤ

1.

Giang Tử Đông đã tỉnh lại từ rất sớm, trời vừa sáng, chỉ có một tia sáng nhỏ nhoi len lỏi chiếu qua rèm cửa sổ, rọi xuống một mảnh hỗn độn ở trong phòng, cơn kích tình điên cuồng tối hôm qua duy trì liên tục tới hừng đông, sau đó A Tề vì quá mệt mà ngủ thiếp đi mất, Giang Tử Đông sợ đánh thức cậu cho nên vẫn chưa dọn dẹp gì cả, vì vậy mà phòng ngủ mới sáng sớm đã vô cùng thê thảm, như là vừa mới bị trộm cướp càn quét qua vậy.

Giang Tử Đông ngáp một cái, vừa nghiêng đầu sang đã thấy gương mặt say ngủ của A Tề đang gối lên vai mình như mọi khi.

Hình dáng A Tề lúc ngủ trông rất mê người, hàng lông mi dày nhẹ nhàng che ở mí mắt, tóc mái nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở, cái mũi hơi nhíu nhíu lại, nhìn đáng yêu như trẻ con vậy. Giang Tử Đông rất thích nhìn cậu khi ngủ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Chỉ là lúc này, cậu lại ngủ không được an ổn như mọi hôm. Hơi thở có vẻ gấp gáp, hàng lông mày nhíu chặt lại, như là đang mơ thấy giấc mộng nào đó không được tốt lắm.

Giang Tử Đông vươn tay ra, muốn xoa xoa hai hàng lông mày của cậu, lại sợ đánh thức cậu, tay vừa vươn ra hơi dừng lại một lát, cuối cùng đổi hướng đặt lên lưng cậu, nhẹ nhàng nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào lòng.

Hơi ấm của da thịt dán vào nhau khiến A Tề thoải mái ưm một tiếng, đầu liền theo tự nhiên mà vùi vào trước ngực Giang Tử Đông, muốn hấp thu thêm càng nhiều ấm áp nữa.

Nhịp thở dần dần đều đặn biểu thị cậu đang ngủ rất say, ác mộng tựa hồ cũng đã kết thúc.

Chẳng biết tại sao, nhìn gương mặt không hề phòng bị này của A Tề, lòng Giang Tử Đông đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn.

Cái loại đau đớn kỳ quái ấy, như là dùng kim nhẹ nhàng đâm vào da vậy, đau đớn bén nhọn, nhưng lại chỉ là trong thoáng qua.

Ở chung với A Tề đã gần một tháng rồi. Trong một tháng này, hai người ở chung với nhau, có thể nói là cực kỳ hòa hợp.

A Tề rất ít khi hỏi tới chuyện của Giang Tử Đông, cậu giống như đang tận tâm tận lực hoàn thành tốt vai diễn “bạn tình” của mình, mỗi ngày đưa mắt nhìn theo bóng dáng Giang Tử Đông đi làm, đến khi Giang Tử Đông tan tầm về nhà rồi, sẽ thấy A Tề đã sớm chuẩn bị cơm tối, chờ anh ở phòng khách. Đối với những đòi hỏi của Giang Tử Đông cũng không cự tuyệt, mặc dù mỗi khi làm tình cậu vẫn rất ngây ngô, thế nhưng vẫn luôn cố gắng thả lỏng thân thể để phối hợp với anh.

Quan hệ như vậy vừa đơn giản mà lại thoải mái, thế nhưng Giang Tử Đông vẫn cảm thấy tựa hồ còn thiếu cái gì đó. Mà cái chỗ bị thiếu khuyết này mới chính là bộ phận then chốt giữa hai người bọn họ.

Có thể, đó chính là cái mà mọi người vẫn hay gọi là “cảm tình” chăng…

Trong một tháng này, Giang Tử Đông không biết lúc anh đi làm thì A Tề làm cái gì ở nhà. Có đôi lúc anh muốn cho cậu một chút ngạc nhiên, vì vậy nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhà, kết quả lại chỉ thấy cậu ngồi ở một góc, ánh mắt đờ đẫn nhìn đồng hồ ở trên tường.

— Nhìn thân ảnh yếu ớt của A Tề lẳng lặng ngồi ở trong góc ngây người ra, cô đơn lạc mịch như vậy, khiến Giang Tử Đông không khỏi cảm thấy đau lòng.

Anh biết A Tề có rất nhiều tâm sự khó nói ra lời, cũng không muốn kể anh nghe những chuyện cũ. Vì thế Giang Tử Đông không có cách nào biết chuyện của cậu được, cái duy nhất anh có thể chắc chắn là, A Tề đã từng chịu rất nhiều thương tổn, vì vậy mà cho tới bây giờ cậu chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng đó được. Mấy ngày đầu cậu thường xuyên vào nửa đêm giật mình tỉnh giấc, có đôi khi sẽ sợ hãi nói mơ những lời rất kỳ lạ. Mỗi sáng sớm khi Giang Tử Đông tỉnh lại, đều sẽ thấy biểu tình nhíu mày bất an của cậu.

Biểu tình như thế khiến Giang Tử Đông thật sự đau lòng tiếc thương.

Giang Tử Đông đã từng cố gắng để A Tề nói ra, thế nhưng ánh mắt trốn tránh cùng với đầu ngón tay run rẩy của cậu đều khiến Giang Tử Đông không đành lòng hỏi tiếp nữa, vì vậy anh nghĩ thầm, cứ như vậy cũng tốt. Chuyện quá khứ không cần quan tâm làm gì, quan trọng là… A Tề hiện giờ đang ở bên cạnh anh, mà anh cũng sẽ cho A Tề phần tình cảm ôn nhu nhất của mình.

Cứ như vậy ở bên nhau vui vẻ hết một tháng, sau đó, người với tiền đều thanh toán xong xuôi, không ai liên quan tới ai nữa.

Nguyên bản ngay từ đầu, quan hệ của bọn họ cũng chỉ là khách hàng và MB mà thôi, sau đó mới lấy chuyện bao dưỡng làm cái cớ, kỳ hạn một tháng đang dần dần tới gần, mà đoạn quan hệ này cũng đã sắp chấm dứt.

Đây chính là ý định ban đầu của Giang Tử Đông.

Chỉ là anh không ngờ rằng, thời gian anh ở chung với A Tề đã khiến trái tim anh  dần lệch khỏi quỹ đạo của nó mất rồi. Anh càng ngày càng luyến tiếc A Tề, anh cũng đã tập thành thói quen mỗi sớm khi tỉnh dậy sẽ hôn lên trán cậu, mỗi ngày sau khi đi làm về đều chờ đợi A Tề ân cần hỏi thăm. Càng đáng sợ hơn chính là, có những lúc đang làm việc anh sẽ nhớ tới A Tề, muốn biết người kia ở nhà làm cái gì, chỉ có một người một mình thì có cô đơn hay không? Dạy cậu chơi game liệu cậu có chơi chăng? Đồ ngốc ấy ngay cả cái mê cung đơn giản cũng không đi được, không phải đang đi trên đường lại bị quái vật đánh chết rồi đấy chứ? Nghĩ nghĩ, sẽ nhịn không được mà gọi điện thoại về nhà, nghe được giọng nói của cậu cũng cảm thấy vui vẻ, sau đó nói cho cậu một đống việc phải chú ý, ngữ khí dong dài cứ y chang như mấy bà già vậy, sau khi cúp điện thoại xong, nhìn cô thư ký đang đứng nhìn anh ngây người ra, ngay cả anh cũng bắt đầu phải khinh bỉ chính mình.

Những cấp dưới quen thuộc đều nhìn thấu dị dạng của anh, còn hay nói giỡn rằng, Đông ca gần đây có phải đang yêu hay không a, cả ngày mất hồn mất vía, nhiều khi còn cười khúc khích một mình nữa? Giang Tử Đông ngưng cười, quay sang tấm gương sờ sờ mũi, phớt lờ mấy lời nói đùa kia. Chỉ là trái tim trong lòng lại đập rất kịch liệt. Anh biết, cảm tình của anh dành cho A Tề đã vượt quá giới hạn cho phép rồi.

Thôi xong… Chẳng lẽ mình thật sự thích cậu ấy rồi sao?

Một bên ai thán chính mình cư nhiên lại bại dưới tay một tên ngốc như vậy, một bên lại nghĩ, rốt cuộc thì mình cũng đã thoát khỏi đoạn tình cảm đơn phương với Trình Duyệt rồi, hiện tại đã có thể tìm được một người để mình yêu thương bảo hộ. Loại cảm giác này cũng không tồi.

Chỉ là A Tề hình như không nghĩ như thế…

Tối hôm qua trong lúc ăn cơm, Giang Tử Đông mơ hồ hỏi dự định của A Tề sau này là gì. A Tề rất cương quyết mà nói: “Em tính tiếp tục quay về quán bar làm việc.”

Câu trả lời không chút do dự kia khiến Giang Tử Đông rất không vui, một bên thầm oán giận đối phương sao mà vô tình, một bên lại ôn nhu dỗ dành cậu: “Ở lại đây không tốt sao?”

A Tề lắc lắc đầu nói: “Không được. Em ở đây cũng không tiện cho anh.”

Giang Tử Đông chặn lời cậu: “Tiện a. Em ở chỗ anh thì có cái gì mà không tiện chứ?” Nói xong cũng cảm thấy mình sao mà giống như sói xám dụ dỗ cừu non đơn thuần quá, không khỏi ngẩng đầu nhìn phản ứng của A Tề.

Phản ứng của A Tề chính là cúi đầu nhìn vào bát cơm của cậu, sau đó lại lắc đầu nói: “Không được, em quay về sẽ tốt hơn.”

Giang Tử Đông buồn bực trong lòng, cưỡng ép cậu ở lại cũng không tốt, không thể làm gì khác hơn là dùng kế hoãn binh: “Vậy anh giúp em tìm một chỗ làm tốt hơn chịu không?”

Thấy A Tề vẫn không có phản ứng gì, Giang Tử Đông nhẹ nhàng cầm tay A Tề, dịu dàng nói: “Em đừng quay về đó nữa, quán bar dù sao cũng không phải là nơi an toàn gì cho cam.”

A Tề ngẩng đầu lên, hướng Giang Tử Đông cười cười, nhẹ giọng nói: “Anh Giang, cảm ơn ý tốt của anh.” Nói đến đây, trong ánh mắt tràn ngập niềm cảm kích, tựa như một chú cún bị lạc đường vừa tìm được chủ nhân của mình vậy.

Trong lòng Giang Tử Đông khẽ động, đang định ôm lấy cậu mà hung hăng hôn một hơi, chỉ thấy A Tề ngại ngùng cúi đầu, nói: “Anh không cần lo lắng, em ở chỗ đó rất an toàn. Anh chủ đối với em rất tốt, ngày hôm nay anh ấy còn gọi điện thoại hỏi em khi nào thì trở về nữa mà.” Nhắc tới anh chủ của mình, thần tình của A Tề liền thay đổi, điều này lại càng khiến Giang Tử Đông thêm buồn bực.

“Ông chủ các em đối với em rất tốt sao? So với anh có tốt hơn không?” Cơn ghen bốc lên, đầu óc cũng nóng dần, bắt đầu nghĩ tới những chuyện không đâu.

Cá tính của A Tề đơn thuần như vậy, có thể lăn lộn trong quán bar nhiều năm đến thế, lại còn có chút danh tiếng, những người trong quán ai cũng kính trọng cậu, hiển nhiên là vì ông chủ Diệp Kính Huy đã cho cậu một chỗ dựa rất vững chắc. Cái tên Diệp Kính Huy phong lưu thành tính kia, nói không chừng đã ăn A Tề sạch sẽ rồi. Quan hệ giữa mấy cậu trai đứng đầu trong quán với ông chủ thì có ai mà không biết chứ…

Gương mặt Giang Tử Đông dần trở nên âm trầm, A Tề thì vẫn cứ mơ mơ màng màng, không biết rằng mình đã làm cho người đối diện ăn biết bao nhiêu là dấm chua, còn ngượng ngùng mỉm cười nói: “Đúng vậy, anh chủ đối với em rất tốt. Anh ấy là người mà em kính trọng nhất trên đời.”

Giang Tử Đông càng nghĩ càng bực mình, mình kiếp trước có phải thiếu tiền người nhà họ Diệp không vậy? Lúc học đại học thích mỗi mình Trình Duyệt thì bị lão đại của Diệp gia cuỗm đi mất, bây giờ thật vất vả mới có thể giải thoát khỏi Trình Duyệt, kiếm được một chú mèo con đáng yêu đơn thuần như thế này để bảo hộ, kết quả lại bị Diệp nhị thiếu gia giành trước?! Thấy A Tề mỗi khi nhắc tới Diệp Kính Huy thì mang theo vẻ mặt sùng bái, ngọn lửa trong lòng Giang Tử Đông càng bốc cao hơn, trực tiếp thiêu hủy cả thần trí.

Đám phán như thế này mãi chẳng giải quyết được gì, dưới cơn nóng giận bèn ôm A Tề vào phòng ngủ, trực tiếp dùng thân thể nói cho cậu biết, ai mới là người cậu nên để trong lòng nhất!

Tối hôm qua giằng co với A Tề cả một đêm, lúc này, nhìn A Tề tựa vào trước ngực mình ngủ mà nhíu nhíu mày, nghĩ tới hôm nay cậu phải rời đi, trở lại cái quán bar hỗn loạn lúc nào cũng lấp lánh ánh đèn chói mắt kia, không biết sẽ bị bao nhiêu người ăn hiếp… Giang Tử Đông lại nhịn không được mà đau lòng.

— Anh sẽ không để em đi, càng không để cho trong đầu em lúc nào cũng là Diệp Kính Huy tốt nhất, sau này chỉ cho phép trong đầu em có ba chữ thôi, Giang Tử Đông!

Giang Tử Đông âm thầm nắm tay.

Nhìn gương mặt say ngủ của A Tề bên cạnh mình, Giang Tử Đông nhịn không được mà cúi đầu xuống, như là tuyên bố quyền sở hữu của mình mà khẽ hôn một cái lên trán cậu, sau đó xốc chăn bước xuống giường.

2.

Giang Tử Đông biết, với tính cách của A Tề, nếu lúc tỉnh dậy phát hiện không có anh ở nhà, cậu đương nhiên sẽ không tự ý bỏ đi, dù sao thì tiền phí một tháng này anh còn chưa thanh toán cho cậu.

Giang Tử Đông cũng hiểu được chính mình rất đê tiện, ăn tươi nuốt sống người ta thì thôi, còn giữ A Tề bên người cả một tháng, ngay cả một xu cũng chưa từng cho cậu, A Tề ngốc nghếch tới hôm qua mới đột nhiên nhớ tới chuyện này, đỏ mặt theo sát anh nhắc tới vấn đề thù lao, vì vậy Giang Tử Đông lại càng đê tiện hơn, bảo chờ ngày mai rồi tính luôn một thể.

Cứ như vậy, A Tề chưa nhận được tiền thì sẽ không rời đi, chí ít thì cũng có thể giữ chân cậu được ngày hôm nay, anh bây giờ cũng nên đi giải quyết một vài cản trở. Xác thực mà nói, chính là cái tên cản trở họ Diệp kia.

Hôm nay là cuối tuần, nhân viên trong quán bar Crazy đang ghé vào quầy bar mà ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người ta vỗ cho tỉnh giấc, mở mắt ra liền thấy một người đàn ông mặc âu phục đứng ở trước mặt mình. Người này trông cực kỳ anh tuấn, sắc mặt tuy có chút âm trầm nhưng nhờ vậy mà có một chút phong độ của một đại ca xã hội đen.

Bất quá nhìn cái dạng này… Hình như là tới tìm cơ hội thì phải?

Cậu nhân viên miễn cưỡng cười nói: “Thưa anh, bây giờ mới tám giờ sáng. Chỗ chúng tôi sáu giờ tối mới bắt đầu hoạt động.”

“Tôi đến tìm người.”

“Ặc… Tìm người?” Cậu nhân viên giật mình, “Tìm ai ạ?”

“Ông chủ của các cậu.” Giang Tử Đông hơi ngừng, “Diệp Kính Huy.”

Cậu nhân viên nghi hoặc nói: “Ông chủ? Anh là…”

“Tôi là người quen của Diệp Kính Huy, tìm cậu ấy có việc.”

Cậu nhân viên lúc này mới cười nói: “Ông chủ hiện giờ đang ngủ, có dặn qua là không được quấy rối. Không bằng anh để lại số điện thoại đi, khi nào anh ấy tỉnh sẽ gọi cho anh?”

“Không cần, tôi ở đây chờ cậu ấy cũng được.”

Giang Tử Đông ngồi ở trên ghế sô pha cạnh đó đợi một hồi, Diệp Kính Huy vẫn chưa rời giường. Mắt thấy đồng hồ đeo tay đã điểm chín giờ, Giang Tử Đông không khỏi nhíu mày hỏi: “Ông chủ các cậu bình thường dậy lúc mấy giờ?”

Cậu nhân viên cười cười nói: “Bình thường thì khoảng chín giờ rưỡi mới dậy, nhiều khi ảnh còn ngủ thẳng tới trưa luôn.”

Lại đợi thêm mười phút nữa, thấy trên lầu vẫn không có động tĩnh gì. Giang Tử Đông rốt cuộc cũng nhịn không được đứng lên, xoay người đi vào thang máy, “Để tôi tự đi tìm cậu ta.”

Cậu nhân viên ngẩn người, vội vàng đuổi theo Giang Tử Đông, một bên sốt ruột hô to: “Anh à, anh không thể đi…”

Giang Tử Đông trầm mặt đóng cửa thang máy, hoàn toàn chặn cậu nhân viên nọ ở bên ngoài.

Nghe bạn bè hay tới quan bar có nói qua, Diệp Kính Huy ở đây có một gian phòng VIP, chính là phòng số 1 ở lầu 3. Trước đây khi hắn còn lăn lộn trên thương trường, thường xuyên về đây ở một thời gian, về sau thì rửa tay gác kiếm, nhà không biết đã dọn đi đâu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ về quán bar ngủ.

Ngày hôm nay trực tiếp tìm tới cửa quả thật có chút mạo hiểm, bởi vì khả năng Diệp Kính Huy có ở trong quán bar cũng không cao. Bất quá xem ra là vận khí của anh cũng không tệ lắm, tới tận cửa thì vừa đúng lúc Diệp Kính Huy có ở đây.

Nghĩ một lúc, Giang Tử Đông hơi nhướng nhướng mày, chậm rãi đi tới phòng số 1.

“Đính đoong…”

“Đính đoong…”

“Đính đoong đính đoong đính đoong đính đoong…”

Tiếng chuông cửa bởi vì lúc đầu khách khí mới chậm rãi vang lên, về sau thì nhất quyết thành một chuỗi tạp âm đinh tai nhức óc, Diệp Kính Huy đang mơ đẹp thì bị tiếng chuông cửa kinh khủng này đánh thức, ở trên giường duỗi chân duỗi tay một lúc, sau đó không thèm để ý tới chuông cửa nữa, tiếp tục ngủ.

“Đính đoong đính đoong đính đoong…”

Chuông cửa vẫn tiếp tục vang. Giang Tử Đông tựa ở cạnh cửa, ngón trỏ ấn chuông không buông, khiến cho tiếng chuông cửa vang lên tiết tấu đều đều không hề gián đoạn.

Diệp Kính Huy cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, xoay người xuống giường, choàng đại chiếc áo ngủ lên người rồi ra mở cửa.

Người đàn ông đứng trước mặt mặc một bộ âu phục chỉnh tề, biểu tình trên mặt lại có chút mất kiên nhẫn, thấy Diệp Kính Huy đã mở cửa, anh mới rút tay lại, cười nói: “Diệp nhị thiếu gia, chào buổi sáng a, không quấy rối cậu ngủ chứ?”

Đây rõ ràng là nói dối không chớp mắt mà, xem ra người này không thể coi thường được…

Diệp Kính Huy nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát anh một hồi. Ai nha, nguyên lai là Giang Tử Đông, bắt cóc A Tề nhà tôi còn chưa tính sổ với anh a, anh còn chủ động đến tận cửa?

Khóe miệng Diệp Kính Huy giương lên, khuôn mặt cười cười giả bộ chân thành nói: “Hèn chi tiếng chuông cửa sáng nay đột nhiên trở nên êm tai dễ nghe như vậy, thì ra là anh Giang đại giá quang lâm nha.” Dứt lời liền hướng Giang Tử Đông nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói, “Tới cũng không chịu đánh thức tôi sớm một chút, để anh chờ lâu như vậy, thật là thất lễ quá.”

Nhìn cái dạng ngoài cười nhưng trong không cười của hắn, sau lưng Giang Tử Đông bỗng nổi lên một tầng da gà, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nho nhã lễ độ, cố ý hỏi: “Cậu không ngại tôi đánh thức cậu sao?”

“Sao lại ngại chứ, ngủ thì ngày nào lúc nào cũng có thể ngủ, chứ còn gặp mặt anh Giang thì chính là cơ hội nghìn năm có một a.” Diệp Kính Huy cười tủm tỉm nói.

Nghe Diệp Kính Huy càng nói càng buồn nôn, Giang Tử Đông nghĩ mình cứ tốc chiến tốc thắng cho rồi. Tính tình Diệp Kính Huy âm tình bất định, lúc này thì mang vẻ mặt tươi cười nói lời ngon ngọt, biết đâu lát nữa thình lình đâm một nhát sau lưng mình không chừng.

“Chúng ta cứ tiến vào chủ đề chính đi.” Giang Tử Đông nói.

Diệp Kính Huy gật đầu, xoay người đi tới gian phòng cách vách, mở cửa phòng nói: “Anh Giang, mời.”

Hắn không mời Giang Tử Đông vào phòng của mình, đây đối với Giang Tử Đông mà nói, là một chuyện rất tốt. Có người nói trong phòng hắn có rất nhiều hình cụ kỳ quái, chỉ có những người có quan hệ đặc biệt mới có thể tiến vào. Đương nhiên, Giang Tử Đông chẳng muốn trở thành người “đặc biệt” của hắn chút nào.

Gian phòng cách vách này ngược lại được bố trí rất chỉnh tề thoải mái, thảm và ga giường đều mang một màu giống nhau, dùng hoa văn nho nhỏ để trang trí, thoạt nhìn rất lịch sự tao nhã.

Bên cửa sổ có một đôi sô pha, Giang Tử Đông đi tới ngồi xuống, nhìn Diệp Kính Huy nói: “Nếu cậu đã nhận ra tôi rồi, vậy hẳn cậu cũng đã đoán được mục đích của tôi khi tới đây?”

Diệp Kính Huy ngồi đối mặt với Giang Tử Đông, khóe miệng hơi nhếch lên, ám muội nói: “Tôi cũng không phải thần tiên a, lòng của anh làm sao tôi có thể đoán được chứ?”

Giang Tử Đông nhướng mi: “Được thôi, vậy cứ nói thẳng, tôi đến đây là vì A Tề.”

Diệp Kính Huy hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, một lúc lâu sau mới vuốt vuốt cằm nói: “A Tề? Là anh em của anh Giang à? Bạn bè? Vợ? Hay là kẻ thù?”

“Được rồi, đừng giả bộ nữa. A Tề là MB trong quán của cậu, đừng nói với tôi là cậu không biết đấy?”

Diệp Kính Huy khiếp sợ nói: “Trong quán của tôi không có MB nào tên là A Tề cả, anh Giang có khi nào lầm rồi không?”

“Không lầm đâu.” Giang Tử Đông nhíu mày, “Tôi rất thích cậu ấy, cho nên mới tới tìm cậu, muốn cậu thả cậu ấy đi. Điều kiện cụ thể có thể thương lượng.”

Diệp Kính Huy nhịn không được nở nụ cười, ông chủ quán bar như hắn đây rốt cuộc cũng có thể trải qua tình cảnh tú bà thanh lâu gặp phải khách nhân đến chuộc thân rồi, cuối cùng cũng thỏa mãn a.

Giang Tử Đông thấy hắn cười vui vẻ như vậy, nhịn không được nói: “Cậu cười cái gì?”

Diệp Kính Huy thích thú nhìn về phía anh, “Không nghĩ tới, anh Giang còn là một người si tình đến vậy.”

Giang Tử Đông thấp giọng nói: “Tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ thích A Tề.” Dừng một chút, “Thế có thả người không?”

Diệp Kính Huy nhún nhún vai nói: “Anh có thể vì cậu ấy làm tới mức độ nào chứ?” Thấy Giang Tử Đông trầm mặc, Diệp Kính Huy mỉm cười, “Nếu như, tôi muốn anh giao ra mật mã tài khoản ngân hàng của anh thì sao?”

Giang Tử Đông giật mình, không nghĩ tới cái tên Diệp Kính Huy này lại dùng chiêu sư tử ngoạm như thế, muốn toàn bộ gia sản của anh sao?

“Tôi không cho rằng cậu là người yêu tiền tài như vậy.” Giang Tử Đông nghi hoặc nói, “Vì sao lại muốn cái này?”

Diệp Kính Huy cười cười: “Kỳ thật tôi là một kẻ rất tham tài. Anh đã tìm tới cửa muốn tôi thả A Tề, nếu không ăn chặn của anh một chút, tôi làm sao an tâm a.”

“Chỉ điều kiện này thôi?”

Diệp Kính Huy gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không có điều kiện nào khác.” Dừng lại một chút, còn nói, “Anh có mười phút suy nghĩ. Nếu như không muốn, anh có thể đem tiền trong tài khoản chuyển đi rồi đưa cho tôi mật mã cũng được.”

Giang Tử Đông trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Tôi không phải để ý tới tiền bạc, tôi chỉ không muốn A Tề trở thành món đồ để chúng ta giao dịch mà thôi.”

Giang Tử Đông từ trong túi lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết xuống một nhóm chữ số đưa cho Diệp Kính Huy, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn vào đối phương, nói ra từng câu từng chữ: “Ở trong lòng tôi, A Tề… Là vô giá.”

Diệp Kính Huy tiếp nhận tờ giấy ghi mật mã trong tay anh, cười nhạt không nói gì.

Giang Tử Đông vẫn cảm thấy nụ cười kia của hắn sao mà quỷ dị, không biết hắn muốn dùng số tiền này để làm cái gì đây…

Mà anh cũng không có thời gian suy nghĩ xem Diệp Kính Huy có âm mưu gì nữa, quan trọng nhất vẫn là A Tề, đàm phán vừa kết thúc, Giang Tử Đông liền đứng dậy đi ra ngoài, lúc vừa đi tới cửa, lại nghe Diệp Kính Huy đột nhiên nói: “Có muốn ở bên cạnh anh hay không đều là do A Tề quyết định. Anh Giang, anh phải cẩn thận kẻo cả người lẫn tiền đều mất hết đó nha.”

3.

Sau khi đi ra khỏi quán bar, trong lòng Giang Tử Đông vẫn có chút bất an. Anh không biết giữa A Tề và Diệp Kính Huy có cái loại quan hệ mờ ám kia hay không, càng không rõ Diệp Kính Huy đột nhiên muốn số tiền này để làm cái gì.

Kỳ thật, anh chẳng quan tâm tới việc vì A Tề mà mất cả khoản tiền tiết kiệm này, giống như lời anh đã nói với Diệp Kính Huy, ở trong lòng anh, A Tề không phải là vật phẩm để giao dịch, tình cảm của anh càng không thể dùng tiền để so sánh được. Cho nên khi Diệp Kính Huy bảo anh có thể chuyển tiền trong ngân hàng đi, anh cũng không tính toán gì đến vấn đề này, dứt khoát viết mật mã xuống, bởi vì anh nghĩ, tính toán chi li tới khoản tiền này, chả khác nào giống như mấy ông chủ bán hàng mặc cả trong chợ, A Tề của anh, không phải là để tính toán. A Tề của anh, đáng để anh trả giá hết thảy.

Nói tới mới thấy lạ, khoảng thời gian sống chung với nhau mới có một tháng, anh đã xác định rằng cậu chính là người mà anh vẫn luôn kiếm tìm. Có lẽ, tình cảm chính là khiến cho người ta trở tay không kịp như vậy, nói chung, Giang Tử Đông một khi đã xác định cái gì rồi, thì không có khả năng buông tay lần nữa.

Lúc về tới nhà đã gần trưa, Giang Tử Đông vừa vào cửa đã trực tiếp đi tới phòng ngủ.

Sợ đánh thức A Tề đang ngủ say mới mở cửa ra một cách nhẹ nhàng, không ngờ nụ cười trên mặt lại trở nên cứng nhắc.

Ánh dương quang ngoài cửa sổ sát đất thật to chiếu vào phòng, rọi xuống chiếc giường đã được sắp xếp gọn gàng ở bên trong, sàn nhà cũng sạch sẽ, còn có bộ âu phục đã được đặt vào tủ quần áo thật chỉnh tề, cùng với một phong thư màu trắng đặt ở trên bàn kia khiến người chói mắt.

Cậu đi rồi?

Cư nhiên cứ như vậy mà không chút nào lưu luyến rời khỏi đây, trước khi rời đi còn dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, giống như là không muốn để lại chút dấu vết gì ở đây vậy.

Ý thức được chuyện này, Giang Tử Đông chỉ cảm thấy tim mình buồn bực đến phát đau. Thì ra, anh sớm đã quen với sự tồn tại của người kia mất rồi, nụ cười của cậu sẽ đem tới cho anh niềm vui sướng cùng ấm áp lớn nhất. Mỗi lần thấy nụ cười ngượng ngùng của cậu, Giang Tử Đông chỉ muốn dùng hết tâm tư của mình để cưng chiều cậu, thương cậu, đem cậu giữ ở bên người. Lúc này, nhìn gian phòng gọn gàng trống vắng, cả phòng tràn ngập ánh nắng nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Giang Tử Đông đã sống một mình trong căn nhà này mười năm rồi, vẫn luôn rất cô quạnh. Vốn tưởng rằng sau này có thể cùng nhau sống với A Tề, vừa nãy trên đường về còn định ngày mai tới khu thương mại mua chút đồ A Tề thích. Kết quả, vừa về nhà thì cậu đã bỏ đi rồi…

Giang Tử Đông đi tới bên giường, hít sâu một hơi, cầm lấy phong thư ở trên bàn mở ra, dòng chữ nho nhỏ liền hiện ra trước mắt:

“Anh Giang, ước định của chúng ta đã hết hạn rồi, tôi có việc phải về trước. Thù lao xin chuyển vào tài khoản của tôi, mã số là 6230…”

Giang Tử Đông trầm mặt, vò tờ giấy kia thành một cục, ném thẳng vào thùng rác.



Quán bar Crazy vào buổi tối vẫn luôn rất náo nhiệt, Giang Tử Đông đứng ở đại sảnh, ngọn đèn chói lóa khiến mọi thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy những bóng người đang điên cuồng nhảy múa xung quanh.

Quét mắt nhìn một vòng ở đây cũng không tìm thấy thân ảnh quen thuộc kia đâu, Giang Tử Đông cau mày đi tới quầy bar, hỏi cậu nhân viên phục vụ: “A Tề đâu?”

Cậu nhân viên hiển nhiên nhận ra Giang Tử Đông, vì vậy cười nói: “Anh Tề vừa bị ông chủ gọi đi rồi, anh Giang tìm anh ấy có việc gấp sao?”

Giang Tử Đông nói: “Không có việc gì, tôi ở bên kia chờ cậu ấy.”

Ở trong góc tối ngồi một hồi, liền thừa dịp không ai chú ý mà xoay người đi vào thang máy.

Thang máy dừng ở lầu 3, Giang Tử Đông hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước cửa phòng Diệp Kính Huy, tay vừa vươn ra định nhấn chuông cửa, lại phát hiện cửa đang hé mở, có vài thanh âm kỳ quái từ khe cửa lọt ra, nghe giống như là…

Giang Tử Đông nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Tình cảnh trong phòng quả thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, trên chiếc giường lớn màu trắng, hai người đàn ông quần áo lộn xộn đang quấn quýt cùng một chỗ, từ chỗ đứng của Giang Tử Đông nhìn sang, vừa lúc có thể thấy vẻ mặt đỏ bừng của A Tề đang nằm trên giường, còn có cả cái tên Diệp Kính Huy đang “giở trò” trên người cậu nữa…

Giang Tử Đông toàn thân cứng đờ, hai nắm tay bên thân siết lại thật chặt, hai mắt như cũng sắp bốc lửa, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị đá bung ra, Giang Tử Đông mang theo vẻ mặt âm trầm xông vào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Kính Huy, cậu đây là có ý gì?”

Sắc mặt A Tề tái nhợt, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn cái người đang bùng bùng lửa giận ở ngay cửa nữa.

Diệp Kính Huy lại rất ung dung nhàn nhã, xoay người nháy mắt mấy cái với Giang Tử Đông: “A Tề vốn là người của tôi mà, anh không biết sao?”

“Tôi…”

A Tề vừa muốn mở miệng giải thích, Diệp Kính Huy liền quay đầu lại nhìn cậu, ôn nhu nói: “Ngoan~ không cần giải thích với anh ta, em yêu anh cũng đâu có gì là sai a.”

Giang Tử Đông chẳng thèm nhìn tới Diệp Kính Huy đang châm ngòi thổi gió, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm A Tề không tha.

Toàn thân A Tề đều run lên, vội vàng cúi đầu xuống.

Giang Tử Đông lại bước từng bước đến gần giường, nắm chặt cổ tay A Tề, lực độ mạnh mẽ như muốn nhét vào trong cơ thể mình vậy.

Giang Tử Đông nhìn thẳng vào mắt A Tề, trầm giọng nói: “Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

A Tề gục đầu xuống không nói gì.

“Anh thích em.” Giang Tử Đông đột nhiên thấp giọng nói.

Nghe một câu như thế, A Tề khiếp sợ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thâm thúy của Giang Tử Đông đều tràn ngập sự chân thành cùng dịu dàng, khiến cho tâm can A Tề đều run lên, thích? Anh ấy cư nhiên còn nói thích mình sao? A Tề thậm chí còn không dám tin tưởng.

“Mấy ngày nay anh cố ý níu kéo em, không thanh toán tiền phí, chính là vì muốn giữ em ở bên người… Ở trong lòng anh, em đã không còn đơn giản chỉ là một người bạn tình nữa, anh muốn em làm người yêu của anh, cùng chung sống với nhau…”

“Anh yêu em, A Tề.”

“Em thì sao? Anh chỉ hỏi em một câu thôi… Em có nguyện ý ở bên anh không?”

A Tề một lúc lâu vẫn không nói gì, ngón tay gắt gao nắm lấy ga giường, đối mặt với người đàn ông thình lình thổ lộ tình cảm này, cậu không biết nên phản ứng thế nào mới phải. Yêu sao? Có lẽ cậu cũng đã thương anh mất rồi, nếu không thì làm sao có thể buông tự tôn mà lấy thân phận MB bầu bạn bên cạnh anh cả một tháng chứ?

Trong một tháng này, ngày ngày cùng chung sống với anh quả thật rất vui vẻ, lúc nào cũng hy vọng thời gian đừng trôi quá mau, bởi vì hạnh phúc cậu có được bao giờ cũng ngẳn ngủi.

Trước đây, mỗi lần cậu cảm thấy rằng mình đã có được hạnh phúc thì đều có người đánh cậu một đòn để cảnh tỉnh, để cậu hiểu rõ rằng cậu ngu ngốc biết bao nhiêu. Một nhân vật thấp bé như cậu, tùy tiện chết ở cái xó xỉnh nào đó cũng sẽ chẳng có ai nhớ tới, thì làm sao có thể có được cái loại tình yêu thần thánh đó chứ?

Trải qua biết bao lần lừa dối cùng thương tổn, cậu hiện tại… Chỉ thầm muốn có thể an phận sống qua ngày mà thôi. Cái thứ tình cảm len lén thích trộm này, cứ chôn dưới đáy lòng là tốt rồi, không nói ra miệng thì có lẽ sẽ không bao giờ đau khổ như vậy nữa.

“A Tề, trả lời anh.” Giang Tử Đông nắm chặt tay cậu, sốt ruột thôi thúc cậu.

A Tề cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không theo anh đâu.”

Khi nói ra những lời này, giống như là đang rút một cây kim từ trong tim ra vậy, mạch máu toàn thân đều trở nên giá lạnh.

“Xin lỗi… Anh Giang. Tôi nghĩ… Anh sẽ tìm được người thích hợp để làm người yêu của anh hơn.”

Ánh mắt thất vọng của Giang Tử Đông một lần nữa khiến tâm can A Tề đau nhói, cậu miễn cưỡng nở nụ cười, gian nan nói: “Tiền phí một tháng này chúng ta cứ thanh toán sòng phẳng đi, về sau… Anh đừng tìm tôi nữa.”

Giang Tử Đông trầm mặt, theo dõi cậu một lúc lâu, thấy trên mặt cậu vẫn mang cái nụ cười khó coi như trước.

“Em thật sự không thích tôi?”

A Tề lắc đầu: “Thật xin lỗi… Tôi…”

Giang Tử Đông lạnh lùng cắt lời cậu: “Nếu tôi gọi vài cậu trai trong quán tới gian phòng bên cạnh với tôi, em cũng sẽ không quan tâm đúng không?”

A Tề giật mình, không trả lời.

Giang Tử Đông hạ giọng, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi lên giường với người khác, đối xử với họ như đối với em… Em thật sự, ngay cả một chút cũng không để tâm sao?”

Giang Tử Đông nói những lời này, nhìn A Tề thật sâu một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà xoay người đi ra khỏi cửa, dập cửa thật mạnh biểu thị cơn tức giận của anh.

A Tề kinh ngạc nhìn cánh cửa bị đóng lại, viền mắt dần dần trở nên ướt át, khuôn mặt tươi cười đầy ý vị của Diệp Kính Huy cũng trở nên mơ hồ không rõ nữa.

“Chậc, cái tên Giang Tử Đông này, còn chọc A Tề của chúng ta khóc được a?” Diệp Kính Huy trêu đùa.

A Tề vội vàng dụi dụi mắt, quay đầu lại miễn cưỡng cười nói: “Anh chủ…”

Diệp Kính Huy cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu A Tề, “Thật sự thích anh ta đến thế sao?”

“Em…”

“Cậu phải biết hậu quả nói dối trước mặt anh rồi đấy.”

A Tề gắt gao cắn môi, không chịu nói lời nào.

Diệp Kính Huy bất đắc dĩ thở dài, kỳ thật hắn hiểu rõ tâm tư của A Tề nhất, cái tên ngốc này a, trước đây bị hai tên cầm thú Quan Thiên Trạch và Trần Nhiên hành hạ đến độ thiếu chút nữa đã thành khờ khờ dại dại, một năm nay thậm chí còn sợ tiếp xúc với người lạ, suốt ngày sợ hãi chui rúc sống trong quán bar, cậu sợ mình sẽ thụ thương, cho nên cậu không dám đi thích Giang Tử Đông… Có lẽ, đã sớm yêu rồi, nhưng cũng không dám thừa nhận.

Thấy A Tề vểnh tai lên nghe động tĩnh sát vách, khóe miệng Diệp Kính Huy giương lên, cầm lấy remote mở TV.

Trong màn hình là hình ảnh được camera ở phòng bên quay lại, Giang Tử Đông kêu vài MB vào trong phòng, một đám trai trẻ vây lấy anh chuốc rượu, Giang Tử Đông ngồi ở giữa ghế sô pha, tiện tay ôm một cậu trai vào trong lòng, cúi người hôn xuống.

Hai mắt A Tề bỗng dưng trợn to, nắm tay trong ổ chăn càng nắm chặt hơn, chỉ hận không thể lập tức đi qua phòng bên đuổi hết đám ruồi kia đi!

Thật là khó chịu mà. Trái tim giống như là bị người ta siết lại vậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Cậu nhớ tới những ôn nhu săn sóc của Giang Tử Đông dành cho cậu trong một tháng này, người tốt như vậy, sao có thể nhường cho kẻ khác được?

Thấy A Tề giống như một con mèo bị chọc cho xù lông lên, Diệp Kính Huy thỏa mãn cười cười, vỗ vỗ vai cậu nói: “Đừng làm khó mình nữa.”

Dứt lời liền xoay người đi vào phòng tắm.

A Tề cứng ngắc ngồi ở trên giường, hình ảnh ái muội trên màn hình lại một lần nữa kích thích thần kinh của cậu.

“Em thật sự không thích tôi sao?”

“Tôi cùng người khác lên giường, đối xử với họ cũng giống như đối với em… Em thật sự, ngay cả một chút cũng chẳng hề để tâm sao?”

Thanh âm trầm thấp của Giang Tử Đông nhiều lần vang ở bên tai khiến cho viền mắt A Tề càng thêm chua xót.

Làm sao có thể không để tâm chứ? Đã sớm yêu anh mất rồi, hận không thể cả ngày ở cạnh anh, một khắc không rời. Lúc này lại nhìn thấy cánh tay vẫn hay dịu dàng ôm mình kia đang ôm người khác…

Giang Tử Đông không giống với những kẻ trước đây. Lẽ nào mình thật sự không có dũng khí nói ra khỏi miệng sao ? Cứ như vậy… Bỏ qua anh sao?

A Tề từ trên giường nhảy dựng lên, sửa sang lại quần áo một chút, mở cửa ra đi sang phòng bên cạnh.

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, mấy cậu trai cũng kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, A Tề bây giờ trông giống như một chú mèo bị người ta chọc giận vậy, hai nắm tay siết chặt bên thân giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh người…

Gương mặt sung huyết đến đỏ bừng, hình như có chút thẹn thùng a?

“Các cậu… Đều, đều đi ra ngoài cho tôi.”

A Tề là quản lý trong quán bar, các MB trong quán đương nhiên là nghe lời cậu, cậu trai đang ngồi trên đùi Giang Tử Đông vừa muốn đứng lên, lại bị Giang Tử Đông ôm sát eo lại.

Ánh mắt Giang Tử Đông nhìn thẳng vào A Tề đang đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Em làm cái gì vậy?”

“Tôi…” A Tề nhìn ánh mắt của anh, một lúc lâu cũng không nói ra lời, thấy mấy cậu trai ai cũng như đang hả hê xem kịch vui, A Tề thẹn quá thành giận, bực mình nói: “Bảo các cậu đi ra, không nghe thấy sao?”

Một đám người hai mặt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Giang Tử Đông, Giang Tử Đông nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài đi.”

Cậu trai cuối cùng ra khỏi cửa còn quan tâm giúp họ khóa cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí trầm mặc nhất thời có chút xấu hổ.

Cảm giác được khí tức của anh đang tới gần, A Tề khẩn trương nắm tay lại. Giang Tử Đông đứng cách cậu nửa thước, thấp giọng nói: “Em tới làm cái gì?”

“Em… Em quan tâm.”

“Quan tâm cái gì?” Giang Tử Đông hỏi tiếp.

Nhìn cậu xấu hổ đến nỗi ngay cả cổ cũng đều đỏ lên, Giang Tử Đông nhịn không được giương lên khóe môi, không đùa giỡn cậu nữa, đỡ lấy trán cậu, dịu dàng hỏi: “Thích anh sao?”

“…Ừm …Thích.”

Giang Tử Đông nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đem đầu gác lên vai đối phương, thấp giọng nói: “Chuyện quá khứ đều quên hết đi, sau này chuyên tâm ở bên cạnh anh, được không?”

Cảm giác được cái ôm dịu dàng của anh, A Tề cảm động gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Được.”

Giang Tử Đông mỉm cười buông A Tề ra, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Em với Diệp Kính Huy vừa nãy làm cái gì?”

“A?” Đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện khiến A Tề nhất thời không kịp phản ứng. Sau một lúc lâu mới đỏ mặt nói, “Anh chủ… Anh ấy bảo vừa học được một loại phương pháp mát xa, cho nên lấy em ra thử nghiệm một chút…”

Giang Tử Đông nhíu nhíu mày, “Mát xa?”

A Tề gật đầu: “Em với anh chủ không có gì đâu, anh ấy vẫn xem em là em trai, hơn nữa… Anh chủ cũng đã có người yêu rồi.”

Giang Tử Đông thỏa mãn cười cười, tiến đến bên tai A Tề, hờn dỗi nói: “Vậy mà vừa nãy không chịu giải thích với anh, còn nói nhiều lời khiến anh đau lòng như vậy…”

A Tề sốt ruột nói: “Em không phải cố ý. Em thích anh, thật mà…”

“Vậy chứng minh cho anh xem xem.”

A Tề chặn lại nói: “Chứng minh thế nào?”

Giang Tử Đông mỉm cười, cánh tay dùng lực một chút, ôm cả người A Tề lên, đi tới bên giường.

Xem ra, A Tề ngốc nghếch lại bị Giang Tử Đông ăn sạch rồi.

Về sau, Giang Tử Đông mang A Tề quay về Crazy “thăm người thân” gặp phải Diệp Kính Huy, Giang Tử Đông nhịn không được hiếu kì với cái cảnh mờ ám của Diệp Kính Huy với A Tề ngày đó, vì vậy mà lấy cơn tức giận của mình làm cái cớ để hỏi.

Diệp Kính Huy nói, hắn rất thích nhìn người ta phẫn nộ trừng mắt với hắn.

Kỳ thực Diệp Kính Huy khi đó là muốn mượn cơ hội chia rẽ hai người bọn họ, bởi vì hắn cho rằng A Tề cũng không thích Giang Tử Đông, mà Giang Tử Đông chỉ là nhất thời ý loạn tình mê mà thôi. Không nghĩ tới chính là, bọn họ cư nhiên thật sự yêu nhau. Thấy hình dạng thống khổ của A Tề, Diệp Kính Huy chỉ biết, tâm tư của tên ngốc này xem ra đã không giữ được nữa rồi.

Vì vậy liền tương kế tựu kế, còn bởi vì vậy mà bức Giang Tử Đông nói ra lời thật lòng.

Giang Tử Đông cười nói: “Vậy mà cậu còn giả bộ cứ như thật vậy, hại tôi tưởng cậu và A Tề thật sự có cái gì.”

Diệp Kính Huy nhàn nhạt nói: “Anh ở phòng bên cạnh ôm hôn đùa giỡn người ta không nói, thay rượu bằng nước, lại còn giả bộ say, cũng chỉ có A Tề ngốc nghếch mới bị anh lừa mà thôi.”

Giang Tử Đông cười cười, “Mặc kệ thế nào đi nữa cũng phải cảm ơn cậu, chịu để A Tề đi. Em ấy đi rồi, nếu cậu muốn kiếm một quản lý khác tôi sẽ kiếm cho cậu một người thật khôn khéo để trợ giúp cậu buôn bán làm ăn, A Tề em ấy quá thành thật.”

Diệp Kính Huy nhướng nhướng mày: “Anh đã sớm biết thân phận của A Tề rồi à?”

Giang Tử Đông gật đầu: “Lúc đầu cho rằng em ấy là MB, ở chung một lúc mới phát hiện là không phải. Tâm địa của em ấy đơn thuần như vậy, lại còn trúc trắc, một câu ngọt ngào dễ nghe còn không nói được, đừng nói chi đến chuyện lấy lòng tôi, vừa chạm một cái đã xấu hổ rồi còn gì… Nếu như MB trong quán cậu ai cũng giống em ấy, phỏng chừng khách của Crazy đều phải kéo nhau đến gây phiền phức cho ông chủ rồi a.”

“Xem ra anh cũng là thâm tàng bất lộ nha.” Diệp Kính Huy khen ngợi nói.

Hai người cùng nâng ly lên, nhìn nhau cười cười.

“Anh chủ.” Phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc, Diệp Kính Huy quay đầu lại, nhìn thấy A Tề cách đó không xa đang chầm chậm đi tới. Rời khỏi đây đã hơn nửa tháng rồi, khí sắc của A Tề rõ ràng đã tốt hơn xưa, ngay cả trên mặt cũng thường xuyên nở nụ cười.

A Tề đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, Giang Tử Đông liền thức thời nói: “Tôi nghĩ các cậu còn có chuyện để nói, tôi tới quầy bar bên kia trước đây.” Dứt lời liền nhẹ nhàng hôn lên trán A Tề, dịu dàng nói, “Nói chuyện xong thì tới tìm anh nhé.”

A Tề ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Chờ Giang Tử Đông đi rồi, Diệp Kính Huy mới cười tủm tỉm nói: “Lại còn làm cái trò tình chàng ý thiếp trước mặt anh nữa chứ… Cậu xem ra rất hạnh phúc a.”

A Tề đỏ mặt lên, có chút xấu hổ mà cười nói: “Anh ấy… đối với em rất tốt. Còn nói, nếu như em muốn quay về quán bar làm việc thì ảnh cũng không ngại. Anh chủ, nếu được thì để em quay về giúp anh nhé?”

Thôi thôi, để một người thành thành thật thật như cậu làm quản lý mãi chắc quán bar của tôi phá sản mất…

Diệp Kính Huy trong lòng ai thán không ngớt.

“Không cần đâu, nơi này hỗn tạp lắm. Hơn nữa, anh cũng không muốn mỗi lần cậu tới đây thì Giang Tử Đông cứ lù lù theo sau mãi.” Diệp Kính Huy nói xong,  đưa tay rút ra một phong thư từ trong túi đưa cho A Tề, “Cầm lấy.”

A Tề hiếu kỳ hỏi: “Đây là gì ạ?”

“Quà anh tặng cậu đấy.”

A Tề mở phong thư ra, chỉ thấy trong đó là một dãy số tài khoản ngân hàng và mật mã.

“Em… Không cần nhiều tiền như vậy đâu.”

Diệp Kính Huy cười cười nói: “Cầm đi, cậu ở bên cạnh Giang Tử Đông cả ngày nhàn rỗi không có gì làm, lấy số tiền này buôn bán làm ăn cái gì đó nho nhỏ cũng không tồi a.”

A Tề suy nghĩ một chút, mình quả thật nên tìm chuyện gì đó làm, dù sao làm quản lý ở Crazy lâu năm như vậy, quy tắc buôn bán cũng đã rõ bảy tám phần rồi, Giang Tử Đông không nỡ để cậu đi làm ở ngoài, vậy thì ở nhà buôn bán online cũng được a, mua thêm một ít quà tặng, đồ thủ công, vân vân vũ vũ.

A Tề càng nghĩ càng thấy hưng phấn, trong lòng âm thầm lên một kế hoạch.

Vài ngày sau, Giang Tử Đông vừa đi công tác về đã thấy trong nhà chất đầy đủ loại hộp quà…

A Tề nhà mình lãng mạn quá vậy ta! Cư nhiên còn mua nhiều quà như vậy để đón mình về, còn gói gém tinh xảo như vậy nữa chứ…

Hử? Chờ một chút, đây là cái gì?

Thành phố Bắc Kinh, khu Triêu Dương, đường XX, người nhận XX? Tỉnh Giang Tô, thành phố Nam Kinh, trường trung học XX, người nhận XX…

Giang Tử Đông đơ mặt đi tới phòng làm việc, vừa vào đã thấy A Tề đang ngồi chăm chú gói quà.

“Em… Đây là…”

A Tề ngẩng đầu cười cười, dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Em muốn làm kinh doanh nho nhỏ, nghĩ tới nghĩ lui thấy bán hàng online cũng không tồi, cho nên…”

Giang Tử Đông nhíu nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Em làm ăn cái gì chứ? Chê anh kiếm tiền ít sao?”

A Tề đứng lên, đi tới trước mặt Giang Tử Đông, nhẹ giọng nói: “Em cả ngày đều nhàn rỗi không có gì làm, hơn nữa… Em muốn dùng tiền tự tay kiếm được để mua đồ cho anh, em không phải cái gì cũng không biết, để anh chăm sóc em mãi, em…”

Giang Tử Đông thấy vẻ mặt cậu mang theo thần sắc ủy khuất, tâm đã sớm mềm nhũn ra, lúc này lại nghe cậu nói muốn dùng tiền cậu đích thân kiếm được để mua quà cho mình, tâm tình vui vẻ muốn bay lên trời, không thèm để ý đến vấn đề gì nữa, ngay lập tức liền gật đầu đáp ứng: “Được, được, em thích là tốt rồi.”

A Tề cảm động ôm lấy anh, thành thật nghiêm túc nói: “Em sẽ thật cố gắng.”

Hai người cứ như vậy mà bình bình đạm đạm sống qua ngày, thật lâu sau đó, Giang Tử Đông liền tới Crazy kể khổ với Diệp Kính Huy, nói cái gì mà A Tề kinh doanh online càng ngày càng phát đạt, đã trở thành một ông chủ nhỏ rồi, cả ngày bận tới bận lui, ngay cả thời gian chơi với anh cũng không có nữa…

Là ai bị ai thu phục, điều này còn chưa biết rõ đâu nha.

~ The End ~

– 408 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.