Cứ như thế, tôi lại ở nhà Dương Sinh thêm một ngày nữa. Trải qua chuyện
ngày hôm qua, tôi hầu như đã tuyệt vọng. Mọi thứ dường như đều không lạc quan như tưởng tượng của tôi, không thể dùng phép thuật để giải quyết
mọi vấn đề.
Xung quanh yên lặng quá, giống như trái tim tôi lúc này vậy.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào thật chói mắt, trong không gian lúc này là
sự ấm áp lan tỏa, dường như đang cười nhạo tôi là một con ngốc. Những
đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh ngắt, vô âu vô lo.
Đúng lúc này thì bỗng dưng có tiếng cửa vang lên. Tôi còn chưa kịp phản ứng
thì cánh cửa đã bị đẩy từ ngoài vào, âm thanh quen thuộc vang tới.
- Dương Sinh, hôm nay cậu không tới trường à? - Nghe thấy âm thanh đó,
tôi biết là Dương Sinh đã quay về, vội vàng chạy tới chỗ anh, vừa chạy
vừa hỏi, trong lòng không tránh khỏi cảm giác hoài nghi.
Dương
Sinh không như mọi khi, về tới nhà là thay dép lê, mà vẫn đứng ở đó nhìn tôi tới gần. Ánh mắt anh rất nặng nề, dường như có chuyện gì đó không
hay xảy ra.
Trái tim tôi thoáng thót lại, cả người dâng lên dự cảm không lành.
Quả nhiên, tôi vừa mới đi tới trước mặt anh, anh đã buồn rầu mở lời, giọng nói tràn đầy sự bất lực:
- Tiểu Hựu, tớ vừa tới bệnh viện thăm Hạ Thụ. Bác sĩ nói bệnh của cậu ấy nặng lắm, có thể nguy hiểm tới tính mạng...
- Cái gì?
Câu nói như sét đánh ngang tai, đánh mạnh vào thần kinh lôi. Cả người tôi
cứng đơ lại, bàng hoàng, không dám tin vào tai mình, hy vọng những gì
mình vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.
Nhưng Dương Sinh đang đứng rất thực trước mặt tôi, sao tôi có thể phủ nhận thính giác của mình được?
Tôi thấy anh từ từ cúi đầu xuống, dáng vẻ có vẻ khó chịu, nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của tôi, muốn truyền cho tôi một chút
ấm áp.
Cả người tôi cứng đơ, lưng thẳng tắp, tựa như chỉ cần tôi
khẽ cúi xuống thì sẽ biến mất khỏi thế giới này. Ánh mắt tôi nhìn chằm
chằm vào Dương Sinh, dường như muốn xuyên thấu anh.
- Dương Sinh, cậu nói cho tớ biết, đây không phải là sự thật... Hôm nay có phải ngày
Cá tháng Tư không? Cậu nói cho tớ biết... - Âm thanh nghẹn ngào phát ra
khỏi cổ họng tôi, tôi nhìn anh như nhìn một giấc mơ dễ vỡ, giọng nói nhẹ bẫng như ép mình phải tin rằng đây chỉ là một trò đùa mà thôi.
Nhưng!
Câu nói tiếp theo của Dương Sinh đã hoàn toàn đập tan mọi hy vọng của tôi.
- Tiểu Hựu, đừng tự lừa mình nữa. Tất cả những điều này đều là thật. -
Bàn tay anh đặt mạnh lên vai tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh. Trong
mắt anh là một khí thế đáng sợ, che lấp đi mọi nỗi đau trong đáy mắt.
Ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ gì đó đau đớn. - Hạ Thụ thực sự...
-
Không, cậu đừng nói nữa! - Tôi đẩy mạnh anh ra, dùng tay bịt chặt hai
tai mình, lùi về sau mấy bước, cho tới khi chạm phải salon mới dừng lại, đầu óc gần như đã phát điên. - Hạ Thụ... Hạ Thụ...
Tôi lẩm bẩm
gọi tên anh, trước mặt bất giác bị một luồng khói che phủ. Tôi hít sâu
một hơi, chạy nhanh ra ngoài cửa, không nhìn Dương Sinh lấy một cái.
- Cậu đi đâu thế? - Thấy tôi chuẩn bị đi, Dương Sinh cũng đuổi theo sau.
Chỉ tiếc là tốc độ của anh chậm hơn tôi một chút, lúc anh vừa ra khỏi
phòng, tôi đã đọc xong thần chú để tới bệnh viện. Nỗi sợ hãi phải mất Hạ Thụ đã chiến thắng mọi suy nghĩ khác, tôi mặc kệ tất cả, chỉ muốn lập
tức nhìn thấy anh, không sợ hãi bất cứ sự ngăn cản nào cả!
Tôi đi tới cửa phòng bệnh của Hạ Thụ, đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy tiếng cãi vã trong đó, tim tôi thoáng thắt lại, đang muốn biết trong đó xảy ra chuyện gì thì thấy cánh cửa trước mặt mở bật ra.
Người
đẩy cửa ra là Mỹ Nguyệt, trên mặt cô ta còn sự giận dữ, hằn học nhìn tôi một cái, lúc đi lướt qua vai tôi còn cố ý đụng mạnh một cái, khiến tôi
loạng choạng lùi về sau mấy bước. Cũng may tôi kịp bám vào cánh cửa nên
mới không bị ngã.
Tôi nhìn vào trong phòng bệnh, vừa nhìn đã thấy ngay mẹ Hạ Thụ. Bà nhìn thấy lôi, trong mắt không còn sự uy hiếp như
trước nữa, thay vào đó là nỗi đau vô cùng. Chỉ mới một ngày không gặp mà trông bà như đã già đi mười tuổi.
Trái tim tôi lại một lần nữa
nhói đau, bước chân nặng nề lê vào phòng bệnh, cho tới khi thấy thân
hình gầy gò đang nằm trên cái giường bệnh trắng, tôi mới không kiềm chế
được nữa, nhào về phía trước.
Hạ Thụ nằm trên giường, gương mặt
tái nhợt, yếu đuối như một con búp bê đã mất đi mạng sống, sắc mặt anh
trắng tới mức gần như trong suốt, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, hai bàn
tay mệt mỏi đặt trên giường.
Mới một ngày không gặp, sao anh lại yếu đuối như thế này...
Vừa thấy Hạ Thụ, nước mắt tôi đã không kiềm chế được, run rẩy đưa tay ra,
nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của anh đặt lên ngực, dùng tay mình xoa
xoa tay anh để anh cảm nhận được một chút ấm áp.
- Hạ Thụ, anh
khỏe không? - Rõ ràng biết là anh không nghe thấy, rõ ràng biết là anh
như thế không thể nào khỏe được, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được, hỏi
cái câu hỏi ngu ngốc này. Vừa mới hỏi khỏi miệng, nước mắt tôi đã rơi lã chã, rơi trên mu bàn tay anh. - Anh mau tỉnh lại được không? Anh như
thế tôi lo lắm, anh biết không?
Mẹ Hạ Thụ đứng lên, chẳng nói lời nào, âm thầm đi ra ngoài.
- Bác gái... - Tôi nhìn theo bóng bà đang rời đi, vội vàng gọi bà lại,
tôi cắn môi rồi run giọng hỏi. - Rốt cuộc là Hạ Thụ làm sao? Sao tự
nhiên lại như thế?
- Vừa nãy bác sĩ đã đưa thông báo rồi... - Ánh mắt bà cụp xuống, tôi có thể trông thấy giọt nước mắt đã dâng lên trong mắt bà, giọng nói càng nghẹn ngào. - Bác sĩ nói... sắp không được
rồi...
Tôi lặng lẽ lắng nghe, trái tim đau nhói, bất giác siết
chặt tay Hạ Thụ, sợ chỉ cần tôi không chú ý là anh có thể biến mất trước mặt tôi.
- Mỹ Nguyệt vừa nghe nói bệnh tình của Hạ Thụ nguy cấp
đã muốn thoát khỏi nó, còn nói rất nhiều những câu để phủi bỏ quan hệ
với Hạ Thụ. Bác giận quá nên đuổi nó ra ngoài. Cháu gái, bác xin lỗi
cháu, ngày trước nghe Mỹ Nguyệt kích bác, nói nhiều câu làm tổn thương
cháu. Không ngờ lúc Hạ Thụ bệnh nặng, chỉ có cháu là tới thăm nó. Ngày
trước bác quá võ đoán, lại hiểu lầm tấm chân tình của cháu. Cháu ngồi
với Hạ Thụ đi, nó biết có bạn bè quan tâm chắc là sẽ cảm động lắm. - Bà
nói mà nước mắt đã rơi đầy mặt. Bà nhìn tôi một cái thật lâu, sau đó đi
ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng cánh cửa phòng đóng lại như đập vỡ tái tim tôi, trái tim yếu đuối của tôi giờ đã sứt sẹo mất rồi.
Cả người tôi không ngừng run rẩy. Nhìn Hạ Thụ yếu đuối nằm trên giường
bệnh, tôi từ từ cúi đầu xuống, vùi đầu vào đôi tay đan vào nhau của
chúng tôi, khóc khẽ.
Trái tim em vỡ tan rồi.
Nhưng cho dù tim em có vỡ tan thì vẫn có anh hàn gắn lại được, và không để lại một vết sẹo.
Hạ Thụ, có thể nói cho em biết đây chỉ là một vở kịch thôi không? Khi em
rời khỏi đây, anh sẽ lại tỉnh lại như trước kia, đúng không? Em không sợ anh đối xử lạnh lùng với em, cho dù anh đuổi em đi cũng không sao.
Em có thể không ở nhà anh, em chỉ cần đứng từ xa nhìn anh khỏe mạnh, hạnh phúc là được rồi.
Hai tay tôi xoa mạnh vào tay anh, chậm rãi ngước đôi mắt nặng trĩu vì nước
mắt, chậm rãi đứng lên khỏi giường anh, buông tay anh ra, hơi cúi đầu
xuống đặt lên đôi môi nhợt nhạt của anh một nụ hôn run rẩy.
Nước mắt rơi trên má anh, lạnh lẽo.
- Hạ Thụ, em yêu anh...
- Hạ Thụ, yên tâm đi, cho dù thế nào em cũng sẽ giúp anh khỏe lại. - Tôi
hạ quyết tâm. Cho dù Hạ Thụ không chịu mở miệng ra hứa, tôi cũng quyết
không để anh phải chết. Tôi sẽ dùng mọi sức mạnh của mình để cứu sống
anh, cho dù như thế có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng của tôi!
Tôi đứng thẳng lại, hai tay chầm chậm hợp thành chữ “nhất” đặt ngang ngực,
cuối cùng tôi quay nhìn Hạ Thụ một lần cuối, muốn ghi nhớ gương mặt anh
vào trong tim, vào trong óc tôi, để tôi không bao giờ quên anh.
Một luồng sáng màu xanh lam dần dần tập trung trên đầu ngón tay tôi, cảm giác đau đớn trong lòng không ngừng tích tụ lại.
Chắc không lâu nữa ý thức của tôi sẽ biến mất, từ nay về sau tôi sẽ không
còn nhìn thấy gương mặt của Hạ Thụ nữa, cũng không nhìn thấy thế giới
đáng yêu, xinh đẹp này nữa.
Nhưng Hạ Thụ ạ, vì anh, em không hối hận.
Khóe miệng tôi chầm chậm nhếch lên thành một nụ cười, ánh sáng tích tụ trên
đầu ngón tay càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thánh một quả cầu lửa màu
xanh, tỏa ra tia sáng nóng ấm.
Tôi bước lại gần Hạ Thụ, dùng sức mạnh của mình để quả cầu lửa chuyển động về phía anh.
- Tiểu Hựu, cậu đang làm gì thế.
Đúng lúc quả cầu lửa đã sắp đi chuyển tới trước mặt Hạ Thụ, sau lưng tôi
vang lên tiếng hét như bom nổ, khiến tâm trí tôi nhất thời bị rối loạn.
Quả cầu lửa thoáng chao đi rồi dần dần tan mất. Tôi bị đánh bật lùi về phía sau ngã ngồi xuống đất, thẫn thờ nhìn pháp thuật gần như đã thành công
của tôi.
Duơng Sinh vội vàng đi tới bên cạnh tôi, định đỡ tôi
dậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt vô hồn của tôi. Tôi chầm chậm ngẩng đầu
lên, ánh mắt dừng lại trên mắt anh giây lát rồi lại tan biến.
-
Dương Sinh, cậu không biết là tớ đã phải khó khăn lăm mới quyết định cứu anh ấy. - Tôi cúi đầu, nhìn vào ngón tay mình, trên đó vẫn còn những
đốm sáng màu xanh còn sót lại, khiến mắt tôi đau nhói, - vì sao cậu lại
ngăn tớ giữa chừng?
Cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi lướt qua tay tôi, một cảm giác nhồn nhột.
Dương Sinh quỳ xuống bên cạnh tôi, đưa tay ra ôm lấy tôi, nhưng cuối cùng lại buông tay xuống. Anh nhìn tôi, trong mắt là nỗi đau đớn khôn cùng,
dường như có thể nhấn chìm tôi.
- Tiểu Hựu...
- Tớ chỉ muốn cứu anh ấy thôi. - Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười ngốc nghếch.
Nếu không có Hạ Thụ, tôi còn là gì, tôi chỉ là một cái vỏ rỗng không có linh hồn mà thôi.
- Tiểu Hựu, đừng ngốc thế. Cậu nhìn kỹ lại cậu ấy đi, nhìn kỹ đi! Cậu ấy
chỉ đang ngủ thôi, không bệnh nặng tới mức đó đâu. - Anh kéo tôi đứng
dậy, ép tôi phải ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thụ lúc này đã gầy như một tờ
giấy nằm trên giường, hét lên với tôi.
Hai mắt tôi chớp chớp nhìn Hạ Thụ, cười khổ nói:
- Cậu đừng nói nữa, tớ biết hết rồi, vừa nãy lúc tới đây tớ đã gặp bác gái, bác ấy... nói hết cho tớ nghe rồi.
- Có phải bác gái nói cho cậu biết đã nhận được thông báo của bệnh viện?
- Anh đột ngột lên tiếng hỏi, giọng nói có vẻ xa xôi, dường như đang suy
nghĩ điều gì đó, sau đó bỗng dưng như tỉnh ngộ. - Những cái đó đều là kế của tớ với Hạ Thụ. Bọn tớ cố ý để bệnh của cậu ấy trông có vẻ thật
nghiêm trọng, còn liên kết với bác sĩ để diễn vở kịch này. Hạ Thụ vì
muốn giả bộ cho thật giống nên đã uống mấy viên thuốc ngủ, sẽ tỉnh lại
ngay thôi.
- Hả? Diễn kịch? Nói thế là Hạ Thụ không làm sao? Anh
ấy sẽ không chết hả? - Tôi vẫn chưa hiểu, nhưng biết Hạ Thụ không sao là tôi đã hài lòng lắm rồi.
- Cậu yên tâm đi, tình trạng của cậu ấy rất tốt, sẽ tỉnh lại ngay thôi. - Dương Sinh tiếp tục an ủi tôi.
- Nhưng sao các cậu lại phải diễn kịch? Cậu có biết tớ lo lắng cho Hạ Thụ lắm không? - Tôi không nhịn được lên tiếng trách cậu.
- Chẳng phải vì để đuổi cái cô nàng Mỹ Nguyệt đáng ghét đó đi. Cậu xem,
nghe nói Hạ Thụ bị bệnh nặng, người bỏ đi nhanh nhất chính là cô ta. Bộ
mặt thật của cô ta đã bị lột ra rồi. - Dương Sinh hí hửng nói với tôi.
Trời ơi, vì muốn đuổi Mỹ Nguyệt mà họ lừa cả tôi. Họ không biết là tôi lo
lắng thế nào sao? Tôi còn một đống câu hỏi muốn biết, rốt cuộc Hạ Thụ có bị lời nguyền khống chế nữa không? Rốt cuộc là anh có bị bệnh không?
Còn nữa, anh có thực sự quên tôi không? Nhưng giờ đây, tôi lại muốn nhìn anh, cảm nhận niềm vui khi đã chết đi sống lại.
- Tiểu Hựu, còn
chuyện gì thì cậu nói thẳng với Hạ Thụ đi! Kế hoạch này là do cậu ấy
nghĩ ra, tớ chỉ giúp cậu ấy thôi. Khi nào cậu ấy tỉnh lại, cậu cứ hỏi
cậu ấy đi nhé. - Dương Sinh dường như cũng biết suy nghĩ của tôi, quay
người đi ra khỏi phòng bệnh, dành lại cho hai chúng tôi một không gian
riêng.
Tôi cảm kích nhìn theo anh, vẫn chưa tỉnh dậy từ niềm vui
quá lớn. Cho tới khi tiếng cánh cửa đóng lại, tôi mới chầm chậm quay vào ngồi xuống bên giường bệnh của Hạ Thụ, nhẹ nhàng áp đầu mình lên ngực
anh, dùng bàn tay ấm áp của mình ôm trọn lấy thân hình anh.
Anh ở bên tôi thật gần.
Tôi có thê cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm rồi. Những giọt nước mắt mừng vui rơi ra, thấm ướt má tôi, thấm ướt cả tấm chăn đắp trên người anh.
Trong lúc đang mơ màng, tôi
cảm nhận thấy có một đôi tay đang nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve,
sau đó tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn:
- Hựu Diệp, em đè làm đau anh.
Nghe thấy giọng nói ấy, tôi chớp mắt, cố gắng bằng mắt mình nhìn rõ hơn một
chút, ngẩng đầu lên nhìn Mạ Thụ không biết đã tỉnh từ lúc nào, ánh mắt
thoáng một tia vui mừng.
Ánh mắt anh nhìn tôi thật dịu dàng, không giống như vẻ xa lạ và lạnh lùng ngày hôm qua, khiến tim tôi đập mạnh.
- Hạ Thụ, anh tỉnh rồi...
Hai tay tôi bị anh nắm chặt, cả người tôi dính sát vào người anh. Anh buông lỏng tay phải ra, dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Cảm giác này tuyệt quá, tôi thậm chí còn nghi ngờ là mình đang nằm mơ. Nhưng hơi thở của Hạ Thụ đã ập tới, ấm nóng và chân thực.
- Tiểu Hựu, sao em hay khóc thế? Lần này anh không sao cả, nhưng bệnh của anh có thể tái phát bất cứ lúc nào, nói không chừng có ngày nào đó bệnh nặng thật thì em nhất dịnh phải kiên cường hơn. - Vào lúc tôi vẫn đang
hoang mang, bàn tay của anh từ từ dừng lại, vòng ra sau lưng tôi, ôm lấy tôi. Tôi đứng không vững, đổ ập lên người anh, nghe thấy tiếng nói của
anh vang lên.
- Không đâu, Hạ Thụ. Anh là người tốt, chắc chắn sẽ sống rất lâu. - Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những câu nói thiếu tự tin
như thế lại được phát ra từ miệng anh, nên hơi kinh ngạc. Nhưng câu nói
của anh lại một lần nữa làm đau trái tim tôi, bất giác hai tay tôi siết
chặt lại. - Anh còn có em, có em ở đây, anh sẽ không sao dâu.
-
Anh biết tình hình sức khỏe của mình mà. Có một câu nói lẽ ra anh phải
nói với em từ lâu, mặc dù hôm nay không khí xung quanh không tốt lắm
nhưng em có muốn nghe không? - Giọng nói của anh quyến rũ như bầu trời
đầy sao.
- Anh nói đi. - Tôi vội vã gật đầu, ghé sát đầu vào vai anh.
- Tiểu Hựu, anh thích em...
- Hả?
Câu nói của anh khiến tôi tưởng rằng mình nghe nhầm, vội vã mở lớn mắt muốn nhìn anh thật rõ, nhưng lại bị anh ôm chặt, chỉ nhìn thấy vách tường
trắng xóa.
- Anh nói anh thích em. - Tôi có thể cảm nhận được anh đang từ từ cúi xuống, đôi môi nóng ướt của anh chạm lên tóc tôi, ôm
chặt tôi trong lòng anh, sức mạnh đó như muốn siết tôi vào lòng, khiến
tôi cau mày vì đau. - Những câu này nếu hôm nay anh không nói thì sợ sau này không còn cơ hội nữa.
Anh thích tôi à!
Hạ Thụ thích tôi à!
Tôi không dám tin vào tai mình, không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Mặc dù lúc trước tôi cũng thầm hy vọng có một ngày Hạ Thụ sẽ thích tôi,
nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái mơ ước nhỏ bé đó lại có ngày thành
hiện thực. Anh thích tôi, tôi thực sự vui lắm, tôi nên vui mừng tới nỗi
hét to mới đúng, nhưng tôi lại rơi những giọt nước mắt đau lòng. Giống
như có một hòn đá đè nặng trong tim tôi, nặng nề, khiến tôi không thở
nổi.
Ông trời đã cho chúng tôi yêu nhau, vì sao lại bắt chúng tôi phải đối diện với sinh ly tử biệt...
Tôi càng ôm anh chặt hơn, dường như làm thế thì có thể giữ anh ở mãi bên
cạnh mình, không cần lo lắng có một ngày nào đó anh đột ngột bỏ đi.
- Hôm đó anh xin lỗi. - Giọng nói của anh lại vang lên bên tai tôi.
Hôm đó?
Câu nói của anh khiến tôi khựng lai, nhưng ngay lập tức tôi hiểu là anh
muốn nói gì. Chính là hôm anh đã quát lên và đuổi tôi đi.
- Hôm
đó em tới thăm anh, thực ra anh vẫn tỉnh táo. Anh thấy em bị Mỹ Nguyệt
với mẹ anh bắt nạt, lẽ ra định giúp em, nhưng anh biết, anh càng tốt với em thì họ càng giận dữ, thế nên chỉ đành giả bộ không quen em, đuổi em
ra ngoài. Hơn nữa hôm trước đó Dương Sinh tới thăm anh đã nói với anh
chuyện của Mễ Liệt, khi đó bọn anh đã thảo luận kế hoạch đối phó với Mỹ
Nguyệt rồi. Cho nên khi đó anh tương kế tựu kế, để cô ta tưởng rằng anh
đã bị lời nguyền khống chế nên mới có thể triển khai được kế hoạch sau
này.
Thì ra là thế...
Tôi đột nhiên thấy xấu hổ vì đã
trách cứ bản thân và Hạ Thụ ngày hôm đó. Mọi việc Hạ Thụ làm đều là vì
tôi, anh chỉ không muốn tôi bị tổn thương mà thôi, sao tôi cớ thể trách
cứ anh được?
- Khi đó sau khi em đi anh đau lòng lắm, sợ em một
mình xảy ra chuyện nên đành lén gửi tin nhắn cho Dương Sinh, bảo cậu ấy
tới bảo vệ em.
Nghĩ lại cái dáng vẻ đau đớn không buồn sống của
mình ngày hôm đó, khóe mắt tôi lại cay cay, nhưng không muốn để anh thấy tôi khóc nữa, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, để nước mắt chảy
ngược vào trong.
- Cả chuyện hôm qua em tới thăm anh, em biết là
anh muốn ôm lấy em thế nào không? Nhưng anh không thể... không thể để Mỹ Nguyệt phát hiện ra được. Hơn nữa anh biết, nếu em giúp anh thực hiện
nguyện vọng thứ ba thì em sẽ bỏ đi, cho nên anh đành giả bộ không quen
em, để ép em ở lại.
- Hạ Thụ, sao mà anh ngốc thế... - Nghe anh
nói, tôi vô cùng cảm động, nhưng cũng cảm thấy buồn vì những việc mà anh làm, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh, nhìn đôi mắt sâu như biển cả của
anh. - Em chỉ quay về thế giới đồ chơi mà thôi, chứ có phải là không gặp nhau được nữa đâu. Nói không chừng có ngày nào đó em sẽ có thể quay về
bên cạnh anh.
- Không! - Tôi vừa nói xong, anh đã trừng mắt nhìn
tôi. - Anh không muốn chỉ thi thoảng mới được gặp em, anh muốn em ở bên
cạnh anh mãi mãi! Hơn nữa bệnh tình của anh có thể trị khỏi được, chỉ là bác sĩ nói phẫu thuật hơi nguy hiểm thôi. Nhưng vì em, cho dù phải chịu đựng nỗi đau phẫu thuật và mạo hiểm với tính mạng của mình, anh cũng
sẵn lòng. - Anh thực sự không muốn phải mất em. Khi nói câu này, bàn tay anh đặt lên vai tôi, nhìn tôi đầy kiên định, nói rõ ràng từng chữ, rất
nghiêm túc, dường như đang hứa với tôi một lời hứa sinh tử.
Nhìn
anh nghiêm túc như thế, tôi không biết nên làm thế nào để từ chối, chỉ
có sự vui mừng và cảm động. Tôi không muốn anh phải chịu bất cứ sự nguy
hiểm nào, cũng không muốn rời xa anh, nên chỉ đành tạm gật đầu:
- Hạ Thụ, em sẽ ở lại bên cạnh anh, chỉ cần đó là nguyện vọng của anh thì em sẽ giúp anh hoàn thành. Em tin ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thành
công!
Nghe tôi nói vậy, trên mặt anh dần dần nở một nụ cười rạng
rỡ như ánh nắng mặt trời. Anh chầm chậm nhắm mắt lại, ghé sát vào tôi,
hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi.
Tôi cũng nhắm mắt lại, thấp thỏm chờ đợi nụ hôn của anh in dấu lên môi tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người Hạ Thụ thích lại là tôi. Hình bóng vẫn xuất hiện trong đầu anh chính là tôi.
Là tôi, đã giúp anh thoát khỏi sự khống chế của lời nguyền.
Tôi mang lòng cảm kích vô hạn với số phận, ôm chặt lấy anh, tưởng rằng mình đã hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, nhưng lại bị một âm thanh nho
nhỏ ngăn lại.
- Ưư...
Hạ Thụ rên lên mấy tiếng. Tôi vội
vàng buông tay ra nhìn anh, quả nhiên thấy lông mày anh thoáng cau lại,
gương mặt có vẻ đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
- Hạ Thụ, anh sao thế? Lại đau đầu à? - Tôi dưa tay ra lo lắng lau những giọt mồ hôi trên trán anh.
- Anh không sao, gần đây ngày nào cũng bị phát tác một, hai lần, không sao đâu. - Hạ Thụ cười với tôi.
- Có phải hôm nay anh vẫn chưa uống thuốc không?
Ánh mắt tôi dừng lại chỗ đống thuốc đặt ở đầu giường, vội vàng cầm lên đặt
vào tay anh, rồi cầm một cái cốc đi ra ngoài lấy nước.
- Tiểu Hựu, anh không muốn... - Anh bỗng dưng gọi giật tôi lại.
- Hả? - Bước chân tôi dừng lại, quay đầu nhìn anh, thấy tay anh đang
chống lên giường, định ngồi dậy. - Hạ Thụ, anh định làm gì thế? Chẳng
phải đầu anh lại đau sao? Còn không mau nằm xuống.
Thấy anh không chịu nghe lời tôi, tôi đành quay lại ấn anh xuống giường, nhưng thấy anh nói đứt quãng:
- Anh không uống thuốc này đâu... Đây là thuốc giảm đau có tác dụng phụ, uống vào sẽ thành kẻ ngốc đấy.
- Anh lo nhiều thế làm gì, nếu không uống thì anh còn ngốc hơn. - Tôi
lườm anh một cái, ép anh phải nằm xuống rồi hung dữ nói, trong câu nói
của tôi tràn ngập sự quan tâm, nhưng cũng thật ngọt ngào. - Anh nằm đây
nhé, em ra ngoài lấy nước cho anh.
Thấy tôi rất kiên định, anh chỉ đành gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.
Ánh mắt tôi càng thêm dịu dàng. Một Hạ Thụ bướng bỉnh và không chịu nghe
lời mới chính là anh thực sự. Tôi vui mừng vì anh không còn núp mình
trong cái vỏ lạnh lùng và xa cách nữa, vì anh đã cho tôi đi vào thế giới của anh.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở ngày hôm nay thì tốt biết mấy.
Khóe miệng tôi nở một nụ cười, đi ra khỏi phòng, tới lấy ít nước ấm ở máy
nước. Đang định quay người lại đi vào thì bỗng dưng có một người đứng
sau lưng khiến tôi giật nảy mình, bước chân khựng lại, cái cốc trên tay
suýt nữa thì rơi xuống đất.
Mễ Liệt không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi có vẻ gì đó thật khó hiểu.
Nhìn cậu, tôi định thần lại, thay vào cho mình một vẻ mặt thật thoải mái,
đang định lên tiếng thì đã thấy cậu nói trước, ánh mắt lấp lánh vẫn
không hề thay đổi:
- Nguyện vọng cuối cùng của Mỹ Nguyệt là phẫu thuật của Hạ Thụ thất bại.
- Vì sao? Sao cô ta có thể làm thế? - Câu nói của cậu khiến tôi giật
mình, chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, nước nóng bắn lên quần tôi,
nhưng tôi hoàn toàn không hay biết gì, vẫn nhìn cậu, dường như muốn
xuyên thấu cả người cậu.
Chỉ là từ ánh mắt của cậu, tôi không nhận ra có vẻ gì là đùa cợt.
Trong ánh mắt Mễ Liệt lúc này vô cùng nghiêm túc, đây là vẻ mặt mà trước đây tôi chưa từng thấy ở cậu.
- Vừa nãy Mỹ Nguyệt đã biết tình hình của Hạ Thụ qua bác sĩ, anh ta không hề bị bệnh nặng. Mỹ Nguyệt biết rằng mình đã bị Hạ Thụ lừa nên rất giận và muốn trả thù. - Mễ Liệt thoáng cau mày lại, cậu rất ít khi làm thế.
- Cô ta điên rồi sao? Hạ Thụ là người mà cô ta thích mà, cô ta không chịu cứu Hạ Thụ thì thôi, sao lại còn đòi làm tổn thương anh ấy? - Tôi bất
lực buông thõng hai tay.
- Cậu còn chưa tỉnh ra sao? Người Mỹ
Nguyệt thích không phải Hạ Thụ mà là bản thân cô ta. Cô ta biết nếu phẫu thuật của Hạ Thụ thất bại thì chắc chắn cậu sẽ bất chấp tất cả để cứu
anh ta, tới khi đó cho dù Hạ Thụ sống lại, nhưng cậu thì sẽ biến mất
hoặc quay về với thế giới yêu tinh, tóm lại là cậu không thể ở bên Hạ
Thụ được nữa. Thứ gì cô ta không có được thì người khác cũng đừng mong
có, đó là suy nghĩ của cô ta.
Mỹ Nguyệt độc ác tới thế sao, còn Mễ Liệt nhìn thấu được cô ta chẳng phải là càng đáng sợ hơn sao?
Tôi nhìn thật sâu vào mắt Mễ Liệt, cậu là yêu tinh Lời ước của Mỹ Nguyệt,
nhưng không thực sự coi Mỹ Nguyệt là chủ nhân của mình. Tất cả những gì
cậu làm đều là cậu muốn làm. Còn lần này thì sao? Cậu có làm tổn thương
Hạ Thụ không?
Trong “Hiến pháp yêu tinh” có viết rất rõ ràng, yêu tinh không được can thiệp vào tính mạng của con người. Do đó kết quả
cuộc phẫu thuật lần này của Hạ Thụ, theo lý mà nói phải do ông trời
quyết định.
Mễ Liệt trước nay không bao giờ tuân thủ pháp luật,
một Mễ Liệt luôn thích thách thức với mọi uy quyền, liệu có lần nữa cậu
phá vỡ quy định mà làm tổn thương Hạ Thụ không?
Không khí trở nên thật nặng nề. Cả thế giới bỗng chốc thật yên tĩnh, phảng phất như chỉ
còn lại tôi và Mễ Liệt, đứng trong khoảng không gian đã được cách ly
này, không ai có thể nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi cũng không nhìn thấy bất kỳ ai.
- Mễ Liệt, cậu có giúp cô ta thực hiện nguyện vọng không? - Tôi thận trọng hỏi.
Mễ Liệt nhìn tôi thật lâu, trong ánh mắt có sự bình tĩnh và lạnh lùng bất
thường. Rất nhanh, ánh mắt cậu chuyển đi nơi khác, cuối cùng dừng lại
trên bức tường trắng xóa.
Một tia sáng thoáng run rẩy trong mắt
cậu, bàn tay chầm chậm đặt lên tường, các ngón tay vạch thành những
đường lằn trên nền tường, nhưng không nói lời nào.
- Mễ Liệt...
Khi tôi đang định hỏi cậu một lần nữa, cậu quay người đi về phía thang máy, để lại cho tôi một cái bóng lạnh lùng.
Nhìn theo cái bóng của Mễ Liệt vẫn chưa trả lời câu hỏi tôi, trong lòng tôi
thấy thấp thỏm bất an, chưa bao giờ cái cảm giác nguy hiểm cận kề lại
chiếm trọn trái tim tôi như thế, khiến tâm trạng ban nãy vẫn còn vui vẻ
của tôi bỗng rơi xuống đáy vực sâu. Tôi nhớ ra Hạ Thụ vẫn còn đang chờ
mình, mím chặt môi, đi về phía trước mấy bước, dứng trước cửa phòng
bệnh, bắt môi mình phải nở nụ cười, cố gắng giả bộ rất vui vẻ, nhưng
không thể nào che giấu được những giọt nước lấp lánh trong mắt.
Tôi chống tay lên khung cửa, hít sâu một hơi, đầu ngẩng thật cao để nước
mắt không chảy ra, sau đó dùng tay lau khô viền mắt rồi đi vào.
Khi trong mắt tôi xuất hiện hình bóng của Hạ Thụ, hai tay giấu sau lưng bất giác siết chặt lại với nhau, muốn cho thêm mình dũng khí.
- Sao
em đi lâu thế? - Thấy tôi bước vào, Hạ Thụ hơi thẳng người lên, mỉm cười nhìn tôi, không hề phát hiện ra sự bất thường trên mặt tôi. - Sao lại
giấu tay sau lưng? Có phải còn cầm cái gì đó, định mang lại ngạc nhiên
cho anh không?
Giọng nói của anh càng thoải mái thì trái tim tôi lại càng đau đớn.
Tôi nên nói với anh thế nào về chuyện vừa xảy ra? Chẳng nhẽ nói với anh
rằng anh bị nguyền rồi, phẫu thuật chắc chắn sẽ không thành công sao?
Tôi nghĩ cho dù như thế thì anh cũng tuyệt đối không dùng nguyện vọng
thứ ba của mình để chữa khỏi bệnh.
Ông trời ơi, rốt cuộc thì tôi nên làm thế nào?
Tôi cố nén cảm giác đau đớn trong lòng, chầm chậm xòe tay ra trước mặt anh, sau đó mỉm cười, rồi lại e thẹn cúi đầu, che giấu giọt nước mắt chực
trào ra trong mắt:
- Vừa nãy lúc ra ngoài em không cẩn thận đụng vào người ta, làm nước tung ra ngoài, lại còn bị người ta mắng.
- Vậy sao? - Ánh mắt anh tỏ vẻ thương xót, kéo tay tôi xem đi xem lại,
xác định là không bị bỏng rồi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. - Không bị
bỏng là tốt rồi. Lát nữa ra ngoài cẩn thận một chút, em hay khóc như
thế, đừng có khóc vì bị mắng đấy nhé.
- Biết rồi... - Anh càng
nói tới từ khóc thì khóe mắt tôi lại càng cay, đang định lén đưa tay lên quẹt nước mắt thì phát hiện ra nước mắt mình đã không khống chế được mà rơi ngay xuống mu bàn tay anh, khiến anh cảnh giác, cúi xuống nhìn tôi.
- Sao lại khóc thật thế này? - Anh đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, trên gò má trắng trẻo thoáng qua một tia dịu dàng.
Càng nhìn anh thì trong lòng tôi càng thấy khó chịu, nhưng vẫn cố nén để anh không biết chuyện vừa xảy ra. Nhưng nghĩ tới ca phẫu thuật của Hạ Thụ
sẽ thất bại là tôi đã nhào vào lòng anh òa khóc.
- Hạ Thụ, anh đừng làm phẫu thuật nữa được không?
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc ngắn của tôi, giọng nói thương yêu và khó xử:
- Tiểu Hựu, em phải tin anh, làm phẫu thuật xong là chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.
- Nhưng... - Tôi rất muốn nói sự thực cho anh biết, nhưng... tôi lại
không nói được! Tôi sợ nói ra rồi thì tia hy vọng cuối cùng của anh cũng biến mất.
Tôi giờ đây yếu đuối đến mức chỉ biết ôm chặt lấy anh, cố gắng tìm kiếm chút sức mạnh từ anh để chống đỡ cho bản thân.