Yêu Tinh Chân Dài

Chương 17: Chương 17: Nhà thiết kế Lạc, hợp tác vui vẻ




Edit: Hàn Mai

Beta: Linh xù

Mẹ Thời trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc khéo léo, bà cởi bao tay da đi vào phòng tranh, nhưng khi nghe nói Lạc Minh Kính bị bệnh đang nằm trên giường thì bà tự giác dừng lại ngoài rèm cửa, dặn dò Thời Mẫn đổ canh ra bát xong thì ra xe nói chuyện với bà.

Lạc Minh Kính nhỏ giọng hỏi Thời Mẫn: “Cần tới vậy sao? Còn làm phiền mẹ em mang canh tới tận đây… Em làm vậy khiến anh ngại lắm. Sao có thể phiền cô làm mấy việc này chứ, có thể khiến cô thấy không vui không…”

Thời Mẫn lại nói: “Mẹ em ngoại trừ đam mê diễn trò ra thì những vấn đề khác đều ở trạng thái bình thường. Độ tiếp nhận cao, lạc quan cởi mở, không toan tính nhiều, cũng không hay suy nghĩ này nọ. Anh ăn đi, em ra nói chuyện với mẹ.”

Mẹ Thời kéo tay áo, bà đang ngồi trong xe đợi. Hôm nay đi bà không gọi lái xe, cũng không gọi ba Thời cùng tới nên trong xe chỉ có mình bà.

Thời Mẫn lên xe, ôm cổ bà một cái.

“Hỏi đi.”

“Ở chung từ lúc nào?”

“Hôm qua.”

Mẹ Thời nghẹn lời, lại hỏi: “Quen nhau bao lâu rồi?”

Về vấn đề này Thời Mẫn phải suy tư thật lâu cuối cùng cô không vui nói: “Nguyên nhân là do tính cách của anh ấy nên nếu nói anh ấy thật sự đáp lại con, chấp nhận sự theo đuổi của con thì có thể tính là bắt đầu từ hôm qua.”

Mẹ Thời lên máu bà tám nói: “Sao lại thế?”

“Con người anh ấy an tĩnh vô cùng, hệt như thảng đá lười biếng, không đẩy không đi.” Thời Mẫn hình dung, “Không thẳng thắn thành thật, không chủ động. Con quan sát tìm hiểu hơn hai tháng, mới xem như có được đối sách, anh ấy là một người mà con nhất định phải chủ động đi tới nếu không chắc chắn sẽ không đáp lại.”

Mẹ Thời ngẩn người, “…Vậy không phải hợp ý con sao?”

Thời Mẫn ôm vai mẹ cô, lắc đầu cảm thán: “Bà Trương à, mẹ vẫn hiểu rõ con nhất đấy.”

“Tính con giống ba con, chuyện gì cũng muốn nắm quyền chủ động, yêu đương với ai cũng có thể làm người ta mệt chết…” Mẹ Thời châm chọc xong, lại hỏi, “Con quyết định nghiêm túc hay sao? Sẽ tiến thẳng tới hôn nhân hay thế nào?”

“Còn sớm.” Thời Mẫn nói, “Nhưng anh ấy là hình mẫu lý tưởng của con, giống đến tám phần, nếu con quyết định tiến tới thì con sẽ nói trước cho mẹ biết. Cho nên lúc này mẹ đừng chú ý anh ấy quá, còn chưa tới mức đó.”

“Đã nhìn ra, hình mẫu lý tưởng của con.” Mẹ Thời vuốt cằm, “Nhìn qua thì ánh mắt có vẻ hơi hoa đào, rất gợi người, nét đẹp quá sắc bén dễ khiến người đối diện có cảm giác không quá thoải mái… Con vẫn luôn thích kiểu này, từ nhỏ đã vậy.”

Có lẽ là do văn hóa nên hầu hết mọi người đều không nói hết tất cả suy nghĩ ra, nhưng nếu so với cái đẹp quá lóa mắt thì đại đa số mọi người đều có xu hướng thẩm mỹ thiên về đẹp dịu dàng kín đáo, nghĩa là bạn xinh đẹp nhưng cũng đừng đẹp quá mức, và nhất là với đàn ông, tốt nhất là ngoại hình không lấn áp phong thái, nếu không thì dù anh có đẹp đến mấy mọi người đều sẽ mang một số thành kiến nhất định để đánh giá anh.

Mẹ Thời nhỏ giọng nói: “Haiz, đây là câu nói thường nghe được trong giới, ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên không tốt.”

Ngũ quan Lạc Minh Kính quá đẹp, có lẽ là vì sự xuất sắc đó quá rõ nên anh sẽ chịu nhiều bất lợi ở ấn tượng đầu tiên và nó cũng không thể giúp anh có thêm cảm tình trong mắt người khác. Đứng cùng một khung với anh sẽ bị anh chiếm mất sự chú ý, thời gian dài nó tạo cho người khác cảm giác rằng anh là một con người quá phô trương ngang ngược và không dễ thân quen.

Nếu đặt dung mạo xuất chúng lại không thân cận này trong giới diễn viên nghệ sĩ, sẽ thành câu người trong nghề hay nói: Mỹ nhân có độc.

Thời Mẫn nhíu mày, rất không vui: “Có sao?”

Thời Sở cũng từng nói Lạc Minh Kính như vậy, nói khuôn mặt anh nhìn thì đẹp nhưng thực tế thì không hề có ưu thế, quá sắc bén, dễ gây ra ác cảm với người khác.

Mẹ Thời bổ sung: “Nhưng nhìn kỹ, mặt thằng nhóc này không có lệ khí, cũng không quá chói lọi, rất ngoan ngoãn.”

Cái này xem như khen ngợi, Thời Mẫn bình tĩnh hơn nhiều. Mẹ Thời từng làm người đại diện hạng vàng nổi danh, Thời Mẫn vẫn rất khâm phục ánh mắt nhìn người của mẹ, nghe những gì bà đánh giá, chứng minh bà vẫn có thể chấp nhận Lạc Minh Kính.

“Thật ra anh ấy cũng không ngoan.” Hai mắt Thời Mẫn đều hiện niềm vui, nói một câu, “Là người rất kiêu ngạo, không khác con mấy.”

Thời Mẫn vỗ vỗ vai mẹ, “Con người ta cứ đi tìm bạn trăm năm, cuối cùng muốn tìm nhất, vẫn là chính mình. Anh ấy vừa giống lại vừa tương phản con, con mở rộng bản thân đặt mọi thứ ra ngoài, còn anh ấy lại che giấu những điều tương tự con vào lòng. Cho nên ở bên anh ấy lâu sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.”

“Thật ra chỉ cần con vui vẻ là được.” Mẹ Thời mềm giọng, khẽ cười, “Tối hôm qua ba con cũng nói qua, ba con đó… luôn tin con vô điều kiện, ông ấy nói với mẹ, chỉ cần Mẫn Mẫn để ý vậy người đó nhất định không tệ, ông ấy vô cùng tin tưởng ánh mắt của con. Mẹ nghĩ lại thì thấy đúng là vậy nên hôm nay đã thả lỏng rất nhiều, ba con nói mẹ đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của con, con và anh con khác nhau, ông ấy nói, con gái ông ấy lúc nào cũng là người tỉnh táo nhất, tình yêu không thể che mờ hai mắt con, ông ấy vô cùng yên tâm về con.”

Thời Mẫn nở nụ cười tràn ngập tự tin: “Ba hiểu con.”

“Nhưng làm một người mẹ, mẹ vẫn thấy hơi lo…” Mẹ Thời nói, “Mẹ vẫn cảm thấy, trong một mối quan hệ, bên nào chủ động thì bên ấy sẽ phải trả giá nhiều hơn.”

“Đó là điều đương nhiên mẹ ạ.” Thời Mẫn cười nói, “Nếu như con thích cảm giác này thì con sẽ không thấy vất vả, mẹ cứ yên tâm đi, miss Trương à.”

“Con muốn ở lại đây luôn sao?”

“Vâng.” Thời Mẫn nói, “Nhìn thử xem.”

“Nơi này quá bất tiện.” Mẹ Thời âu sầu, “Chỗ này có một chút, vừa lạnh vừa chật hẹp.”

“Không sao, mẹ không cần quan tâm đến những điều này.” Con gái ôm lấy bờ vai mẹ, nói tiếng tạm biệt, xuống xe rồi người lại ấn kính xe xuống, lo lắng trùng trùng hỏi: “Hôm qua mẹ hùng hổ tới nhà, lưu lại ấn tượng như vậy cho thằng bé, liệu nó có cho rằng mẹ là người rất thiếu lịch sự không…”

“Mẹ đừng nghĩ nhiều thế.” Thời Mẫn nói, “Mẹ diễn thỏa mãn là được, cơ thể anh ấy không thoải mái, tối qua không chú ý tới mẹ đâu. Nhưng mẹ tới giữa đêm khuya… Qủa thật không đúng.”

Mẹ Thời lộ ra nét mặt vừa may mắn lại vừa thất vọng.

“Mẫn Mẫn, một câu cuối cùng.” Mẹ Thời nói, “Cậu nhóc kia có việc làm đứng đắn sao?”

“…Thiết kế trang phục.” Thời Mẫn nhìn phòng vẽ tranh, đăm chiêu: “Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở, nhắc con nhớ ra một chuyện quan trọng.”

Tiễn mẹ Thời về, Thời Mẫn hỏi số điện thoại của chủ thuê nhà, ngay sau đó cô thuê gian gác lửng ngay trên phòng tranh, lại gọi cho cửa hàng gia dụng và đội trang hoàng, kêu Fiona mua điều hòa và máy nước nóng, sửa mới toàn gian gác bên trên.

Cô để Lạc Minh Kính xem qua bản thiết kế đơn giản hóa trước, sau khi anh gật đầu thì cho người đập hết các bức tường mở rộng không gian phòng bếp, lại đả thông lối đi giữa hai tầng, lót cầu thang.

Lạc Minh Kính nằm ở trên giường thầm nghĩ: “Cuộc sống sắp tới rồi.”

Còn là cuộc đời nở hoa hay cuộc sống sẽ tiếp tục bế tắc, bản thân anh cũng không rõ, điều duy nhất có thể khẳng định đó là, sau khi anh chấp nhận để Thời Mẫn tiến vào cuộc sống như nước lặng của anh thì mọi thứ đều thay đổi rồi.

Mấy năm nay, anh như cục pin điện thoại sắp hết điện, chỉ biết yên tĩnh bảo trì cuộc sống cũ, bất kỳ sự thay đổi nào cũng tạo cho anh cảm giác nguy hiểm rằng anh sắp bị tiêu hao hết toàn bộ năng lượng và vì thế anh oxy hóa chính mình, sống thật chậm, anh khát vọng có người tới nạp điện cho mình nhưng lại thận cẩn thận giữ chặt khu an toàn, chống chọi mọi sự thay đổi.

Dù sao ước mơ của anh đã vô cùng xa xôi, cũng không có nhà để về. Khi con đường tương lai và sự ủng hộ sau lưng anh biến mất, anh nhanh chóng biến hành cô hồn dã quỷ. Ngoại trừ lúc Hứa Thiến Thiến đến đây cho anh cảm giác mình còn liên hệ với thế giới bên ngoài ra thì những lúc khác, anh như bị cả thế giới khinh thường, lẻ loi độc bước ở một nơi hoang vắng.

Sau đó, Thời Mẫn xuất hiện. Cô nhanh chóng cắt ngang mọi thứ và bước vào cuộc sống của anh, không cần biết anh sẽ trả lời có hay không, anh ngầm đồng ý, giao tất cả vào tay cô, khoảng cách kéo lại gần hơn hay xa đi, anh hoàn toàn mặc kệ. Vậy mà thấm thoát, thay đổi đã xảy ra.

Cô kéo anh, tăng nhanh nhịp bước.

Lạc Minh Kính nghĩ, sao cũng được, cô ấy đã tới thì để cô ấy tự sắp xếp, như vậy, lúc cô rời đi, cũng sẽ không mang đi cái gì từ chỗ anh.

Cuộc sống vẫn là cuộc sống, chỉ cần anh không chủ động, im lặng phối hợp thì dù một ngày nào đó cô có rời đi anh cũng không bị thương.

Thời Mẫn mua giường đôi, đặt ở giữa tầng trên, đệm chăn gối cũng chuẩn bị đầy đủ.

Tâm tình cô không tệ, còn chọn mấy bức tranh dưới lầu treo lên, tự mình lắp đèn ngắm cảnh, nối ổ điện.

Căn phòng ngủ được trang hoàng xong, Thời Mẫn lui ra sau hai bước, tự nói: “Có thể ngủ tạm.”

Buổi tối, Lạc Minh Kính đã hạ sốt, cô gọi anh tới xem, vỗ vỗ giường, kêu anh tới ngồi.

Lạc Minh Kính như làm khách nhà người ta vậy, ngồi khép nép trên giường không dám đụng chạm những vật khác, bày tỏ: “Thế này quá tốn kém, anh cũng không thể không ngại…”

“Tiêu tiền vào việc mình thích là chuyện vô cùng thoải mái.” Thời Mẫn vỗ gối đầu, kêu anh nằm xuống thử xem.

Lạc Minh Kính nằm xuống, hỏi cô: “Em tính ở đây thật sao?”

“Về sau sẽ ngủ ở đây.” Thời Mẫn nói, “Em tính nghỉ phép ba thắng, ở chung.”

Do dự một lát, Lạc Minh Kính vẫn hạ quyết tâm thương lượng với cô: “Có thể không chơi đạo cụ trên giường không…. Thời tổng, em thành thật nói cho anh biết, em có ham mê đặc biệt gì không?”

“Kiểu giống tối hôm qua, anh không thể chấp nhận.”

“… Nói thật.” Lạc Minh Kính nói, “Tối hôm qua như vậy… Anh chưa tính là quá mâu thuẫn.”

Thời Mẫn nghiêng người rút một quyển notebook dày từ giá sách thật, đưa cho Lạc Minh Kính: “Mở ra xem đi.”

“Của em? Là gì vậy?” Lạc Minh Kính không hiểu gì nhận lấy, “Nhật kí sao?”

Mở sách ra, căn gác trở nên yên tĩnh giống như chết.

“Kiến thức về giới tính nam và nữ.” Thời Mẫn, “Em đã sắp xếp lại mục lục, anh có thể xem thử.”

Từ nhỏ Thời Mẫn đã là đứa trẻ thông minh giỏi học tập phân tích, còn biết cách chọn lọc tri thức, áp dụng lí luận vào thực tiễn một cách hệ thống.

Lạc Minh Kính trợn mắt há mồm, lúc Thời Mẫn chỉ vào cột tâm lý cùng độ tiếp nhận kia, nói: “Con người anh phù hợp để em phải chủ động hơn, ràng buộc, tạo áp lực một cách thỏa đáng thì anh mới có thể thẳng thắn thể hiện bản thân, nếu không anh sẽ không buông thả bản thân ra.”

“Đừng nói bậy.” Lạc Minh Kính vừa bội phục vừa kinh ngạc: “…Anh vô cùng thẳng thắn thành thật.”

Thời Mẫn từ chối cho ý kiến: “Tốt thôi, vậy nói cho em biết, anh thích em không?”

Lạc Minh Kính không trả lời, nhìn nét mặt thì dường như anh còn đang do dự giữa thích và không thích.

“Em cho anh đáp án.” Thời Mẫn nằm lên người anh, ngón tay tới lui dọc theo đường cong từ cằm tới cổ, từ từ đi xuống yết hầu chỗ yếu ớt nhất của con người, sau đó, cô chôn mặt vào cổ anh, cắn hầu kết, nhẹ nhàng ma sát.

Lạc Minh Kính hít thở dồn dập, ngửa cổ lên, như giao toàn bộ khu vực này cho cô, anh vươn tay ôm chặt lấy Thời Mẫn.

Thời Mẫn nói: “Lúc con người phản cảm họ sẽ có phản ứng bản năng, Lạc Minh Kính, đáp án vô cùng rõ ràng. Anh không đẩy em ra mà ngược lại còn kéo em tới gần hơn.”

Cô nhẹ nhàng nói bên tai Lạc Minh Kính: “Em rất tò mò, nếu đổi thành một người khác làm vậy với anh, anh cũng sẽ ngoài mặt không nhận nhưng phản ứng thực tế thì không từ chối như giờ sao?”

Lạc Minh Kính sửng sốt.

Thời Mẫn cười trầm thấp: “Hay là, chỉ có em anh mới không từ chối?”

Cô đợi thật lâu song Lạc Minh Kính vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà, Thời Mẫn gần như hao hết tính nhẫn nại, cô nhăn mày lại.

Xem ra, người đàn ông này còn không chịu thành thật hơn những gì cô nghĩ.

Thời Mẫn ngồi dậy, Lạc Minh Kính ôm lấy cô, nói: “Chỉ có em.”

Thời Mẫn khẽ nhíu mày, hành động nhỏ bé gần như không thể thấy tựa như trái tim đang khẽ tung tăng nhảy nhót của cô.

Lạc Minh Kính nói: “Nghĩ kỹ rồi, em nói rất đúng, có thể anh… Cơ thể thành thật hơn con tim. Chỉ có riêng em, Thời Mẫn.”

Thời Mẫn cười, cô mút nhẹ môi Lạc Minh Kính, đuôi mày gần như không che dấu được vui mừng, trầm giọng nói: “Cảm ơn anh đã thẳng thật, để báo đáp lại, tặng anh một món quà.”

“Cái gì?”

Thời Mẫn nói: “Không phải anh muốn tạo thương hiệu cá nhân sao? Viết đề án kế hoạch đi, tiền bạc không thành vấn đề, em đầu tư.”

Lạc Minh Kính giật mình ngồi dậy, vẻ mặt khó tin.

“…Thật?”

“Hiện tại anh có bao nhiêu tiền để dành?”

“…Khoảng chừng một trăm nghìn.”

“Anh muốn làm quy mô cỡ nào, định vị thương hiệu, thị trường hướng tới, còn cần những gì thì mau chóng viết bản kế hoạch cho em.” Thời Mẫn nói, “Lạc Minh Kính, em nghỉ phép ba tháng, giúp anh xây dựng lại ước mơ của mình, anh nhận không?”

Lạc Minh Kính nói khẽ: “…Không phải số lượng nhỏ, hơn nữa… Anh không có kinh nghiệm từng trải, không bằng cấp… Có thể sẽ thất bại..”

“Không sao, tiền bạc không là vấn đề.” Thời Mẫn trả lời, “Cái quan trọng nhất là anh, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Bằng cấp tư lịch đều không quan trọng, anh muốn đoàn đội em có thể tìm cho anh, anh cần mối quan hệ em giúp anh khơi thông xử lý, nếu anh muốn tự mình làm vậy chúng ta sẽ marketing ra thị trường, tạo ra giá trị thị trường cho anh, live stream cũng được, đăng tin giật gân cũng được, em đều có cách, chỉ xem anh bằng lòng hay không thôi.”

Đó thật không phải số lượng nhỏ, nếu phải làm thương hiệu riêng, giai đoạn đầu cần có tuyên truyền, độ nổi tiếng của thương hiệu, vị trí đặt ra cùng với cả một mắc xích chống đỡ, đều cần tiền đầu tư liên tục.

Lạc Minh Kính gian nan nói: “…Vậy, xem như em cho anh mượn.”

“Không cần.” Thời Mẫn nói, “Nếu thực sự không muốn thiếu nợ em, vậy giao cho em toàn bộ tình cảm của anh là được.”

Thời Mẫn: “Lạc Minh Kính, em không thiếu tiền đương nhiên cũng không thiếu tình, cái gì em cũng không thiếu, em chỉ muốn vẽ một bức tranh vui vẻ.”

Cô chỉ vào Lạc Minh Kính: “Hiện tại, anh vui thì em vui, cho nên anh mau gật đầu đi.”

Lạc Minh Kính quay mặt qua chỗ khác, khóe miệng cong cong lên, nở nụ cười.

Anh gật gật đầu.

Thời Mẫn đưa tay: “Hợp tác vui vẻ, nhà thiết kế.”

Lạc Minh Kính cầm tay cô, nghiêm túc nói: “Hợp tác vui vẻ, Tổng giám đốc Thời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.