CHƯƠNG 9
” Mày đi lung tung lạc tao kệ đấy. Thế nhá tao đi đây”
” Ngao” ( Phắn!)
Thiên Ngự vừa bước ra khỏi căn biệt thự cũng là lúc cậu rời khỏi nhà.
Cậu biết rằng ở đây ngoài nhà hắn ra thì cậu cũng chẳng có đâu mà ở! Thế cậu ra ngoài làm gì!?
Hít thở không khí trong lành phỏng có được không? Nhốt mãi trong cái ***g to oạch đó lão tử ngạt chết phỏng có được không?
Lon ton từng cái chân bé nhỏ…. đệt… cứ như kiểu đang tự sát các cháu ạ! Người thì toàn mỡ… lăn bước nào nó đè chùn chân bước đấy…. hầy….muốn nằm luôn bên đường cho xe cán cho bẹp dí quá….
” Ôi ôi!! Con…lợn kia mọc lông dầy ghê!!”
Ơ đệt! Con dở hơi nào nói bố là lợn thế!? Nói là chó đã là sỉ nhục quá lớn! Điêu dân láo toét! Cậu hướng ánh nhìn dao kéo về phía phát ra tiếng nói.
Là một cô bé tầm 6 tuổi….. bên cạnh là một thanh niên tầm cấp 3… Ồ Khá đẹp trai đấy chứ!? Tầm 3 năm nữa chững chạc hơn… hừm.. chắc không thua hắn đâu nhỉ!?
” Anh… anh ơi bắt lợn về nuôi đi!!!”
Phắc!
Cậu đã bị đụng chạm sâu sắc đến lòng tự tôn cao thượng của loài mèo lộn… của loài người trong lốt mèo à nha! Lão tử cào chết nội mi!!!
“Thôi em… kia không phải lợn đâu…”
Đúng đấy! Giỏi lắm cậu em!
” Nếu anh không lộn… thì là 1 giống chó…”
Úi lộn cái bàn! Chó cái mụ ngoại nhà mi!!! Hôm nay ta thay trời hành đạo! Quyết…. chạy lấy người!!! Óa óa óa!!!
Hai anh em nhà kia thấy thú vị với con lợn… chó này thì bất chợt nhào đến úp sọt! Làm cậu chưa kịp trở tay thay quần sịp!
Tên anh trai nhanh chóng giữ được cậu trong vòng tay…. thì gãi gãi tóc…
” Hóa ra là mèo…”
” Ngao! Ngao!”( Giờ mới biết hả!? Ngu!)
” Lạ ghê, thôi cứ bắt về nuôi… còn chủ nó thì cứ thương lượng mua sau”
Ôi đệt! Bọn trẻ ngày nay nát hết rồi!!! Cư nhiên đi bắt mèo nhà người ta như thật!!!
” Ngao!!! Ngao!!! Ngáo!”( Thả ra!! Yameteeee!!!!!) – Cậu dùng hết sức bình sinh mà quẫy đạp.
” Anh ơi… ưm… mèo mà bị thiến thì ngoan lắm anh nhỉ!?” – Bé gái tròn xoe mắt hỏi.
Cậu câm nín luôn… phát sợ với trẻ con ngày nay…. cái con bé kia hẳn không phải cố tình nói vậy đi!?…..Huhuhu Ahuhuhu!!! Tên Tử Dạ chết tiệt nhà anh!!! Cứu tôi điiiiiiiiiiiii!!!!!!
” Hắt xì”
Hắn dùng giấy lau lau mũi… a? Sơ Sơ ở nhà nhớ mình rồi sao?
Hắn nhìn đồng hồ… mới có 9 rưỡi… hừm…
Cậu đang choáng ngợp bởi gia tài nhà hai đứa này….
Cư nhiên bố mẹ chúng nó là tỉ phú đi!?
” Hạo Dư! Mày dắt em mày đi đâu giờ mới về!!?” – Một phụ nữ tầm 40 lên giọng gắt lên với cậu anh trai.
Tư Hạo Dư im lặng chẳng đáp lời… trực tiếp bế mèo lên phòng.
Bé gái tính đi theo thì bị người phụ nữ giữ lại.
” Con muốn.. muốn chơi với anh Dư cơ!!!!”
” Im ngay! Cấm con tiếp xúc với cái thằng đó!”
Chà!? Cái gia đình này phức tạp ghê nha?
” Cạnh”
Phòng cậu trai này rộng ghê nha… cơ mà trống trải quá…..
” Ê lợn”
Cậu khinh không thèm đáp.
” Đùa thôi, Hy Hy lại đây”
Đậu! Ai cho phép mày đặt cho ta đây cái tên đàn bà đó hả?
Tư Hạo Dư cười cười tựa bên cửa.
” Mày thấy đấy…. cái gia đình này quá hạnh phúc đi?”
Ôi thôi… lại thành cái bệ xí trút bầu tâm sự cho con trẻ rồi.
” Mẹ tao… cái con mụ đó theo trai bỏ tao lâu rồi… kia là dì ghẻ thôi…”
Ồ… giống mình đấy chứ?
Cậu lăn lăn cái thân đến gần Hạo Dư. Ngao ngao vài tiếng.
Hạo Dư nghe tiếng cậu… tự nhủ đấy là lời an ủi…
” Cám ơn mày…. Ha? Tao muốn tự sát quá… Mới hôm qua thôi tao come uot …Ông già ruồng bỏ tao… bạn bè xa lánh tao… Đến thằng người yêu cũng ngại cái sĩ diện chia tay tao…. Ha? Bế tắc quá.
Cậu im lặng… cậu khác Hạo Tư… Bố cậu… biết giới tính cậu dù hơi sốc nhưng vẫn là vui vẻ chấp nhận… còn mong cậu hạnh phúc cùng Tử Dạ.. Em gái cậu cũng ủng hộ đấy chứ! Tử Dạ… ha… anh ta còn chẳng thèm ngại chốn đông người ngang nhiên cầu hôn cậu rồi đấy chứ!?…. Nghĩ lại thì… cậu trai này ngoài sống trong cái nhà rỗng tình thương to tổ chảng này thì chẳng có gì hơn cậu cả?
” Tao nói nhé… anh yêu tao… đẹp trai lắm…”
Vâng vâng… nhìn cái cơ thể lực lưỡng này của chú mà là thụ thì tôi hiểu anh công của anh thế nào rồi….
” Anh ấy tặng tao cái nhẫn kim cương đẹp lắm… tao tiếc là… cái nhẫn đó phải chi chính tay anh ấy tặng tao đi?”
Hứ! Tử Dạ tặng tôi nhẫn bạc! Nhưng mà tự tay đeo cho tôi đấy nhá! Ý nghĩa hơn nhiều nhá! Lêu lêu!!!
” Anh ấy… đẹp trai lắm….”
Hứ! Tử Dạ nhà tôi đẹp gấp 10 lần chắc luôn!
” Anh ấy… ha… cho tao ở hẳn một căn biệt thự… nhưng mà…. chỉ khi say anh ta mới đến đó một lần… ha…. Tao đã thử nổi giận bỏ đi xem thế nào… anh ta còn chẳng thèm bận tâm… mang gái đến thế chỗ cơ mà…”
Hứ! Lại thua anh mày rồi! Đây ở nhà trọ nhỏ nhưng mà suốt ngày anh ta quấn lấy tôi nhá! Hứ! Mới dọa bỏ đi liền nằm lê lết bên sàn ôm đùi tôi đấy nhá! Còn dám dẫn gái đến sao!?
” Nhưng mà… tao vẫn yêu anh ấy… chẳng thể bỏ…. trong khi anh ấy chán ngán tao….”
…. Cậu trầm luân… A?… Là sao đây? Bạn trai cậu này khốn nạn vậy mà cậu ta vẫn bám lấy… còn Tử Dạ ….anh ta yêu mình…. anh ta tuyệt vời vậy mà mình còn bỏ là sao… là sao….
” Alo… cô Lý… cô trông chừng hộ cháu Sơ Sơ… hôm nay tăng ca… việc lại nhiều chắc hôm nay không về đâu…
” …. Thưa cậu chủ… tôi sáng nay… xin nghỉ rồi mà”
” A… xin lỗi… cháu quên”
Hắn chẳng hiểu sao lại lo lắng cho con mèo ngố kia nữa…
” Thiên Ngự… cậu trông chừng Sơ Sơ dùm tôi”
” Sơ Sơ á? Sáng nay tôi thấy nó lẽo đẽo chạy ra ngoài… chắc giờ này về rồi chứ nhỉ?”
“………. Thằng điên! Sao mày không giữ Sơ Sơ lại!!!”
” Thì nó bảo muốn đi dạo hít thở không khí mà”
Hắn liền cúp máy lái xe như bay về nhà mà không để ý đến điểm bất hợp lí trong câu nói của Thiên Ngự.
” Mày muốn tự sát cùng tao không?”
….. Cậu mở to mắt…. thằng này nó điên quá rồi đi… tự sát là tự mình giết mình sao lôi cả tôi? Bộ? Nghe chuyện của mày là lão tử biết quá nhiều cần diệt khẩu sao?
” Ngáo!!!!!” – Cậu sống chết chui xuống gầm giường.
” Ngoan… không sao đâu”
Mày lừa em mày chứ lừa không nổi ta đâu!!!!! Ahuhu Tử Dạ!!! Xin anh đó!!! Cứu tôi đi mà!!!!!! Ahuhuhuhuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!
Tim hắn thắt lại…… a… Sơ Sơ… Sơ Sơ sẽ rời bỏ mình như Sơ Minh sao…..?
–