Hôm sau, nó cùng Thiên Bảo và Hoàng Anh Khang đến trường, bước chân xuống xe, đi được vài bước, 1 cô gái giống nó chạy tới.
-Mỹ Hà, làm phiền em đừng đến gần em gái anh._Mỹ Hà chưa lên tiếng thì Thiên Bảo đã kéo tay cô ra, giọng ấm áp mang chút lạnh lùng của Thiên Bảo cất lên.
-Không, chị em muốn gặp chị, một xíu thôi, làm ơn. Hức hức._Mỹ Hà oà khóc lên như 1 đứa trẻ, nắm lấy bàn tay nó. Nó lạnh lùng gạt phăng ra, môi nhếch lên 1 cách khinh bỉ, chỉ là nước mắt cá sấu thôi mà, giả tạo.
-Nè, cô có cần làm vậy không, nhìn cô gái này rất giống cô, tôi đoán là chị em song sinh, dù sao cô ấy cũng là em gái cô, con người của cô đúng là không có tình người mà._Hắn thấy Mỹ Hà có chút đáng thương thì lên tiếng nói nặng nó.
-Khang, mày im đi._Thiên Bảo tức giận khi hắn không biết chuyện gì đang xảy ra mà chen vào.
-Mày nữa, cần gì phải bênh vực như vậy, dù tao không biết trước kia có chuyện gì, nhưng nhìn cách đối xử của cô ta với đứa em gái mình, thật QUÁ-ÁC._Hắn nhấn mạnh 2 chữ cuối, ánh mắt nó bây giờ lạnh lùng nhìn hắn, nói nó ác sao, hắn có biết vì sao nó ác không, hắn có biết vì ai mà nó ác không, hắn có biết vì cái gì mà nó ác không?
Làm sao hắn có thể hiểu được cảm giác của 1 đứa con gái thiếu đi tình thương của cha từ nhỏ, làm sao hắn hiểu cảm giác của 1 đứa con gái sống trong 1 căn nhà đầy giả tạo suốt 10 năm, làm sao hắn hiểu cảm giác của 1 đứa con gái yêu mẹ hơn bất cứ thứ gì nhưng mẹ lại qua đời.
Hắn đâu biết được cuộc sống của Huỳnh Phương Trúc bị đảo lộn bởi 3 người nhà họ.
Một năm...mười năm...trăm năm....nó vẫn hận, hận thấu xương người mà nó gọi là ba trong 10 năm từ khi sinh ra và biết nói, biết đi.
-Chị, gặp em 1 lần đi mà chị, em xin chị._Tiếng nói cùng tiếng khóc của Mỹ Hà kéo nó về thực tại, ánh mắt thôi nhìn về phía hắn.
-Cậu thôi đi, cậu ấy đã không muốn gặp rồi mà._Hồng Mai từ đâu chạy tới xô Mỹ Hà ra khỏi nó.
-Á..._Tiếng la nhẹ, cùng khuôn mặt nhăn lại vì đau của Mỹ Hà làm nó nhíu mày, bước tới gần cô, nó lạnh lùng nói:
-Đưa tay đây.
-Chị...chị..._Mỹ Hà run run nhìn nó.
-Cô làm gì vậy? Nếu cô không muốn nói chuyện với EM GÁI mình thì thôi, cô biến đi._Hắn lại 1 lần nữa chen vào, còn nhấn mạnh 2 chữ “em gái” để nó biết hắn đang thật sự khinh nó tới cỡ nào khi đối xử với 1 đứa em cùng mẹ cùng cha với mình như vậy, hắn kéo Mỹ Hà ra sau lưng xem như bảo vệ cô khỏi nó.
Nó không nói gì, tiến tới, kéo tay áo Mỹ Hà lên, tất cả ngạc nhiên, trên tay cô bây giờ là những vết thương dài, chắc hẳn cô đã chịu những đòn roi từ người nào đó, không chỉ 1 tay mà cả 2 tay đều có những vết lằn ấy, nó nhìn kỹ khuôn mặt cô, trên khuôn mặt còn có những dấu tay để lại, nhưng Mỹ Hà đã đánh 1 lớp phấn trang điểm để che đi. Nó nhăn mặt, muốn nhiễm trùng hay sao còn đánh phấn?
-Đi rửa mặt._Nó kéo tay cô đi vào phòng vệ sinh để lại tất cả ánh mắt khó hiểu của học sinh trong đó có cả hắn, Thiên Bảo và Hồng Mai, lúc nãy nó không cảm xúc, không muốn nói chuyện với Mỹ Hà, vậy mà bây giờ lại quan tâm Mỹ Hà, đâu mới là con người thật của nó.
...
Khi cô rửa mặt xong rồi, bước ra, nó lạnh lùng hỏi:
-Tại sao?
-Là...là sao hả chị?_Mỹ Hà không hiểu ý nó nên run run hỏi lại. Nó không cảm xúc chỉ vào cánh tay và khuôn mặt của cô.
-Em..em...muốn theo chị được không?. Hức hức, em không muốn ở ngôi nhà đó nữa, em rất sợ. hức hức._Mỹ Hà lại 1 lần nữa nức nở nói với nó. Sức chịu đựng của cô trong ngôi nhà đó đã tới giới hạn.
Nó nhìn cô, ánh mắt nó có chút thương xót, nhưng rồi cũng gạt đi, ông ta và bà ta nuôi cô từ nhỏ, 16 năm cô ở bên họ, không thể nào họ lại hành hạ cô ra như vậy được, chắc chắn đây là kế hoạch của ông ta.
-Tính sau đi._Nó nói rồi lạnh lùng quay lưng về lớp, Mỹ Hà ngã khuỵu xuống, nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngừng.
...
-Thanh Tuấn, điều tra cho tôi, Trịnh Mỹ Hà có sống tốt khi ở ngôi nhà của Trịnh Mẫn không?._Nó dù nghĩ đó là kế hoạch của gia đình ấy, nhưng nghĩ lại những vết thương cùng ánh mắt đau đớn của cô thì có hơi lưỡng lự, suy nghĩ 1 hồi nó cũng móc điện thoại ra gọi Thanh Tuấn để điều tra.
Hắn nói đúng, dù sao Mỹ Hà cũng là em gái nó, nếu Mỹ Hà trong ngôi nhà đó không 1 chút hạnh phúc, nó sẽ tự tay chăm sóc và bù đắp cho cô.