...
Sáng hôm sau.
Rầm...Rầm-vợ ơi, dậy đi học._Tiếng nói cùng tiếng đập cửa của Anh Khang vang lên khắp nhà.
Cạch-Nhỏ tiếng lại._Phương Trúc mở cửa bước ra, trên người là bộ đồng phục, lườm hắn 1 cái rồi bỏ xuống nhà, hắn ngơ ngác nhìn nó, là hắn có lòng tốt kêu nó dậy mà.
-Trúc Nhi, đi học thôi, em đi chung xe với anh hay đi riêng._Thiên Bảo thấy nó xuống thì vội vàng hỏi.
-Cô ấy đi với tao._Hắn chạy tới khoác vai kéo nó đi.
Làm hòa rồi sao???_Thiên Bảo suy nghĩ rồi ra hiệu cho Mỹ Hà đi học.
...
Tại trường.
Nó vừa bước xuống xe thì nhận được cuộc gọi của Thanh Tuấn bảo rằng quán bar đang có người phá rối. Nó cảm nhận được chuyện không lành chuẩn bị xảy ra, nó kêu Anh Khang quay xe lại và chạy thẳng đến bar. Phía sau Thiên Bảo thấy nó và hắn rời khỏi cổng trường cũng đi theo.
-Có chuyện gì vậy em?_Trên đường đi hắn hỏi nó.
-Tới đó sẽ rõ._Nó lạnh giọng làm hắn cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
...
-Anh tìm chỗ đậu xe đi, tôi vào đó trước._Nó nói rồi xuống xe đạp mạnh cửa bước vào, trên người vẫn là bộ đồ học sinh,
-Tiểu Thư, có người muốn gặp tiểu thư ở phòng vip 1._Thanh Tuấn cuối đầu rồi đi theo nó vào phòng Vip.
-Chào Bang Chủ băng giá._Người con gái che đi nữa khuôn mặt lên tiếng. Xung quanh cô ta có thêm vài nhân vật cầm vũ khí.
Phương Trúc nhíu mày, là con gái sao, giọng nói này hình như là của cô gái bí ẩn.
-Chuyện gì?
-Muốn tặng quà cho cô thôi. LÊN._Cô gái đó búng tay, 10 tên côn đồ xông lên.
Nó bình tĩnh đáp trả, ra hiệu cho Thanh Tuấn ra ngoài, Thanh Tuấn chần chừ không biết có nên ra hay không thì nó quát lớn:
-Mỹ Hà đang tới, NHANH.
-Muộn rồi. haha._Tiếng cười của cô ta vừa dứt thì Anh Khang, Thiên Bảo và Mỹ Hà bước vào. Cùng lúc đó người của cô ta nằm sải dài trên mặt đất.
-Trúc Nhi, em có sao không?_Thiên Bảo và Anh Khang chạy tới hỏi thăm nó mà không để ý cô ta đang tới gần Mỹ Hà.
Á..._Tiếng hét của Mỹ Hà vang khắp căn phòng, tất cả đều hoảng sợ.
-Cô...muốn...gì?_Nó gằn lên từng chữ. Đôi tay siết chặt khi thấy cây dao trong tay cô ta đưa vào cổ em gái mình.
-Muốn cô thế chỗ cô gái này. haha.
-Điên à._Nó chưa kịp trả lời thì bị tiếng quát của Anh Khang làm cho giật mình. Hắn cũng không ngờ mình lại tức giận tới vậy, cảm giác của hắn bây giờ khó tả lắm, hắn dường như sợ mất nó.
-Chưa tới lượt anh đâu, Hoàng Anh Khang. Đoàng_Dứt câu tiếng súng vang lên, là...Thiên Bảo đã bắn vào tay của cô gái đó, Mỹ Hà được thoát, nhanh chân nó đánh vào bụng của cô ta, làm cô ta khuỵu xuống, định thêm 1 cước nữa nhưng...
-DỪNG LẠI..._1 giọng nói vang lên, ai có mặt trong căn phòng cũng đều bất ngờ, là...Anh Khang đã lên tiếng cứu cô ta.
Nó không quan tâm rút súng bắn vào tay của cô ta, nhưng viên đạn chỉ sượt qua cánh tay rồi ghim sâu vào tường.
-Đây là kết cục của những ai động vào em gái tôi.
Đoàng_1 tiếng súng nữa vang lên nhưng lần này người bắn là hắn và người trúng đạn lại là....nó.
-ANH KHANG, MÀY ĐIÊN À._Thiên Bảo nhào tới đấm hắn 1 cái mạnh khi thấy cánh tay nó máu tuôn ra như thác đổ.-Trúc Nhi, em có sao không, Thanh Tuấn đưa Mỹ Hà về nhà trước đi.
-Không sao._Trả lời anh xong nó quay qua hắn.-Tôi cần lời giải thích.
-Đơn giản vì...cô ấy là...người con gái quan trọng với tôi._Hắn nói xong bế cô ta lên đi ra khỏi phòng.
Những người còn lại không ai hiểu chuyện gì xảy ra, lúc nãy còn bênh vực nó kia mà.
...