*Hey mọi người. Mình đã trở lại. Vào truyện nhé.
...
-Thiên Bảo, anh dừng lại đi._Mỹ Hà vừa khóc vừa nói.
-TAO ĐÃ NÓI VỚI MÀY SAO? ĐỪNG BAO GIỜ ĐỤNG ĐẾN PHƯƠNG TRÚC MÀ._Thiên Bảo nắm cổ áo Anh Khang quát lớn.
Hắn im lặng gỡ tay anh ra, chỉnh lại cổ áo rồi nói với anh.
-Tao không muốn phải đánh nhau với mày, tao sẽ đi xin lỗi Trúc._Hắn bỏ ra khỏi lớp đi tìm nó.
Còn Phương Trúc, sau chuyện lúc nãy nó đi thẳng về nhà. Cánh tay máu vẫn không ngừng rỉ ra nhưng khuôn mặt nó vẫn không cảm xúc.
Tắm rửa xong tự mình băng bó vết thương.
“Cạch”_Cửa phòng nó mở ra, Anh Khang bước vào, hơi sợ khi thấy ánh mắt lạnh lùng của nó nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm để đến gần.
-Phương Trúc, anh xin lỗi chuyện lúc nãy nhé. Tại...tại...
-Ừ._Không để hắn nói hết nó trả lời.
-Vậy...em tha thứ cho anh rồi đúng không?_Hắn hớn hở chạy tới gần nó. Nó không nói gì chỉ gật đầu.
Hắn nhất thời ôm lấy nó. Vài phút sao hắn mới phát hiện bản thân mình có hơi quá nên buông nó ra chạy thẳng về phòng. Nó nhếch môi lắc đầu khi thấy hắn trẻ con như vậy.
Còn Hắn, về phòng chốt cửa lại rồi dựa vào tường, tay đặt lên ngực trái nơi có những nhịp đập đang thất thường. Hắn cố lấy lại bình tĩnh. Hắn suy nghĩ, quen nó chỉ là đùa giỡn đến 1 lúc nào đó hắn sẽ bỏ rơi nó. Còn chuyện lúc nãy thì quên đi.
...
Thiên Bảo và Mỹ Hà cũng bỏ về. Tâm trạng dường như chưa được ổn lắm. Anh đi lên phòng nó gõ cửa.
-Trúc Nhi anh vào được không?
-Ừ._Bên trong tiếng nó vọng ra.
Thiên Bảo mở cửa bước vào. Nhẹ nhàng tới gần ngồi xuống bên cạnh nó.
-Trúc Nhi, em...yêu Anh Khang không?
-Có._Hơi ngạc nhiên nhưng nó cũng trả lời.
-Vậy em hạnh phúc nhé, anh vẫn ủng hộ em._Thiên Bảo cố tỏ ra vui vẻ. Mỉm cười với nó rồi anh ra khỏi phòng. Thu lại nụ cười. Khóe mắt anh đỏ lên, sóng mũi cay cay.
Tình cảm anh dành cho nó bao năm qua không đủ để nó đáp trả hay sao, anh tệ quá. Phải chăng